Editor: Bắp
"Hô... Hô..." Tiêu Vu Uyên thở hổn hển, qυყ đầυ vẫn còn cắm trong cúc huyệt. Cúi đầu khẽ cắn tai nàng, "Có đau không?"
Dưới thân lại âm thầm dùng sức...
Trì Tố Tố cau mày, c̠úc̠ Ꮒσα chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, bụng nàng trướng lên hệt như đang mang thai, đã thế Tiêu Vu Uyên còn cố tình cắm mạnh vào trong, "Chủ nhân, nô thật là khó chịu... Chủ nhân buông tha nô lần này đi... Ô... Ô ô..." Nói xong liền nhỏ giọng nức nở... Khuôn mặt đáng thương nhìn hắn vẻ cầu xin.
Tiêu Vu Uyên nhìn nước mắt rơi trên mặt Trì Tố Tố mà thở dài, bàn tay to lau lung tung trên khuôn mặt nhỏ, rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi cúc huyệt, hôn lên khoé mắt nàng: "Đừng khóc, em quả thực chính là khắc tinh của đời anh mà..."
Côn ŧᏂịŧ vừa rời khỏi, nếp uốn mới bị căng ra nay lập tức khép lại bao vây lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙, một giọt cũng không chảy ra...
Tiêu Vu Uyên mặc áo khoác vào, đứng ra mép giường vỗ vỗ mông Trì Tố Tố, "Đứng lên, hôm nay dạy em học phép thuật."
"Ừm..." Trì Tố Tố nằm nhoài trên giường, duỗi tay về hướng Tiêu Vu Uyên làm nũng: "Ông xã, muốn ôm một cái, mông đau..."
Tiêu Vu Uyên bất đắc dĩ đi tới, ôm toàn thân trần trụi của nàng rời đi khỏi phòng dạy dỗ...
"Tắm rửa trước đã, lát sẽ dạy em sau." Tiêu Vu Uyên đặt Trì Tố Tố ở sau tấm bình phong, hắn xách tới một cái thùng gỗ, "Đến đây, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tiểu c̠úc̠ Ꮒσα lấy ra."
Trì Tố Tố gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trong thùng gỗ thả lỏng cúc huyệt.
"Xôn xao..." Thanh âm vang lên...
Tiêu Vu Uyên ấn vào bụng nhỏ của nàng hỏi, "Thế nào? Còn trướng sao?"
Trì Tố Tố lắc đầu bắt lấy tay Tiêu Vu Uyên, "Ông xã, khôg sao, có thể tắm được rồi."
Tiêu Vu Uyên nhanh chóng giúp Trì Tố Tố tắm rửa, sau đó đặt nữ tử lên giường giúp nàng mặc quần áo.
"Ông xã, để em tự mặc cũng được." Trì Tố Tố túm lấy tay Tiêu Vu Uyên.
"Không có việc gì, để ông xã làm... Đã lâu rồi ông xã chưa tự tay mặc quần áo cho bảo bối."
Trì Tố Tố gật gật đầu, cái mũi nóng lên, lúc này nàng mới ý thức được. Ở trong trí nhớ của nàng, thời gian bọn họ cách xa nhau là không lâu. Nhưng ở trong trí nhớ hắn, hai người đã cách xa 18 năm trời, trong 18 năm qua cũng không biết hắn có thể sống như thế nào. Vành mắt đỏ lên, nàng dựa vào l*иg ngực Tiêu Vu Uyên, "Ông xã, em rất yêu anh..."
Tiêu Vu Uyên ôm bả vai Trì Tố Tố, hôn lên trán nàng, "Bảo bối, ông xã cũng yêu em..."
——Tui là giải phân cách đáng eo ❤️~——
"Ông xã, anh không phải muốn dạy em học phép thuật sao? Chúng ta học ở đây à?" Trì Tố Tố nhìn xung quanh, vẻ mặt ngốc.
Nơi này là một cái đình trên mặt nước, xung quanh đình là hôg nước xanh biếc. Những dải lụa mỏng màu trắng treo quanh cột đá bay phấp phới, đình gồm ba tới bốn cột trụ. Bên trong đặt một chiếc ghế dựa rộng đủ cho hai người nằm, bên cạnh có bàn đá hình tròn. Trong một góc còn đặt giá nến, tủ gỗ...
"Đúng, bảo bối, không thích sao?" Tiêu Vu Uyên lấy ra sợi tóc vương trên mặt nàng ra rồi hôn lên môi nàng.
Trì Tố Tố lắc đầu, lấy lại sợi tóc trong tay Tiêu Vu Uyên "Không có, ông xã, em rất thích".
"Được, em thích là tốt." Tiêu Vu Uyên ôn nhu hôn lên cổ Trì Tố Tố.
"Ông xã à chúng ta bắt đầu đi, đầu tiên phải làm gì?" Trì Tố Tố gấp tới không chờ nổi.
"Bước đầu tiên phải đưa khí vào trong người đã, chỉ có như vậy mới có thể tu hành phép thuật, bây giờ cởϊ qυầи áo ra rồi quỳ xuống." Tiêu Vu Uyên lấy ra từ trong tủ gỗ nam hai tấm cỏ lót mềm hình tròn đặt trước mặt Trì Tố Tố.
"Được, ông xã." Trì Tố Tố ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo rồi quỳ gối xuống cỏ lót, ngẩng đầu hỏi: "Tiếp theo làm gì?"
Tiêu Vu Uyên ngồi xổm xuống chọc vào trán nàng, "Nhắm mắt lại, lát nữa dù có động tĩnh gì cũng không được mở mắt ra, nếu không thất bại em sẽ không học được phép thuật." Nói xong liền dùng tấm vải che đi đôi mắt của nàng.
"Được, ông xã". Trì Tố Tố nghe được âm thanh sột sột soạt soạt của quần áo, hẳn là Tiêu Vu Uyên đang cởϊ qυầи áo...
"Há mồm..." Thanh âm trầm thấp thanh vang lên ở bên tai, Trì Tố Tố hơi hơi mở ra cái miệng nhỏ......
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~