9 tháng trôi qua trong chớp mắt.
Tiêu Vu Uyên bưng một mâm trái cây để cạnh mép giường. Hắn xoa xoa bụng nữ nhân, “Bảo bối, hôm nay nhãi ranh này có phá rối với nàng không?”
Trì Tố Tố lắc đầu, “Cái gì mà nhãi ranh, không được gọi bậy, hôm nay bảo bối rất ngoan.” Nữ nhân cảnh cáo nam nhân nào đó đừng gọi bậy, nàng nhìn mâm đựng trái cây rồi ra lệnh cho nam nhân, “Phu quân, ta muốn ăn nho, chàng lột vỏ cho ta.”
“Được…” Tiêu Vu Uyên lột vỏ nho rồi đút thịt quả cho nàng, cái miệng nhỏ phấn nộn mυ'ŧ ngón tay hắn khiến vật dưới thân nam nhân căng trướng khó chịu, hắn hơi xoay người thay đổi dáng ngồi.
Từ khi Trì Tố Tố mang thai đến nay hắn vẫn luôn cấm dục, đã 9 tháng hắn chưa được chạm vào nàng.
“Ưm… Phu quân đã nghĩ ra tên cho hài tử chưa?” Trì Tố Tố gác chân lên đùi hắn rồi rung rung chân, Tiêu Vu Uyên bón cho nàng quả nho cuối cùng rồi nhẹ nhàng bóp chân cho nàng.
“Gọi là Tiêu Trì đi, mặc kệ là nam hài hay nữ hài đều có thể dùng tên này được.”
“Tiêu Trì…” Trì Tố Tố lẩm nhẩm hai chữ này, là kết tinh tình yêu của hai người họ…
“Ưm… Tên này khá hay, phu quân, hai ngày nữa là sinh con rồi, chàng đã sắp xếp ổn chưa?”
“Đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi.” Tiêu Vu Uyên ôm bả vai nàng.
Quả nhiên đến tối Trì Tố Tố có động tĩnh, “A, ưm… Bụng hơi đau… Phu quân…” Nàng khó chịu ôm bụng, nước ối chảy ra…
Tiêu Vu Uyên trấn định an bài người ở ngoài phòng chờ, hắn ngồi ở mép giường nắm lấy tay nàng, hắn thả một con trùng nhỏ lên cổ tay nàng, hắn rạch nhẹ một đường trên da nàng, nơi đó chảy vài giọt máu, trùng nhỏ theo đường đó đi vào…
“Phu quân… Chàng đang làm gì vậy?” Trì Tố Tố đau.
“Ngoan…” Tiêu Vu Uyên ấn eo nữ nhân, hắn hôn lên môi nàng, một luồng sáng bạc bao lấy hai người.
Ánh sáng biến mất, Trì Tố Tố chống tay, đau đớn trong bụng biến mất.
“Mau… Mở cửa… Bà đỡ đang ở bên ngoài…” Tiêu Vu Uyên cắn môi, hắn cảm nhận được từng dòng nước ối đang chảy ra…
“A a… Được…” Nàng luống cuống tay chân mở cửa rồi bị đẩy ra khỏi phòng, đến lúc ngồi trên thềm đá mới phản ứng lại, Tiêu Vu Uyên này… Đây là muốn… Thay nàng sinh hài tử.
Gian nan chờ đợi qua một đêm, Trì Tố Tố mới nghe được tiếng khóc lớn của hài tử truyền từ bên trong ra, một bà mụ ôm hài tử đến trước mặt Trì Tố Tố kích động nói: “Sinh rồi, sinh rồi, là tiểu thế tử, chúc mừng Vương gia có quý tử.”
Trì Tố Tố tay chân luống cuống ôm hài tử, bà đỡ bên cạnh nhắc nàng vào phòng sinh, thấy Tiêu Vu Uyên mặt mày suy yếu nằm ở trên giường.
“Bảo bối, bế hài tử qua đây cho ta xem.”
Trì Tố Tố bế hài tử đến bên cạnh Tiêu Vu Uyên, “Là nam hài hay nữ hài?” Hắn mở chăn ra nhìn khuôn mặt hài tử, lớn lên không giống Trì Tố Tố mà giống hắn.
“Nam hài, phu quân…” Trì Tố Tố ngồi ở mép giường, “Chàng vất vả rồi, phu quân, sao chàng lại tốt như vậy… hức hức…”
“Đồ ngốc, không tốt với nàng thì tốt với ai, ta muốn ngủ một lúc.”
“Ừm ừm, phu quân mau ngủ đi.” Trì Tố Tố gật đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn thì âm thầm thề: Về sau nhất định nàng phải đối tốt với hắn gấp bội.