Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 3

Sau khi chạm mắt với người kia, Hứa Nùng trong nháy mắt nảy sinh ý muốn thối lui.

Nhưng khi đó bà chủ quán đã mời cô vào trong nhà rồi, nhiệt tình khiến cho người ta căn bản không có cách nào cự tuyệt.

Hứa Nùng thầm thở dài, lặng lẽ cúi đầu, sau đó, vừa tiếp tục đi vào trong quán mì cùng bà chủ, vừa âm thầm an ủi bản thân ——

Bộ đồ này của cô khác với lúc chiều một trời một vực, cho dù người đàn ông kia vừa mới liếc nhìn về phía cửa, cũng khẳng định không thể nhận ra cô.

Tự an ủi còn xem như hữu hiệu, sau khi cô ngồi xuống cảm xúc ổn định hơn nhiều.

Nhìn vào thực đơn hai lượt, cuối cùng Hứa Nùng gọi một bát mì xương sườn.

Trong lúc chờ đồ ăn, cô lại vô thức quan sát người đàn ông kia một chút. Có lẽ là người ở đối diện nói chuyện gì đó buồn cười, lúc này vẻ mặt hắn vui vẻ hơn vừa nãy, nhưng bên trong nụ cười kia cũng lộ ra sự mạnh mẽ vô kỷ luật lại lưu manh.

Bảo an của thành phố điện ảnh và truyền hình Hứa Nùng cũng đã gặp qua vài người. Nếu bàn về độ đẹp trai nhất hẳn là thuộc về người đàn ông này đi.

Người thiếu nợ mà người khác nói lúc trước cũng chính là hắn đi? Thế nào mà nợ nhiều tiền như vậy còn không biết lo lắng chứ?

Đang lúc suy nghĩ chuyện nhà người ta, điện thoại vào lúc này bất chợt vang lên. Khách hàng trong quán mì này cũng không coi là nhiều, đột nhiên vang lên một tiếng chuông vẫn rất thu hút sự chú ý, cô nhanh chóng ấn phím nhận nghe.

"Mẹ." Người gọi đến đúng là mẹ của Hứa Nùng, bà Tạ.

"Còn biết tôi là mẹ cô cơ đấy?" giọng của bà Tạ rất lạnh, "Con đã bao lâu rồi không về nhà, bao lâu rồi không gọi điện thoại cho mẹ hả?"

Câu hỏi lần nào cũng như lần nào, Hứa Nùng nghe mà trong lòng có chút phiền chán, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Gần đây bài vở rất nhiều..."

"Bài vở cái gì? Mẹ gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn của con, cô ta nói con gần đây không có bài giảng gì cả, thời gian rất thừa thãi."

Hứa Nùng thót tim, giọng nói cũng có chút hấp tấp, "Mẹ, con đã nói rồi mà? Kêu mẹ không cần gọi điện thoại cho giáo viên của bọn con! Con đã lớn thế này rồi, sao mẹ vẫn còn luôn xem con như trẻ con thế? Mẹ như vậy là làm phiền giáo viên, cô ấy sẽ nhìn con như nào đây?"

"Con cho là mẹ muốn quản con hả? Con nếu là giống anh trai con thì đã không khiến người khác phải bận tâm. Mẹ đáng đi gặp giáo viên hướng dẫn của các con hả? Mẹ còn ngại mất mặt đấy!"

Vừa nghe đến hai từ anh trai, cảm xúc trong lòng Hứa Nùng lại nhiều thêm một tia chán ghét.

Cái gọi là "Anh trai" thật ra chỉ là anh trai kế của Hứa Nùng, con trai của đối tượng mà bà Tạ tái hôn—— Bùi Ngọc. Đồng thời cũng là vị Bùi ảnh đế mà hội Mạnh Tư Vũ bọn họ đã bàn luận lúc trước.

Bùi Ngọc mười tám tuổi ra mắt. Bối cảnh của Bùi gia đã mở ra cho hắn một đường tài nguyên cùng nhân mạch vô cùng lớn. Hơn nữa, bản thân hắn cũng không chịu thua kém, kỹ thuật diễn vô cùng xuất xắc, lại phối hợp với ngoại hình tuấn lãng, mấy năm nay trong giới giải trí gần như là lên như diều gặp gió, không có bất cứ trở ngại nào.

Hơn nữa, bình thường tính cách hắn cũng không xấu, không giở thói ngôi sao, cả ngày là vẻ công tử văn nhã, ấm áp như ngọc, dùng cách thông thường mà nói chính là, đàn ông có sắc, có tiền, có tu dưỡng, hắn không nổi thì ai nổi.

Theo lý mà nói sống cùng một người như vậy, Hứa Nùng phải rất vui mừng mới đúng.

Nhưng...

Trong đầu có một hình ảnh đã chôn sâu chợt lóe lên, sống lưng cô lại cảm thấy lạnh lẽo.

Sợ bản thân sẽ mất khống chế, cô ép buộc chính mình không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa.

Hứa Nùng lại im lặng âm thầm phân tích một chút giọng điệu vừa mới rồi của bà Tạ. Ở đầu bên kia điện thoại tuy rằng bà không khách khí, nhưng ít ra cảm xúc còn xem như không khác lúc bình thường nhiều lắm, cho nên, hẳn là bà chưa biết chuyện cô đi khoa đạo diễn học ké.

Có lẽ, giáo viên trong khoa cũng không nói với bà Tạ những chuyện này, nếu không tuyệt đối sẽ không phải là thái độ hiện tại, phỏng chừng đã sớm gϊếŧ tới tổ phim túm tóc lôi cô đi rồi.

Bà Tạ cần một đứa con gái giúp bà ta nở mày nở mặt, mà làm minh tinh là nhanh nhất cũng là lối tắt đơn giản nhất. Cho nên ở trong mắt bà ta, ngoài học biểu diễn ra, toàn bộ đều là nghề vô dụng, lãng phí thời gian.

Vả lại, Bùi Ngọc cho tới giờ vẫn luôn đề nghị Hứa Nùng đi theo con đường biểu diễn này, coi như là vì hùa theo con trai riêng của chồng, bà Tạ cũng sẽ không cho phép Hứa Nùng có bất kỳ sai lệch nào.

Nghĩ đến đây, trái tim đang căng thẳng của cô cũng từ từ thả lỏng, cuối cùng, cô hỏi: "Con biết đã khiến mẹ bận tâm... Vậy, lần này mẹ gọi điện thoại tới có chuyện gì không?"

Bà Tạ mỗi lần nghe cô hỏi câu này, thì sẽ giận run người, gần như ở đầu bên kia quát lên: „Không có việc gì thì tôi không thể tìm cô à?"

Giọng bà ta the thé chói tai, trong nháy mắt đó Hứa Nùng có loại ảo giác mình đang mở hands-free.

Những người ở xung quanh đều không nhịn được nhìn về phía cô. Cô vô thức ngẩng đầu, ánh mắt lại va chạm cùng người đàn ông ở cách đó không xa.

Tim Hứa Nùng nhảy lên một cái, lập tức cụp mắt xuống, sau đó che điện thoại đi ra khỏi quán mì.

Đi hai bước, khi dừng lại bên cạnh cửa sổ bên ngoài quán mì, cô mới lại đưa di động lên tai.

Trong điện thoại bà Tạ vẫn còn lải nhải không thôi. Bà dường như quên mất ngày thường đã dạy Hứa Nùng làm sao phải có "Phong cách quý phái", phải "Giống xã hội thượng lưu, dáng vẻ điềm đạm hiểu lễ nghĩa". Cách tai nghe, Hứa Nùng cũng có thể cảm nhận được ở bên kia biểu cảm của bà nóng nảy, kích động thế nào.

"... Mẹ nói nhiều như vậy con rốt cuộc có nghe vào hay không hả? Mẹ nói cho con biết nhé, Hứa Nùng! Đừng tưởng rằng mẹ đồng ý cho con thuê phòng ở gần trường nghĩa là mặc kệ không quản con đâu nhé! Lúc đầu nếu không phải anh con thay con cầu xin, con cho là mẹ sẽ thả ra sao?

Có rất nhiều chuyện mẹ có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng là có vài chuyện con nhất thiết phải nghe lời mẹ! Con đã năm ba rồi, hai năm nay rất nhiều tài nguyên bên phía anh trai con con đều đẩy đi, nói muốn chuyên tâm vào chuyện học. Được. Mẹ tùy con, nhưng nếu như con lá mặt lá trái với mẹ, nói là dốc sức học hành sau đó thật ra lén lút không biết là tâm tư chạy đến chỗ nào, vậy đến lúc đó chúng ta sẽ phải nói chuyện thật tốt!"

Bà Tạ ở đầu bên kia nói đến miệng đắng lưỡi khô, thấy Hứa Nùng ở bên này vẫn luôn im hơi lặng tiếng, giọng nói lại lần nữa nâng cao, "Con tóm lại có nghe thấy lời mẹ nói không hả?!"

Thật ra, trong lòng Hứa Nùng đã rất phiền chán rồi, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Vâng, con nghe mà... Mẹ, con biết ý của mẹ, con sẽ nghe lời."

Bà Tạ cảm thấy sự bực tức cũng phát tiết gần hết rồi, bắt đầu chính sách dụ dỗ, "Con cũng không còn nhỏ nữa, nên hiểu nỗi khổ tâm của mẹ. Mẹ đặt ra yêu cầu cho con, đều là vì trải đường cho tương lai của con, để con càng được tốt hơn. Con hiểu không?"

Hứa Nùng im lặng, cuối cùng thấp giọng trả lời: "Vâng."

Trong lòng Bà Tạ thuận khí hơn một chút, lại tiếp lời: "Cuối tháng này về nhà, anh trai con ở nước ngoài đoạt giải, nói cuối tháng kết thúc hành trình. Mẹ và chú Bùi con chuẩn bị giúp hắn ăn mừng."

Lòng Hứa Nùng tràn đầy mâu thuẫn cùng bài xích, cô không muốn quay về Bùi gia, càng không muốn thấy Bùi Ngọc. Nhưng là vừa nghĩ tới cơn giận vừa rồi của bà Tạ, cô mở miệng nhưng rốt cuộc không nói ra lời muốn nói.

"Được. Mẹ, con biết rồi."

Bà Tạ vừa lòng, còn dặn dò: "Mấy ngày nay có rảnh thì đi mua cho anh trai con mấy món quà đi. Xong rồi mẹ lại nạp tiền vào thẻ cho con. Con đừng kiếm cái mộc mạc quá."

"Vâng."

Thấy cô ngoan ngoãn, bà Tạ cũng không lải nhải thêm nữa, đơn giản nói vài câu rồi ngắt máy.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Nùng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong đêm đen chỉ điểm xuyết một ngôi sao, rất giống cô bây giờ, nhìn có chút đáng thương.

Cô thở dài, đột nhiên một chút thèm ăn cũng không có, chỉ muốn tìm một chỗ nhắm mắt ngủ không quan tâm gì nữa.

Nhưng ý nghĩ này còn chưa được thực hiện, bà chủ quán mì nhiệt tình đi ra, sau khi nhìn thấy cô, vội vàng lôi kéo cô vào nhà: "Ôi chao, cái cô này gọi điện thoại xong rồi sao còn đứng bên ngoài? Lát nữa là mì cũng trương lên rồi!"

Mì quả thật có chút trương lên rồi, Hứa Nùng cầm đôi đũa đảo qua đảo lại, tâm tư căn bản không đặt trong bát mì, cũng không nhận ra đối diện có người vẫn luôn chăm chú nhìn cô.

....

Ánh mắt của Chu Khởi vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía bên kia, không che dấu chút nào, ngược lại khơi lên sự tò mò của Trần Tiến.

Hắn thuận theo ánh mắt Chu Khởi nhìn sang, phát hiện bên kia chỉ có một cô bé ăn mặc quê mùa đang ăn mì, cũng không có gì đặc biệt.

"Cậu làm gì vậy?" Hắn hỏi Chu Khởi, nói xong lại ghét bỏ mà nhìn trang phục bảo an trên người đối phương, "Tớ nói, cậu cũng đủ rồi đấy, quẳng đi cái thân phận Đại thiếu gia của Chu thị không nói, chỉ nói đơn giản cậu là ông chủ quán bar này, trường đua xe này, võ trường này. Cậu cũng không thể tùy tiện như vậy chứ? Đi vội vàng không mang quần áo để thay thì kêu người phụ trách bên này đi mua là được mà, dù sao chỗ này cũng là của Thẩm Mộ Ngạn, người phụ trách ở đây còn không cung phụng cậu như tổ tông đi?"

Chu Khởi tranh thủ đưa mắt nhìn hắn, "Tưởng tớ là cậu chắc? Cả ngày nghèo lịch sự."

"Lịch sự tớ đồng ý, nhưng nghèo cái gì? Cậu nói ai nghèo?"

"Cậu không nghèo? Được, " Chu Khởi dập tắt đầu thuốc lá, "Vậy cậu trả lại mấy trăm triệu tháng trước tớ cho cậu mượn đầu tư đi. Cậu không nghèo huynh đệ nghèo, gần đây cần tiền."

Trần Tiến: "..."

Hai người nói cười ồn ào, ánh mắt của Chu Khởi thỉnh thoảng vẫn lia về bên phía Hứa Nùng. Một lát sau, chỉ thấy cô gái kia không còn thất thần giống như vừa nãy, đột nhiên cầm lọ ớt trên bàn lên, mở nắp dốc một cái, trực tiếp đổ cả lọ ớt vào trong bát mì.

Sau đó, cô chỉ tùy ý trộn lên, rồi cứ thế đưa sợi mì dính đầy ớt vào trong miệng, có lẽ chỉ nhai hai ba cái, cô liền bị sặc ho khan.

Cặp kính trên mặt vì cô ho nên có chút xiêu vẹo, cô tiện tay quẳng xuống. Tiếp đến, cô lại cầm nước khoáng bên cạnh lên từng ngụm từng ngụm đổ vào trong miệng.

Nhìn thấy một màn này, con ngươi hẹp dài của Chu Khởi híp lại.

Trần Tiến thuận theo ánh mắt của hắn lại nhìn một cái về phía đó, bật cười, "Cô gái này cũng rất vui tính nha, không ăn được cay còn cho nhiều ớt như vậy, đây là tự tìm ngược mà..."

Lời chưa nói hết, Chu Khởi bất thình lình đứng dậy, đôi chân dài sải bước về phía quầy nơi bà chủ quán thu tiền.

Trần Tiến bị xem nhẹ triệt để: "..."

Hứa Nùng ở đầu bên này ăn không ít ớt, sau khi dùng nước súc hai lượt, vẫn cảm thấy khoang miệng và cổ họng, mắt đều nóng rát khó chịu.

Cô chợt cảm thấy buồn tẻ vô vị, đang nghĩ có nên đứng dậy rời đi hay không, cái ghế ở đối diện đột nhiên bị người kéo ra ——

"Két" một tiếng.

Cô di chuyển ánh mắt, nhìn thấy một tấm vải màu xanh nhạt, là một góc vạt dưới của áo sơmi.

Tay cầm đũa của Hứa Nùng nắm thật chặt, ý nghĩ muốn đứng dậy rời đi ban đầu cũng thối lui. Cô vùi đầu xuống càng thấp hơn, có chút căng thẳng đảo mì trong bát.

Người ở đối diện trực tiếp ngồi xuống, không mở miệng nói gì, nhưng Hứa Nùng lại có thể cảm nhận được đỉnh đầu của mình nhiều thêm một ánh mắt với cảm giác tồn tại cực mạnh.

Đại khái qua nửa phút, người kia đưa tay ra, gõ gõ mặt bàn ở gần cô.

Hứa Nùng giả vờ như không nhìn thấy, vẫn như trước gục đầu xuống rất thấp, nhưng khóe mắt lại lặng lẽ quan sát bên đó.

Nhìn gần, bàn tay kia càng thêm thon dài dễ nhìn.

Da tay rất trắng, mạch máu màu xanh hơi hơi nhô ra, khớp xương rõ ràng.

Nếu chỉ đơn thuần nhìn tay, Hứa Nùng phỏng chừng sẽ nghĩ đến một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướиɠ, nhưng phối hợp với bộ trang phục bảo an trên người hắn, cô liền không thể không nghĩ hắn "Hết ăn lại nằm"...

Chu Khởi thấy cô giống như đà điểu không để ý người, đuôi lông mày không chút để ý mà nhướng lên.

"Bạn học năm ba này, cho xin chút lửa?"

"..."

Lời này nói rõ ràng như vậy, Hứa Nùng không thể không ngẩng đầu.

Trước khi đối mặt với hắn, cô muốn lần nữa đeo cặp kính gọng đen của mình lên. Bàn tay nhỏ bé mới vừa đưa qua muốn lấy, lại bị người ngăn lại.

"Mì sợi tỏa khí nóng như vậy, mắt kính sẽ đầy hơi nước."

"..."

Hứa Nùng cam chịu số phận, chậm chạp nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt của người kia.

Đáp lại giống hệt lúc trước, cô nói: "Thật ngại quá, tôi không hút thuốc."

Bên môi Chu Khởi nở nụ cười, mặt mày lộ vẻ lười nhác vô lại, "À."

Hứa Nùng chờ phần sau, hắn lại chậm chạp không nói gì nữa, chỉ yên tĩnh ngồi nhìn cô.

Một lúc lâu sau, hắn từ từ đứng lên, giống như làm ảo thuật từ lòng bàn tay biến ra một ống mù tạt đưa tới trước mắt Hứa Nùng.

"Nếu muốn khóc, dùng cái này."

Hứa Nùng ngẩn người, khi hoàn hồn, trong quán mì đã không còn bóng dáng của hắn cùng đồng bạn.

Cô nhìn ống mù tạt kia, trong lòng nổi lên từng gợn sóng lăn tăn.

Hắn làm sao biết cô muốn khóc?