Trước mắt thời tiết không nóng, Lư tiểu nương tử nằm hai ngày trong quan tài, cũng không tản ra mùi gì khó ngửi, nhưng âm dương cách biệt, thi thể thấy ánh mặt trời, hạ nhân Lư gia đều nhịn không được lui về phía sau hai bước, chỉ có Tô Tỉnh không những không lui lại, ngược lại đến gần quan tài, si ngốc nhìn người trong đó.
Động tác này lại khiến vành mắt Lý thị đỏ lên.
Lư Đề cũng không nhịn được hối hận trong lòng, nếu mình không nhất thời hồ đồ, một đôi trai tài gái sắc trước mắt, sao đến nỗi lưu lạc đến hoàn cảnh như thế.
Trong lòng hắn vừa đau vừa hối hận, nhưng hối hận thống khổ này lại không có cách nào phát tiết với chính mình, chỉ có thể nhìn thẳng bóng dáng Bùi Kinh Chập cùng Thôi Bất Khứ, hung hăng muốn giãy giụa, lại bị đè lại dễ như trở bàn tay.
Thôi Bất Khứ đi đến bên cạnh quan tài, nhìn chăm chú vào thiếu nữ hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bình thản trong quan tài.
Mặt nàng đã được lau sạch sẽ, được thoa phấn lên lần nữa, quần áo tất nhiên cũng được thay một bộ mới tinh, nhìn không ra vẻ chật vật lúc mới bị vớt ra từ trong nước.
Trước mắt bao người, Thôi Bất Khứ vươn ra, sờ soạng trên mặt Lư tiểu nương tử một trận, thậm chí còn cởi cổ áo nàng, lật xác chết lại vuốt ve kỹ lưỡng.
Khóe mắt Lư Đề như muốn nứt ra, nếu không phải bị chế trụ, sợ là hắn đã sớm xông lên, đấm cho Thôi Bất Khứ một cái.
Tuy là như thế, hắn và mọi người Lư gia, cũng đều cao giọng chửi bậy không thôi.
Thôi Bất Khứ không ngẩng đầu, không kiên nhẫn nói: “Trừ Lư Đề và Tô Tỉnh, những người khác đều ngậm miệng lại.”
Lư Đề cả giận nói: “Ngươi đừng tưởng rằng làm như vậy thì ta sẽ cảm kích ngươi! Tiểu nữ đã chết, ngươi muốn nàng sau khi chết cũng không nhắm mắt sao! Ta sẽ không bỏ qua Giải Kiếm phủ các ngươi đâu!”
Bùi Kinh Chập không nhịn được ho khan hai tiếng: “Vị Thôi lang quân này là người Tả Nguyệt cục, cũng không phải là người trong Giải Kiếm phủ!”
Thôi Bất Khứ đưa lưng về phía hắn, thờ ơ nói: “Ta không thích nghe lời này của ngươi, nếu không phải Phượng Tiêu bảo ngươi mời ta ra tay, sao ta phải đứng ở chỗ này? Lão Lư à, ngươi cứ tính sổ nợ này lên đầu Giải Kiếm phủ đi, không sai đâu.”
Lư Đề: “Ta mặc kệ là Giải Kiếm phủ hay là Tả Nguyệt cục, nói tóm lại, nỗi nhục ngày hôm nay, Lư mỗ ta khắc cốt minh tâm!”
Thôi Bất Khứ: “Ngươi chớ vội nói lời độc ác, cho dù ngươi tìm người Lư thị Phạm Dương, Giải Kiếm phủ ta cũng không sợ ngươi.”
Kiều Tiên, Trưởng Tôn Bồ Đề: …
Khóe miệng Bùi Kinh Chập co quắp, có chút xem thường với hành vi “dâʍ ɭσạи” thi thể mà Thôi Bất Khứ mượn cớ tra án làm, cảm thấy chẳng qua hắn là mượn cơ hội bôi đen Giải Kiếm phủ, đang muốn ngăn lại, bỗng dưng mở to mắt.
Thôi Bất Khứ đang cúi người xuống, lại đưa tay mở miệng Lư tiểu nương tử ra, đưa tay dò vào sâu trong cổ họng đối phương!
“Ngươi…”
Hắn thất thanh kêu lên một chữ, chỉ thấy Thôi Bất Khứ lại rút tay ra, như không có chuyện gì xảy ra quay đầu hỏi hắn: “Có khăn tay không?”
Bùi Kinh Chập theo bản năng lấy một cái khăn tay từ trong tay áo ra đưa tới, đây là lúc trước hắn ở trên đường thấy đáng yêu, mua về chuẩn bị tặng cho người ta.
Thôi Bất Khứ nhận lấy khăn tay lau lau.
Bùi Kinh Chập nhìn thấy hắn bôi uế vật lên trên, không nhịn được dâng lên một cảm giác buồn nôn.
Nhưng Thôi Bất Khứ cứ như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại nói với Lư Đề: “Con gái ngươi không phải chết đuối, mà là bị hại.”
Vẻ mặt vốn phẫn hận của Lư Đề đột nhiên cứng đờ, hắn khó tin nói: “Ngươi chớ có thuận miệng nói bừa!”
Thôi Bất Khứ đưa tay ra, phía trên khăn tay có một ít cặn bã sền sệt màu vàng.
“Trước khi Lư thị chết, đã ăn cái gì?”
Lư Đề tất nhiên không biết, hắn nhìn về phía vợ Lý thị, Lý thị tất nhiên cũng không biết, đại hộ như nhà bọn họ, không ở chung một chỗ với con cái, mỗi ngày trừ sáng tối thăm hỏi, cũng không có lúc nào ở chung một chỗ.
Lý thị lập tức liền cho người đi hỏi nhũ mẫu và thị nữ của nữ nhi.
Nhũ mẫu đã ngoài bốn mươi tuổi, nhìn qua đã thấy trung hậu, thị nữ thì mười lăm mười sáu tuổi, chính là tuổi tác như hoa, cả người y phục hồng, mặt mũi mặc dù không có son phấn, trên người cũng không có vật trang sức nào, nhưng trên vạt áo chỉ thêu một đóa sen lớn bằng bàn tay, cũng đủ để tăng thêm vẻ đẹp cho thị nữ này.
Thôi Bất Khứ bảo bọn họ nói buổi tối Lư thị chết, các nàng đang làm gì.
Nhũ mẫu nói, mình đang xem đầu bếp làm nồi băng đường tổ yến cho Lư tiểu nương tử, tổ yến kia phải hầm hai giờ, định đưa lên trước khi Lư tiểu nương tử đi ngủ, cho nên hôm đó không gặp, cũng không biết Lư tiểu nương tử dùng điểm tâm gì.
Thị nữ liền nói: “Đêm hôm đó, đại nương ăn bánh đậu xanh, là nô tỳ bưng lên.”
Cách xưng hô với chủ nhân của hạ nhân bây giờ, Lư thị là con gái độc nhất, tất nhiên được gọi là đại nương.
Thôi Bất Khứ: “Nàng có vẻ khác thường gì không?”
Thị nữ nhìn Lư Đề một cái, chần chừ nói: “Buổi sáng, lang chủ cho gọi đại nương, lúc trở về đại nương buồn bã không vui, nô tỳ hỏi thế nào, nàng cũng không chịu nói, Tô công tử bảo người mời đại nương ra cửa ngắm hoa, nàng cũng không đi, cứ một mình ngồi trong phòng.”
Nhũ mẫu bổ sung nói: “Hà Nương nói cũng gần đúng rồi, sáng sớm hôm đó, đại nương đi thỉnh an lang chủ, lâu hơn so với thường ngày, khoảng chừng hai giờ, lúc ấy ta còn cảm thấy kỳ quái, cho người đi giục, nhưng người ở chỗ lang chủ lại nói, đại nương đã sớm về rồi.”
Lư Đề vừa bị tức giận làm mờ đầu óc, trước mắt nghe nô bộc kể lại chuyện này đó, cũng miễn cưỡng đè tức giận xuống, cố gắng nhớ lại nói: “Không sai, ngày đó ta đúng là nhắc đến hôn sự cùng Vương thị Thái Nguyên với đại nương, đại nương không chịu, nói nó và Tô Tỉnh đã sớm tình đầu ý hợp, ta… Ai, sớm biết có ngày hôm nay, sao ban đầu ta lại hồ đồ chứ!”
Thôi Bất Khứ: “Ngươi nói chuyện với nàng hết bao lâu?”
Lư Đề: “Chừng nửa canh giờ, mẹ nó vào khuyên giải, ta cho nó trở về suy nghĩ thật kỹ, ai ngờ nó lại…”
Thôi Bất Khứ lại hỏi: “Từ chỗ đó của ngươi, đến phòng nàng ở, đi bộ cần bao lâu?”
Trả lời hắn chính là nhũ mẫu của Lư tiểu nương tử: “Hạ nhân chúng ta cần đi nhanh, thời gian nửa chén trà là có thể đến, đại nương đi chậm rãi, chắc phải mất một chén trà.”
Thôi Bất Khứ: “Các ngươi trò chuyện nửa giờ, cộng thêm trở về một chén trà, còn hơn một canh giờ, nàng đi đâu?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía thị nữ ngày thường nửa bước không rời Lư tiểu nương tử, người sau lắp bắp nói: “Đại nương nói muốn giải sầu một chút, liền đi chậm rãi hơn.”
Thôi Bất Khứ hỏi ngược lại: “Quả thật như vậy sao? Hay nàng muốn đi chỗ khác, ngươi chỉ không dám nói mà thôi?”
Hà Nương kêu oan: “Nô tỳ sao dám nói láo!”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Gọi tất cả hạ nhân nhà các ngươi ra đây, hỏi xem hôm đó có ai thấy Lư thị không, sẽ biết ngươi có nói láo hay không ngay!”
Bùi Kinh Chập không hiểu vì sao Thôi Bất Khứ đột nhiên từ nghiệm thi lại nhảy ra tra hỏi tỳ nữ của Lư thị, nhưng hắn thấy tỳ nữ tên Hà Nương này vẻ mặt hốt hoảng, nói chuyện lắp ba lắp bắp, chắc hẳn đang che giấu cái gì đó, cũng không lên tiếng cắt đứt, tiếp tục yên lặng theo dõi.
Hà Nương quả nhiên luống cuống, vội vã quỳ xuống nói: “Đại nương muốn đi tìm Tô công tử!”
Lư Đề cau mày, không đợi Thôi Bất Khứ đặt câu hỏi, liền hỏi: “Nó đi tìm Tô Tỉnh, vì sao ngươi lại phải nói láo!”
Tô Tỉnh nói: “Cô phụ, lúc ấy ta đang đang vẽ tranh, biểu muội bỗng nhiên đi vào, mặt đầy thương tâm, nói với ta, ngài muốn gả nàng cho người khác, ta khuyên nàng một trận, vất vả lắm mới trấn an được nàng, để nàng về, vốn tưởng rằng chờ nàng bình tĩnh một ít là tốt, không nghĩ tới nàng rúc vào sừng trâu(*), còn…”
(*)Rúc vào sừng trâu: Ý chỉ đi vào ngõ cụt.
Hắn không nói được nữa, không lời hóa thành một tiếng than thở trầm thấp, vẻ mặt tiều tụy, khiến người ta phải xúc động.
Vành mắt Lư Đề đỏ lên, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành: “Là ta có lỗi với các con…”
“Ngươi khoan than thở đã.” Thôi Bất Khứ cắt đứt hắn, “Hà Nương, Tô Tỉnh vốn ở tại Lư Gia, bọn họ còn từng ra cửa du ngoạn với nhau, Lư thị nghe thấy tin dữ, muốn đi tìm Tô Tỉnh bày tỏ, cũng là bình thường, vì sao ngươi không dám nói thật?”
Hà Nương ấp úng, Tô Tỉnh chủ động nói: “Là ta bảo nàng nói dối, bởi vì biểu muội của ta lúc ấy vì tranh chấp với cô phụ, nếu để cô phụ biết nàng đến tìm ta, sợ rằng sẽ nghĩ ta xíu giục biểu muội, ta muốn tránh hiềm nghi.”
Bùi Kinh Chập không nhịn được lên tiếng: “Nàng vì ngươi mà tranh chấp với phụ thân, ngươi lại muốn đứng ngoài cuộc, phủi sạch mình?”
Tô Tỉnh cười khổ: “Chắc ngươi không biết sự khó xử khi phải ăn nhờ ở đậu. Ta và biểu muội đúng là tình đầu ý hợp, nhưng ta cũng chỉ có một thân một mình, không nhà không nghề nghiệp, so với ta, Vương thị Thái Nguyên mới là nơi thích hợp với biểu muội, nếu ta là cô phụ, ta cũng hy vọng con gái mình có thể gả cho một người tốt hơn ta!”
Lư Đề muốn nói lại thôi, mặt lộ ý thẹn.
Lý thị lại cúi đầu lau lệ, khóc lóc thất thanh.
Thôi Bất Khứ nhưng không có động tĩnh gì.
“Ngươi nói lúc ấy ngươi đang vẽ tranh, vẽ cái gì thế?”
Tô Tỉnh: “Bức ánh sen mùa hè.”
Thôi Bất Khứ: “Mang bức vẽ của ngươi lại đây cho ta xem chút.”
Tô Tỉnh cau mày: “Thôi đạo trưởng, chuyện này có liên quan gì đến cái chết của biểu muội ta chứ?”
Bùi Kinh Chập cũng cảm thấy đủ loại vấn đề này của Thôi Bất Khứ, đúng là quá ngoài lề, nhưng Thôi Bất Khứ vẫn nói: “Mang tất cả bức vẽ trong phòng ngươi, kể cả bức ánh sen mùa hè kia nữa, đều mang đến đây đi.”
Lý thị không nhịn được nói: “Thôi đạo trưởng, tiểu nữ…”
Thôi Bất Khứ: “Có liên quan đến cái chết của nữ nhi ngươi.”
Lư Đề tâm phiền ý loạn, phất tay với Lư quản gia một cái, bảo hắn đi làm theo.
Tranh vẽ rất nhanh đã được mang đến.
Đầy một giỏ, đều là thứ Tô Tỉnh hay làm thường ngày, Thôi Bất Khứ
bảo Kiều Tiên mở một quyển ra, bên trong đa số đều vẽ các loại hoa sen, có nụ sen vừa mới nở, cũng có bông sen đã héo khô.
Bùi Kinh Chập tuy không nghiên cứu nhiều về tranh vẽ, nhưng chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, hắn cảm thấy trình độ vẽ của Tô Tỉnh cũng bình thường, nói cách khác, người này có lẽ chỉ có chút tài hoa, nhưng thật ra không có thiên phú gì, nếu không cũng không đến nỗi nhiều năm như vậy, vẫn chỉ ở nhờ nhà thân thích Lư gia, mà không xông ra ngoài tạo tên tuổi cho mình.
Lấy quan tài gỗ làm trung tâm, mấy chục bức vẽ hoa sen đều được mở ra, Lư tiểu nương tử lẳng lặng nằm trong quan tài gỗ, làm người ta vô cùng thổn thức.
“Hà Nương” Thôi Bất Khứ đột nhiên hỏi, “Đại nương có đối xử tốt với ngươi không?”
Thị nữ sửng sốt một chút, vội nói: “Đại nương dĩ nhiên rất tốt với ta.”
Thôi Bất Khứ: “Vậy vì sao ngươi còn phải phản bội nàng, giúp Tô Tỉnh giấu giếm chuyện gϊếŧ người?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều không khỏi khϊếp sợ.
Lư Đề thất thanh nói: “Thôi đạo trưởng, ngươi nói gì!”
Thôi Bất Khứ: “Đại nương nhà ngươi chết, dù trong nhà nhất thời không có đồ tang, cũng không phải lý do ngươi mặc y phục hồng, huống chi trên y phục này còn thêu hoa sen, ngươi lại tên là Hà Nương(*), có trùng hợp không chứ, Tô Tỉnh vừa vặn cũng thích vẽ sen. Ngươi nói, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy hay không?”
(*)Hà là sen.
Tô Tỉnh lạnh lùng nói: “Thôi đạo trưởng ăn nói cẩn thận! Hà Nương thích hoa sen là bởi vì nàng tên là Hà Nương, có liên quan gì tới ta đâu!”
“Phải không?” Thôi Bất Khứ cười nhạt, hỏi Lư quản gia và Lý thị, “Hà Nương vừa vào phủ đã tên là Hà Nương rồi?”
Lý thị lắc đầu một cái, bà rất để ý đến người bên cạnh con gái: “Trước nàng tên là Thập Nương, bởi vì ở trong nhà đứng hàng thứ mười, nhà nghèo, cha mẹ không nuôi nổi, sáu tuổi liền bị mua vào, hai năm
trước, đại nương tự mình sửa lại tên nàng, mới gọi là Hà Nương.”
Thôi Bất Khứ nhìn về phía Tô Tỉnh: “Hai năm
trước, ngươi hẳn đã ở trong phủ này rồi.”
Tô Tỉnh: “Như vậy có thể nói rõ cái gì?”
Thôi Bất Khứ: “Ngươi nói xem vì sao vừa nãy ta đưa tay vào trong miệng Lư thị chứ, buổi tối hôm đó nàng mới ăn bánh đậu xanh, cặn bã còn ở lại trong miệng, nếu như là chết đuối, trước khi chết nước tràn vào miệng mũi, tất nhiên sẽ rửa trôi cặn bã ban đầu đi, nhưng trong miệng nàng vừa không có bùn cát trong nước, thức ăn thừa vẫn còn, cho thấy sau khi nàng chết mới bị dìm vào trong nước, cho nên miệng mũi đóng chặt, nước không thể vào!”
Lư Đề hoảng sợ, giãy mạnh, Trưởng Tôn thấy Thôi Bất Khứ tỏ ý buông tay ra, Lư Đề lảo đảo nhào tới trước, cúi đầu nhìn vào trong quan tài gỗ.
Thôi Bất Khứ nhìn về phía Tô Tỉnh: “Đêm hôm đó Phượng Tiêu lấy được ngọc thạch, cao thủ tụ tập ở biệt viện Thu Sơn, người mặc đồ đen đó, chính là ngươi đi?”
Tô Tỉnh lạnh lùng nói: “Thôi đạo trưởng muốn vu oan cho ta, tất nhiên vũng nước bẩn nào cũng sẽ hắt lên đầu ta rồi!”
Thôi Bất Khứ: “Khối ngọc kia là ngươi đưa đến Lâm Lang các, mục đích là dò xét phản ứng các phe, dụ đồng lõa của ngươi ra, cho nên ngươi không giống người khác, ngươi không tới cướp ngọc, chẳng qua chỉ tránh đi để quan sát, một khi xác nhận đồng bọn của ngươi không có ở đó, ngươi lập tức đi ngay, một khắc cũng không dừng lại. Biết tại sao ta lại nhìn một cái liền nhận ra ngươi không? Bởi vì ngay đêm đó người nọ dùng tay trái đỡ cổ tay phải, giống ngươi bây giờ như đúc, mặt mũi có thể ngụy trang để che giấu, nhưng động tác thân thể không lừa được đâu!”
Tô Tỉnh không có động tĩnh gì, vẫn ổn định như cũ: “Đây chẳng qua là bình thường vẽ tranh viết chữ nhiều, dùng lực cổ tay quá nhiều, thỉnh thoảng sẽ đau, ngươi có học thức lớn như thế, nếu ngươi không tin, tìm một người có học sẽ biết!”
Hắn vừa dứt lời, Trưởng Tôn đã bất ngờ ra tay từ sau lưng hắn, chưởng phong mãnh liệt, lại dùng đến tám phần lực, muốn dồn Tô Tỉnh vào chỗ chết.
Tô Tỉnh theo bản năng hơi nghiêng đầu, nhưng ngay sau đó lại đứng yên, không nhúc nhích, tùy Trưởng Tôn càng ngày càng gần, ở một khắc cuối cùng mới thu chưởng về.
Tô Tỉnh biết mình đánh cuộc đúng, bọn họ chỉ là muốn dò xét mình.
Nhưng Thôi Bất Khứ đã định trước không buông tha cho hắn: “Không cần giả bộ, động tác tránh né vừa rồi của ngươi, đã đủ để cho thấy ngươi có võ công, hơn nữa còn là một cao thủ.”
Tô Tỉnh cười nhạt: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do! Vì sao ta phải ở đây để các ngươi bôi nhọ, cáo từ!”
Hắn phất tay áo muốn đi, thân hình Kiều Tiên đã chợt lóe, kiếm quang đâm đến sau lưng hắn, đằng đằng sát khí, kèm theo khí thế ngàn quân không địch nổi.
Sát khí này rất dễ thấy, khác với sự dò xét vừa rồi của Trưởng Tôn, Tô Tỉnh không còn cách nào giả bộ câm điếc nữa, đành phải chọn cách né người đi.
Tránh một cái, không thể nghi ngờ đã hoàn toàn để lộ sự thật hắn có võ công!
Đã bại lộ, hắn cũng không do dự nữa, lúc này đưa tay về bên hông, một đạo kiếm quang mênh mông đã hiện lên trong tay, Tô Tỉnh xoay người đánh về phía Kiều Tiên, nhưng giữa đường lại đổi hướng, trực tiếp bắt Lư Đề làm con tin, nhuyễn kiếm để lên cổ Lư Đề.
“Đừng tới đây, nếu không ta gϊếŧ hắn!”
Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái: “Ngươi bắt giữ hắn thì có ích lợi gì? Chuyện Giải Kiếm phủ ta muốn giải quyết, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp vì bất cứ ai cả!”
Bùi Kinh Chập: …
Nhị phủ chủ ơi, người này cầm lông gà làm lệnh tiễn kìa, chụp oan uổng lên đầu Giải Kiếm phủ, ngài còn bảo ta đi hỗ trợ hắn, chắc sợ kẻ địch của Giải Kiếm phủ chưa đủ nhiều đúng không!
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi Bất Khứ: Ta, Giải Kiếm phủ, giao tiền đây.
Bùi Kinh Chập: Cứu mạng.