Đồ Hán dừng bước, quay đầu lại nhìn quanh, thấp giọng dặn:
- Nếu xuất hiện tình huống này thật, ngươi tìm cách đến Yêu Ma Lĩnh tìm một người tên Triệu Hùng Ca. Ông ấy là sư đệ của sư phụ ngươi, bị Thượng Thanh Tông coi là sỉ nhục, trước kia đã bị trục xuất khỏi tông nhưng thực lực phi phàm. Ngươi tìm được ông ấy có thể dùng hộ thân phù chứng minh thân phận, ông ấy sẽ che chở cho ngươi. Ở bên cạnh ông ấy, Thượng Thanh Tông sẽ không dám động tới ngươi.
- Yêu Ma Lĩnh… Triệu Hùng Ca...
Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm nhớ kỹ, lại thắc mắc:
- Thượng Thanh Tông muốn gây bất lợi cho ta, ta cũng không lấy làm lạ, ngươi lại dặn ta rời nhóm người Quận chúa là có ý gì? Chẳng lẽ Quận chúa mời ta rời núi là vì muốn hại ta sao?
Đồ Hán cười lạnh:
- Ngươi thực sự cho rằng đi theo vị Quận chúa có thân phận địa vị cao cao tại thượng kia là để hưởng vinh hoa phú quý sao?
Ngưu Hữu Đạo đã sớm nghi ngờ điều này nhưng vẫn giả bộ:
- Chẳng lẽ không phải sao? Ninh Vương Thương Kiến Bá là Đại tư mã đương triều cao quý, đứng hàng Tam Công, chính là quyền quý hạng nhất nước Yến. Đi theo họ còn có thể thiếu vinh hoa phú quý sao?
- Hừ! Tỉnh mộng đi! Năm năm trước Ninh Vương đã chết rồi, chắc là cũng khoảng lúc Đông Quách sư thúc và chưởng môn tiền nhiệm xảy ra chuyện. Trong tông môn nghi ngờ cái chết của ba người này có liên quan đến nhau nhưng lại không dám công bố ra ngoài. Ngoài nữ nhi này, Ninh Vương còn có một người con trai, tên Thương Triêu Tông. Có lẽ ngươi không biết, khi Thương Kiến Bá còn sống có tư tưởng khá cực đoan, xâm phạm đến lợi ích của tu sĩ thiên hạ, nghe nói cũng khiến cho Hoàng đế bất mãn. Mặc dù Thương Triêu Tông kế thừa tước Vương nhưng nghe nói phạm phải chút chuyện mà bị Hoàng đế mượn cơ hội đoạt chức, đuổi ra khỏi Kinh thành. Lần này tới huyện Thương Lư là chạy về đất phong đó. Ta nói rõ cho ngươi hiểu, vì Thương Kiến Bá có thể Thương Triêu Tông cũng sẽ bị ảnh hưởng, sợ là có người không muốn cho y đường sống.
- A! Vậy ta đi theo y sẽ bị liên lụy, phải không?
- Hiểu là được!
- Thượng Thanh Tông muốn cho ta đi chịu chết phải không?
- Ngươi cảm thấy ta sẽ nói xấu tông môn của mình sao?
Đồ Hán khinh bỉ hỏi, quay đầu bước đi.
- Vậy là xong sao? Chớ đi vội, còn có rất nhiều chuyện ta không hiểu, chúng ta nói chuyện tiếp đi.
- Ngươi tự giải quyết đi!
Ngưu Hữu Đạo thở dài, cười nói:
- Ta biết là ngươi chỉ nể mặt sư phụ ta mà thôi, nhưng mà dù sao, lão Đồ, cám ơn ngươi bao nhiêu năm qua vẫn một mắt nhắm một mắt mở lo lắng cho ta.
Đồ Hán vô thức sờ sờ con mắt còn lại của mình, nghiêng đầu nhổ một bãi nước bọt:
- Ta nhổ vào. Đi đi!
Gã lách mình nhảy vào trong rừng, chân đạp mấy cái lên cành cây rồi biến mất.
Ngưu Hữu Đạo quay lại nhìn rồi lật mình lên ngựa, tuấn mã chạy như một làn khói. Hắn ra khỏi sơn lâm, gặp mấy người Thương Thục Thanh đã chờ sẵn, cùng phóng ngựa chạy về phương xa…
Thác nước tung bay, nước như từ trên mây đổ xuống, dồn thành sông, nước sông chảy siết, rẽ vào núi sâu rồi chậm rãi chảy về bình nguyên. Xa xa, trên quan đạo, mấy trăm kỵ binh rầm rập lao vùn vụt tới bên bãi sông cạn nước thì dừng lại chờ bên đường.
Đứng đầu là Thương Triêu Tông và Lam Như Đình đang mong mỏi trông chờ. Dọc đường được trị liệu điều dưỡng, dù phải bôn ba vất vả nhưng khí sắc của Thương Triêu Tông cũng khá hơn không ít, chí ít là không còn mặc quần áo rách tung tóe nữa. Hiện giờ, nhìn y có vẻ kiên nghị tuấn lãnh, tinh thần phấn chấn, rất có khí phái nam nhi.