Phác Tiêu nhìn bóng người trên sân bóng, đúng là tùy ý lưu loát hấp dẫn ánh mắt của người khác.
“Được.” Anh ta cũng muốn học hỏi xem thế nào.
Bạch Mạn Tinh lập tức nói tạm dừng để người trong sân xuống dưới, cô ta và Phác Tiêu lên thay.
Tô Mộc đứng đối diện khẽ nhíu mày khi nhìn thấy hai người cùng lên sân.
Hai người bọn họ có vẻ khá thân thiết.
Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ, bây giờ cô mới biết à, cơ mà vẫn chưa muộn đâu. 】
Càng thân thiết càng tốt.
Cửu Thiên Tuế:……
Thi đấu bắt đầu, hai vị nam thần quyết đấu lập tức làm mọi người phải chú ý, sân tennis cũng bị đám người vây quanh chật như nêm cối.
Tiếng hò hét, cổ vũ không ngừng vang lên.
Bạch Mạn Tinh và Phác Tiêu ăn ý với nhau, cô ta nhìn Phác Tiêu chơi mà không khỏi thấp giọng khen: “Đẹp trai thật!”
Tô Mộc và bạn học C đứng đối diện cũng không phải là đèn cạn dầu.
Hai đội chơi cực kỳ kịch liệt.
Đúng là một bữa tiệc thịnh soạn bằng mắt về trai đẹp và kỹ thuật đánh bóng.
“Bụp bụp bụp ——” Trên sân tennis xuất sắc đột nhiên xuất hiện một quả bóng rổ bay tới.
Không ngừng nảy lên ngăn cản trận quyết đấu này.
“Sorry, không biết tại sao quả bóng này lại đột nhiên không nghe lời bay tới đây.” Giọng điệu đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cùng với đó là mấy nam sinh mặc quần áo bóng rổ bước tới.
Nam sinh đi đầu đút hai tay vào trong tú quần, ánh mắt khinh thường đánh giá Tô Mộc và Phác Tiêu.
"Hóa ra là hai học đệ năm một à, nghe tên đã lâu, không biết hai vị học đệ có dám thi đấu một trận bóng rổ với anh không.”
“Hàn Chí, chúng tôi đang thi đấu, nơi này cũng không chào đón anh.” Tần Mộng Trân bước tới hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Những người biết chuyện không khỏi nhỏ giọng bà tám.
“Hàn học trưởng này không phải là cái người đang theo đuổi Tần Mộng Trân à?”
“Đúng rồi đấy, nghe nói Tần Mộng Trân đã từ chối nhưng học trưởng vẫn không từ bỏ.”
“Vừa nãy hình như là Tần Mộng Trân chủ động tìm bạn học Bạch Cập đấy, chẳng lẽ……”
“Sao bạn học Bạch có thể thích cậu ta được?”
“Khó mà nói, nhưng mà bây giờ có drama để hít rồi.”
……
“Thế nào, không dám à?” Hàn Chí nhìn cô với ánh mắt khinh miệt, “Bạn học nhìn yếu đuối này, sợ rồi à?”
Tô Mộc - con người hoàn toàn ngăn cách với thế giới đang điều chỉnh lưới tennis, không cho Hàn Chí dù chỉ là một ánh mắt
Dáng vẻ này đối lập với dáng vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn ta làm mọi người có một loại cảm giác như đã không tiếng động phân thắng thua.
Hàn Chí giận: “Trong tấm thẻ này là 700 nghìn tệ, chúng ta thi đấu, có dám không!!!”
“Tôi nữa, 100 nghìn tệ."
“120 nghìn tệ.”
……
Mấy người bên đó gộp lại cũng gần hai triệu tệ.
“Sợ mấy người chắc, đây là tiền tiêu vặt và tiền cơm tháng này của tôi, 20 nghìn tệ!” Bạn học A hùng hổ cược một tấm thẻ.
“Tớ nữa, 30 nghìn tệ!” Bạn học B.
“Tiền thưởng vào đại học mà cha và bà nội cho tớ…… Tổng cộng 200 nghìn tệ!” Bạn học C nói xong lập tức giơ hai tay cổ vũ Tô Mộc.
“Ơ, chơi lớn thế, tớ cũng cược túi xách số lượng có hạn mà tớ mới mua tháng trước.” Bạn học D nhấc tay.
“Tôi cược 1 triệu tệ.” Khóe môi Phác Tiêu cong lên, anh ta bước tới mặt đối mặt với Hàn Chí làm cơn sóng ngầm trở nên kích động.
Cha của Hàn Chí này đã cướp đi một hạng mục trên tay anh ta, nhưng sau đó anh ta cũng đã xúi giục hai vị cổ đông của nhà họ Hàn.
Hai người xem như là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
“Bạn học này thì sao?” Hàn Chí hừ một tiếng rồi nhìn về phía Tô Mộc.
Tô Mộc - người vẫn luôn ở trong trạng thái ngăn cách với thế giơi bên ngoài chậm rãi nâng mắt lên.
Môi mỏng khẽ mở: “Được.”
Sau đó cô móc một cái di động và mấy chục tệ từ trong túi ra, “Tôi cược mấy thứ này.”
“Ha ha ha, được thôi.” Hàn Chí khinh bỉ cười, cho Tần Mộng Trân một ánh mắt như đang nói đây là người mà em thích đấy à, há há……
Được đăng tại webtruyen
Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*I