Đến khi 《Mưu Giang Sơn》quay được một nửa thì cũng đã sắp đến giao thừa.
Đoàn phim quay ở vùng Đông Bắc, thời tiết phương Bắc rất lạnh, nhẹ nhàng hà hơi một cái thôi cũng đủ để hai hàng lông mi được phủ lên một lớp băng mỏng rồi. Trong đoàn mọi người bình thường đều sống kiểu được nuông chiều từ bé quen rồi, bây giờ ai cũng liên tục kêu khổ. Năm đầu ngón tay của Lục Ninh đều bị lạnh cóng sưng lên đỏ chót như củ cải, trời đất lạnh giá thế này phục trang cũng không giữ ấm được. Có điều không còn những kẻ tác oai tác quái nữa, cho nên công việc ngược lại rất thuận lợi.
Mấy ngày trước khi bọn họ chuẩn bị quay về Bắc Kinh, Lục Ninh bỗng nhận được điện thoại của Hạ Manh Manh.
Cô ấy gào khóc hỏi cậu anh mình thế nào rồi?
Lục Ninh bị hỏi đến bối rối, cậu quay phim trong núi, đã lâu lắm rồi không liên lạc với Hạ Đông Minh nữa cho nên không biết một cái gì, Hạ Manh Manh nói anh trai mình bị tai nạn xe rất nghiêm trọng cũng không biết sau này có lành lại được hay không, nhưng mẹ của bọn họ lại không cho cô ấy đi tìm Hạ Đông Minh, vì vậy chỉ có thể nhờ cậy cậu chăm sóc cho anh mình thật tốt, những lời sau đó của Hạ Manh Manh, Lục Ninh không nghe được nổi một chữ, toàn bộ đầu óc của cậu chỉ có một ý nghĩ Hạ Đông Minh đã bị tai nạn xe.
Cậu gọi hai cuộc cho người kia, nhưng đầu dây bên kia không có ai nghe máy, Lục Ninh bèn gọi điện thoại cho lão Chương.
"Chú Chương, Hạ tiên sinh đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Lão Chương ở đầu dây bên kia dường như còn đang hơi băn khoăn, băn khoăn không biết cậu làm sao mà biết được tin này, nhưng cuối cùng ông vẫn nói, "Hạ tiên sinh... đúng là đã xảy ra chuyện."
Điện thoại của Lục Ninh trong nháy mắt liền rơi xuống đất.
Cậu nhặt chiếc điện thoại kia từ trong tuyết lên, cái máy đó lạnh lẽo là thế nhưng lại không bằng tay chân đã đông cứng của Lục Ninh lúc này, "Anh ấy... làm sao vậy?"
"Bị thương ở đùi."
Lục Ninh cúp máy, lòng cậu rối như tơ vò đây chính là ý của vế sau trong câu nói của Hạ Manh Mạnh, không biết sau này có lành lại được hay không.
Trong phút chốc ấy đầu óc cậu dường như không còn nghĩ ngợi được gì nữa, theo bản năng bắt đầu thu dọn đồ đạc, mãi đến khi dọn dẹp xong xuôi mới nhớ ra phải xin nghỉ với đạo diễn. Ông ấy thiếu chút nữa đã tức điên lên.
"Cậu muốn nghỉ bao lâu?"
Lục Ninh cười khổ, "Cháu cũng không biết, một tháng hoặc là hai tháng."
"Hai tháng? Thế sao cậu không cút đi luôn!"
Đây là lần đầu tiên tính tình Bạch Dương tốt như thế nhưng lại nổi nóng với Lục Ninh. Quay phim đã được một nửa rồi bây giờ lại bảo đi như vậy, MK là được ai nuông chiều đến mức này luôn hả?
"Lý do là gì?"
Lục Ninh không thể nhắc đến chuyện của Hạ tiên sinh, cậu lại không muốn lừa dối vị đạo diễn mình tôn kính, ngước mắt lên nhìn ông hồi lâu nhưng đến cuối cùng vẫn là im lặng.
Trước đó Bạch Dương đã bị Từ Châu Phàm chơi cho một vố, vì vậy cực kỳ phản cảm với chuyện như thế này, cho tới bây giờ Lục Ninh cũng như thế, ông đương nhiên không thể vui nổi.
Đợi đến khi Bạch Dương hút xong điếu thuốc, Lục Ninh mới nghe thấy ông ấy nói: "Tiểu Lục, bây giờ tôi sẽ không hỏi lý do vì sao nữa, nhưng sẽ đưa cho cậu hai lựa chọn một là ở lại, hai là nếu đi, đoàn phim này nếu không có Từ Châu Phàm thì có thể tìm đến Triệu Hồng Di, nếu như không có cậu thì cũng có thể tìm đến người khác."
"Hai tháng cuối cùng là giai đoạn mấu chốt, cậu lại rời đi vào đúng lúc này, toàn bộ đoàn phim cũng không thể chờ một mình cậu được, có lẽ đạo diễn khác thì có thể sẽ chờ nhưng tôi thì không, cậu có biết ngoại trừ cậu ra đằng sau còn có biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ đến lượt mình không?"
Trong lòng Bạch Dương cũng biết rõ, Vương Ngải lúc đó đẩy Lục Ninh đến đây hiện tại đã bị hạ bệ rồi, vị công tử nhà họ Cận kia nghe nói gần đây cũng sắp đính hôn, cho nên chưa chắc ông đã không đổi được vai của Lục Ninh, thanh niên bây giờ nói đi là đi muốn làm cái gì thì làm cái đó, không có một chút tinh thần chuyên nghiệp nào cả.
Đạo diễn khác sẽ chờ diễn viên chính hết bận trở về quay bù, nâng người ta cao lên đến tận trời, nhưng Bạch Dương ông thì không như vậy, đây là đoàn phim của ông, tất cả các diễn viên ở đây đều phải vì bộ phim này chứ không phải bộ phim này phải hết lòng vì diễn viên.
Lục Ninh biết đây là sự kiên trì của Bạch Dương cũng là lý do ông ấy đáng được tôn trọng, cậu cũng biết rõ bộ phim này quan trọng đến mức nào đối với bản thân mình, thế nhưng tiền đồ rực rỡ ở trong lòng cậu cũng không sánh bằng an nguy của người kia.
Vì vậy Lục Ninh đành phải nói lời xin lỗi với đạo diễn Bạch: "Xin lỗi đạo diễn, xin chú... hãy đổi người khác đi ạ."
Bạch Dương tựa như chỉ tiếc mài sắt không thành thép, đáp: "Lục Ninh, cậu biết bây giờ bản thân đang từ bỏ điều gì không?"
Lục Ninh cắn chặt răng, sao mà cậu không biết được? Bộ phim này cậu diễn cũng không tệ lắm, sau khi phát sóng nhất định sẽ vô cùng nổi tiếng, có thể rửa sạch những tin tức xấu về cậu cũng có thể khiến bản thân chuyển hình thành công, còn có thể nhận được một vài giải thưởng trong nước vào dịp cuối căm, có lẽ sự nghiệp của cậu có thể bước lên một bậc thang mới, cơ hội của bộ phim này quá tốt, bất kể là đạo diễn hay diễn viên hoặc là chính trạng thái của Lục Ninh, cho dù là Hạ Đông Minh sau này cũng không nhất định sẽ tìm được cho cậu một cơ hội tốt hơn.
"Đạo diễn Bạch, đây là vấn đề của cá nhân cháu nhưng lại gây phiền toái cho tất cả mọi người, cháu thật lòng xin lỗi."
Đến cuối cùng, Lục Ninh cũng chỉ nói một câu như vậy.
Cậu gập người xuống thật sâu cúi chào đạo diễn Bạch một cái.
Bạch Dương ném tàn thuốc xuống đất, khẽ than thở: "Đáng tiếc thật."
Hạ Đông Minh xảy ra chuyện thực sự không phải là do anh quá chủ quan đắc ý.
Trước đây khi tiếp nhận lại công việc kinh doanh Hạ Thị từ trong tay Hạ phu nhân, anh cũng đã có không ít giao dịch với xã hội đen, thậm chí liên quan cả đến xã hội đen của Nhật Bản.
Nhưng mà lúc đó những chuyện làm ăn liên quan đến xã hội đen của Hạ Thị, đều nằm trong tay của Khải Thụy tiên sinh người mà lão Hạ tổng năm đó đã tự tay dẫn dắt, vị Khải Thụy tiên sinh này vốn mang họ Hoắc, là một nhân vật lúc còn chưa biết gì thì đi theo lão Hạ Tổng, sau này lại xử lý những việc làm ăn với giới Hắc đạo không tồi dần dà sau đó đại danh của Khải Thụy tiên sinh ngay cả Hắc đạo của Nhật Bản cũng đều đã từng nghe qua, danh tiếng trong Hạ Thị cũng gần ngang bằng với lão Hạ Tổng. Lúc ông ấy còn sinh thời khá là thưởng thức cái tài của ông ta, chỉ là người này tâm bất chính quá tham lam, sau khi Hạ phu nhân quản lý Hạ Thị đã từng nảy sinh rất nhiều xung đột lợi ích với vị Khải Thụy tiên sinh này, từ lục Hạ Đông Minh ngồi vào vị trí kia thì mâu thuẫn càng trở nên gay gắt nghiêm trọng.
Hạ Đông Minh muốn thu hồi lại hết những chuyện làm ăn với xã hội đen của nhà họ Hạ từ trong tay Hoắc Khải Thụy.
Mười năm thế sự đổi thay, cái người đã từng hô mưa gọi gió nhiều năm đến cuối cùng vẫn ngã dưới tay một người trẻ tuổi, thê thảm chạy trốn đến Nhật Bản, tất cả vây cánh ngày xưa đều bị Hạ Đông Minh tống vào tù. Tình huống lúc đó hung hiểm đến thế nào đã vượt qua sức tưởng tượng của rất nhiều người.
Những người đã vào tù đều là những tay sai đắc lực của Khải Thụy tiên sinh, năm đó đều là những nhân vật gϊếŧ người không chớp mắt, Hạ Đông Minh vẫn luôn phái người quan sát chặt chẽ những tên này. Tình nhân cũ Chân Nhất bên cạnh Hạ Đông Minh chính là con của một đại ca trong giới Hắc đạo Nhật Bản, lúc đó Hạ Đông Minh cũng vì muốn thăm dò tung tích của Khải Thụy nên mới nửa thật nửa giả thông đồng với cậu ta.
Lần này xe của Hạ Đông Minh bị người động chân động tay, cản trước đều bay đi mất, phanh xe cũng không ăn.
Cùng ngày đó lão Chương còn có việc khác, nên đột xuất phải đổi tài xế, Hạ Đông Minh ngồi ở phía sau.
Lúc anh xảy ra chuyện vệ sĩ ở bên cạnh cũng bảo vệ được một ít, cho nên không bị thương quá nặng chỉ là trên bắp đùi bị mảnh thủy tinh vỡ đâm vào, phải bó bột dày đặc e là cũng phải què mất nửa tháng.
Chỉ là người vệ sĩ bảo vệ cho anh kia, đã được đưa vào bệnh viện nhưng đến nay cũng không tỉnh lại, tài xế cũng chịu tổn thương nhất định.
Hạ Đông Minh có mười mấy chiếc xe, cố tình cùng ngày hôm đó lại ngồi trúng chiếc xe bị người khác can thiệp.
Anh ở trên núi Minh Cảnh, nơi đó có nhiều người thuộc giới quan chức sinh sống cho nên an ninh vô cùng nghiêm ngặt, có thể tùy ý ra vào chỉ có quản gia và những người giúp việc đến làm công theo giờ, hoặc là Lục Ninh.
Nhưng Lục Ninh đương nhiên là không thể.
Hạ Đông Minh biết nhóm người kia sớm muộn cũng gây ra chuyện, cho nên mới đuổi Hạ Manh Manh đi như thế, đúng như dự đoán phiền phức không thể chờ đợi được nữa mà đã tự tìm đến cửa.
Tìm tới cửa cũng tốt.
Hạ Đông Minh cười lạnh.
Nếu đã tự tìm đến thì phải diệt cỏ tận gốc thôi.
"Vậy ý của cậu là?"
"Chú cứ thả tin tức tôi bị tai nạn ra đi."
"Phải nói thế nào?"
Hạ Đông Minh nhìn vào đôi chân bó bột của mình một lát, hờ hững nói, "Cứ bảo là một chân xong đời rồi đi."
Anh nghĩ thêm một chút lại bổ sung, "Đừng qua bên truyền thông."
Nghe thấy vậy lão Chương bèn hiểu.
Hạ tiên sinh đã tìm Hoắc Khải Thụy lâu như vậy nhưng vẫn không có tin tức gì, bây giờ nhân cơ hội lợi dụng tin tức này dẫn rắn khỏi hang, có thể mắc câu hay không phải xem vị Khải Thụy tiên sinh này hận Hạ tiên sinh đến mức nào.
Hoặc Khải Thụy cũng không phải một kẻ ngu, nếu truyền thông đưa tin rầm rộ trái lại sẽ khiến lòng người hoài nghi.
Tin tức mới vừa truyền đi chỉ có vài người của Hạ Thị là biết thôi, nhưng bí mất khó giữ nếu một người đã biết, sớm muộn gì cũng sẽ từ một truyền mười thành mười truyền trăm đến sau cùng tam sao thất bản cái gì cũng nói ra được.
Hạ phụ nhân lã chã nước mắt gọi điện cho Hạ Đông Minh, nhưng anh chỉ đáp lại một câu, "Còn chưa chết được đâu, mẹ cứ chờ đi."
Mẹ của hai người họ là một nhân vật ghê gớm, dường như đã nghe ra thông tin gì đó từ mấy chữ ngắn ngủi của con trai, cho nên cũng không quấy rầy đến cậu con của mình chân nát gãy vì tai nạn xe nữa.
Nhưng Hạ Manh Manh lại khóc lóc nỉ non muốn chạy đến chăm sóc cho người anh nay đã què của mình, nhưng đã bị mẹ cô ấy từ chối thẳng thừng, Hạ Manh Manh bèn nghĩ chắc là Lục Ninh cũng biết gì đó nên mới gọi cho cậu, ai dè người kia còn chẳng bằng cô, cái gì cũng không biết, cho nên đến cuối cùng không còn cách nào khác đành nhờ cậy Lục Ninh hãy chăm sóc anh trai mình thật tốt.