Nữ nhân kia hét lên, không chịu được mà bò về phía trước lại bị nam nhân phía sau dùng roi đánh lên người, roi để lại từng vệt đỏ trên thân thể trắng nõn. Sau khi cởi dây thừng ra, nữ nhân nằm dài trên mặt đất, hai chân mở rộng để lộ tiểu huyệt đỏ tươi.
Nam nhân quất một roi lên tiểu huyệt, nữ nhân đau đớn mà rêи ɾỉ. Nam nhân rồi xổm xuống, ngón tay hắn cắm vào tiểu huyệt, nữ nhân từ thống khổ chuyển sang hưởng thụ, trong ánh mắt kinh ngạc của Trì Tố Tố, nam nhân kia cắm toàn bộ tay vào tiểu huyệt nữ nhân, mà nữ nhân kia không ngừng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ khiến nàng không nhịn được mà kẹp chân lại…
“Sao nào, vị huynh trưởng tốt kia của ta có làm vậy với ngươi không?” Tiêu Vu Đan đem ngón chân cắm vào tiểu huyệt nữ nhân dưới thân, khiến nàng ta không ngừng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ…
Trì Tố Tố trừng mắt liếc hắn một cái, ngón tay siết chặt cái chăn, tiểu huyệt trống rỗng, siết chặt lấy ngọc thế…
“A… Tiểu tẩu tẩu động dục kìa.” Tiêu Vu Đan cười nhìn động tác kẹp chân của nàng.
Trì Tố Tố đỏ mặt nhắm mắt lại không để ý tới hắn ta nữa. Bên tai là tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ khiến càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra hơn.
Cửa bất ngờ bị đá văng. Tiêu Vu Đan quay đầu nhìn, “A, nhanh vậy đã tìm tới rồi.”
Trì Tố Tố lập tức mở mắt, nàng nhìn ra cửa thấy khuôn mặt đen lại của hắn thì sợ hãi kêu lên: “Phu quân…”
Tiêu Vu Uyên ôm eo nàng, chạm một cái đã cảm thấy nữ nhân dưới thân vô cùng nóng, “Ngươi cho nàng ăn cái gì?”
“Như ngươi nghĩ, ca ca thân ái của ta, chúc ngươi và tẩu tẩu có một đêm vui vẻ.” Nói rồi một luồng ánh sáng tím tỏa ra, nam nhân trên ghế biến mất.
Tiêu Vu Uyên cau mày ôm nàng vào gác mái, ném nàng lên giường.
Nàng lập tức trở mình quấn lên người hắn, cánh tay như ngọc ôm chặt lấy cổ hắn, “Phu quân… Ta muốn… Làm ta… Mau… Làm ta…”
“Như nàng mong muốn.” Tiêu Vu Uyên kéo chăn ra, lấy ngọc thế ra khỏi tiểu huyệt nàng rồi mãnh liệt xỏ xuyên tiểu huyệt.
“Dâʍ đãиɠ… Trước mặt người ngoài cũng có thể phát da^ʍ… Chơi chết nàng…” Hắn giữ eo nàng rồi hung hăng ra vào, tiểu huyệt vốn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm chất bôi trơn, Tiêu Vu Uyên cũng không cần lo lắng làm nàng bị thương.
“A… A… Tốt quá… Chơi chết ta… Phu quân… Sướиɠ quá…” Trì Tố Tố ôm cổ nam nhân không ngừng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngày hôm qua chảy ra lại bị cắm vào trở lại, hai túi ngọc đánh đỏ mông nàng, Tiêu Vu Uyên bế nàng lên bàn làm, ngồi trên ghế làm, ấn trên tường, đè trước gương chơi suốt ba ngày.
Tiêu Vu Uyên bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi nhíu mày, vén sợi tóc vương trên mặt nàng ra, rõ ràng sắp ngất rồi nhưng vẫn muốn không ngừng, tiểu huyệt đã không còn chảy ra mật dịch nữa, toàn bộ dựa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ để làm chất bôi trơn.
“Bảo bối, đủ rồi…” Tiêu Vu Uyên rút côn ŧᏂịŧ ra, hắn giữ eo và tay nàng, không để nàng bò lên người hắn nữa.
“Hu hu… Phu quân… Chơi ta… Chơi ta… Hu hu… Muốn côn ŧᏂịŧ… Phu quân…”
“Bảo bối… Ngoan, nàng như vậy sẽ ăn không tiêu… A…” Nam nhân đen mặt vì bị ấn trên giường, nữ nhân lúc này đang ngồi trên côn ŧᏂịŧ hắn không ngừng phập phồng lên xuống, “A… Sướиɠ quá… Thoải mái…”
Tiêu Vu Uyên nhìn bầu ngực không ngừng đong đưa của nàng thì nhíu mày, hắn đỡ eo nàng, ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ ngón tay hắn tiến vào thân thể nàng…
Ánh sáng trắng bao lấy hai người, rất lâu sau đó cũng không biến mất.