Editor: Bắp
"Thưởng thức xong rồi sao? Thế nào? Vừa lòng không? So với cái lần trước thì thích cái nào hơn?" Tiêu Vu Uyên dựa vào cái ghế duy nhất trong phòng rồi hỏi nàng.
Trì Tố Tố thu hồi ánh mắt, "Chỉ cần là đồ của ông xã, Tố Tố đều thích." Dựa vào người Tiêu Vu Uyên, ôm cổ hắn. Nàng hiểu rõ hắn, đương nhiên cũng biết nói cái gì sẽ làm hắn cao hứng.
"Đi chọn hai cái em thích." Tiêu Vu Uyên vừa lòng xoa bóp ngực Trì Tố Tố.
"Được, thưa chủ nhân ~~" Trì Tố Tố cố ý nũng nịu trả lời, cuối cùng còn hướng một cái nhếch mắt mê hoặc về phía Tiêu Vu Uyên.
Lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho côn ŧᏂịŧ dưới thân Tiêu Vu Uyên căng cứng, dù vậy hắn vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
"Chủ nhân, nô chọn xong rồi."
Thứ Trì Tố Tố chọn chính là một cái vòng cổ nạm đá quý cùng một cây roi tán, "Chủ nhân giúp nô đeo vào, được không?"
Tiêu Vu Uyên nhận lấy đồ mà Trì Tố Tố đưa cho hắn, nhìn thoáng qua, "Bảo bối, đây chính là do em chọn, không được xin tha."
Đeo xong vòng cổ cho Trì Tố Tố, hắn cầm dây xích lên, "Quy định của chủ nhân nô bắt buộc phải tuân theo, Tố Tố hẳn là còn nhớ rõ?"
"Đúng vậy, nô biết." Trì Tố Tố quỳ gối dưới chân Tiêu Vu Uyên, cúi đầu.
"Vậy trước tiên nói cho em biết một chút quy củ tại phòng dạy dỗ." Tiêu Vu Uyên kéo dây, làm Trì Tố Tố quỳ đến sát hắn hơn một chút.
"Điều thứ nhất: Ở trong căn phòng này ngoại trừ những bộ quần áo chủ nhân chuẩn bị sẵn thì nô tuyệt đối không được mặc các bộ quần áo khác.
Điều thứ hai: Tại đây nếu chủ nhân không cho phép, nô chỉ có thể quỳ; hai điều này có làm được không?"
Tiêu Vu Uyên lại kéo kéo dây, Trì Tố Tố cũng theo dây xích bò hai bước về phía trước.
"Nô hôm nay vi phạm, thỉnh chủ nhân trừng phạt." Trì Tố Tố quỳ rạp trên mặt đất.
Tiêu Vu Uyên rất vừa lòng với sự phối hợp của Trì Tố Tố, liền sờ đầu nàng khen thưởng: "Niệm tình nô mới là vi phạm lần đầu, cởϊ qυầи áo ra, phạt đánh năm roi vào mông, thế nào?"
"Vâng, nghe lời chủ nhân." Trì Tố Tố quỳ cởϊ qυầи áo ra, xoay người, mông đối diện với Tiêu Vu Uyên: "Cầu chủ nhân trừng phạt."
Tiêu Vu Uyên lôi kéo dây xích, "Quỳ thấp, mặt không được dán xuống đất."
"Bang..." Trì Tố Tố run rẩy một chút, mông truyền đến một trận rậm rạp đau, đã thế Tiêu Vu Uyên còn không ngừng giật giật dây, thế nên nàng chẳng khác nào một con ngựa ngẩng đầu đang bị đánh.
"Bang... Bang..." Hai roi rơi xuống, Trì Tố Tố thiếu chút nữa quỳ không nổi.
Tiêu Vu Uyên đặt tán tiên dừng tại mông sưng đỏ của Trì Tố Tố, "Thế nào? Nô còn có thể không?"
Trì Tố Tố khẽ cắn môi: "Có thể..."
"Bang..." Cảm giác nóng rát đau từ mông truyền tới thần kinh, Trì Tố Tố nhịn không được kêu ra tiếng "A ~~"
"Quỳ xuống." Tiêu Vu Uyên lôi kéo dây xích, lại không phạt nốt roi cuối cùng. Trì Tố Tố quay đầu nhìn hắn nhắc nhở: "Chủ nhân, còn một roi nữa."
Tiêu Vu Uyên nhìn trên mông trắng tuyết của nữ hài tất cả đều là vết roi, không có hứng thú. "Cho roi này thiếu, lần sau sẽ đòi cả vốn lẫn lãi, lại đây quỳ đi."
"Vâng, chủ nhân." Trì Tố Tố xoay người, quỳ gối trước mặt Tiêu Vu Uyên.
"Điều thứ ba: Vυ' của nô là thuộc về chủ nhân, khi chủ nhân yêu cầu thì phải lập tức dâng ra.
Điều thứ bốn: Hoa huyệt, cúc huyệt cũng đều là của chủ nhân, lúc ngứa không được tự mình gãi.
Điều thứ năm: Khi đang dạy dỗ nếu nô muốn tự xưng thì phải tự gọi mình là nô hoặc tao hoá.
Điều thứ sáu: Nếu cần thiết thì chủ nhân có thể bắn ở trong thân thể nô.
Điều thứ bảy: Nô phải phối hợp với chủ nhân mỗi lần chơi trong căn phòng này.
Điều thứ tám: Cứ cách bảy ngày chủ nhân liền sẽ mang nô tới đây dạy dỗ một lần, nô phải đến sớm hơn so với chủ nhân.
Điều thứ chín: Ở trong phòng dạy dỗ nô luôn phải nghe theo hết thảy mọi yêu cầu của chủ nhân.
Được rồi, chính là chín điều này, nô nhớ cho kỹ, bằng không nếu chủ nhân kiểm tra, nô mà không thuộc sẽ phải chịu trừng phạt."
"Vâng, nô sẽ nhớ kỹ." Trì Tố Tố gật gật đầu, quỳ rạp trên mặt đất. Mông đã không còn đau mà cảm thấy ấm áp, roi này hẳn là có sử dụng cùng thuốc bôi do Tiêu Vu Uyên đặc chế.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~