Chờ cho Trì Tố Tố hồi thần, trong phòng chỉ còn mình Tiêu Vu Uyên, “Ưm… Trướng quá…” Nàng không nhịn được sờ sờ bụng nhỏ, tiểu huyệt và cúc huyệt đều bị bịt kín, bây giờ trong bụng nàng toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“Đồ lẳиɠ ɭơ còn nhanh ra đây hầu hạ chủ nhân, tính nằm ở kia lười biếng hửm?” Tiêu Vu Uyên vắt chân ngồi trên ghế, roi trong tay vung lên bên cạnh nữ nhân.
“Ưm… Chủ nhân… Tiện nô biết sai rồi…” Trì Tố Tố cố chịu cơ khó chịu trong bụng rồi bò đến bên người Tiêu Vu Uyên.
Roi đánh lên lưng Trì Tố Tố, “Da^ʍ phụ… Vừa nãy sướиɠ không?”
“Ưm… Sướиɠ…” Trì Tố Tố đỏ mặt gật đầu lại nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy thì tiểu huyệt lại trống rỗng.
“Lẳиɠ ɭơ… Cɧó ©áϊ nhỏ, kêu hai tiếng cho chủ nhân nghe.” Chân Tiêu Vu Uyên nâng cằm nàng lên, roi nhẹ nhàng đánh lên lưng nàng.
“… Gâu gâu…” Trì Tố Tố cố nhịn cảm giác thẹn thùng rồi kêu hai tiếng, hệt như nàng là một chú cún.
“Ngoan quá… Mệt không?” Tiêu Vu Uyên xoa đầu nàng, vừa nãy hắn có hơi hung hãn.
“Có chút…” Mới cao trào xong, bây giờ cả người nàng mềm nhũn.
“Vậy bò quanh một vòng trong phòng dạy dỗ chủ nhân cho phép nàng tiết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, dạy dỗ kết thúc, thế nào?” Hắn sờ vết roi nhàn nhạt trên cơ thể nàng.
“Vâng… Cảm ơn chủ nhân…”
Tiêu Vu Uyên đỡ nàng lên ghế nghỉ ngơi, hắn mở tủ gỗ nam lấy xuống một ít đồ vật trên giá.
“Lại đây… Quỳ xuống, bây giờ nàng là cɧó ©áϊ nhỏ, biết chưa?” Tiêu Vu Uyên vỗ đầu nữ nhân, hắn rút cái nút ở cúc huyệt ra rồi cắm một cái đuôi chó vào.
Trì Tố Tố đỏ mặt sờ đuôi rồi lại để cho nam nhân đeo vòng cổ vào cho nàng.
“Được rồi, cɧó ©áϊ nhỏ vểnh mông lên.” Tiêu Vu Uyên vỗ mông nàng rồi cầm dây thừng.
“Ưm…” Trì Tố Tố cố gắng vểnh cái mông lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tiểu huyệt khiến nàng căng trướng khó chịu, may mà Tiêu Vu Uyên không khó xử nàng, để nàng bò xong một vòng rồi cho nàng bài tiết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong thân thể ra.
Trì Tố Tố nằm trong lòng Tiêu Vu Uyên, tay nhỏ vẽ hình xoắn ốc trên ngực hắn, “Phu quân… Ta muốn đi chơi.”
Tiêu Vu Uyên cầm tay nàng, “Đợi hai năm nữa, bảo bối, đợi hài từ lớn chút, ta để bọn ám vệ nâng đỡ rồi chúng ta đi.”
“Được… Phu quân, ta chờ chàng…” Trì Tố Tố lắng nghe nhịp tim của nam nhân, đi chơi toàn thế giới vẫn luôn là ước mơ của nàng, lúc ở hiện đại Tiêu Vu Uyên đã hứa nhẹ nhưng vẫn luôn có công việc nên không thể đi, bây giờ rốt cuộc cũng có thể thực hiện.