Thê Tử Không Ngừng Bị Dạy Dỗ

Chương 47

“Ngoan… Bây giờ nàng không tiện, sau này ổn rồi thì chơi.” Tiêu Vu Uyên an ủi nàng.

“Có thể… Có thể… Ta đọc trên sách thấy có thể… A… Đau…” Tay hắn đánh lên mông nàng, mang theo đau đớn hòa lẫn với sảng khoái.

“Dừng xem những loại sách vớ vẩn đấy nữa.” Hắn đánh rồi lại xoa xoa mông cho nàng.

“Ưm… Hừ… Càng không cho ta xem, ta tự mình xem.” Nói rồi nàng đánh lên tay hắn rồi chạy đến tủ gỗ nam lấy ngọc thế cỡ to nhỏ vừa ra rồi lấy chai thuốc bôi trơn Tiêu Vu Uyên làm cho nàng ra.

Lấy dịch bôi trơn bôi lên ngọc thế cỡ nhỏ rồi nhẹ nhàng nhét vào tiểu huyệt.

“A… A… Thoải mái quá… Ngọc thế làm tiểu huyệt của tiện nô…” Trì Tố Tố vừa chơi ngọc thế vừa cố ý nhìn nam nhân, thấy hắn chẳng phản ứng gì thì nàng bĩu môi đầy bất mãn.

Lại lấy một cái ngọc thế cỡ vừa ra bôi dịch bôi trơn lên rồi nhét vào tiểu huyệt, cỡ trung so với cỡ nhỏ thì khó nhét hơn nhiều, Trì Tố Tố cau mày dùng sức nhét lại bị nam nhân ngăn lại.

“Làm vậy sẽ khiến nàng bị thương, để ta.” Nam nhân cầm lấy ngọc thế, hắn nhẹ nhàng rút ra rồi đổi thành ngón tay cắm vào tiểu huyệt nàng.

“A… A…. Chủ nhân… Cắm nô… Chủ nhân… Ngón tay ở đó… Cắm tiểu huyệt… Thoải mái quá…” Trì Tố Tố nheo mắt rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

“Đồ lẳиɠ ɭơ, tiện nô, hôm nay lão tử cắm chết nàng.” Tiêu Vu Uyên lấy ngọc thế cắm vào tiểu huyệt nàng rồi bế nàng lên ném lên trên giường.

“Mở đùi ra…” Ngón tay hắn cắm vào tiểu huyệt, hắn tìm được âm đế nho nhỏ thì nghiền ép không ngừng, “A… A… Sướиɠ quá… Chủ nhân… Nhẹ chút… Tới rồi… Tới rồi… A…” Nói rồi từ tiểu huyệt phun ra một dòng nước trong suốt…

Tiêu Vu Uyên lấy dịch bôi trơn bôi lên côn ŧᏂịŧ, qυყ đầυ chống ở cửa huyệt, hắn giữ eo nàng, côn ŧᏂịŧ hung hăng xỏ xuyên qua tiểu huyệt.

“A…” Thân dưới đau đớn hệt như bị chém thành hai nửa, nữ nhân đau đến mức nước mắt chảy ra, từ thiên đường rơi xuống địa ngục chỉ trong nháy mắt.

“Ngoan…” Tiêu Vu Uyên dừng lại không dám động, hắn hôn nhẹ lên khóe môi nàng, ngón tay xoa nắn âm đế.

“Hu hu… Đau quá… Chàng mau… Đi ra ngoài… Đi ra ngoài… Đau… Đau… Hu hu…” Nữ nhân khóc sướt mướt đẩy Tiêu Vu Uyên ra.

Nam nhân cười khổ, mới nãy hắn tiến vào đã không muốn ra ngoài, không muốn thiệt bản thân, chỉ có thể khiến nàng tủi thân thôi, rốt cuộc cũng là do nàng câu dẫn hắn trước…

“Ngoan… Bảo bối, một lát nữa sẽ tốt hơn thôi…”

Thân dưới hắn nhẹ nhàng thọc vào rút ra, nữ nhân khóc đến mức ngất xỉu, Tiêu Vu Uyên thở dài, ngất cũng tốt, hắn ôm mông nàng hung hăng làm, côn ŧᏂịŧ bị siết chặt, mỗi lần ra vào qυყ đầυ đều có thể cảm nhận được cửa tử ©υиɠ đang siết chặt lại…

“A… Hộc hộc… Bắn cho nàng…” Tinh quan hắn khai mở, tử ©υиɠ nho nhỏ của nữ nhân bị rót đầy, hắn rút côn ŧᏂịŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiểu huyệt không ăn hết cũng theo đó chảy ra ngoài.

Tiêu Vu Uyên lấy ngọc thế cỡ trung nhét vào tiểu huyệt cho nàng, buổi tối hắn mở rộng cho nàng một chút, không biết khi nào nàng có thể khôi phục đây…