Sáng sớm hôm sau, bốn người Phượng Tiêu Thôi Bất Khứ từ thành Thả Mạt lên đường, đến vương đình của A Ba Khả Hãn ở núi Tam Di.
Cao Ý nghe tin liền muốn tự mình ra khỏi thành đưa tiễn, lại bị Thôi Bất Khứ từ chối, chuyến này bọn họ vẫn như cũ chỉ có bốn người, hơn nữa thân mang trọng trách, không thích hợp gõ trống khua chiêng.
Dẫu sao một lần quậy thành Thả Mạt này, bọn họ từ tối thành sáng, không chỉ có thêm một tên địch là Vân Hải Thập Tam Lâu, chuyện Phật Nhĩ còn chưa giải quyết, lần này đi núi cao đường xa, phải bảo vệ Kim Liên an toàn đến vương đình Đột Quyết, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng không ngờ, từ lúc bọn họ rời khỏi Thả Mạt, đến Quy Tư, lại ở Quy Tư nghỉ dưỡng sức mấy ngày, xuất phát tiến về hướng núi Tam Di, thẳng đến đến dưới chân núi Tam Di, tiến vào phạm vi vương đình, xa xa nhìn thấy lang kỵ Đột Quyết tung bay, dọc theo đường đi lại bình an vô sự, không kinh không hiểm.
Ngay cả Kim Liên đều cảm thấy quá mức thuận lợi, không nhịn được hỏi Thôi Bất Khứ: “Chẳng lẽ Phật Nhĩ đã từ bỏ việc gϊếŧ ta?”
Thôi Bất Khứ nói: “Trước khi thấy A Ba Khả Hãn, tất cả kết luận cũng hơi quá sớm, trước hết ngươi nói một chút, A Ba Khả Hãn là người thế nào?”
Tả Nguyệt cục tự nhiên cũng có đường dây thu thập tin tức của mình, nhưng nhiều tin tức đi nữa, cũng không bằng vị Kim Liên bên gối A Ba này, nàng mới là một trong những người hiểu rõ A Ba Khả Hãn nhất.
Kim Liên yên lặng chốc lát: “Hắn, thật ra thì có chút càn quấy.”
Thôi Bất Khứ nhíu mày.
Liên quan tới A Ba Khả Hãn này, Tả Nguyệt cục nghe được rất nhiều ý kiến, phần lớn đến từ người bên cạnh A Ba Khả Hãn, phổ biến nhất là không gì có thể hơn được lòng đa nghi ghen tị của A Ba, tâm cơ thâm trầm, cũng có bá tính bị bắt đi bởi chiến tranh, lại cửu tử nhất sinh trốn về đất Hán, dùng từ ma quỷ để hình dung sự hiếu chiến gϊếŧ chóc của hắn.
Dọc theo đường đi Kim Liên luôn nói năng thận trọng về A Ba Khả Hãn, thẳng đến lúc này mới đàm luận với Thôi Bất Khứ.
“Bộ tộc Đột Quyết đông đảo, Khả Hãn cũng nhiều, giống như Xuân Thu chiến quốc của Trung Nguyên các ngươi, các quốc gia phân tán, chi chít như sao trên trời, gϊếŧ hại lẫn nhau giữa các bộ lạc rất thường gặp, hôm nay ngươi là Khả Hãn, ngày mai ta làm thủ lĩnh, chẳng lạ lùng gì. Từ khi Sa Bát Lược vùng lên, liền lộ ra ý muốn thâu tóm các bộ lạc xung quanh, thống nhất Đột Quyết, A Ba Đại Hãn cũng không phải là không biết, có lúc trừ chiến tranh, còn có rất nhiều thủ đoạn khác để cho người chết, cho nên, những kẻ bên cạnh Đại Hãn cách một thời gian sẽ phải đổi một nhóm.”
Thôi Bất Khứ gật đầu một cái, chuyện này, hắn cũng nghe thấy.
Nói tới đây, Kim Liên thở dài: “Hơn nữa Đại Hãn trời sinh tính tình có chút suy nghĩ kì lạ, trước khi ta rời vương đình đến Trung Nguyên, hắn còn đặc biệt để cho ta huấn luyện một nhóm nữ hộ vệ bên cạnh, nói là lòng trung thành của nữ nhân còn đáng tin hơn nam nhân, có thể bảo vệ hắn an toàn.”
Mặt Phượng Tiêu lộ vẻ cổ quái: “Đại Hãn nhà ngươi, đối với sắc đẹp như thế nào?”
Kim Liên thản nhiên nói: “Ai mà chả có lòng thích sắc đẹp, từ vương công xuống đến bình dân, sao Đại Hãn có thể là ngoại lệ?”
Vị Kim Liên Khả Đôn này tất nhiên vẫn còn phong vận, giữa mặt mày rốt cuộc vẫn dính chút phong sương, mặc dù nàng có kiến thức, lại thường xuyên phụ tá A Ba Khả Hãn, rất được coi trọng, nhưng nói cho cùng, vẫn là thϊếp thất của đối phương, tự nhiên cũng sẽ lo lắng mình sắc suy ái lỏng. Nói không chừng chuyện này cũng có chủ ý của Kim Liên, nàng đích thân ra tay vì A Ba Khả Hãn lôi kéo Tùy Triều, lại sợ mình trước sau có địch, huấn luyện nữ hộ vệ, một có thể dùng để cố sủng, hai có thể làm tai mắt của mình.
Nghe đến đây, Thôi Bất Khứ đại khái đã hiểu.
Vị A Ba Khả Hãn này, là người bình thường, ưa chuộng sắc đẹp, lòng ngờ vực nghiêm trọng.
Bộ lạc Đột Quyết đông đảo, chia cắt một phe, ở sau thế cường của Sa Bát Lược, A Ba cũng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để vượt qua, mà lung lay giữa Sa Bát Lược và Tùy Triều, có thể thấy hắn chưa đủ hùng tâm, dẫu có dã tâm, cũng sớm bị năm tháng bào mòn.
Một người như vậy, muốn thuyết phục hắn dựa vào Tùy Triều cũng không khó khăn, điều kiện đầu tiên là hắn hoàn toàn bị Tùy Triều chấn nhϊếp hàng phục, không dám có dị tâm hai bên.
Mấy ngày nữa là hội minh tám bộ, ngược lại có thể lợi dụng tốt một phen.
Đang lúc nghĩ ngợi, mấy kỵ xông tới trước mặt, ngăn bọn họ lại.
Binh lính Đột Quyết cầm đầu nhìn thấy Kim Liên, mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng xuống ngựa hành lễ với nàng.
Kim Liên khẽ vuốt cằm, lập tức ngẩng cao, thái độ kiêu ngạo, hoàn toàn không vẻ thân cận hiền hòa khi đi chung với Thôi, Phượng dọc đường.
Hai bên trao đổi mấy câu, mặt Kim Liên bỗng nhiên lộ vẻ giận, cao giọng chất vấn, mấy tên binh lính Đột Quyết kia mặc dù hành lễ xin tội, vẫn như cũ tiến lên vây quanh bọn Thôi Bất Khứ, tay cầm trường đao, thấy thế nào cũng không phải là cách nghênh đón khách quý.
Phượng Tiêu và Kiều Tiên nghe không hiểu tiếng Đột Quyết, Thôi Bất Khứ phiên dịch nhanh cho bọn họ: “Bọn chúng muốn bắt chúng ta lại, Kim Liên nói chúng ta là khách quý Trung Nguyên nàng mời tới, bảo họ đi báo với Đại Hãn, bọn chúng lại nói Đại Hãn có lệnh, gần đây bất kỳ người Trung nguyên nào cũng không thể tiến vào vương đình.”
Sắc mặt Kim Liên khó coi, nàng trăm ngàn cay đắng mời sứ giả Tùy Triều về, nếu vì chuyện như vậy mà sinh lòng ngăn cách với Tây Đột Quyết, xích mích thành thù, vậy không nói đến việc mình một chuyến tay không, cũng có nghĩa nàng đã thất thế.
Huống chi, nàng biết, hai người Thôi, Phượng, đều không phải là người dễ sống chung, nhỡ may đắc tội, bọn họ hoàn toàn có thể tạo lên mưa gió ở đây, xảy ra chuyện lớn, vết xe đổ của Đoạn Tê Hộc rành rành trước mắt, cho dù như thế nào Kim Liên cũng không dám tự tìm đường chết.
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng quay đầu nói với Thôi Bất Khứ cùng Phượng Tiêu: “Hai vị, quả thực xin lỗi, ta cũng không biết tại sao Đại Hãn lại đột nhiên hạ lệnh như vậy, cho dù liều mạng này của ta, cũng tuyệt đối không thể để cho các ngươi chịu nhục, xin hai vị chờ một chút ở chỗ này, đợi ta yết kiến Đại Hãn trước, giải thích một chút, sau đó sẽ ra nghênh tiếp hai vị!”
Thôi Bất Khứ: “Trước khi Khả Đôn rời đi, Đại Hãn đối với người Trung nguyên cũng có thái độ đề phòng như vậy sao?”
Kim Liên lắc đầu: “Ta đi Trung Nguyên, được Đại Hãn gật đầu đồng ý, phong thư viết tay kia ngươi cũng thấy rồi đó, không thể là giả.”
Thôi Bất Khứ: “Đã như vậy, sau khi người rời đi, vương đình nhất định đã xảy ra chuyện gì, để cho Đại Hãn thay đổi chủ ý. Thành tâm của Khả Đôn, bọn ta quá rõ ràng, chúng ta đợi ngươi ở đây là được.”
Kim Liên thấy hắn không giận cá chém thớt trách tội, trong bụng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cáo lỗi một tiếng, quát mắng mấy tên lính mấy câu, mặt đối phương lộ vẻ khó xử, lại nhìn bọn Thôi Bất Khứ một chút, miễn cưỡng gật đầu nhận lời, lúc này mới từ bỏ bọn họ, vây quanh Kim Liên đi về phía vương đình.
Bọn Thôi Bất Khứ đợi khoảng nửa canh giờ, lại nhìn thấy một đội người chạy nhanh đến, mặt mũi đối phương xa lạ, đã không phải mấy người vừa rồi, hơn nữa trong đó cũng không có Kim Liên.
Phượng Tiêu nói: “Chẳng lẽ là bọn họ xảy ra binh biến, Lão Hãn chết, Tân Hán đăng cơ, hủy bỏ minh ước, Kim Liên cũng thất thế?”
Thôi Bất Khứ nói: “Giải Kiếm phủ tình báo bốn phương, chẳng lẽ Phượng phủ chủ còn cần hỏi ta sao?”
Phượng Tiêu buông tay: “Mỗi ngày nay hồ sơ đưa đến Giải Kiếm phủ, không có mấy trăm cũng có mấy chục, ta lại không giống Thôi đạo trưởng đã gặp qua là không quên được, làm sao có thể chu toàn mọi mặt? Huống chi ta vốn chỉ muốn giải quyết xong vụ sứ giả Vu Điền rồi về kinh, ai biết còn bị ngươi bắt tới đây chứ?”
Lời trong lời ngoài, lại như đổ trách nhiệm sang Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ: “A Ba có hai con trai, trưởng tử Y Tuần, là do vợ cả Khả Đôn sinh, thứ tử A Đức, mẹ đẻ không rõ, hẳn xuất thân không cao, cũng đã mất sớm. Người Đột Quyết ai mạnh là vua, tình hình tử soán phụ, đệ soán huynh không hiếm thấy, A Ba Khả Hãn có lòng đa nghi nặng, theo ta biết, hai đứa con trai kia cũng không có quyền lực gì, ngươi nhìn hắn trọng dụng Kim Liên đấy, dưới gối Kim Liên không con, liền có thể thấy được.”
Phượng Tiêu: “Nói như thế, hai đứa con trai kia của hắn cũng không có uy hϊếp gì?”
Thôi Bất Khứ: “Cũng chưa chắc, nghe nói A Ba sủng ái ấu tử, khinh thị trưởng tử, cảm thấy con trai trưởng quá hèn yếu, không có người lang tính của người Đột quyết.”
Đề tài hơi ngừng, bởi vì một nhóm người Đột Quyết kia đã chạy tới rất nhanh, chia ra làm hai phía, vây quanh bọn Thôi Bất Khứ.
Người cầm đầu cao giọng la mắng, vẻ mặt tàn bạo, đằng đằng sát khí.
Ngược lại sắc mặt Thôi Bất Khứ ổn định, trò chuyện cùng bọn họ.
Một lát sau, Phượng Tiêu nghe thấy Thôi Bất Khứ thấp giọng nói thật nhanh: “Các ngươi đánh ngã những người này, nhưng không nên gϊếŧ bọn họ, chế trụ đầu lĩnh kia, chúng ta trực tiếp vọt vào trong vương đình!”
Phượng Tiêu: “Ba người chúng ta? Vậy không thì chẳng khác nào dê vào bầy sói?”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Có Phượng phủ chủ ở đây, người khác sao xứng với sói?”
Phượng Tiêu cười to ha ha: “Lời này ta thích nghe!”
Tiếng nói vừa dứt, người y đã đến đám trước mặt binh lính Đột Quyết kia, đối phương cả kinh, muốn siết dây cương để ngựa dẫm chết y, nhưng Phượng Tiêu sao có thể cho đối phương cơ hội này, lúc này bóng người lóe lên, binh lính kêu thảm một tiếng, đã ngã ngựa.
Thấy Phượng Tiêu xuất thủ, Kiều Tiên mới ra tay theo, cũng không phải là sợ chết, mà nàng còn phải bảo vệ Thôi Bất Khứ.
Những người này cướp bóc bá tính Trung Nguyên bình thường thì thôi, sao có thể là đối thủ của Phượng, Kiều, rất nhanh đã ngã xuống đất không dậy nổi, người cầm đầu bị Phượng Tiêu bắt trong tay, giống như xách gà con.
“Đi, chúng ta gây chuyện đi!” Mặt Phượng phủ chủ hứng thú bừng bừng, cứ như sợ thiên hạ chưa loạn.
Có con tin trong tay, tiếp theo liền thuận lợi hơn nhiều.
Thân phận người này không thấp, không ngờ là một vị Diệp hộ, nghe nói ở Đột Quyết, tương tự với Thừa tướng hoặc Tướng quân, Phượng Tiêu xách gã đi yêu cầu gặp Khả Hãn, dọc đường người Đột Quyết vừa giận vừa sợ, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể nhanh chóng đi thông báo.
Vì vậy nửa giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng đứng trong vương trướng, gặp được vị A Ba Khả Hãn đại danh đỉnh đỉnh này.
Đối phương chừng bốn năm mươi tuổi, tóc trắng đen lẫn lộn, râu quai nón, khi nhìn người thích nheo mắt lại.
Không biết có phải do lớn tuổi hay không, dáng ngồi của đối phương có chút còng lưng.
Thành thật mà nói, Kim Liên bên cạnh so với hắn, tinh thần đều mạnh gấp trăm lần.
Nếu như nàng làm Khả Hãn của Tây Đột Quyết, chắc bọn Thôi Bất Khứ sẽ không gặp nhiều phiền toái như vậy.
Nhưng đương thời đề cao nam nhân, cho dù Kim Liên có nhiều lý tưởng đi nữa, cũng chỉ có thể thực hiện thông qua A Ba.
“Người Trung Nguyên, vì sao các ngươi bắt giữ đại thần của ta?” Giọng A Ba Khả Hãn bất thiện, nhìn bọn họ.
Vương trướng rộng rãi vô cùng, xung quanh trừ Kim Liên ra, đều là khuôn mặt của vương công đại thần Đột Quyết, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bọn họ ở chính giữa.
Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu thậm chí còn phát hiện người quen cũ của bọn họ.
Phật Nhĩ ngồi dưới A Ba Khả Hãn, dáng ngồi ngay thẳng, mặt không cảm giác nhìn bọn họ.
Có nữ tử có khuôn mặt người Hán như bọn họ, nhưng chỉ có thể rót rượu cho các quý nhân trong trướng, ngoan ngoãn, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“A!”
Trong bầu không khí căng thẳng này, tiếng kêu đau đột ngột vang lên, một thị nữ bị đạp trúng bụng bay ra thật xa.
Nàng ngã xuống đất rêи ɾỉ chốc lát, lại miễn cưỡng bò dậy rất nhanh, phủ phục trên đất run lẩy bẩy, rất sợ lại chọc giận quý nhân lần nữa.
“Người Trung Nguyên hèn mọn, ta bóp chết các ngươi như bóp chết con kiến vậy!” Quý tộc Đột Quyết trẻ tuổi đạp ngã nàng hung ác nói, nói xong còn liếc Thôi Bất Khứ một cái, lộ ra nụ cười ác ý.
Kim Liên không bị bắt lại như bọn họ nghĩ, nàng giống như đổi một bộ y phục mới, ăn mặc long trọng, không khác gì trước đây, chẳng qua lúc nhìn về phía bọn họ, mơ hồ lộ ra vẻ vô cùng sốt ruột, tựa như có nhiều chuyện muốn nói, lại ngại tình hình này, không có cách nào mở miệng.
Tình thế này, thật đúng là, vây kín bốn bề nha.
Thôi Bất Khứ thầm nói.