Chương 21: Mơ thấy người ấy
Quan Hạm giơ tay nhìn đồng hồ: "Buổi chiều 3 giờ đúng, còn hai mươi tám phút nữa."
Tần Ý Nùng khẽ ừ một tiếng, khép mí mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bác sĩ tâm lí của Tần Ý Nùng họ Vương, là bác sĩ nữ, hơn 30 tuổi, khuôn mặt hiền lành, nhìn vào khiến người ta vô thức nảy sinh cảm giác thân cận.
"Đến rồi à." Bác sĩ Vương dịu dàng hiền hòa gật gật đầu.
Tần Ý Nùng ngồi xuống sô-pha trước mắt cô, thân quen cười nói: "Lâu rồi không gặp."
Quan Hạm đóng cửa phòng tư vấn lại.
Trong phòng được xông hương giúp ổn định tinh thần và trợ giúp giấc ngủ, hương thơm bay lượn vào đầu mũi, mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu.
Vương Lâm và Tần Ý Nùng quen biết đã nhiều năm, từ lúc cô ấy ra mắt không lâu, bởi vì áp lực tinh thần quá lớn, liền bắt đầu liên tục tới đây tiếp nhận điều chỉnh tâm lí, mỗi lần tới đây đều sắp khi đến giới hạn, tinh thần căng thẳng cao độ. Nhưng mỗi lần điều chỉnh đều có tác dụng rất lớn, sự nghiệp của Tần Ý Nùng cũng phát triển ngày càng tốt, thứ có thể làm tổn thương cô ấy càng ngày càng ít, dần dần giảm bớt tần suất đến đây.
Vương Lâm nghĩ rằng cô ấy đã chuyển biến tốt, còn chuẩn bị chúc mừng cô ấy, ai biết người chị hay xuất hiện trong lời cô ấy xảy ra chuyện, còn chọn cách thức kia để rời đi, sau đó tình hình liền chuyển biến xấu, cho đến hôm nay cũng vẫn giậm chân tại chỗ.
Cô ấy không chống đỡ được nữa, liền qua đây trò chuyện với Vương Lâm, nói chuyện phiếm, ngủ một giấc rồi rời đi, không bao lâu lại qua đây, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Trong phòng tư vấn có một chiếc sô-pha dài, Vương Lâm lấy gối đầu cho cô ấy, Tần Ý Nùng gối đầu lên gối rồi nằm thẳng người trên sô-pha, nhắm mắt lại trong hương thơm dịu nhẹ của hương xông.
Vương Lâm mở lời hàn huyên giống như người bạn cũ: "Lần này mấy tháng không tới, công việc bận quá à?"
"Ừ, bận quay phim, chạy tới chạy lui ra nước ngoài, phiền phức quá."
"Lần này có quen biết được người nào thú vị không?"
"Ồ, đạo diễn chăng, ông ấy khá vui tính, tên Thompson, một người đàn ông râu dài, bình thường rất thích vào bếp, lúc không quay phim còn làm gà tây cho chúng tôi ăn, nhưng kĩ năng nấu nướng khá tệ." Tần Ý Nùng cười một tiếng, "Nhưng cũng đáng được khen ngợi vì sự dũng cảm ấy."
Câu chuyện thoải mái khiến cơ thể cứng ngắc của Tần Ý Nùng dần dần thả lỏng.
Nói được mấy câu.
"Buổi tối vẫn mơ thấy ác mộng sao?" Vương Lâm hỏi.
Tần Ý Nùng lập tức co vai lại, đây là tư thế phòng ngự. Ngón tay Vương Lâm đặt lên huyệt thái dương của cô ấy, mát-xa nhẹ nhàng.
Bờ vai co rút của Tần Ý Nùng dần dần giãn ra.
"Ừm." Tần Ý Nùng trả lời, "Vẫn giống trước."
Ngừng một lúc, cô ấy nói: "Tôi hay mơ thấy lúc nhỏ, có tốt có xấu, có lúc chị ấy dạy tôi đọc sách học chữ, có lúc dẫn tôi đi chơi, ra ngoài chơi thả diều. Có lúc người đàn ông kia đánh mẹ, chị ấy đeo cho tôi chiếc tai nghe mp3 mà chị ấy mua... nhưng mỗi lần kết thúc giấc mơ, đều là... đều là... rõ ràng lúc ra nước ngoài đã nói với tôi sẽ tốt đẹp, chị ấy..."
Lông mi Tần Ý Nùng kịch liệt run lên, khóe mắt tràn ra giọt nước óng ánh, trượt dài xuống tóc mai, vô thanh vô thức biến mất.
Cô ấy không nói được nữa, khóc thút thít.
Vương Lâm thở dài trong lòng một tiếng, nhẹ nhàng duỗi bàn tay nắm thành quyền trong vô thức của cô ấy ra, dùng âm thanh khẽ khàng nói: "Vậy Dao Dao thì sao? Cô từng mơ thấy người ấy chưa?"
"Dao Dao" là ai, là nam hay nữ, Vương Lâm vốn không biết, thậm chí hai chữ này cụ thể là chữ nào cô cũng không xác định, chỉ biết phát âm như thế. Hai năm trước, lần đầu tiên người này xuất hiện trong miệng Tần Ý Nùng, sau đó tần suất xuất hiện ngày càng cao. Một phần nguyên nhân là do Tần Ý Nùng tự thổ lộ, một phần nguyên nhân là do Vương Lâm dẫn dắt cô ấy nói ra.
Bởi vì Vương Lâm phát hiện được một việc, hai chữ "Dao Dao" này đối với Tần Ý Nùng mà nói, như cá mắc cạn bên bờ gặp nước, cho dù cảm xúc của cô ấy có kích động đến đâu cũng có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, cầm lòng chẳng đặng lộ ra nụ cười.
Quả nhiên, cô vừa nhắc tới "Dao Dao", Tần Ý Nùng chầm chậm ngừng khóc, l*иg ngực trập trùng có xu hướng dịu đi.
"Mơ thấy người ấy rời khỏi tôi." Lông mi Tần Ý Nùng run lên, dường như muốn mở mắt, nhưng lại kiên trì nhắm lại.
Cô ấy thường xuyên nói như thế, Vương Lâm cũng có thể suy đoán ra một số việc thông qua những chi tiết ấy, ví như, có lẽ giữa cô ấy và "Dao Dao" kia tồn tại hợp đồng gì đó, có quy định thời hạn, bọn họ sẽ phải tách ra.
"Người ấy có muốn rời khỏi cô không?"
"Có lẽ không." Tần Ý Nùng thở dài.
"Có từng nghĩ sẽ giữ người ấy lại không?" Vương Lâm dịu dàng hỏi.
Thật ra Vương Lâm rất muốn biết người này rốt cuộc là ai. Cô và Tần Ý Nùng quen biết nhiều năm như thế, ngoài quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, đương nhiên cũng sẽ phát triển thành tình bạn thân thiết. Cho dù là bác sĩ hay là bạn bè, cô cũng hi vọng Tần Ý Nùng có thể sớm khỏe lại. Nhiều năm như vậy, cô có thể làm gì đều đã làm, dùng đủ phương pháp cũng chỉ có thể duy trì trạng thái yên ổn cho Tần Ý Nùng một khoảng thời gian. Trực giác của cô mách bảo "Dao Dao" có khả năng là liều thuốc tốt cho cô ấy, nếu có một người có thể an ủi trái tim đã thủng lỗ chỗ của cô ấy, hiện tại có lẽ người đó là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng, "Dao Dao" cũng có thể là nút thắt khiến bệnh tình của cô ấy trầm trọng hơn.
Vương Lâm vẫn phải từ từ thăm dò.
Tần Ý Nùng lắc đầu.
"Tại sao?"
Tần Ý Nùng im lặng, mím chặt môi mỏng, không lên tiếng biểu thị mâu thuẫn. Tình huống này rất hiếm gặp.
Được rồi.
Vấn đề này cô cũng không thể chạm vào, nhưng từ một ý nghĩa nào đó càng chứng minh cô ấy rất để tâm tới "Dao Dao".
Vương Lâm kịp thời buông xuống.
...
Cứ cách năm phút Quan Hạm lại nhìn đồng hồ một lần, phút thứ mười lăm, Vương Lâm ra ngoài, quay người đóng cửa phòng tư vấn lại.
Quan Hạm khẽ bước lên phía trước, nhìn về cánh cửa đang đóng chặt.
Hai người trao đổi bằng ánh mắt.
Vương Lâm làm khẩu hình miệng: "Cô ấy ngủ rồi."
Quan Hạm thở dài, cũng làm khẩu hình miệng: "Cảm ơn."
Buổi chiều Vương Lâm chỉ hẹn khám với một mình Tần Ý Nùng, cho nên bây giờ cô cũng không còn việc gì khác, Tần Ý Nùng đang ngủ ở bên trong, cô và Quan Hạm ngồi trên sô-pha ngoài phòng khách, trong tay Quan Hạm ôm lấy iPad xem lịch trình của Tần Ý Nùng, thuận tiện lên mạng tìm xem có video cắp ghép mới của Đường Nhược Dao hay không, video hay đều lưu vào mục yêu thích trong tài khoản của Tần Ý Nùng.
Một ánh mắt thấp thoáng đánh giá Quan Hạm.
Quan Hạm thu máy tính bảng lại, ngẩng đầu nói: "Bác sĩ Vương có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Trên mặt Vương Lâm lộ ra chút chần chừ.
Đối với một bác sĩ tâm lí mà nói, phương pháp tiếp sau đây của cô rất không chuyên nghiệp.
Quan Hạm: "Có gì cứ nói thẳng."
Trong lòng Vương Lâm ngổn ngang, cắn răng nói: "Dao Dao là ai?"
Mặt mày Quan Hạm không kinh ngạc, rất kín kẽ nói: "Chị Tần bảo chị hỏi tôi sao?"
Vương Lâm lắc đầu: "Không phải, tôi tự hỏi."
Quan Hạm híp mắt: "Thân phận bác sĩ hay là thân phận bạn bè?"
Vương Lâm nói: "Bạn bè."
Quan Hạm hờ hững: "Miễn bình luận."
Vương Lâm hiếu kì hỏi: "Nếu là bác sĩ thì sao?"
Mặt Quan Hạm không cảm xúc nói: "Chị bỏ qua chị ấy, trực tiếp đến hỏi tôi, không thích hợp, tôi sẽ báo cáo lại chuyện này cho chị Tần."
Vương Lâm: "..."
Quan Hạm lại mở máy tính bảng ra, cúi đầu lướt trên màn hình, nói: "Tôi làm việc đã, chị tự nhiên."
...
Tần Ý Nùng ngủ một giấc dậy trời đã tối, trong phòng là một mảng tối tăm, cô ấy chống sô-pha ngồi dậy, lắc lắc chiếc đầu nặng trịch, đưa tay ra bật đèn bàn, ánh sáng chói mắt khiến cô ấy nhắm mắt lại.
Tần Ý Nùng gọi điện thoại cho Quan Hạm đang ở ngoài cửa.
Quan Hạm đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo một phần cơm được đóng gói kĩ.
Cô mở phần cơm hộp mua ở ngoài ra, bày lên bàn trà, đưa đũa tới tay Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng ăn mấy miếng cơm và rau, nhiệt độ thích hợp, có chút hứng thú nhướng mày.
"Quan Hạm."
Quan Hạm ngẩng đầu nhìn, một giấc ngủ ngon khiến tinh thần Tần Ý Nùng dồi dào, sắc mắc cũng phấn khởi hơn nhiều, ánh mắt nhìn cô còn mang theo chút trêu đùa.
"Sao thế ạ?"
"Làm thế nào mà mỗi lần em đều có thể chuẩn bị vừa vặn như thế?" Tần Ý Nùng lấy đũa chỉ vào món rau xào ít dầu ít muối nóng hổi kia.
Quan Hạm hiếm thấy cười cười: "Em cũng không biết, trong lòng có tình yêu chăng?"
Tần Ý Nùng xì một tiếng, làm biểu cảm đau răng.
Quan Hạm khụ khụ, nghiêm túc giải thích: "Bởi vì mỗi lần chị đều ngủ bốn năm tiếng đồng hồ, thời gian chênh lệch không quá nhiều, em chờ đến tiếng thứ tư thì gọi cơm, cố ý dặn người ta dùng giấy giữ nhiệt để duy trì nhiệt độ, sẽ không dễ nguội lạnh. Nếu thật sự tỉnh muộn hơn, bác sĩ Vương... ở đây có lò vi sóng, hâm lại một chút là được, dù sao chị cũng không kén ăn."
Khi cô nhắc tới bác sĩ Vương liền dừng lại giây lát ngắn ngủi, Tần Ý Nùng cũng không phát hiện.
Quan Hạm nhíu mày một cái không thể phát giác, ánh mắt lướt qua chút giãy giụa, cuối cùng vẫn nuốt xuống cổ họng chuyện Vương Lâm lén lút nghe ngóng chuyện liên quan đến Đường Nhược Dao từ cô.
Điều quan trọng nhất khi tư vấn tâm lí chính là duy trì cảm giác tin tưởng hoàn toàn của bệnh nhân với bác sĩ, mới có thể thoải mái thổ lộ. Khi bệnh tình của Tần Ý Nùng trầm trọng, đã từng thử qua mấy bác sĩ tư vấn nổi tiếng quốc tế, nhưng bọn họ còn không dành được sự tin tưởng cơ bản tối thiểu từ cô ấy.
Vương Lâm là bác sĩ tâm lí đầu tiên cô ấy tiếp xúc kể từ khi ra mắt, dễ dàng dành được sự tin tưởng của cô ấy. Sau đó bức tường tâm lí của cô ấy càng ngày càng cao, Vương Lâm trở thành người duy nhất. Bây giờ Vương Lâm điều trị còn có chút tác dụng, nếu phá vỡ sự tin tưởng của Tần Ý Nùng với bác sĩ Vương, Quan Hạm không biết còn có thể tìm đâu được người thay thế Vương Lâm.
"Em ăn cơm chưa?" Cô thu lại tâm tư đang chuyển biến liên tục của mình, tâm trạng Tần Ý Nùng đang thả lỏng nên cũng không nghĩ nhiều, hỏi một câu.
"Ăn rồi ạ." Quan Hạm nói, "Em đem bánh thịt hâm nóng lại."
Tần Ý Nùng: "..."
Quan Hạm âm u bổ sung: "Bác sĩ Vương còn cướp của em một cái, em còn chưa được nếm vị đó."
Ý tứ rất rõ ràng.
Tần Ý Nùng nhìn biểu cảm u oán của cô, đột nhiên có chút muốn cười.
"Cô ấy có nói ăn ngon không?" Tần Ý Nùng cố ý trêu cô.
"Rất ngon." Có thể không ngon sao? Thiếu chút nữa cướp mất cái thứ hai. May mà cô phản ứng nhanh nhạy, kịp thời bảo vệ.
"Vậy ngày mai tôi làm nhiều một chút, em mang cho cô ấy." Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nghĩ ra một ý kiến "hay".
Quan Hạm: "!!!"
Không cho cô thì thôi, còn bắt cô đích thân mang đi cho!
Quan Hạm hé miệng, rũ mắt, giọng điệu buồn bã: "Vâng."
Tần Ý Nùng khẽ cười thành tiếng, vỗ vỗ đầu Quan Hạm, dịu dàng nói: "Lừa em thôi, nếu em muốn ăn, ngày mai đến nhà tôi ăn sáng, tôi lại làm cho em."
Tâm tình cô ấy thật sự rất tốt.
Mãi đến khi cô ấy ăn cơm xong, Quan Hạm vẫn chưa thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt cô ấy biến mất. Quan Hạm hít thở cũng nhẹ nhàng hơn, chỉ hy vọng nụ cười vui vẻ như thế có thể ở lại lâu hơn một chút.
Lúc rời đi, Vương Lâm đặc biệt nhắc tới bánh thịt, còn hỏi mua ở đâu. Tần Ý Nùng ngạc nhiên nhìn Quan Hạm, Quan Hạm làm mặt băng giá, trong lòng cô ấy hiểu ra, dịu dàng đáp lời: "Sáng nay tôi ở Tân Châu, bánh thịt mua ở Tân Châu, mua nhiều nên không ăn hết, liền đem về."
Tân Châu cách thủ đô hơn hai nghìn cây số.
Sự thất vọng trên mặt Vương Lâm khó giấu: "À, vậy thì thôi vậy."
Quan Hạm không gây tiếng động đứng thật thẳng lưng, đứng thẳng như cây trúc.
Quan Hạm cùng Tần Ý Nùng ra khỏi phòng khám tâm lí, sau khi lên xe, Tần Ý Nùng nhìn Quan Hạm thêm mấy cái, trêu đùa nói: "Hài lòng chứ?"
Quan Hạm không tự nhiên vén tóc dài, giấu đi vành tai đỏ ửng.
"Em tìm thêm cho chị mấy video của cô Dao, muốn xem không ạ?" Lúc lâu sau, Quan Hạm cứng nhắc chuyển chủ đề.
+++++++++
Chương 22: Đến thăm chị