Chương 50: Thuộc về chị
"Chị, có người bắt nạt em."
Câu nói mang theo âm đuôi nũng nịu được người cố ý kéo dài, rơi vào trong tai Tần Ý Nùng, mang theo một dòng điện yên lặng vô thanh, cơn ngứa khác thường lan tràn từ tai đến vành tai, khiến trái tim loạn nhịp.
Tần Ý Nùng gấp gáp đỡ chiếc ly thủy tinh sắp rơi khỏi mép bàn.
Cô ấy chống lên bàn, mới có thể ổn định cảm xúc.
"Ai..." Mồm miệng Tần Ý Nùng khô khốc, nhắm mắt, âm thanh lộ ra chút khàn khàn mất tự nhiên, "Ai bắt nạt em?"
Đầu bên kia Đường Nhược Dao khẽ hít sâu một cái, điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
Không phải cô chưa từng làm nũng với Tần Ý Nùng, ba năm trong quá khứ, có lúc thân mật, cô sẽ mềm nhũn không thành hình, hòa tan trong lòng vô ấy. Nhưng phần lớn thời gian, cô luôn đứng đắn, cao ngạo lạnh lùng, cho dù là dỗ dành Tần Ý Nùng, cô cũng vẫn giữ một phần đứng đắn, từ phản ứng của Tần Ý Nùng, có lẽ cô ấy rất thích bản thân như thế này.
Hôm nay là ngoại lệ.
Cô tháo đi tất cả lớp vỏ bên ngoài, lộ ra da thịt mỏng manh, giống như con mèo chờ đợi chủ nhân vuốt ve, chờ đợi phản ứng của Tần Ý Nùng dành cho cô.
Phó Du Quân nói với cô, bảo cô nhờ người giúp đỡ, khoảnh khắc đầu tiên cô liền nghĩ tới Tần Ý Nùng. Khi Tần Ý Nùng đến thăm phim trường – thật ra là đến đàm phán hợp tác phim ảnh, Đường Nhược Dao tạm thời cho rằng cô ấy đến thăm cô, đã từng hỏi qua tình huống của Vưu Danh Hiên, lúc đó bản thân còn trả lời cô ấy nếu cần thiết sẽ tìm cô ấy giúp đỡ.
Nhưng Đường Nhược Dao không muốn quá ỷ lại vào Tần Ý Nùng, mượn Tần Ý Nùng lót đường cho cô, tạm thời cô đã sống quá tốt, nếu còn tốt hơn, sẽ khiến cô có loại cảm giác không đảm đương được sự coi trọng này. Nhưng đêm tối vắng vẻ, cô không khống chế được khát khao nhớ nhung Tần Ý Nùng.
Phó Du Quân cho cô một lí do chính đáng để liên lạc với Tần Ý Nùng.
Ngộ nhỡ Tần Ý Nùng sớm biết chuyện này, chỉ là đang đợi mình nhờ vả. Cho dù không có chuyện ngộ ngỡ, việc nhờ vả của bản thân cũng coi như hợp tình hợp lí, phù hợp với hình tượng mới của cô, học cách độc lập, học cách phản kích, trước mặt Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng đam mê trò chơi nuôi dưỡng có lẽ sẽ vui vẻ không thôi.
Đường Nhược Dao nghe rõ ràng tiếng hít thở trầm thấp từ phía Tần Ý Nùng, khóe môi cong lên, sao lại có cảm giác phản ứng của Tần Ý Nùng còn phong phú hơn tưởng tượng của cô vậy chứ.
Nếu bây giờ cô có thể đứng trước mặt Tần Ý Nùng, tận mắt nhìn thấy cô ấy thì tốt. Ánh mắt Đường Nhược Dao lướt qua một tia ảm đạm.
Cô trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng mở lời:
"Lúc trước đã gặp mặt ở đoàn phim, là Vưu Danh Hiên, chị còn nhớ không ạ?"
"Nhớ." Nói đến chính sự, lí trí bị Đường Nhược Dao làm điên đảo của Tần Ý Nùng đã quay lại, cô ấy hắng giọng, biết rõ còn cố hỏi, "Cậu ta làm sao?"
Khóe môi của Đường Nhược Dao lại cong lên.
Lần trước rõ ràng cô không nói cho Tần Ý Nùng biết những người kia tên gì, tại sao Tần Ý Nùng lại biết đối phương là Vưu Danh Hiên, có phải cô ấy đã ngầm điều tra, tại sao cô ấy lại điều tra chuyện này?
Người yêu thầm, đều thích liên hệ từng hành động của người trong lòng đến bản thân mình, không nhịn được mà nghĩ rằng, những điều người ấy làm, có phải là vì mình hay không?
Nhưng hiện giờ cô chỉ có thể thầm thỏa mãn trong tâm tưởng, không cách nào đạt được đáp án từ chỗ Tần Ý Nùng.
Vừa hạnh phúc, vừa tàn nhẫn.
Chút ngắt quãng của Đường Nhược Dao khiến Tần Ý Nùng nghi vấn hừ một tiếng bằng giọng mũi.
Đường Nhược Dao ổn định tâm trạng, đơn giản tóm tắt mấy vấn đề chính, nói: "Vưu Danh Hiên muốn tạo tin đồn hẹn hò với em, bị người quản lí của em từ chối, sau đó..."
Tần Ý Nùng vừa nghe, ngón tay vừa gõ nhè nhẹ lên mặt bàn quầy bar.
Đèn ở quầy bar được điều chỉnh thành màu vàng ấm, con ngươi đen láy của Tần Ý Nùng lộ ra ý cười dịu dàng tươi sáng.
Trước đây tại sao không phát hiện giọng nói của Đường Nhược Dao dễ nghe đến thế, chỉ là nghe thôi, cô ấy cũng cảm thấy say sưa, rượu trong ly thủy tinh bỗng chốc trở nên không mùi không vị.
Rất muốn nghe em ấy nói thêm lúc nữa. Tần Ý Nùng nghĩ, có khả năng mình sẽ say mất.
Một tay Tần Ý Nùng đỡ trán, mí mắt nhàn rỗi rũ xuống, cố ý tìm lí do khẽ ngắt lời cô: "Người quản lí của em tên gì nhỉ, cái gì Mục?"
"Mục Thanh Ngô." Đường Nhược Dao trả lời.
"Thanh Ngô kia trong "Hàn trập ánh bích thảo, minh phượng tây ngô đồng" à?" Âm thanh của Tần Ý Nùng tản mạn.
"Chị." Đường Nhược Dao có chút bối rối, chật vật nói, "Em chưa đọc bài thơ này bao giờ."
"Tôi cũng chưa đọc, tiện tra thôi." Tần Ý Nùng ồ một tiếng, giả vờ như đang nhìn gì đó, dừng lại hai giây, "Mạch Thượng Tương" của Lý Bạch."
"Vâng." Đường Nhược Dao cảm thấy kì quái, nhưng không thể nói ra cụ thể chỗ nào, "Ban nãy em nói đến đâu rồi ạ?"
"Tôi cũng không nhớ." Tần Ý Nùng cố ý nói.
Đường Nhược Dao nghẹn lời, nói: "Để em nghĩ đã."
Tần Ý Nùng giơ nắm đấm lên, che môi nhịn cười, khóe mắt cong lên.
Đường Nhược Dao ép xuống sự khác thường nổi lên trong lòng, nhắc lại những lời ban nãy bị đối phương ngắt đoạn, tiếng nói không ngừng vang lên.
Tần Ý Nùng cố ý liên tục ngắt lời, cuộc điện thoại vốn có thể giải thích trong năm phút lại kéo dài tới nửa tiếng đồng hồ.
Quan Hạm nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, lông mày lướt qua một tia sửng sốt. Cô khom lưng đập đập lên bắp chân đang tê dại vì phải đứng lâu của mình, ở hành lang làm một loạt những tư thế vận động.
Cô không thể rời đi, bởi vì Tần Ý Nùng cũng có thể gọi cô bất kì lúc nào.
Quan Hạm giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, lông mày khẽ nhíu lại, đã qua ba mươi năm phút, sao còn chưa kết thúc?
Cô bước chậm mấy bước tại chỗ, ánh mắt đột nhiên mở to.
Không phải Tần Ý Nùng hôn mê bên trong chứ?
Quan Hạm nhấc bước về phía trước, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng, ngón tay giơ lên, khẽ gõ cửa.
"Chị Tần?"
...
"Chị đã bảo An Linh xử lí cho em rồi." Khóe mắt Tần Ý Nùng cong lên, dịu dàng nói chuyện với Đường Nhược Dao, "Em có thể nghĩ đến chuyện tìm chị nhờ giúp đỡ, chị rất vui."
Đường Nhược Dao khẽ nói một câu rất khẽ ở đầu bên kia, đột nhiên bị tiếng gõ cửa vang lên che lấp, Tần Ý Nùng không nghe rõ.
"Em nói gì cơ?" Cô ấy không vui đứng lên, vừa đi về phía cửa, vừa hỏi.
"Không có gì, chỉ là gọi chị một tiếng thôi ạ."
Tần Ý Nùng cạch một cái, mở cửa ra, Quan Hạm vừa nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc và chiếc điện thoại vẫn nắm trong tay của cô ấy, lập tức lùi về phía sau một bước, muốn đóng cửa lại lần nữa.
Tần Ý Nùng vô thưởng vô phạt nhìn cô một cái, nghiêng người mở đường cho đủ một người đi vào, biểu thị cô vào trong.
"Không sớm nữa, ngủ đi, ngủ ngon." Tần Ý Nùng nói.
"...Chị ngủ ngon." Đường Nhược Dao ép xuống tâm trạng luyến tiếc nồng đậm.
Trước một giây khi cúp điện thoại, Đường Nhược Dao nghe thấy âm thanh của Quan Hạm, tâm tình vui vẻ vì được nói chuyện lâu với Tần Ý Nùng lập tức phủ lên một bóng đen. Quan Hạm giống như cái gai đâm vào lòng cô, vẫn luôn tồn tại trước khi cô chưa làm sáng tỏ rốt cuộc quan hệ của Quan Hạm và Tần Ý Nùng có đơn thuần chỉ là trợ lí và bà chủ hay không.
...
Tần Ý Nùng đem trả chiếc điện thoại nóng bỏng lại, Quan Hạm nhìn phần trăm pin bên góc phải màn hình, chỉ còn lại 10%, lông mày nhướng lên nhanh không thể phát giác, tự nhiên đút vào túi.
"Có cần em làm việc gì nữa không ạ?" Quan Hạm hỏi.
Đã nửa đêm rồi, nếu không còn chuyện gì nữa cô muốn về nhà, ngày mai còn phải đi làm.
Tần Ý Nùng lắc đầu, níu kéo cho có lệ: "Hay là em ngủ ở đây đi? Dưới nhà có phòng sạch sẽ cho khách."
"Không cần đâu ạ, em lạ nhà." Quan Hạm từ chối như dự đoán.
"Phiền phức quá."Tần Ý Nùng lẩm nhẩm một câu, quay người đến tủ đầu giường, rút ra thứ gì đó trong ngăn kéo giấu ở lòng bàn tay, đi đến, đặt vào tay Quan Hạm, cảm giác lạnh lẽo, Quan Hạm cúi đầu nhìn, là chìa khóa xe.
"Cái này..."
"Lúc trước tôi nhất thời nổi hứng mua xe, kết quả chỉ để ở nhà phủ bụi, nửa đêm canh ba em ra ngoài gọi xe không an toàn, lái xe của tôi đi." Khuôn mặt Quan Hạm không nói nổi thành lời, Tần Ý Nùng nhướng mày, "Biểu cảm của em là sao thế?"
Quan Hạm mím môi, trong mắt lóe lên ý cười không thể quan sát: "Em nghĩ là chị tặng em cơ."
"Nghĩ hay lắm." Tần Ý Nùng nghiêng mặt nhìn cô, nói, "Bà chủ em là người keo kiệt, bây giờ em mới biết hả?"
Quan Hạm giả vờ làm bộ thở dài, thu chìa khóa lại: "Biết từ lâu rồi." Keo kiệt với bản thân cô ấy nhất, chẳng giống đại minh tinh chút nào.
Tần Ý Nùng cười cười.
"Ngủ ngon." Cô ấy đưa Quan Hạm xuống hầm để xe, nhìn cô nổ máy, lái xe ra ngoài.
"Hẹn gặp lại vào ngày mai." Quan Hạm hạ cửa kính vẫy vẫy tay với cô ấy, không quay đầu liền rời đi.
Ánh mắt Tần Ý Nùng nhìn theo chiếc xe tiến vào màn đêm đen, quay về nhà, tắt điện dưới tầng một rồi lên tầng. cô ấy tắm lại lần nữa, vơ chiếc máy tính bảng ở một bên cầm lên tay, im lặng nghĩ việc gì đó, mở trang mạng chính thức của những hãng xe sang Maserati, Lamborghini gì đó, tập trung tinh thần lựa chọn.
Nếu cô ấy nhớ không nhầm, bây giờ Đường Nhược Dao vẫn chưa có xe riêng.
...
Buổi sáng ngày hôm sau Đường Nhược Dao vẫn được nghỉ, cô tắm rửa xong ngồi bên giường, lấy chiếc khăn lông lau tóc, thả lỏng tâm trạng của bản thân, nhớ lại nội dung cuộc điện thoại nửa tiếng đồng hồ với Tần Ý Nùng, vô thức cười lên. Nhất thời lại hối hận vì không ghi âm, cô không ngờ tối nay tâm trạng Tần Ý Nùng lại tốt như thế, sẽ nói nhiều với cô như thế.
Giọng điệu nói chuyện của Tần Ý Nùng vừa dịu dàng lại nhẫn nại, khiến Đường Nhược Dao chìm đắm phiêu du trong đó mà không biết vì sao, giống như sinh ra ảo giác cô không phải là nhân tình của cô ấy, mà là người yêu của cô ấy.
Không biết Đường Nhược Dao nghĩ đến chuyện gì, lấy khăn mặt che cả khuôn mặt mình, bờ vai run lên ngã xuống giường.
@Cuộc sống thường nhật của tôi và quý cô T:
[Tối nay, mười giờ một phút, nói chuyện điện thoại cùng quý cô T, chị khen tôi đáng yêu, còn nói đợi tôi đóng máy, chị sẽ sắp xếp thời gian hôm ấy để đến với tôi, ha ha ha]
Cô không nhịn được, đăng liên tiếp mấy trạng thái.
[Tôi cảm thấy chị cũng rất đáng yêu, nhưng không dám nói với chị]
[Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với chị, điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, bây giờ, vô cùng muốn, muốn nghe âm thanh khàn khàn gọi tên tôi của chị]
"Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng..."
Cô đọc rõ từng từ một, giống như càng ngày càng lún sâu với cái tên sớm đã khắc vào đáy lòng, khung nhập trạng thái đều là tên của Tần Ý Nùng, tốc độ của Đường Nhược Dao dần chậm lại khi đến cuối, trịnh trọng gõ chữ: [Em thích chị]
Sau đó xóa đi từng chữ trên trạng thái đang trong giao diện biên tập của Weibo kia đi.
Cô trở về trang cá nhân của mình, xóa đi trạng thái xấu hổ trước đó, lật tay chống lên giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nặng nề thở ra một hơi.
Cô chỉnh nhiệt độ điều hòa nhỏ đi hai độ, vuốt mái tóc chưa khô hẳn của mình, mồm miệng khô khốc, đứng dậy rót cho mình một cốc nước, đứng trước cửa gió điều hòa, gió lạnh thổi đến cổ và mặt cô, khiến ngọn lửa hừng hực lan tràn trong l*иg ngực cùng tứ chi dịu đi chút ít.
Điện thoại lật úp trên tủ rung lên.
Đường Nhược Dao uống hết ba cốc nước, đi tới trượt mở màn hình.
Là nhóm chat phòng kí túc xá 405.
Văn Thù Nhàn: [Chị cả, ăn gà không? @Đường Nhược Dao]
Đường Nhược Dao: [...Cậu không phải quay phim sao?]
Văn Thù Nhàn: [Kết thúc rồi, tôi chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ chơi một ván]
Đường Nhược Dao không muốn chơi, nhưng bây giờ đầu óc cô toàn chuyện không đứng đắn, muốn tìm chuyện gì đó để chuyển dịch lực chú ý của bản thân, cũng đáp ứng: [Được rồi, còn người khác sao?]
Văn Thù Nhàn: [Hi hi hi, còn có bố già mà phòng 405 chúng ta kính yêu nhất nhất, có chơi có chịu, mau đến đi @Phó Du Quân]
Phó Du Quân: [A a a a a [Điên cuồng]
Đường Nhược Dao: [???]
Văn Thù Nhàn: [Là thế này, Phó Du Quân vốn không muốn chơi với tôi, nhưng tôi lại bám dính lấy cậu ấy, cậu ấy nói nếu cậu đồng ý, cậu ấy cũng đồng ý, bây giờ cậu đồng ý rồi, ha ha ha]
Phó Du Quân: [Cả mặt viết chữ vui vẻ.jpg] Ngày mai tôi còn phải chụp tạp chí, chỉ chơi một ván thôi đấy]
Văn Thù Nhàn: [Được rồi, đều online rồi, ba chúng ta, hôm nay buổi biểu diễn của Thôi Giai Nhân thành công mĩ mãn, Nhà hát mở tiệc chúc mừng, không tới kịp]
Văn Thù Nhàn tạo phòng game, kéo Phó Du Quân và Đường Nhược Dao vào, trực tiếp dùng chat voice nói: "Tôi vào đây."
"Đợi đã." Đường Nhược Dao tiện tay mở danh sách bạn bè, phát hiện một tài khoản quen thuộc: Quan Mậu Phát. Trạng thái hiển thị đang rảnh.
Ma xui quỷ khiến cô gửi một lời mời với đối phương.
Quan Hạm nhìn lịch trình của Tần Ý Nùng trên máy tính bảng, đặt điện thoại ở một bên, đột nhiên hiện ra lời mời.
[D Hoàng Phi D] Mời bạn gia nhập đội hình của cô ấy, đồng ý hoặc từ chối?
Đã mấy giờ rồi, Đường Nhược Dao còn chơi điện tử? Nghĩ đến trình độ gánh cả đội hình của Đường Nhược Dao, Quan Hạm do dự một lúc, ấn đồng ý.
Văn Thù Nhàn đồng ý cho gia nhập đội hình, tùy tiện hỏi: "Đây là ai?"
Phó Du Quân nhìn tài khoản "Quan Mậu Phát", vẻ mặt lộ ra suy nghĩ. Lục tìm những người họ Quan trong trí nhớ, nhất thời không nghĩ ra, lại thấy phản ứng của Văn Thù Nhàn, cô nàng không quen người này, là Đường Nhược Dao mời.
Họ Quan, có quan hệ với Đường Nhược Dao, lẽ nào là...
Phó Du Quân hít một hơi, nhanh chóng mở giao diện Wechat của mình, tìm được một cái tên trong danh sách liên hệ - trợ lí của Tần Ý Nùng, Quan Hạm.
Quan Hạm đang chậm chạp nghĩ có nên lên tiếng, Đường Nhược Dao lại gửi cho cô một tin nhắn riêng tư.
[D Hoàng Phi D]: [Đừng nói chị là ai, nếu không bọn họ sẽ bị dọa chạy, hai người còn lại là bạn cùng phòng của em]
Đường Nhược Dao cắn môi dưới, thấp thỏm đợi hồi âm.
Bây giờ cô cảm thấy có chút cưỡi trên lưng hổ khó xuống, không thông qua suy nghĩ của não bộ, tùy tiện gửi lời mời, ai biết
Quan Hạm đồng ý cơ chứ. Lúc này đá Quan Hạm ra ngoài, càng không hợp lí.
[Quan Mậu Phát]: [ok]
Quan Hạm gõ chữ nói: "Tôi là bạn của Đường Nhược Dao, tôi họ Quan."
Văn Thù Nhàn hoàn toàn không ý thức được chỗ nào không đúng, ha ha ha nói: "Nếu là bạn của Đường Đường, vậy cũng là bạn của chúng tôi, kĩ thuật của cậu thế nào?"
Quan Hạm cúi mặt xuống, giơ ngón tay cọ cọ lên đầu mũi.
Kĩ thuật ấy à...đương nhiên là vô cùng tệ rồi.
Quan Hạm vừa vào trận đã thành hòm, đặt điện thoại sang một bên, ngón tay sờ tai nghe, ngừng lại, cũng không tháo xuống. Nghe thấy tiếng ồn ào ríu ra ríu rít của Văn Thù Nhàn, lại nghe thấy tiếng nói trầm tĩnh lạnh lùng thỉnh thoảng đáp lại một tiếng của Đường Nhược Dao, mặt mày vô thức thả lỏng.
Quan Hạm sắp không nhớ được dáng vẻ thời học sinh là thế nào nữa rồi, từ nhỏ tới lớn cô đều tương đối độc lập, không phải loại cô độc một mình đến rồi đi, cô có thể chơi cùng người khác, ở trường quan hệ cũng không tệ, nhưng tốt nghiệp ai đi đường nấy, cũng không có chút nuối tiếc.
Nhìn thấy tốt nghiệp rồi mà tình cảm của phòng 405 vẫn tốt đẹp như thế, đặc biệt là người trong giới giải trí, còn có thể giữ được trái tim thuần khiết như lúc ban đầu, không khỏi có chút xúc động.
Thật sự quá ồn, đặc biệt là người họ Văn, một người có thể tấu hài bằng ngôn ngữ cực mạnh.
Quan Hạm lắc đầu cười khẽ, chuẩn bị tháo tai nghe xuống, nhưng đột nghiên lại nghe thấy một âm thanh khác biệt: "Tiểu Văn, hiện tại hai mắt tôi say sẩm vì bị cậu làm ồn rồi đấy, cậu còn nói nữa, tôi sẽ bị người ta làm thịt mất."
Âm thanh này dịu dàng vui tai, mang theo ý cười nhạt, không sắc như Văn Thù Nhàn, cũng không cao ngạo như Đường Nhược Dao, phản ứng ban đầu không thu hút người, nhưng tỉ mỉ nhớ lại, hương vị vẫn còn đọng rất lâu.
Bên tai nhất thời được làm sạch.
Quan Hạm thu tay lại, đợi người kia nói câu thứ hai, nhưng mãi đến khi cuộc chơi kết thúc, người ấy ăn được gà cũng không nghe thấy, có chút thất vọng.
Lần trước Quan Hạm đến trường cùng Tần Ý Nùng, có ấn tượng tương đối sâu sắc với ba người ở phòng 405, trong có có hai người rất ồn, người duy nhất không ồn có lẽ là cô gái họ Phó, tài khoản của đối phương đã nằm yên trong danh sách liên hệ của cô mấy tháng trời.
Văn Thù Nhàn quên mất hứa hẹn chỉ chơi một ván, nhảy sang ván thứ hai, ba người đều có mục đích của mình, đều ở lại chơi cùng cô nàng.
Cuối cùng kết thúc, Quan Hạm gõ chữ xin lỗi trong phòng game: [Ngại quá, mới chơi, liên lụy mọi người rồi]
Văn Thù Nhàn nói chuyện thẳng thắn: "Không sao, có thời gian thì cùng chơi, tôi thích gánh tạ, cậu là nam hay nữ thế?"
Quan Hạm: [Là nữ]
Văn Thù Nhàn cười to, chấn động khiến Quan Hạm đau tai, tháo một bên tai nghe xuống, lắc lắc đầu.
Phó Du Quân gửi biểu cảm mặt cười trên khung chat.
Đường Nhược Dao cũng gửi mặt cười.
Phòng game giải tán.
Quan Hạm quay lại Wechat, ấn vào hình đại diện của Đường Nhược Dao, lịch thiệp gõ chữ nói: [Cảm ơn]
Đường Nhược Dao: [Đừng khách sáo]
Quan Hạm lướt nhìn, chuẩn bị để di động sang một bên, lại nhìn thấy trạng thái "đang nhập" của Đường Nhược Dao", cô đợi thêm mấy giây, màn hình hiện lên tin nhắn của Đường Nhược Dao: [Chị Quan Hạm, em có thể hỏi chị một vấn đề không?]
[Hỏi đi] Quan Hạm ngắn gọn trả lời.
Lần này "Đang nhập" của đối phương lại lâu hơn một chút, nhưng thời gian tổng thể khống chế tương đối hợp lí, không khiến người ta có cảm giác do dự lần chần. Đường Nhược Dao nhanh chóng gõ chữ gửi đi, làm ra vẻ rất tự nhiên: [Chị có người yêu chưa?]
Vốn dĩ Đường Nhược Dao không dám trực tiếp hỏi Quan Hạm như thế, trước giờ Quan Hạm đều cho cô ấn tượng nghiêm túc lại đứng đắn, hai lần liên tiếp lập nhóm chơi game, khiến cho cô nhìn được một mặt khác của Quan Hạm, chín bỏ làm mười cũng coi như có chút tình cảm, thế là mạnh dạn lấy hết dũng khí để hỏi.
Quan Hạm: "..."
Hai người này thật là thú vị, cách năm ba ngày liền coi cô như tình địch, có phải Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng rảnh rỗi quá nên phát điên rồi không? Hay là chuyên môn bắt nạt cô đúng không?
Lửa hận trong lòng Quan Hạm đã lên tới đỉnh đầu, cười lạnh một tiếng, ngón tay nhanh chóng chạm lên màn hình, gõ chữ nói: [Có rồi]
Đường Nhược Dao thiếu chút nữa nhảy xuống giường, có người yêu! Nếu là Tần Ý Nùng, có lẽ sẽ không phải là "người yêu" đúng không?
Đường Nhược Dao ổn định tinh thần, tiếp xúc xác nhận: [Người yêu của chị làm gì ạ?]
Quan Hạm tùy tiện nói dối: [Là họa sĩ] Chỉ cần không phải diễn viên, làm gì cũng được.
Đường Nhược Dao đã không khống chế được vui vẻ, hưng phấn lăn lộn hai vòng trên giường, gò má đỏ ửng lên, nằm sấp trên gối gõ chữ: [Chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé]
Quan Hạm lạnh lùng nhướng mày.
Còn "nhé", lại còn tỏ ra đáng yêu là làm sao, Quan Hạm không phải Tần Ý Nùng, không trúng chiêu này.
[Cảm ơn] Trợ lí Quan lạnh lùng mặt không cảm xúc online, trả lời, [Tôi ngủ đây]
[Vâng ạ, ngủ ngon] Đường Nhược Dao trả lời càng thêm phần đáng yêu.
Trợ lí Quan không trả lời nữa, nhìn chằm chằm vào những tin nhắn Đường Nhược Dao gửi tới, lông mày nhíu lại, nếu để Tần Ý Nùng nhìn thấy Đường Nhược Dao nói chuyện với mình thế này, chắc chắn không thiếu màn ghen tuông l*иg lộn, cộng thêm mười ánh mắt như dao đâm.
Nhưng cô cũng không thể xóa, cho dù là đạo đức nghề nghiệp của nghề trợ lí, hay là việc cô là sợi dây liên lạc duy nhất giữa Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao, cô đều có cách nhiệm giữ nguyên hiện trạng của tất cả cuộc đối thoại này.
Đường Nhược Dao ngủ một giấc ngon nhất từ khi tới đoàn làm phim, một đêm không nằm mộng. Quan Hạm nghĩ tới ngày mai phải đối diện với nước sôi lửa bỏng, trằn chọc tới nửa đêm mới ngủ được, buổi sớm thức dậy, trên gối đã rụng mất vài sợi tóc đen.
Cô không nên chơi game cùng Đường Nhược Dao.
Quan Hạm tỉ mỉ thu dọn mấy sợi tóc bỏ vào thùng rác, đánh răng rửa mặt xong đến nhà Tần Ý Nùng báo cáo.
Mặt mày Tần Ý Nùng hồng hào, tinh thần căng tràn, nhìn có vẻ nghỉ ngơi không tệ. Ăn xong bữa sáng, cô ấy lên tầng cầm máy tính xách tay trên nhà xuống, đặt lên bàn trà phòng khách, ngón tay chạm lên màn hình: "Cái này, cái này, cái này, em thấy mua cái nào thì tốt?"
Quan Hạm nhìn chăm chú, đều là xe sang đắt muốn chết người, kinh ngạc nói: "Chị muốn mua xe ạ?" Cô phản xạ có điều kiện nhìn về phía ban công, hôm nay mặt trời không phải ló rạng từ đằng tây chứ?
Tần Ý Nùng bật cười: "Không phải tôi mua, mua cho Dao Dao, mấy cô gái nhỏ bây giờ thường thích kiểu xe gì? Màu hồng sao? Rất trẻ trung."
"Quá hoang dại." Quan Hạm không tán thành nói, "Cô Dao có lẽ thích khiêm tốn một chút."
"Thật sao?" Tần Ý Nùng xoa cằm, ý kiến của cô ấy lại tương phản.
Quan Hạm nhìn dáng vẻ vô cùng yêu thích màu hồng ấy, kiến nghị nói: "Tại sao chị không đích thân hỏi cô Dao?" Mua xe thôi mà, cũng không phải lái xe, có cần chần chừ vậy không.
"Em nói có lí." Tần Ý Nùng cúi đầu cười cười, tải mấy hình ảnh những chiếc xe kia về máy tính, không lâu sau, cô ấy đột nhiên dừng lại, nhường lại vị trí ngồi sử dụng máy tính, nói, "Em tải về, đăng nhập tài khoản Wechat trên máy tính của em, trực tiếp gửi cho em ấy."
Quan Hạm làm theo, da đầu vô thức muốn nổ tung.
"Chị Tần." Động tác của Quan Hạm chậm rãi đăng nhập vào máy tính, ấp úng mở lời, "Tối qua cô Dao gửi tin nhắn cho em.
"Ừm? Gửi cái gì?"
Quan Hạm bứt da đầu, thấy khóe miệng mang theo ý cười của Tần Ý Nùng, da đầu tê dại: "...Hỏi em có người yêu chưa."
Tần Ý Nùng khẽ khựng lại, nhưng biểu cảm vấn không thay đổi, vẫn mang theo mắt cười, nói: "Em trả lời thế nào?"
"Em nói có rồi." Quan Hạm nhỏ tiếng nói, "Nhưng em nói lung tung, chỉ là không muốn lại bị kẹp giữa hai người."
Tần Ý Nùng mím môi, rất lâu, ừ một tiếng.
"Vậy thì thế đi." Cô ấy nói.
Dù sao Quan Hạm cũng chỉ là trợ lí, làm tốt phận sự của mình là được rồi, không nhất thiết đảm đương chuyện không cần thiết.
Quan Hạm như thoát được gánh nặng, coi như triệt để gỡ xuống bản thân trong mối quan hệ giữa hai người, cô mở ứng dụng Wechat trên máy tính lên, gửi mấy tệp hình ảnh đính kèm đi, cuộc trò truyện tối qua trên điện thoại được đồng bộ.
"Vâng ạ, ngủ ngon?" Ngữ điệu của Tần Ý Nùng chậm lại, đọc từng câu từng chữ trên màn hình.
Đầu gối Quan Hạm nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ ngay tại chỗ, yếu hầu cô nuốt xuống một cái: "Chị Tần..."
Mặt Tần Ý Nùng không cảm xúc ngắt lời cô, nói: "Kéo lên trên, tôi xem xem hai người còn nói cái gì."
Nội tâm Quan Hạm nóng như lửa đốt.
Tần Ý Nùng đan chéo hai tay, ngồi trên sô-pha dài, đối mặt với Quan Hạm đứng ngồi không yên, trải qua hoang mang tiền kì, Quan Hạm đã hồi phục trạng thái gió thổi không động đậy.
Tần Ý Nùng híp mắt: "Báo cáo đi, nói từ đầu."
Với sự mẫn cảm của Tần Ý Nùng, làm sao không phát hiện giọng điệu của Đường Nhược Dao và Quan Hạm đột nhiên chuyển biến, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Quan Hạm đẩy mắt kính, ngữ điệu đều đều ngay thẳng nói: "Tối qua, có lẽ là 12 giờ, cô Dao mời em vào phòng game, trong phòng còn có hai người bạn cùng phòng của cô ấy, bọn em chơi ba ván."
"Hẹn từ trước? Hay là trùng hợp gặp?"
"Trùng hợp." Quan Hạm nói, "Sau lần chị bị sốt, bọn em cũng không chơi cùng nhau."
"Ờ." Tần Ý Nùng sâu sa nhìn cô một cái.
Đột nhiên Quan Hạm rút điện thoại ra, cúi đầu gõ chữ nhanh trên bàn phím, Tần Ý Nùng kì quái, mãi đến khi điện thoại trên bàn trà rung lên.
Quan Hạm cung kính nói: "Đây là tài khoản và mật khẩu của em, từ hôm nay trở đi, nó thuộc về chị, trong đó đã có bạn bè là cô Dao."
...
Chú thích:
1. Hàn trập ái bích thảo, minh phượng tây ngô đồng:
Dịch nghĩa: Ve sầu sinh ra từ lòng đất, tự nhiên lưu luyến với cỏ xanh, phượng hoàng thanh cao, chọn cây mà đậu, nhất định phải đậu trên ngọn ngô đồng.
Dịch thơ: Ve sầu yêu cỏ dại, phượng hoàng đậu ngô đồng.
2. Bố già – biệt danh của Phó Du Quân:
Tác giả sử dụng老傅亲 /lǎo fù qīn/ (Dịch âm: Lão Phó Thân) đồng âm với 老父亲/lǎo fùqīn/ (Dịch nghĩa: Bố già, ông bố).
3. Mậu Phát /mào fā/: Mậu nghĩa là rậm rạp, phát nghĩ là tóc, mậu phát là nhiều tóc.