Làm Càn

Chương 23: Bị cướp mất

Chương 23: Bị cướp mất

Người phụ nữ ngồi trên sô-pha gầy không ra hình người gật gật đầu, hai tay Kỷ Thư Lan ôm chặt lấy miệng, chặn lại tiếng khóc muốn lọt ra từ lòng bàn tay.

Tần Ý Nùng ngây người ba giây, quay đầu rời đi.

Cô ấy đang nằm mơ, nhất định là cô ấy nằm mơ, người này sao có thể là chị gái của cô ấy được chứ?

Bước chân Tần Ý Nùng lảo đảo ra khỏi cửa, sau lưng không có ai đuổi theo, cô ấy đi vòng quanh khu nhà không mục đích, ngửa đầu lên, nước mắt rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng. Về đến nhà, cô ấy dành cả một tháng trời để tiếp nhận sự thực này.

Mãi đến khi Ninh Ninh chào đời, cô ấy vẫn có cảm giác không thực tế mãnh liệt. Đây chỉ là một cơn ác mộng dai dẳng của cô ấy, tỉnh mộng rồi, tất cả sẽ tốt hơn. Tần Lộ Nùng vẫn là con cưng của trời, là vì sao chói mắt, làm việc ở sở Nghiên cứu Sinh vật đẳng cấp nhất thế giới, cùng một nhóm người giỏi giang nghiên cứu hạng mục quan trọng liên quan đến lợi ích của nhân loại, nhận lấy ánh mắt ngẩng đầu ngưỡng mộ của mọi người.

Tần Lộ Nùng trong bức ảnh trên bia mộ điềm tĩnh cười nhạt, thần thái vẫn như xưa, là người chị gái mà Tần Ý Nùng quen thuộc rất nhiều năm qua.

Tần Lộ Nùng vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi chín, yên giấc ngàn thu.

Đột nhiên ngón trỏ bị một bàn tay nhỏ ấm áp quấn lấy, Tần Ý Nùng lau khóe mắt ướt đẫm, cúi đầu nhìn sang.

Ninh Ninh nắm lấy ngón trỏ của cô ấy, vành mắt đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ lo lắng: "Mẹ đừng khóc."

Tần Ý Nùng nâng khóe môi, khàn khàn nói: "Mẹ không khóc."

"Gạt người." Ninh Ninh bĩu môi, ánh mắt lập tức trào lên nước mắt, thút thít nói, "Mỗi lần đến đây mẹ đều khóc."

Cô bé còn có một câu giấu trong lòng không nói, nó muốn nói lần sau đừng đến thăm mẹ lớn nữa, nhưng nó biết nó không thể. Có một lần nó nói một câu không tốt về mẹ lớn, cụ thể là gì nó cũng không nhớ rõ, sắc mặt Tần Ý Nùng tái xanh, còn giơ tay đánh vào mông nó. Ninh Ninh trước giờ chưa từng bị đánh, nhất thời vô cùng giận dỗi, cứng miệng cãi hai câu, kết quả bị đánh đau hơn, Ninh Ninh khóc lóc chạy đi tìm Kỷ Thư Lan tố cáo, Kỷ Thư Lan trước giờ yêu thương nó cũng không nói gì, lặng lẽ rời đi. Ninh Ninh bị Tần Ý Nùng đánh xong lại được cô ấy ôm vào lòng dịu dàng dỗ dành, nói mẹ lớn là người quan trọng nhất với mẹ, không thể để bất kì ai nói xấu mẹ lớn.

Sau đó Tần Ý Nùng thay đổi phương pháp giáo dục, chỉ nói chị gái đối tốt với cô ấy, Ninh Ninh thích mẹ, yêu nhau yêu cả đường đi lối về, cũng thích luôn Tần Lộ Nùng.

"Thật không khóc mà." Tần Ý Nùng cười cười, nước mắt trào ra vành mắt, cô ấy giơ tay lau vệt nước mắt ướt đẫm trên mặt Ninh Ninh, nói, "Mẹ vui lắm. Vui đến chảy nước mắt, biết không hả?"

Ninh Ninh lắc đầu.

Tần Ý Nùng ở trước mộ dạy thành ngữ cho cô bé.

Âm thanh của con trẻ khiến những cơn gió lạnh thổi tới ấm áp hơn một chút, cơ thể trẻ nhỏ không có sức đề kháng với thời tiết lạnh lẽo, ở lâu trong gió rất dễ bị cảm lạnh, Tần Ý Nùng nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Ninh Ninh, dắt tay nó đứng đối diện bia mộ, nói: "Chị, bọn em đi trước nhé, lần sau lại đến thăm chị."

Ninh Ninh cũng ngoan ngoãn nói: "Mẹ, con về đây, con sẽ chăm chỉ học hành, nghe lời bà ngoại và mẹ."

Hai người im lặng đứng lúc lâu, sau đó quay người đi xuống bậc thềm.

Hai đám mây trên trời bay tới che lấp mặt trời, mặt đất bất ngờ tối lại, đột nhiên nổi lên trận gió lớn, khiến cánh hoa thiên điểu và cẩm chướng đặt trước mộ rung lên.

Ninh Ninh nhìn Tần Ý Nùng, dáng vẻ rất kinh ngạc.

Tần Ý Nùng nói: "Là mẹ lớn đang nói chuyện với con đó."

Ninh Ninh nghiêng đầu hỏi: "Mẹ nói gì thế ạ?"

Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, nghe tiếng gió thổi, nghiêm túc nói: "Mẹ nói, nghe thấy rồi, Ninh Ninh ngoan lắm."

Ninh Ninh cười khúc khích.

"Vậy mẹ lớn có nói chuyện với mẹ không ạ?"

"Có chứ."

"Nói gì ạ? Mẹ cũng ngoan ạ?"

"Bảo mẹ phải chăm sóc tốt cho con và bà ngoại." Tần Ý Nùng quay đầu nhìn bia mộ.

Ninh Ninh ngẩng đầu "oa" một tiếng, cúi đầu nhảy xuống bậc thềm phía dưới, bước chân tăng tốc, nói: "Con và bà ngoại có thể chăm sóc cho nhau, mẹ tự chăm sóc tốt cho mẹ là được rồi."

Tần Ý Nùng hiền từ xoa xoa đầu Ninh Ninh, trong lòng không để tâm lời nói của con trẻ.

Về đến nhà, Kỷ Thư Lan và dì Phương đang tưới hoa trong vườn, hai người đứng cạnh nhau, trong tay cầm bình nước, Kỷ Thư Lan đang chỉ một tay vào hoa nói gì đó, dì Phương chốc chốc lại gật đầu.

Tần Ý Nùng đang ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa xe thấy cảnh tượng này từ phía xa, trong lòng cảm thấy kì quái, nhưng không thể nói được kì quái chỗ nào. Ninh Ninh vừa xuống xe liền chạy ra ngoài vườn hoa, vừa chạy vừa gọi: "Bà ngoại! Bà Phương!"

Hoạt bát vô cùng.

Kỷ Thư Lan nhìn Tần Ý Nùng phía sau cô bé, gật gật đầu với cô ấy.

Dì Phương không tự nhiên nhấc chân, giãn ra một khoảng cách với Kỷ Thư Lan: "Cô chủ."

Tần Ý Nùng nhịn lại, nhưng quả thật không nhịn được, nói: "Dì Phương, chúng ta quen biết nhiều năm như thế, dì một câu cô chủ hai câu cô chủ không thấy bất tiện sao?"

Dì Phương bối rối: "Vẫn ổn."

Có người không để họ đeo gông xiềng, bản thân họ lại vội vã thắt dây thừng lên cổ.

Tần Ý Nùng hiếm thấy tức giận: "Dì Phương..."

Kỷ Thư Lan nói: "Quần áo tôi để ở ban công còn chưa giặt..."

Dì Phương lập tức nói: "Tôi đi giặt."

Tần Ý Nùng nhìn thấy bóng lưng chạy nhanh như bay của đối phương, bất mãn nói: "Mẹ."

Đừng cho rằng cô ấy không nhìn ra, Kỷ Thư Lan cố ý giúp dì Phương giải vây.

Kỷ Thư Lan thu tầm mắt đang nhìn bóng lưng dì Phương về, khuyên nhủ: "Bỏ đi, bà ấy đã từng này tuổi rồi, muốn nói gì thì nói, làm gì thì làm, để tùy bà ấy đi. Bà ấy nhận tiền lương của con, có lẽ như thế có thể giúp bà ấy thoải mái hơn một chút."

Tần Ý Nùng khẽ nói: "Rõ ràng là mẹ trả lương cho dì ấy, sao không thấy dì ấy khách sáo với mẹ như thế?"

"Sao không khách sáo, rất khách sáo là đằng khác, bà ấy gọi mẹ là bà chủ." Ngón tay Kỷ Thư Lan ngắt bông hoa tulip đang nở rộ trước mặt, khẽ cười nói.

Tần Ý Nùng kì quái ngẩn người giây lát.

"Mẹ, con muốn chơi trò chơi." Ninh Ninh kéo kéo tay cô ấy.

Tần Ý Nùng hoàn hồn, mặc cho bạn nhỏ đẩy cô ấy vào nhà. Sắp đến cửa, Tần Ý Nùng quay đầu nhìn Kỷ Thư Lan, Kỷ Thư Lan nâng bình nước, ung dung chậm rãi tưới nước cho hoa.

...

Buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp được tổ chức ở phòng học đa phương tiện, tiến hành chia tổ, thời gian còn chưa đến, đâu đâu trên hành lang cũng bắt gặp sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp cầm luận văn tốt nghiệp, không khí căng thẳng và lo lắng ngập tràn trong không khí.

Trong đám sinh viên căng thẳng, luôn có vài người bình tĩnh điềm đạm khác biệt đám đông, người ta thường gọi là học bá, ví như toàn bộ phòng kí túc xá 405 lúc này. Ngoài Thôi Giai Nhân gia nhập ngành Kịch nói, ba người còn lại có thể gọi là đội hình toàn ngôi sao. Mỗi khóa lớp Biểu diễn có thể cho ra một ngôi sao đã không tệ, phòng 405 vừa đến đã có ba người, càng không nhắc tới trong đó còn có một trong những Ảnh hậu của "Tam Kim". Cho dù là Thôi Giai Nhân làm bên kịch nói, cũng kí hợp đồng với nhà hát không tầm thường, mà là Nhà hát Kịch nói Quốc gia đẳng cấp nhất.

Những ngôi sao sáng phòng 405 vừa xuất hiện liền khiến cho tập thể nhốn nháo, có người học chuyên ngành khác không biết họ, liền có bạn học đứng bên bổ túc. Văn Thù Nhàn hưởng thụ ánh mắt chú ý của người khác, kẹp bài luận văn dưới cánh tay, nếu không phải nộp cho giáo viên, cô nàng còn lười mang đi.

Văn Thù Nhàn mất kiên nhẫn xem đồng hồ tới lần thứ năm, oán thán nói: "Trong nhóm chat thông báo 8 rưỡi bắt đầu bảo vệ, bảo chúng ta đến lúc 8 giờ, bây giờ đã 8 rưỡi rồi, người đâu?"

Phó Du Quân xua tay: "Bình tĩnh, thời gian chính thức thật ra là 9 giờ, truyền qua từng nhóm từng nhóm, tam sao thất bản nên bị đẩy lên sớm."

Ngay cả Thôi Giai Nhân cũng không nhịn được phỉ nhổ: "Lần nào cũng thế, lãng phí thời gian của chúng ta."

"Nóng quá đi." Văn Thù Nhàn lấy luận văn quạt gió, di chuyển lại gần bên núi băng Đường Nhược Dao.

Hôm nay Đường Nhược Dao mặc chiếc váy liền quần không tay màu trắng, ngoài một số vết thêu điểm xuyết trên ngực áo, cũng không có trang sức dư thừa, toàn thân đơn giản mà trang nhã, dưới chân đi đôi guốc đế bằng, mu bàn chân trắng muốt, ánh mắt men theo mắt cá chân gầy gò đi lên trên, là bắp chân dài thẳng, vừa trắng vừa mịn.

Ánh mắt Văn Thù Nhàn thèm thuồng liếc một cái, mồm miệng ti tiện nói: "Đôi chân của Đường Đường, thật là tuyệt quá, bắp chân không có chút thịt thừa, luyện thế nào mà ra được thế? Cảm giác tay sờ lên nhất định rất tuyệt."

Không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống mấy độ.

"Còn có cái eo này, thật giống cây liễu non, rất muốn ôm lấy." Văn Thù Nhàn nuốt nuốt nước bọt, phát ra âm thanh nuốt rõ ràng, "Đường cong này, chính là đồ hiếm trong nhân gian. Ngực này, chân này..."

Đường Nhược Dao nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô nàng.

Bông tai bạc dài trên tai khẽ rung lên theo động tác ngẩng đầu của cô, cũng tỏa ra ánh sáng lành lạnh.

Văn Thù Nhàn cảm thấy bản thân nhanh chóng bị đông cứng, trong mắt lóe lên nụ cười vì đạt được mục đích: "Mát mẻ quá đi."

Thôi Giai Nhân nhỏ tiếng nói: "Đường Đường, ngón tay cậu dài ghê."

Đường Nhược Dao: "..."

Văn Thù Nhàn quay đầu mắng: "Cút cút cút, kẻ học hỏi tôi thì sống, kẻ bắt chước tôi thì chết, biết không hả?"

Hai người bắt đầu đấu khẩu.

Phó Du Quân làm mặt bất đắc dĩ.

Ánh mắt Đường Nhược Dao bình thản, mí mắt rũ xuống, vuốt thẳng những góc bị cuộn lại của tập luận văn trong tay. Phó Du Quân quay mặt quan sát khắp nơi, nhìn cảm xúc ngổn ngang của đám người trước mặt.

Cô nàng thích quan sát người, cũng giỏi quan sát người.

Thời gian bảo vệ luận văn đến rồi, bốn người trong kí tức xá không may mắn bị phân đến các nhóm khác nhau.

"Thuận lợi tốt nghiệp!" Bốn người chồng bàn tay lên nhau, nhìn đối phương, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin, sau đó nâng lên, hô to một tiếng, "Cố lên!"

Trước khi Phó Du Quân và Đường Nhược Dao tách nhau ra, còn đi bên cạnh nhỏ giọng nói với cô: "Tôi không thấy Hoắc Ngữ Kha."

Đường Nhược Dao có chút ngạc nhiên vì cô nàng đột ngột nói chuyện này với mình, nhưng vẫn ừ một tiếng.

Bốn người vào bốn lớp học khác nhau, bảo vệ luận văn theo thứ tự. Sau khi vào lớp, Đường Nhược Dao không đọc luận văn nữa, nhắm mắt nhớ lại nội dung trong đầu, luyện tập trả lời trước những vấn đề mà giáo viên có khả năng đặt ra cho cô.

Ngoài cửa vang lên tên Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao mở mắt, ánh mắt sáng lên, ưỡn thẳng ngực đi vào phòng đa phương tiện bên cạnh nơi có các giáo viên đang đợi.

Mấy người bọn họ đã hẹn gặp nhau ở sảnh lớn tầng một.

Sau khi bảo vệ luận văn kết thúc, Phó Du Quân là người đến sớm nhất, sau đó là Thôi Giai Nhân, thứ ba là Đường Nhược Dao, trao đổi qua loa một lúc, biết mọi người trả lời vấn đề không tệ, liền an tâm. Thứ tự của Văn Thù Nhàn xếp phía sau, bọn họ đều biết, mấy người đến trước nhẫn nại chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng rất lâu Văn Thù Nhàn vẫn chưa tới.

Văn Thù Nhàn cùng tổ bảo vệ luận văn với Hoắc Ngữ Kha, không lẽ đã xảy ra xung đột gì ư?

Phó Du Quân nhìn Thôi Giai Nhân, Thôi Giai Nhân gật đầu, móc điện thoại: "Tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy."

Vừa gửi đi, Văn Thù Nhàn cũng đến, bóng người xuất hiện trong tầm mắt của ba người còn lại. Bước chân rất nhanh, bờ môi động đậy, nhìn sắc mặt rất tệ của cô nàng liền biết đang nói lời không hay ho, có lẽ đang chửi chó mắng mèo.

Phó Du Quân chủ động lên trước đón người, hỏi: "Sao rồi?"

Văn Thù Nhàn nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Về rồi nói."

Quay về kí túc xá, Văn Thù Nhàn đóng cửa lại, lớn tiếng mắng chửi: "Tôi phải làm thịt cái đồ chó má Hoắc Ngữ Kha, lần này tôi không đánh ả một trận, tôi không mang họ Văn!"

Ba người: "..."

Phó Du Quân thở dài nói: "Cô ta lại giở trò gì sao, ít nhất cậu cũng phải nói cho chúng tôi biết chứ?"

Văn Thù Nhàn nhìn Đường Nhược Dao, vành mắt đột nhiên đỏ lên, không biết là tủi thân, hay là tức giận, l*иg ngực kịch liệt nhấp nhô hai cái, nghẹn ngào nói: "Tôi... ban nãy tôi bảo vệ luận văn xong liền trốn trong phòng vệ sinh, nghe trộm được Hoắc Ngữ Kha và chị em tốt của ả nói chuyện, đại diện sinh viên ưu tú khóa này đã được quyết định nội bộ là cô ả, không phải Đường Đường.

Đường Nhược Dao ngây ra, ánh mắt cũng theo đó trầm xuống.

+++++++++

Chương 24: Vả mặt