Giọng điệu chầm chậm có thể nói là lười biếng, thoải mái mà ngâm, vặn eo bẻ cổ lờ mờ mở mắt, nghiêng đầu vừa mở mắt một cái, lập tức mắt trợn tròn. Chỉ thấy ba người đứng một bên, một người trước mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, còn rất xinh đẹp, không ai khác, đúng là phu nhân Đường Nghi của hắn.
Không phải bởi vì là phu nhân của hắn mới phát hiện người này xinh đẹp, tình huống của phu nhân này là thế nào đương nhiên là tự hắn hiểu rõ, thật sự là rất xinh đẹp. Đoan trang lãnh diễm, da trắng mềm mại như mảnh sứ, ngực đầy đặn, dáng người uyển chuyển, mặc bộ váy dài màu đen quần tơ, đầu ngón tay giao nhau chạm bụng, có khí chất xuất trần như tiên, đang sống sờ sờ đứng trước mắt hắn, nhìn thôi cũng đủ cảnh đẹp ý vui.
Sau lưng nàng là Đồ Hán một mắt chống nạng, bên cạnh còn có một nữ nhân mặc áo ngắn võ sĩ màu xanh, dáng người duyên dáng, hắn thực sự không nhận ra người này, hắn vốn cũng không quen biết nhiều người Thượng Thanh tông cho lắm, huống hồ nữ nhân này còn đội nón lá, làm người ta không thấy rõ mặt.
Bình thường hàng năm, Đường Nghi đều mỗi cuối năm mới tới một lần, sao bây giờ lại chạy tới đây?
Hắn còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt, xác nhận không sai, vội vàng ngồi dậy, tiện tay rất thoải mái phủi chùm tóc đuôi ngựa vì ngủ mà lệch qua đầu vai một cái, cười nói:
- Sao nàng lại tới đây?
Hai chữ phu nhân hắn không thể thốt ra khỏi miệng, người ta ngoại trừ hôm đại hôn từng khách sáo một câu ra, cũng không thấy kêu hắn là phu quân lần nào, chỉ có thể xem như mình không có uy của người làm chồng, xui xẻo thôi.
Trong lòng cũng theo đó đổ mấy giọt mồ hôi. Mấy năm nay thật sự là trôi qua quá thanh tịnh, quá an nhàn, ngay cả tính cảnh giác tối thiểu cũng đánh mất. Thế mà ngay cả ba người sống sờ sờ đến trước mặt cũng không phát hiện ra, thật đúng là ngủ như lợn chết! Nếu thực sự trên giang hồ có người muốn gây bất lợi cho mình thì chỉ sợ ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Ba người kia đứng đó một lúc lâu không có phản ứng, ánh mắt Đồ Hán nhìn hắn trong bình thường có khác thường, giống như nhìn quái vật, còn thỉnh thoảng nhìn sang cây đào một cái.
Ánh mắt Đường Nghi nhìn hắn lại hơi phức tạp, suy nghĩ còn đang nằm trong ý thơ mà vừa rồi Ngưu Hữu Đạo điệu bộ lười biếng làm ra, cái tên này vừa xuất khẩu thành thơ? Tống Diễn Thanh liên tục làm thơ? Nàng cũng không nhịn được đưa mắt nhìn sang cây đào cổ ngàn năm cánh lá trải rộng như mui xe kia thêm mấy lần.
Nàng đã sớm nghi ngờ bài thơ của Tống Diễn Thanh có liên quan đến cái tên này nhưng không tin tuổi tác của tên này có thể viết ra nhiều thơ tình như vậy. Có điều bài thơ vừa rồi làm sao lại cảm thấy hợp với tình hình đến thế? Sao lại cảm thấy hắn viết bài thơ này chính là vì tình huống trước mắt của chính bản thân hắn? Nàng thật rất khó tin dạng tiểu tử nghèo xuất thân từ vùng núi hẻo lánh như vầy, có thể làm ra bài thơ hay như vậy! Đối với lai lịch của Ngưu Hữu Đạo, nàng rất rõ ràng.
Mặc dù Đông Quách Hạo Nhiên có cung cấp bằng chứng nhưng nghe tình huống kia, Đông Quách Hạo Nhiên rõ ràng đã vội vàng thu nhận đồ đệ, Thượng Thanh tông không có khả năng mù quáng chấp nhận người nhập môn, sau khi lên tiếng hỏi xuất thân của Ngưu Hữu Đạo, lập tức phái người tới sơn thôn kia xác minh, và cũng xác nhận là không sai.
Lần đầu tiên gặp Ngưu Hữu Đạo, không ít người bao gồm cả Đường Nghi trong đó, đều ý thức được tiểu tử sơn thôn này bất phàm. Tuy quần áo tả tơi, mang giày ngay cả đầu ngón chân cũng lộ ra nhưng ánh mắt thông minh sáng suốt kia thì lại khó mà che giấu, còn có lời ăn tiếng nói nữa, đều không giống như là một tên tiểu tử sơn thôn nên có. Điều này cũng có thể dùng nguyên nhân con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà để giải thích, nhưng lấy nó ra để giải thích cho việc có thể làm ra bài thơ tiêu chuẩn như vậy thì đến nàng cũng phải nửa tin nửa ngờ.
Tuy nói từng tra được có người thư sinh nghèo túng từng dạy Ngưu Hữu Đạo một số thứ gì đó tại miếu nhỏ trong thôn, về phần thư sinh kia đã dạy Ngưu Hữu Đạo đến trình độ nào thì không ai nói rõ được. Trong thôn không có nhiều người biết đọc chữ to, nào có trình độ bình luận cao thấp, đơn giản chính là người trong thôn truyền dạy những thứ có ích cho người trong thôn mình, dù có dạy xong, không phải thôn dân nào cũng có thể học tốt.
- Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền tọa,
Tửu tuý hoàn lai hoa hạ mien.
Thơ hay, hay cho một Đào Hoa Tiên Nhân!
Đường Nghi không lên tiếng nói tiếp, bên kia nữ nhân đội nón lá lại nhịn không được khen ngợi một tiếng tự đáy lòng, giọng nói dịu dàng êm tai, từ trong âm lượng của giọng nói nghe vào tai là biết là người từ nhỏ được gia đình dạy dỗ rất tốt. Nhìn dáng vẻ đội nón lá ngẩng đầu lên của nàng ta, hình như cũng đang đánh giá tàng hoa đào nở rộ như mây kia.