Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 50: Đổi vai

Khi Lục Ninh quay trở lại đoàn phim, đạo diễn Bạch Dương còn đặc biệt mời cậu một bữa cơm, lúc dùng bữa cậu mới phát hiện ra Từ Châu Phàm không đến.

Vì thế mới nhiều chuyện hỏi một câu, sắc mặt Bạch Dương tuy rằng không tốt nhưng bởi vì là Lục Ninh hỏi nên ông vẫn nói, có điều giọng điệu lại không khách sáo như trước nữa.

"Cậu Từ người ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, còn coi trường quay của tôi là công viên giải trí cơ mà."

"Cũng may chưa có quay nhiều cảnh lắm, với cả cũng chưa tuyên truyền gì, đột xuất thay người vẫn còn kịp."

Lục Ninh hỏi, "Chú định thay ai?"

Bạch Dương cười nói, "Triệu Hồng Di."

Lục Ninh yên tâm rồi. Nghĩ lại thì với hình tượng đó của Triệu Hồng Di cũng khá phù hợp, lần trước cậu đã từng hợp tác với người này trong 《Trâm Hoa》, ấn tượng vẫn luôn rất tốt.

Bạch Dương bóc phốt những tay công tử kia coi nơi của ông là chốn giải trí, nhưng lại không biết rằng lần này có hơi oan cho Từ Châu Phàm.

Cậu ta gần như đã bị hai vệ sĩ to như gấu cha mình phái tới bắt về, vừa vào cửa đã ăn hai cái tát choáng váng đầu óc.

Từ trưởng đài là người ngồi ở vị trí cao, đài HoàngKim còn lại một đài lớn, vị trí của ông ta không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chòng chọc vào, đứa con xúi quẩy này lại còn ra ngoài gây chuyện cho mình đắc tội đến nhà họ Hạ, nếu không phải bên đó đánh tiếng nhắc nhở ông phải dạy dỗ lại con trai, thì có khi ông ta cũng không biết là con mình đã làm ra những chuyện tốt gì.

Giỏi lắm, lắp camera theo dõi trong nhà một tiểu minh tinh, một ngày rảnh rỗi còn đến quấy nhiễu người ta, nếu là người khác thì thôi bỏ qua, nhưng lần này nhà họ Hạ phải gọi điện đến rõ ràng là muốn nói người ta có chỗ dựa, không biết chừng người kia còn là con riêng của nhà bên đó cũng nên. Đương nhiên là vì trong lòng Từ đài trưởng cũng biết người nhà họ Hạ vẫn luôn sống rất kín tiếng, nếu như không phải là người nhà cần gì phải ra mặt như vậy.

Ông ta có nghĩ nát óc cũng không biết rằng, vị Hạ tiên sinh của nhà họ Hạ có lúc quả thật rất hoang đường.

Bây giờ nếu chuyện này ông ta không cho nhà họ Hạ một câu trả lời, nhà đó sẽ động đến vài chuyện của ông. Nhà họ Hạ làm ăn lớn, mấy năm nay những lãnh đạo có quan hệ với nhà bọn họ có ai là chức vụ không cao hơn ông ta đâu, đừng nói chi đến cái vị kia.

Cho nên Từ Châu Phàm gần như là bị cha mình xách về đánh cho một trận nên thân. Từ trưởng đài lúc còn trẻ đã từng đi lính, vì vậy lúc xử lý đứa con ngỗ nghịch bất hiếu này cũng ra sức rất nhiều, mặt Từ Châu Phàm gần như bị đánh đến sưng hết cả lên, cuối cùng sau khi biết rõ ngọn ngành mới lạnh lùng cười với cha mình một cái: "Không cần biết là nhà họ Hạ hay là họ Lý, tôi không muốn đi."

Từ trưởng đài tức điên cả người, chỉ còn thiếu nước đạp vào mặt con mình, "Tao đánh chết mày bây giờ cái thằng biếи ŧɦái này? Mày giỏi quá nhỉ? Còn quay trộm cả đàn ông? Hết đàn bà rồi hay sao?"

Từ Châu Phàm bị cha mình đánh vô cùng thê thảm, nhưng vẫn vuốt vuốt tóc trôi chảy đáp lại một câu: "Tôi mà là biếи ŧɦái con thì ông là biếи ŧɦái cha đấy."

Từ trưởng đài thiếu chút nữa đã không nhịn nổi cơn giận này.

Nói đến thì Từ Châu Phàm sợ nhất vẫn là chuyện này sẽ đến tai cha mình, cho nên cậu ta nghĩ là mua được chứng cứ từ tay An Đông thì sẽ không sao nữa, không ngờ cây kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra, càng tệ hơn là nhà họ Hạ còn tham gia vào.

Cậu ta giờ mới hiểu được hóa ra Lục Ninh đã dựa vào nhà đó.

Từ Châu Phàm khẽ cắn răng, chẳng trách nhìn mình không lọt mắt, cứ tưởng là thanh cao đến cỡ nào, không ngờ là còn trèo lên được cành cao như nhà họ Hạ.

"Mày có biết nhà họ Hạ có ý gì không? Nếu tao không động đến mày thì bên đó sẽ lập tức động đến cả cái nhà này, mày so với cả cái nhà này thì là cái thá gì! Ông đây vẫn còn một đứa con trai nữa đấy."

Vì thế, Từ Châu Phàm đầu tiên là ngơ ngác một hồi nhìn cha mình chằm chằm, sau đó rốt cuộc cũng hiểu ra ông ta đang nhắc đến thằng con riêng giấu ở bên ngoài, đôi mắt cậu ta quắc lên giống như con sói quan sát cha mình: "Ông muốn đuổi tôi ra khỏi nhà rồi đưa người đàn bà ở bên ngoài về có đúng không? Ông đừng có mơ!"

Từ trưởng đài cũng biết mình lỡ miệng, dứt khoát không thèm để ý nữa, "Đó là em trai của mày mà mày độc mồm độc miệng thế à? Mẹ mày chết sớm chẳng lẽ tao không được có ai khác sao?"

"Ông đứng nhắc đến mẹ tôi!" Mắt Từ Châu Phàm bỗng nhiên đỏ ngầu.

Trước khi nhắm mắt mẹ cậu ta cũng không thấy được chồng mình, tình cảm giữa hai bọn họ từ lâu đã trở thành những lần cãi vã liên miên, cuối cùng là tan vỡ trong nỗi nghi ngờ. Sau đó bà Từ mắc bệnh trầm cảm dẫn dến tự sát.

Đến tận bây giờ Từ Châu Phàm vẫn nhớ rõ tình cảnh ngày hôm đó, người phụ nữ dịu dàng mang đầy tổn thương kia nhảy từ trên cửa sổ xuống, trở thành một vũng máu tươi. Năm ấy cậu ta mới chỉ bảy tuổi, nhìn thấy cảnh tượng đó đã khóc đến ngất đi.

Đối với cậu ta mà nói, người không có tư cách nhắc đến mẹ nhất chính là người cha của mình.

Từ trưởng đài thẳng thừng mắng một tiếng thằng oắt con, "Nếu mày không muốn để người phụ nữ ở bên ngoài bước vào nhà này, thì mày hãy ngoan ngoãn cút ra nước ngoài đi học vài năm cho ông."

Ánh mắt của Từ Châu Phàm nhìn cha mình hệt như đang nhìn một kẻ thù.

Nếu như có móng vuốt sắc nhọn, hẳn đã xông tới từ lâu rồi.

Sau đó nhà họ Từ bèn báo lại với Hạ gia rằng, Từ Châu Phàm đã bị cha mình đánh cho phải nhập viện, một chân bị bó bột, đồng thời hủy bỏ tất cả các hoạt động quảng cáo và hợp đồng trong giới giải trí, hoàn toàn biến mất từ đây, nhà bọn họ cũng chuẩn bị đưa con trai ra nước ngoài.

Lão Chương báo cáo lại việc này cho Hạ Đông Minh, anh cũng chỉ gật đầu một cái coi như mình đã biết.

Xem như là cũng đã quá dễ dàng với tên ôn con nhà họ Từ đấy rồi.

Những chuyện này Lục Ninh không hề hay, chỉ là cậu trong một lần nghỉ ngơi của một ngày quay phim nào đó, đã nhận được một cú điện thoại, đầu dây bên kia không có âm thanh gì cũng không lên tiếng nói chuyện, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng hít thở của đối phương. Cậu đã hỏi vài câu ai đó, nhưng người kia cũng không nói gì cho tới tận khi cậu cúp máy.

Từ Châu Phàm từ nhỏ đến lớn đã từng thích rất nhiều thứ, nhưng Lục Ninh có lẽ là thứ mà cậu ta thích nhất. Chỉ là món đồ này lại là của người khác, cậu ta lại không cướp được của người ta còn bị cha mình đánh gãy chân phải nằm viện nguyên một tháng, đối với Lục Ninh là vừa hận vừa oán, nhưng trong thoáng chốc khi điện thoại kết nối khi tiếng của Lục Ninh vang lên, dường như hết thảy những cảm xúc đó cũng biến mất.

Từ Châu Phàm nhíu mày lại không nói gì, người ở đầu dây bên kia chỉ alo hai tiếng, hỏi vài câu ai vậy, cuối cùng chỉ khẽ nói một câu đồ điên, sau đó là những tiếng tu tu liên tiếp vang lên, khiến cậu ta còn một lời vẫn chưa thể nói ra được, Đàn anh Lục, tôi phải đi rồi.

Khóe miệng cậu ta giương lên cười cười, đàn anh Lục chắc là vui lắm vì đã thoát khỏi tên biếи ŧɦái là cậu ta này.

Rõ ràng là chính người đó cứ quyến rũ mình, ngày từ lần đầu tiên gặp mặt đã vậy rồi.

Giằng co lâu như thế những vẫn không có được người trong tay, thực sự không cam lòng nhưng nghĩ đến những lời cha mình nhắc nhở, lại cảm nhận nỗi đau trên cơ thể mình, thầm mắng vài tiếng rồi lại lườm lườm hai vệ sĩ đang nhìn theo mình lên máy bay, mong rằng cuộc sống sau này đừng quá khó khăn.

Cậu ta nghĩ cứ đi như thế thật sự không cam lòng, bèn lấy điện thoại ra nhắn cho Lục Ninh một tin.

Lục Ninh cúi đầu nhìn vào điện thoại, khi nhìn thấy cái tin nhắn không có tên người gửi kia, "Đàn anh Lục, sau này phải cẩn thận với quà fans gửi cho mình." cậu bèn giật mình, điện thoại thiếu chút nữa là ném bay đi rồi.

Từ Châu Phàm tưởng tượng ra bộ dáng đầy nghi ngờ của Lục Ninh, khóe môi cũng tự khắc giương lên vì trò đùa ác ý của bản thân đã thực hiện được, nhưng đến cuối cùng nụ cười đó cũng dần tan biến, chiếc khuyên tai màu xanh lam của cậu ta sáng lấp lánh, sắc mặt dù hơi tái nhưng vẫn rất anh tuấn, nhẹ nhàng chạm vào bức ảnh của Lục Ninh trên điện thoại mình, cách màn hình kia giống như đang nhìn thấy người yêu của bản thân, kỳ quái nhưng lại dịu dàng.