Thê Tử Không Ngừng Bị Dạy Dỗ

Chương 39

“A… A… A..Nóng quá…” Nàng vẫn bò trên thảm, khuôn mặt ngây ngốc mà chảy nước miếng, trong đầu nàng trống rỗng, thân thể không ngừng run rẩy…

Tiêu Vu Uyên bế nàng đến bồn tắm để tắm rửa sạch sẽ, móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tiểu huyệt ra.

Hắn nửa nằm trên giường ôm lấy hông nàng, “Bảo bối, có còn nhớ rõ quy tắc chủ nhân lập ra cho nàng không?”

Trì Tố Tố nằm trong lòng hắn, trên người mặc áo ngủ, trong bụng không còn tϊиɧ ɖϊ©h͙, điều này khác hẳn ngày thường, nàng thấp thỏm trả lời: “Nô nhớ rõ.”

“Đọc lại một lần cho chủ nhân.” Tiêu Vu Uyên nghịch tóc nàng.

“Điều thứ nhất… Điều thứ chín…” Trì Tố Tố đọc không hề nhầm lẫn, “Chủ nhân… Làm sao vậy?”

“Không có gì, bảo bối giỏi quá.” Tiêu Vu Uyên hôn lên trán khen thưởng nàng, “Tuy tất cả quy tắc bảo bối đều nhớ rõ, nhưng nàng có tuân thủ không? Hôm nay phạm quy mấy lần?”

“Ta… Ta… Xin lỗi… Chủ nhân… Về sau ta nhất định sẽ nghe lời…” Trì Tố Tố có chút sợ hãi nắm lấy tay Tiêu Vu Uyên. Trước kia nàng thường xuyên vi phạm quy tắc nhưng hắn mở một mắt nhắm một mắt, không so đo với nàng, sao lần này lại…

Tiêu Vu Uyên xoa đầu nàng, “Bảo bối, không có gì. Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai chủ nhân đưa nàng đi một chỗ.”

——–

Ngày hôm sau.

“Phu quân, sao vẫn chưa tới?” Trì Tố Tố kéo tay áo Tiêu Vu Uyên.

“Ngoan, tới ngay đây.” Tiêu Vu Uyên dẫn nàng vào một tòa nhà lớn, hắn lấy ra một cái lệnh bài đặt lên đài hình tròn trước cửa đá, xoay hai cái, cửa đá mở ra…

Một lối đi thật dài, nhỏ hẹp đập vào mắt, ánh lửa như ẩn như hiện trong con đường u ám.

“Đi thôi, chú ý dưới chân.” Tiêu Vu Uyên dẫn nàng đi qua con đường nhỏ này, tới một gian phòng.

Trong phòng có vài ngọn nến nhỏ, Trì Tố Tố nhìn xung quanh, trang trí vô cùng xa hoa mỹ lệ. Nàng lại gần một cửa sổ, thật cao, phía dưới có một lôi đài lớn hình tròn, trên đó có hai cái giá lớn, hai miếng vải đen che cái giá lại.

“Phu quân… Đây là…”

Lúc này trên đài bất ngờ sáng lên, Trì Tố Tố nheo mắt. Miếng vải đen trên giá cũng bị kéo ra, trên đó để đầy dụng cụ dạy dỗ, roi, dây thừng…

Nàng chép miệng, ghé vào cửa sổ cố gắng nhìn xuống dưới.

“Lại đây, đừng chồm ra cửa sổ, ngồi bên trong cũng có thể thấy.” Tiêu Vu Uyên kéo tay nàng, ấn nàng ngồi xuống ghế.

Mội khối huỳnh quang hiện lên bên cạnh cửa sổ, phát lại tình huống dưới đài.

Một nam nhân đeo mặt nạ mặc qυầи ɭóŧ tứ giác kéo một nữ nhân thân thể trần trụi lên đài.