Vô Song

Quyển 1 - Chương 31

Đây có lẽ là số ít thời điểm gian nan từ lúc Phượng Tiêu chào đời tới nay.

Y thuở nhỏ thiên tư xuất chúng, đọc sách tập võ toàn làm ít công to, người thường suốt đời nóng vội, cầu mà không được việc, y không cần tốn nhiều sức đã có thể làm được, dù là ở Giải Kiếm Phủ, cũng được Thiên tử thân trao quyền uy, đến mức, không có ai dám đυ.ng vào mũi nhọn này, tuy gặp phải khốn cảnh, lấy sự thông minh tài trí của y, cũng đã thành thạo.

Duy có lần này, y quá khinh thường, nhất thời không cẩn thận, cho nên mới bị ám toán, tuy nói không đến mức mất đi tính mạng, nhưng cũng thực sự đã làm khổ Phượng Nhị phủ chủ một phen.

Nhưng may mắn, thảm nhất không phải y.

Khi một người tâm tình không tốt, sau đó phát hiện có người còn thảm hại hơn cả mình, tâm trạng tự nhiên sẽ khá lên nhiều.

Cho nên Phượng Tiêu nhìn Thôi Bất Khứ hôn mê, thậm chí còn có thể ngâm một đoạn tiểu khúc.

“Nếu ngươi còn không tỉnh lại, ta sẽ bỏ ngươi ở nơi này, tự mình về thành.”

“Thật ra thì nhìn kỹ khuôn mặt ngươi một chút, tuy nói không thể bằng ta, nhưng ở trong đám người cũng coi là xuất chúng.”

“Thôi Bất Khứ, lúc giục không đi, giục thế cũng không chịu đi, đây hẳn không phải tên thật của ngươi.”

Phượng Tiêu ngồi dựa bên mỏm đá, híp mắt nhìn mặt trời mọc đằng đông phía xa, tầng mây bị nhuộm hết, sắc trời khó khăn lắm mới đổi trắng trong nháy mắt bị bao phủ bởi màu vàng đỏ, nhất là từ chỗ cao nhìn xuống, dãy núi nhấp nhô trập trùng, không tiếng động kể rõ núi sông ngàn năm tráng lệ, khói lửa đã qua.

Y dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy Thôi Bất Khứ nằm ở bên cạnh.

“Cảnh đẹp như thế, ngươi không nhìn thấy, không cảm thấy đáng tiếc sao?”

Thôi Bất Khứ dĩ nhiên không trả lời.

Nếu hắn còn tỉnh táo, sợ rằng hận không thể nhặt một viên đá lên nhét vào miệng Phượng Tiêu ngăn cản đối phương tiếp tục lải nhải.

Nhưng bây giờ hắn cũng chỉ yên lặng nằm bên cạnh Phượng Tiêu, nếu không có ánh mặt trời mọc chiếu lên mặt, lộ ra biểu tình cau mày khó chịu, sẽ càng giống như đang đắm chìm trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại.

Phượng Tiêu gần như trừ hết bổng lộc 5 năm của Bùi Kinh Chập rồi, cũng không thấy người xuất hiện, y thở dài khe khẽ, bắt đầu cân nhắc có nên đày Bùi Kinh Chập đến cứ điểm của Giải Kiếm phủ ở Thả Mạt thành hay không.

“Sắc mặt ngươi nhìn qua không được tốt, ta tới giúp ngươi một chút.” Phượng Tiêu nói, cũng không biết nhớ tới cái gì, trên mặt đột nhiên vui vẻ, “Xưa có thú vẽ lông mày, nay có thú vẽ mặt, ngược lại cũng hợp nhau đấy nhỉ.”

Lông mi khẽ run lên, Thôi Bất Khứ tựa như muốn mở hai mắt ra, nhưng vẫn không làm được gì.

Nhưng hắn không phải một người dễ dàng từ bỏ, trời cao bao nhiêu lần muốn lấy mạng hắn, cuối cùng vẫn phải

để lại sự sống yếu ớt cho hắn, nếu hắn không giãy giụa đi ra từ trong khe hở, dù quanh quẩn ở bên cạnh Hoàng Tuyền, Tỏa Hồn Liên của Hắc Bạch Vô Thường cũng không có cách nào kéo hắn về Quỷ Môn Quan.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng thất bại.

Lần này cũng vậy.

Hắn rốt cuộc mở hai mắt ra.

Đập vào mắt là trời cao xanh thẳm, vạn dặm không mây, cát vàng cùng tuyết trắng giao hòa trong thế giới rộng lớn.

Cùng với, một khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ.

“Ngươi tỉnh.” Phượng Tiêu nói, nghe giọng nói còn rất vui vẻ, “Bây giờ có cảm giác như thế nào?”

Thôi Bất Khứ định giật giật ngón tay, phát hiện vẫn mất sức như cũ, chỉ có thể tiếp tục nằm đó làm thi thể.

Có lẽ vì mặt trời mọc, bây giờ hắn cũng không cảm thấy lạnh nữa, gió nhẹ sáng sớm phất qua trên mặt, chỉ cảm thấy nội tâm yên lặng, trước đó chưa từng có.

Nếu như bên cạnh không có một người phiền phức thì tốt hơn.

“Ngươi khát không?” Phượng Tiêu hỏi.

Dĩ nhiên khát. Một ngày một đêm không có nước uống, bây giờ cổ họng Thôi Bất Khứ cũng sắp cháy rồi.

Nhưng hắn biết Phượng Tiêu chắc chắn sẽ không dễ thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

Đúng như dự đoán, đối phương cười tủm tỉm nói: “Ngươi gọi ba tiếng cha, ta sẽ dùng nội lực hòa tan tuyết cho ngươi giải khát.”

Không phải là không báo thù, còn chưa có thời cơ thôi. Thôi Bất Khứ há mồm gọi ba tiếng cha, vô cùng thống khoái dứt khoát.

Thanh âm khàn khàn, bé tí khó nghe, nhưng đúng là đã gọi.

Phượng Tiêu nhặt một nắm tuyết trên mặt đất, nắm trong tay, dùng nội lực hòa tan, nước tuyết rất nhanh chảy ra từ kẽ ngón tay, nhỏ vào miệng đang há của Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ không có để ý nhiều như Phượng Tiêu, thà khát cũng không uống đống nước tuyết toàn cát này, nuốt xuống mấy hớp nước tuyết, hắn lập tức cảm giác cổ họng mình thoải mái không ít.

“Cha ta chết rồi.” Thôi Bất Khứ nói.

Phượng Tiêu: …

Nhìn đối phương nửa chết nửa sống, Phượng Tiêu quyết định khoan hồng độ lượng không nên so đo.

Dẫu sao nếu như Thôi Bất Khứ chết thật, một chốc một lát, khó có thể tìm được người thú vị giống như hắn.

“Cho ta thêm mấy hớp.” Lúc không uống còn có thể nhịn được, nhưng một khi đã nếm được một hai hớp, cơ thể tự giác sẽ muốn có nhiều hơn.

“Bẩn như thế, ngươi cũng có thể uống.” Phượng Tiêu bĩu môi một cái, vẫn bốc một nắm tuyết lên đút cho hắn.

“Ta đã từng uống thứ nước còn bẩn hơn thế này.” Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói, “Đại khái sau khi hết mưa, vũng nước ven đường, ngươi chưa nhìn thấy đâu, người đến người đi, giầy mang theo bùn sẽ văng đến trong vũng nước đó, nước như vậy ta cũng uống rồi.”

So ra, nước tuyết thật là quá sạch sẽ.

Thân thể một người đến lúc cực hạn, đừng nói đến vũng nước, chỉ sợ là cơm thiu nước bẩn, cũng có thể xuống bụng như thường.

Nhưng Thôi Bất Khứ cho tới bây giờ không cảm thấy trải qua những thứ kia là khoe kinh nghiệm, lúc nhắc tới nhẹ như mây trôi gió thổi, giọng nói bình thường, chẳng

khác nói hôm nay ăn gì.

Phượng Tiêu bỗng nhiên nói: “Thôi chính sứ.”

Thôi Bất Khứ theo bản năng trừng mắt nhìn, trên mặt không lộ vẻ gì.

Nhưng một cái chớp mắt, đã đủ để Phượng Tiêu chắc chắn suy đoán của mình.

“Đường đường là chính sứ Tả Nguyệt cục lại ẩn nấp bên cạnh ta lâu như thế, vì cản trở phá án, không tiếc lấy người thử độc, phần đoạn tuyệt này thật là làm bổn tọa nhìn với cặp mắt khác xưa!”

Thôi Bất Khứ: “Tả Nguyệt chính sứ sẽ lấy thân mạo hiểm, bị ngươi kéo tới nơi này, thiếu chút nữa bỏ mạng sao?”

Phượng Tiêu cười híp mắt nói: “Người khác có lẽ sẽ không, nhưng ngươi nhất định sẽ có. Người giống như ngươi, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất kì hoàn cảnh nào, càng không cam tâm khuất phục dưới ai cả, Tả Nguyệt cục có ngươi, sẽ không có những kẻ khác có thể đè trên đầu ngươi. Thôi đạo trưởng, ngươi giấu ta lâu như vậy, bản lĩnh thật giỏi nha!”

Nếu không cách nào chống chế, Thôi Bất Khứ cũng sẽ không nhàm chán biện giải nữa.

“Ngay cả gia chủ của Giải Kiếm phủ cũng có thể chạy đến biên thành hoang mạc, kẻ bệnh ăn bữa hôm lo bữa mai như ta, thì tính là cái gì?”

Phượng Tiêu cười nói: “Nếu như ta gϊếŧ ngươi ở chỗ này, khẳng định thần không biết quỷ không hay, đến lúc đó ném thi thể xuống kia, để mặc cho gió cát chôn vùi, coi như có người tìm được ngươi, cũng sẽ không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào. Từ nay về sau, Tả Nguyệt cục không còn khả năng đối đầu với Giải Kiếm phủ nữa, ngươi nghĩ sao?”

Thôi Bất Khứ: “Chủ ý này không tệ. Nhưng mà người tài trong thiên không phải có mỗi ta, không có ta, Tả Nguyệt cục vẫn sẽ có đương gia mới, ngươi gϊếŧ ta, hình như cũng vô dụng.”

Phượng Tiêu: “Nhưng thông minh như ngươi không nhiều, kéo thân thể nửa chết nửa sống, còn có thể hạ chướng ngại khắp nơi cho ta, nếu không có ngươi, khẳng định ta sẽ tĩnh tâm rất nhiều.”

Dứt lời, y đưa tay đưa về phía cổ Thôi Bất Khứ.

Trên mặt Thôi Bất Khứ một mảnh hờ hững, ánh mắt nhìn y còn bình tĩnh hơn sắc trời, giống như không liên quan.



Kiều Tiên và Trưởng Tôn từ khi biết Thôi Bất Khứ bị Phượng Tiêu đưa đi, liền không ngừng giục vó ngựa chạy tới Hồ Dương Lâm, Bùi Kinh Chập tất nhiên cũng theo sát phía sau, nhưng đoàn người đi đến Hồ Dương Lâm lúc, nơi đây đã sớm nhà không lầu trống, tìm kiếm cẩn thận còn có thể thấy được dấu vết đánh nhau.

Chuyện cho tới bây giờ, mọi người cùng ngồi trên một cái thuyền, cũng tạm thời không rảnh lo chuyện không đâu, chia ra làm ba đường, chia nhau tìm.

Lúc đó gió tuyết lớn, mặt đối mặt gào thét cũng chưa chắc có thể nghe rõ, đám người Kiều Tiên tuy có võ công trong người, nhưng cũng không phải thần tiên sườn mọc hai cánh, càng bôn ba lâu trong đêm tuyết, càng thêm nóng lòng, Kiều Tiên thậm chí còn lo lắng Thôi Bất Khứ bị Phượng Tiêu dùng làm bia đỡ đạn, đã sớm gặp phải bất trắc.

Hoang dã mịt mờ, sa mạc vắng vẻ, dõi mắt đến tận chân trời, tựa như vĩnh viễn không thấy đường về, bọn họ tìm từ đêm đến khi sắc trời chuyển sáng, cho đến khi gió tuyết ngừng lại, Kiều Tiên cuối cùng tìm thấy tung tích hai người sau một khối đá băng tuyết.

Phượng Tiêu ngược lại vẫn tốt, ngồi dựa, có chút mất sức, nhưng thậm chí còn có thể coi là thanh tỉnh, miễn cưỡng liếc bọn họ một cái, cũng không bất ngờ khi thấy Kiều Tiên và Trưởng Tôn xuất hiện.

“Các ngươi có thể coi là đã tới, trễ một bước nữa, Thôi đạo trưởng của các ngươi sợ là sẽ phải biến thành băng thi.”

Kiều Tiên không nhìn còn đỡ, nhìn xuống một cái, thiếu chút nữa thất tình lục đυ.c, kêu la như sấm.

Chỉ thấy trán cùng hai gò má Thôi Bất Khứ, thậm chí đến cổ, đều viết đầy chữ.

Chữ viết bút họa có lực, thế nào cũng có phong độ danh gia, nhưng mà đây cũng không phải điểm chính.

Điểm chính là nội dung.

“Ta Thôi Bất Khứ thiếu Phượng Tiêu ơn cứu mạng, sau này thấy y đều phải gọi cha, lấy đây làm chứng, nếu không làm được, uống nước bị thiên lôi đánh, ra cửa gặp nạn gãy chân.”

Kiều Tiên còn chưa kịp lau những chữ kia đi, Bùi Kinh Chập từ phía sau chạy tới đã đọc lên rồi.

Trưởng Tôn Bồ Đề khóe miệng khóe mắt đều giật giật.

Hắn cúi người xuống muốn dùng tay áo lau sạch chữ trên trán Thôi Bất Khứ, nhưng phát hiện rất khó lau đi.

Phượng Tiêu ở một bên lành lạnh nói: “Chớ phí sức, loại đất đá này ở đây chỗ nào cũng có, hòa ra nước rồi viết chữ, rất khó lau sạch, vừa rồi ta thử qua rất nhiều, mới viết lên cho hắn, ơn cứu mạng của ta nếu dễ trả như thế, há có thể quý trọng?”

Lần này Thôi Bất Khứ chỉ liếc mắt.

Kiều Tiên không nói hai lời, trực tiếp rút kiếm đâm, Bùi Kinh Chập vội vàng đưa tay ngăn lại, hai tên ưng kỵ cũng đều tiến lên bảo vệ Phượng Tiêu, mắt thấy một trận chiến lại sắp bùng nổ.

“Đưa ta về.” Thôi Bất Khứ nói. “Trưởng Tôn, đưa nón lá của ngươi cho ta.”

Trưởng Tôn Bồ Đề tháo nón lá không rời người từ trên đầu mình xuống, yên lặng đội lên cho Thôi Bất Khứ, lại cõng người lên.

Phượng Tiêu cũng không ngăn lại, còn phất tay với hắn một cái: “Thôi đạo trưởng, dưỡng thương thật tốt nha, hai ngày sau ta đi thăm ngươi, đừng quên ơn cứu mạng của ta đó.”

Thôi Bất Khứ ngoài cười nhưng trong không cười: “Tám đời cũng không quên được!”

Hai người mấy ngày nay kết hạ lương tử(*), một chốc một lát không thể tính rõ.

(*)Kết

hạ lương tử = kết thù



Kiều Tiên có thể cảm giác được, sau khi thấy mình và Trưởng Tôn, Thôi Bất Khứ rõ ràng thả lỏng người, người ngoài có lẽ rất khó phát hiện, nhưng nàng theo Thôi Bất Khứ lâu như vậy, vẫn có chút hiểu biết với thứ hắn yêu ghét, giống Thôi Bất Khứ là người có lòng đề phòng mạnh như vậy, rất khó dễ dàng thả lỏng, nàng và Trưởng Tôn, may mắn trở thành hai người trong số đó.

Lười đến Giải Kiếm Phủ hàn huyên, Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề nhận được người liền rời đi, Phượng Tiêu cũng không cho người ngăn bọn họ lại — chính y cũng cần thời gian khôi phục nguyên khí.

Cho tới bây giờ, hung thủ gϊếŧ hại sứ giả Vu Điền chưa quy án, Thiên Trì Ngọc Đảm vẫn chưa được lấy về, người Đột Quyết tới vì Thôi Bất Khứ, dưới kế hắn tính, mục tiêu chuyển thành Phượng Tiêu, nhưng hắn bị Phượng Tiêu đưa ra khỏi thành, dưới sự vây công của nhân mã ba bên, thiếu chút nữa ngựa mất móng trước, toàn quân bị diệt, ván cờ của Tả Nguyệt Cục và Giải Kiếm phủ, ai cũng không thắng ai, hai bên tạm thời thu binh, từng người ghi nhớ món nợ này, ngày sau sẽ tính.

Trên đường trở về, Thôi Bất Khứ ngủ trên lưng Trưởng Tôn.

Trưởng Tôn Bồ Đề vẫn luôn vững vàng đi, hai tay chưa từng run chút nào, không để cho Thôi Bất Khứ chịu một chút xóc nảy.

“Tôn sứ giống như trúng độc.” Kiều Tiên thấp giọng nói.

Trưởng Tôn ừ một tiếng, hắn đã sớm ngửi được mùi thơm kì dị kia. “Là Nại Hà hương.”

Kiều Tiên lộ vẻ kinh sợ, ngay sau đó giận dữ. “Là Giải Kiếm phủ, bọn họ lại dám!”

Trưởng Tôn không nói.

Phượng Tiêu người này làm việc ngoan lệ, chính tà không rõ, sớm có danh tiếng bên ngoài, biết dùng loại thủ đoạn này đối phó Tôn sứ, hắn cũng không thấy lạ chút nào.

“Ngươi chớ nên ra mặt, chờ Tôn sứ tỉnh lại rồi nói sau, chuyện này tất nhiên hắn đã tính toán được.”

Thôi Bất Khứ ngủ mê man, ngủ suốt hai ngày.

Đợi đến hắn khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy xương cốt cả người mềm nhũn, không có chỗ nào không mệt mỏi.

Chỉ có đầu óc thanh tỉnh dị thường, có lẽ nghỉ ngơi đủ rồi, hắn vừa mở mắt tinh thần đã sáng láng, gọi Kiều Tiên và Trưởng Tôn đến.

“Trong vòng hai ngày này, có chuyện gì xảy ra không? Người A Ba đến chưa?”

Thị nữ bưng cháo gà tới, Thôi Bất Khứ không muốn để cho người khác đút, tự mình từ từ ăn, vừa nói.

Hai người sớm đã điều tra tin tức rõ ràng, chỉ chờ hắn tỉnh lại để báo cáo từng cái.

Kiều Tiên nói: “Sứ giả A Ba Khả Hãn hôm qua đã bí mật vào trong thành, chúng ta thu xếp ổn thỏa cho đối phương rồi, chỉ chờ ngài tỉnh lại, liền có thể gặp mặt.”

Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: “Giải Kiếm phủ bên kia, có động tĩnh gì không?”

Kiều Tiên: “Phượng Tiêu bảo Triệu huyện lệnh phong tỏa khắp thành, tìm kiếm nữ tử Cao Câu Lệ Tần Diệu Ngữ đêm hôm đó giao thủ với chúng ta; ngoài ra, Lư Gia xảy ra chuyện, ngay tại đêm ngài và Phượng Tiêu ra ngoài thành, con gái Lư tiểu nương tử của Lư Đề chết đuối, thi thể bây giờ

còn để trong huyện nha, Phượng Tiêu bận tìm Tần Diệu Ngữ, sai người bao vây Lư trạch, không để cho bọn họ bước ra một bước, nghe nói Lư Đề giận quá chừng, đã viết thư cho bà con xa Lư thị Phạm Dương bên kia, muốn bọn họ ra mặt hỗ trợ, đối phó Giải Kiếm phủ.”

Nói tới đây, nàng dừng một chút: “Còn có một chuyện, hôm qua ta ở trong thành hình như nhìn thấy đệ nhất cao thủ Phật Nhĩ của Đột Quyết, nhưng đối phương giống như phát hiện ra, ta không thể theo dõi.”

Trước mắt trong thành mặc dù phong tỏa khắp nơi, nhưng cao thủ giống như Phật Nhĩ Cao Ninh, muốn tìm cách lẻn vào thành, cũng không phải là việc khó.

Thôi Bất Khứ: “Hắn hẳn đã nhận được tin tức sứ giả A Ba tới đây, cũng phát hiện mình bị lừa, các ngươi đi đưa sứ giả A Ba đến đây, ở chung một chỗ với ta, tránh bị Phật Nhĩ độc thủ.”

Kiều Tiên đáp ứng.

Nàng vốn tưởng rằng Thôi Bất Khứ sẽ lập tức yêu cầu gặp mặt sứ giả A Ba Khả Hãn, ai ngờ đối phương lại giống như cảm thấy hứng thú với chuyện Lư gia hơn.

“Lư tiểu nương tử xảy ra chuyện gì? Nói cho ta nghe một chút.” Thôi Bất Khứ nói.

Kiều Tiên: “Chuyện này nói ra rất dài dòng.”

Dưới gối Lư Đề chỉ có một nữ, ắt sẽ ngàn thương vạn yêu, coi như hòn ngọc quý trên tay, hận không thể đem đồ tốt nhất trên đời đều cho con gái, tất nhiên cũng luyến tiếc gả nữ nhi đi, định chờ nàng trưởng thành sẽ tìm chồng cho nàng, truyền gia nghiệp của Lư gia cho con rể và đời sau.

Lư tiểu nương tử có một biểu ca, chính là Tô Tỉnh mấy hôm trước Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ ngẫu nhiên gặp được ở phố Ngũ Vị, cha mẹ đối phương qua đời, ở Lư gia nhờ đi học, tuổi xấp xỉ với biểu muội Lư tiểu nương tử, lại là trai tài gái sắc, tự nhiên sẽ sinh tình với nhau. Lư Đề tuy rằng cảm thấy Tô Tỉnh mệnh cách quá cứng, khắc phụ khắc mẫu, nhưng vì nữ nhi thích, đối phương cũng không thành gánh nặng gia đình, rất thích hợp ở rể Lư gia, vốn cũng muốn tính sau hai năm, sẽ giải quyết hôn sự cho bọn họ.

Lần trước vì chuyện làm ăn, Lư Đề với Lư thị Phạm Dương sớm đã mất tin tức

liên lạc lần nữa, có lui tới với nhau. Một vị trưởng bối của đối phương thấy Lư tiểu nương tử thì rất

yêu thích, muốn làm mai mối cho nàng, tác hợp nàng với một vị con em trẻ tuổi của Vương thị Thái Nguyên.

Lư Đề hiểu được, đối phương lớn hơn Lư tiểu nương tử hai tuổi, tuấn tú lịch sự, khóa nghiệp ưu tú, trong nhà lại có bá phụ thúc phụ làm quan trong triều, nếu không ngoài suy đoán, tương lai hắn tất nhiên cũng muốn theo trưởng bối đi lên con đường làm quan, có thể nói tiền đồ quang minh, không thể giới hạn.

Đối tượng liên hôn dòng dõi cao quý, nhân phẩm ưu tú như vậy, tất nhiên mạnh hơn Tô Tỉnh gấp trăm lần, Lư Đề cũng khó tránh khỏi động tâm tư, chỉ là Lư tiểu nương tử lại không vui, sau khi biết tin, nàng từ trước đến nay dịu ngoan còn ầm ĩ với phụ thân một trận, náo loạn xích mích, buổi tối hôm đó liền có chuyện chết đuối.

Nói cách khác, vào ban đêm, ưng kỵ của Giải Kiếm phủ đuổi theo kẻ khả nghi kia, mắt thấy hắn đi vào trong Lư trạch, lúc sau, Lư tiểu nương tử liền có chuyện.



Tốt lắm, tầng áo choàng thứ hai của Tiểu Thôi, thân phận chính sứ Tả Nguyệt cục bị vạch trần.

Thôi Bất Khứ: Không sao, ta còn có rất nhiều áo choàng, không sợ ngươi cởi, chỉ sợ ngươi cởi đến trôi chảy thôi.

Phượng Tiêu: …