Thê Tử Không Ngừng Bị Dạy Dỗ

Chương 13: Bị đánh tới cao trào phun ℕướƈ Ŧıểυ (H)

Editor: Bắp

Tiêu Vu Uyên lặng lẽ đem ngón trỏ cắm vào mông nhỏ của nàng.

"A... Chủ nhân, đau..." Trì Tố Tố cau mày, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương. Tiểu huyệt cắm ngọc côn, tiểu c̠úc̠ Ꮒσα cắm ngón tay...

"Chịu đựng." Tiêu Vu Uyên khó khăn di chuyển ngón tay, tuy rằng c̠úc̠ Ꮒσα không có ướŧ áŧ giống tiểu huyệt, nhưng lại có độ ấm và sự chặt chẽ cao hơn tiểu huyệt rất nhiều.

Tiêu Vu Uyên quan sát nét mặt Trì Tố Tố, chờ tới khi nàng thích ứng được một chút, hắn lại đi vào thêm một ngón.

"Ô ~~" Trì Tố Tố đầu dựa vào ghế, thực sự là muốn khóc mà không khóc được...

"Chủ nhân ~~"

Tiểu c̠úc̠ Ꮒσα dần dần thích ứng với sự xâm nhập, một chút một chút chảy ra tràng dịch. Nét mặt thống khổ của Trì Tố Tố cũng từ từ chuyển sang hưởng thụ.

Tiêu Vu Uyên lại đút vào thêm một ngón tay, không ngừng ở tiểu c̠úc̠ Ꮒσα thọc vào rút ra, "Ngạch... A... Chủ nhân, thật... Thoải mái... Nô thật thoải mái... A ~~~"

Tiêu Vu Uyên đảo ngón tay, vô tình đυ.ng tới điểm mẫn cảm. Trì Tố Tố kêu lên, "A ~~ a ~~ chủ nhân... Đừng... Đừng... Động... Kia..."

Tiêu Vu Uyên biết đây là điểm nhạy cảm của Trì Tố Tố, cố ý dùng ngón tay thọc vào rút ra, lần nào cũng cắm tới điểm mẫn cảm, "A ~~~ a ~~~"

Chỉ sau vài cái Trì Tố Tố liền lên cao trào, mở to mắt ngơ ngác nhìn gương, khóe miệng chảy ra nước miếng... Tiểu huyệt phun ra chất lỏng trong suốt vào ngay mặt Tiêu Vu Uyên...

Tiêu Vu Uyên lau đi da^ʍ thuỷ trên mặt, "Da^ʍ nữ, thế mà đã cao trào."

Nói xong, hắn lôi ngọc côn từ trong tiểu huyệt ra, dây thừng trên người nàng cũng được tháo bỏ.

Sau khi được cởi trói, Trì Tố Tố toàn thân vô lực nằm xuống thảm mềm, tiểu huyệt cùng tiểu c̠úc̠ Ꮒσα dưới thân luôn có cảm giác trống rỗng, không ngừng co rút lại, khát vọng có cái gì cắm vào, "Chủ nhân, nô muốn..." Bò tới bắt lấy mắt cá chân hắn.

"Muốn cái gì? Chủ nhân còn chưa có thỏa mãn, sao nô có thể cao trào được." Tiêu Vu Uyên cười xấu xa, ngón chân chạm vào cằm Trì Tố Tố, "Tiện nô!" Nói xong liền quất roi tán xuống mông Trì Tố Tố.

"A ~~" Tiểu huyệt phun ra một cổ dịch ngọt lớn, nàng lại vô lực nằm sấp xuống thảm một hồi.

"Quả nhiên là tao hóa, bị đánh cũng có thể cao trào." Tiêu Vu Uyên đem vòng buộc vào cổ Trì Tố Tố. Dựa lưng vào ghế, tay kéo dây xích, Trì Tố Tố bò lại gần, hắn liền ấn đầu nàng.

"Ngoan, hầu hạ chủ nhân thật tốt sẽ liền thỏa mãn ngươi."

"Ngô..." Trì Tố Tố há to miệng nuốt côn ŧᏂịŧ to lớn vào trong, đầu lưỡi đảo qua qυყ đầυ, không ngừng liếʍ mυ'ŧ..

Dưới thân bị lông thảm cọ sát, tiểu huyệt chảy ra mật dịch làm ướt thảm.

"Bang..." Roi tán(*) quất xuống lưng Trì Tố Tố, nữ hài bị đau, hàm răng cắn mạnh vào côn ŧᏂịŧ.

(*Roi tán)"Tê ~~~" Tiêu Vu Uyên hít một ngụm khí lạnh, côn ŧᏂịŧ lập tức mềm xuống. Túm lấy đầu Trì Tố Tố quăng ngã xuống mặt thảm, "Tiện nô, dám cắn chủ nhân!"

Trì Tố Tố đột nhiên bị quăng ngã phát ngốc, ngồi quỳ trên mặt đất không biết phải làm sao nhìn Tiêu Vu Uyên, ấp úng nói: "Chủ nhân..."

Tiêu Vu Uyên từ trên giá gỡ xuống roi khoan(**), "Quỳ xuống, mông chu lên, 20 roi."

(**Roi khoan )"Bạch bạch bạch..." Roi khoan không ngừng quất xuống cái mông đang vểnh lên của Tố Tố, "Ngô ~~ ngô ~~" Trì Tố Tố phát đau, muốn bò về phía trước nhưng lại bị vòng cổ cản trở,  hơn nữa dây xích còn đang nằm trong tay Tiêu Vu Uyên...

"Bang... Bang..." Âm thanh của roi không ngừng vang lên, tiểu huyệt thế nhưng lại chảy ra mật dịch, từng giọt từng giọt rớt trên mặt thảm...

"Da^ʍ nữ, tiện nô." Tiêu Vu Uyên kéo dây xích, Trì Tố Tố ngẩng đầu, trông nàng hiện tại giống hệt một con ngựa bất kham đang bị quất đánh...

"A ~~~ a ~~~" Trì Tố Tố ngẩng đầu, khóe miệng chảy ra nước miếng, mắt mở lớn, "A ~~ chủ nhân ~~ không cần ~~"

"Bạch bạch bạch..." Càng đánh mông càng sưng, ẩn ẩn lộ ra tơ máu... Tiểu c̠úc̠ Ꮒσα cũng phân bố ra tràng dịch, theo mật dịch trong tiểu huyệt cùng nhau chảy xuống...

"A ~~~" Trì Tố Tố hét lên một tiếng, niệu đạo phun ra chất lỏng vàng nhạt, nàng bị đánh tới cao trào, mất khống chế, toàn thân không ngừng run rẩy...

Tiêu Vu Uyên buông roi, đỡ lấy Trì Tố Tố: "Bảo bối, có khỏe không?" Tay đặt trên mông nhỏ hiện lên ánh kim quang nhàn nhạt.

Trì Tố Tố thở phì phò, cả người run rẩy: "Không... Không có việc gì..."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~