“Làm gì sao? Đám hạ nhân này chỉ sợ không ai thiếu ý da^ʍ với nàng.” Tiêu Vu Uyên ôm eo nữ nhân.
Một bàn tay đưa đến hạ thân nàng, ngón tay mở hoa môi, cắm vào tiểu huyệt.
“Đừng…Đừng…” Trì Tố Tố không ngừng giãy giụa, tuy rằng cách váy nhưng ở trước mặt mọi người nàng vẫn cảm thấy xấu hổ.
“Nhìn xem, nhìn bọn hạ nhân của nàng đi, có muốn ta vén váy nàng lên để mọi người có thể nhìn thấy tiểu huyệt của tiểu thư cao cao tại thượng của họ hay không?” Tiêu Vu Uyên rút ngón tay ra, muốn vén váy nàng lên.
Trì Tố Tố không ngừng giãy giụa, nước mắt rơi trên mu bàn tay Tiêu Vu Uyên, nàng cố gắng xin tha: “Không muốn… Không muốn… Xin ngươi… Không muốn…” Tuy biết những người này là giả nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Tiêu Vu Uyên nhìn nước mắt của nàng, lòng hắn run lên, sợ nàng tức giận, hắn vỗ nhẹ lên người nàng rồi mặc quần vào cho nàng, “Áp trại phu nhân của lão tử sao có thể cho đám hạ nhân các ngươi xem được, muốn xem thì cũng chỉ có mình ta được xem.”
Tay bị dây thừng trói lại, nàng bị bế ngang lên ngựa, Tiêu Vu Uyên leo lên lưng ngựa, tay đánh nhẹ lên mông nàng, “Đi…”
Trì Tố Tố hôn mê bị người đỡ đến nằm nghỉ ở một gian phòng, ngoài cửa vang lên tiếng hoan hô vui vẻ.
Không biết đã qua bao lâu, cửa bị mở ra, Tiêu Vu Uyên lảo đảo đi vào phòng.
“Tiểu nương tử…”
“Cút…” Trì Tố Tố trừng mắt nhìn hắn, đồ tiểu nhân.
“Lăn… Lăn giường hả? Thì ra tiểu nương tử của ta vô cùng đói khát.” Tiêu Vu Uyên đè lên người nàng, hắn thô bạo cởϊ qυầи nàng ra.
“Ưm… Cút… Cút ngay…” Mông nữ nhân trần trụi trong không khí, chân nàng quẫy đạp, tay vẫn bị trói trên đỉnh đầu.
Tiêu Vu Uyên cười to, hắn tàn nhẫn mở to hai chân nữ nhân ra, “Tiểu tiện nhân, lát nữa chơi hỏng nàng, để nàng khóc gọi cha gọi mẹ… Đừng nhúc nhích, mở chân ra.” Họng súng chọc vào tiểu huyệt.
Trì Tố Tố cau mày, khóe mắt còn vương nước mắt, nàng khuất nhục mở chân ra, bất lực nhìn Tiêu Vu Uyên, “Đừng… Đừng… Ngươi muốn gì cha ta cũng có thể cho ngươi, xin ngươi hãy thả ta ra.”
“Ồ…” Tiêu Vu Uyên cười lạnh, họng súng nghiền nát hoa môi, hung hăng cắm vào tiểu huyệt.
“A…” Trì Tố Tố kêu thảm thiết, ngón tay giữ chặt khăn trải giường, hai chân vô lực mở ra, thân thể đau đớn như thể bị chia làm hai nửa.
Tiêu Vu Uyên cười lạnh một tiếng, tàn nhẫn di chuyển họng súng, hắn trào phúng nói: “Thì ra là cái giày rách, đã bị người ta chơi hỏng. Ta đây cũng không cần thương hoa tiếc ngọc nữa.”
Trì Tố Tố cau mày bĩu môi. Đang muốn nói gì đó thì bị nam nhân đè lại, hắn rút họng súng ra, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ đi vào, “A… Đau…”
Tay hắn đánh mạnh lên ngực nàng, “Đau cái gì, cố chịu.”
Trì Tố Tố cắn răng, ngực bị đánh đỏ bừng, tiểu huyệt bị nam nhân không ngừng thọc vào rút ra, tay bị trói trên đỉnh đầu, cả người hệt như một con cá thiếu nước.
Tiêu Vu Uyên giữ eo nàng, phía dưới không ngừng thọc vào rút ra, miệng mắng: “Tiện nhân, huyệt bị người khác chơi rồi vẫn còn chặt như vậy, hôm nay lão tử sẽ chơi lỏng huyệt của nàng!”
“Đau… Đau… Nhẹ thôi…” Trì Tố Tố cau mày cố gắng thả lỏng thân thể để tiếp nhận hành động xâm phạm thô bạo của Tiêu Vu Uyên.
Mật dịch chảy ra từ tiểu huyệt lại càng có lợi hơn cho Tiêu Vu Uyên, đầu nhũ nàng hơi ngứa, “Phu quân… Phu quân… Mυ'ŧ mυ'ŧ ngực…”
Tiêu Vu Uyên nghe lời nàng cúi người ngậm một bên, cắn đầu nhũ, kéo lên rồi thả ra, Trì Tố Tố rêи ɾỉ, hạ thân tiết ra một cỗ mật dịch… Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, khóe mắt vương nước mắt.
Tiêu Vu Uyên nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì khẽ cười một tiếng: “Xem nàng có điểm nào giống thiên kim tiểu thư, đây rõ r là đồ da^ʍ phụ dục cầu bất mãn.”
Trì Tố Tố rêи ɾỉ, “Ưm… Ưm… Ta là da^ʍ phụ… Phu quân cởi dây thừng… Ta muốn ôm chàng… Khó chịu…” Ý loạn tình mê khiến nàng quên mất họ đang làm gì.
Tiêu Vu Uyên cởi dây thừng, nữ nhân thuật thế ôm lấy cổ nam nhân, chân cuốn lấy eo nam nhân, côn ŧᏂịŧ cắm vào càng sâu hơn.