Chương 13: Là ai làm?
Xe chuyên dụng dừng trước cổng khu nhà, Tần Ý Nùng từ ghế sau bước xuống, Quan Hạm kéo vali của cô ấy đi theo phía sau.
Hai người đi bộ vào bên trong.
Xung quanh khu nhà rất tươi đẹp, đường lối sạch sẽ, cây cối tươi tốt, gió mát dập dìu, bên ngoài có chút nóng, sau khi vào đây liền không cảm nhận được nữa. Khu đất này là khu biệt thự hào hoa nổi tiếng ở thành phố B, những người ở đây không phải nhà giàu quan chức lớn, thì chính là ngôi sao tầm cỡ như Tần Ý Nùng, điều kiện trị an tất nhiên không cần nhắc tới.
Quan Hạm ngửa đầu lên, từ chỗ này nhìn lên trời cảm thấy mây xanh vô cùng.
Trên người Tần Ý Nùng vẫn là chiếc váy đỏ chói mắt, nhưng đã thay giày cao gót, tùy tiện xỏ vào đôi giày thể thao, có chút nửa nạc nửa mỡ. Trên mặt cô ấy đã không còn thấy nụ cười tản mạn thương hiệu, nhưng đôi lông mày đã thả lỏng hơn, lúc này tâm trạng cô ấy khá vui vẻ.
Qua mấy ngã rẽ, Quan Hạm híp mắt, ngôi biệt thự tách biệt đã không còn xa hiện lên trong tầm mắt, từ những ô rỗng của cửa sắt nhìn vào, bên trái là một khóm hoa đang thi nhau đua nở, bên phải là một khu đất được rào lại để tự trồng trọt, trồng đầy những cây rau xanh tốt.
Cửa sắt bị người mở ra từ bên ngoài, người phụ nữ đang tưới hoa trong vườn cảnh giác ngẩng đầu lên, giây phút nhìn rõ người tới liền đặt bình nước xuống, mừng rỡ nói: "Cô chủ!"
Tần Ý Nùng nhíu mày một cái khẽ đến không thể quan sát, sau đó cười cười với bà: "Dì Phương."
Dì Phương vội vàng lau tay lên tạp dề, không biết nên để chân tay ở chỗ nào, ngẩn người một lúc mới hoàn hồn, nhấc chân chạy vào trong nhà: "Tôi, tôi đi thông báo cho bà chủ cô đã về."
Tần Ý Nùng nâng cao giọng gọi bà lại: "Cháu tự vào tìm, có hai bước chân, không cần dì phải vất vả thế đâu ạ."
Dì Phương dừng bước chân, lúng túng.
Tần Ý Nùng quan tâm dịu dàng đề nghị: "Thế này đi, dì đi hái ít rau xanh, buổi trưa xào mấy món, ở ngoài chẳng được ăn rau nhà trồng."
Dì Phương nặng nề ôi một tiếng, cười cười đi hái rau.
Quan Hạm đặt hành lí ngoài phòng khách, chủ động nói: "Em đi giúp dì."
Tần Ý Nùng dịu dàng nói: "Không vào uống chén nước sao?"
Giống như nghiêm túc coi cô là khách.
Dáng vẻ của Tần Ý Nùng lúc ở nhà và bên ngoài hoàn toàn khác hẳn nhau. Quan Hạm lại không thể thay đổi thân phận, đang chần chừ, Tần Ý Nùng đã thay giày vào cửa, còn chuẩn bị dép đi trong nhà cho cô, lấy chiếc cốc giấy dùng một lần đi rót nước.
Quan Hạm khẽ ngẩn người, chỉ đành đi theo vào nhà.
Tần Ý Nùng đặt cốc nước lên bàn trà trước mặt cô, lên tiếng: "Tôi đi nói chuyện với mẹ tôi một lát, một lúc lâu mới quay lại, em cứ tự nhiên."
Quan Hạm liếc đến bóng người ở ban công, quay lưng với cô, vóc người gầy gò lưng gù. Cô chỉ nhìn một cái liền thu tầm mắt lại, không thoải mái đứng dậy, nói: "Em đi giúp dì Phương thì hơn."
Đi theo Tần Ý Nùng lâu ngày, cô đã quen với thái độ hỉ nộ không hiện lên mặt của đại minh tinh Tần Ý Nùng, đây là vai diễn phổ thông trong gia đình bình thường, dù thế nào cô ấy cũng có thể thích ứng được.
Tần Ý Nùng ngẩn ra, nói: "Ừ."
Quan Hạm chạy nhanh như bay.
Tần Ý Nùng nhìn theo bóng lưng cô khẽ cười một lúc, quay người đi đến ban công.
Hai cánh cửa trên ban công đang đóng, không nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, dòng nước rì rì chảy ra từ vòi nước, quần áo ngâm bột giặt trong chậu chất thành đống, mẹ Tần lấy một cái yếm trắng trong chậu ra, tập trung tinh thần vò sạch.
Bất ngờ có một bóng đen trùm lên đầu, bà chưa kịp phản ứng lại, trong tay liền trống rỗng, đôi vai gầy gò lại bị hai cánh tay khác ôm lấy.
Tần Ý Nùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Mẹ, không phải con đã nói với mẹ có thể dùng máy giặt rồi sao? Nếu không thì trong nhà cũng đã có dì giúp việc, sao mẹ còn muốn đích thân làm?"
Mẹ Tần, trái tim Kỷ Thư Lan bị nhấc lên sau đó lại chìm xuống.
"Con dọa chết mẹ rồi." Vóc dáng Kỷ Thư Lan thấp bé, chui qua cánh tay của Tần Ý Nùng, vỗ vỗ l*иg ngực vừa bị giật thót, ôm lấy cánh tay Tần Ý Nùng sờ trên sờ dưới đánh giá một vòng, đau lòng nói, "Sao lại gầy rồi."
"..." Tần Ý Nùng nói, "Béo rồi, thật đấy, không tin mẹ xem đi."
Nói xong liền quay một vòng trước mặt Kỷ Thư Lan.
Kỷ Thư Lan có ý muốn bồi bổ thật tốt cho cô ấy, ân cần hỏi: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
Tần Ý Nùng trầm tư một lúc, khóe mắt lộ ra ý cười thư thái, làm động tác nuốt nước bọt, nói: "Dưa chuột xào."
Kỷ Thư Lan: "... Còn gì nữa?"
Tần Ý Nùng nhún vai nói: "Nấu gì thì ăn đấy, con cũng không kén ăn."
Đột nhiên Kỷ Thư Lan vỗ đùi cái đét: "Trong bếp còn đang hầm gà lông lụa nữa." Không đợi Tần Ý Nùng nói tiếp, Kỷ Thư Lan nhấc gót vội vàng chạy tới phòng bếp.
"Mẹ phải đi nếm xem vừa vị chưa." Giọng nói vứt lại sau đầu.
Lúc bà đứng thì không thấy rõ, lúc đi lại sẽ nhìn ra được một chân ngắn hơn chân kia, bước đi khập khiễng. Kỷ Thư Lan năm nay chưa tới sáu mươi, nhưng tóc đã bạc trắng, lưng bị gù, giống như đã từng đối diện với phong ba bão táp rất khủng khϊếp.
Kỷ Thư Lan đại diện cho cuộc đời nắm trong tay quân bài tốt nhưng lại thua thảm hại. Bà vốn sinh ra trong gia đình giàu có, là tiểu thư cành vàng lá ngọc, nhưng nhìn trúng một thanh niên nghèo khó, vì yêu mà đòi sống đòi chết. Gia phong nhà họ Kỷ nghiêm minh, ông nội Kỷ tức đến nỗi đuổi Kỷ Thư Lan ra khỏi cửa. Kỷ Thư Lan và thanh niên nghèo, cũng là bố của Tần Ý Nùng, lưu lạc tới phương nam, dùng hết tiền bạc lấy được từ nhà vợ giúp ông ta mở một công ty nhỏ, sống qua những ngày tháng vợ chồng hòa hợp. Nhưng mộng đẹp không bền, bố Tần kinh doanh không tốt, công ty phá sản, tính tình dần chuyển biến, nghiện rượu, ông ta lại ngạo mạn, không chịu nổi ấm ức ở nơi làm việc, bên ngoài nhịn nhục nuốt giận, về nhà đem cơn bực tức trút lên người thân, động một chút là bạo lực gia đình. Sau đó dường như không làm được việc gì, cả một nhà đều phải dựa vào thu nhập ít ỏi của Kỷ Thư Lan để sống qua ngày.
Kỷ Thư Lan gặp người không đứng đắn, vì một tên đàn ông cặn bã mà phí hoài thanh xuân cùng tâm tư của bản thân, không chỉ hại mình, mà còn liên lụy đến con gái. Nếu không phải mấy năm trước bố Tần bị bắt gian tại giường, việc đầu tiên Tần Ý Nùng làm là nhanh chóng dẫn Kỷ Thư Lan rời đi, để luật sư hỏa tốc sắp xếp cho bà và bố Tần ly hôn, đến bây giờ bà vẫn cố chấp không chịu tỉnh ngộ.
Còn về nhà họ Kỷ, ông nội Kỷ đã qua đời, bây giờ người nắm quyền là anh trai của Kỷ Thư Lan. Kỷ Thư Lan về nhà họ Kỷ quỳ xuống nhận lỗi, anh trai bà liền nhận lại huyết thống, trong đó có cả Tần Ý Nùng, nhưng Kỷ Thư Lan cảm thấy bản thân không có mặt mũi đối diện với nhà họ Kỷ, trên người lại có thương tật, rất ít khi tham gia những cuộc tụ họp gia đình của nhà họ Kỷ. Tần Ý Nùng thỉnh thoảng sẽ tham dự, giao thiệp của cô ấy cùng những người họ Kỷ cùng lứa cũng không tệ, ở nhà họ Kỷ cũng có thể lên tiếng được đôi câu.
Cũng không phải vì cô ấy có tình cảm gì với nhà ngoại hai mươi mấy năm không biết mặt, mà là thân là người trong giới giải trí, cô ấy sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để bản thân có thể đứng vững chân.
Ánh mắt Tần Ý Nùng trầm xuống, tháo chiếc đồng hồ nạm kim cương trên tay xuống, đặt lên chỗ đài cao, xắn tay áo lên theo thói quen, chuẩn bị giặt quần áo, nhưng phát hiện bản thân đang mặc váy dài không có tay áo, chỗ này cũng không phải nhà gạch chật chội ẩm thấp.
Vẻ mặt cô ấy mơ màng một lúc, ánh mắt chầm chậm chuyển tới cái cây cao tươi tốt bên ngoài ban công, từng tia nắng rọi lên tường cao qua những nhánh cây, trên tường bò đầy cây trinh đằng ba mũi xanh biếc, góc tường là cây tường vi vừa đúng lúc nở hoa.
Vươn tầm mắt ra xa, bầu trời rất cao rất rộng.
Tất cả đều từng ngày tốt đẹp hơn.
Tần Ý Nùng cúi đầu, chớp đôi mắt long lanh, thư thái cười cười.
...
Khi Quan Hạm cầm điện thoại đi vào, Tần Ý Nùng đã vò xong quần áo, đang vặn nước giũ lần hai. Quan Hạm nhìn cô ấy thành thục vắt khô quần áo, rũ thẳng, treo lên dây phơi, vô thức khựng động tác lại.
Hai tay Tần Ý Nùng rũ thẳng chiếc áo phông trong tay, treo lên móc mỏ, giơ tay nhanh nhẹn treo lên dây, sau đó lấy chiếc áo tiếp theo, nhìn thấy cô lề mề không nói chuyện, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Quan Hạm, hỏi: "Sao thế?"
Dù sao cũng là một trợ lí có tố chất cơ bản, Quan Hạm nhanh chóng thu lại tâm tình, tiến lên phía trước một bước nói: "Bên phía cô Dao, xảy ra chút chuyện."
Không nhìn thấy hoảng loạn trong mắt cô, đương nhiên là do rèn luyện thường ngày tạo nên, nhưng cũng nói rõ cô không cho rằng đó là chuyện hết sức khẩn cấp.
Tần Ý Nùng có chút yên tâm, hất cằm về phía đống quần áo: "Biết phơi không?"
Quan Hạm: "... Có ạ."
Tần Ý Nùng: "Giúp tôi nhé?"
Quan Hạm vâng một tiếng, hai người tay chân nhanh nhẹn cùng nhau vắt khô quần áo, Tần Ý Nùng lau khô tay, đi đến sô-pha ngoài phòng khách, ngồi xuống: "Chuyện gì?"
Quan Hạm đưa điện thoại cho cô ấy.
Đường Nhược Dao đăng tin lên trang cá nhân, một dấu tay chói mắt.
Tần Ý Nùng nhíu mày rất chặt, sắc mặt bỗng nhiên trở nên xanh tái, gân xanh trên cổ cũng nổi lên, nhịn kích động muốn đập điện thoại xuống đất lại, trầm giọng nói: "Là ai làm?"
Quan Hạm tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, đẩy mắt kính trên sống mũi: "Có lẽ hôm nay cô ấy đã đến công ty một chuyến."
"Nguyễn Cầm?"
Quan Hạm gật đầu: "Có lẽ là vậy."
Tần Ý Nùng thiếu chút nữa tức chết, ngón cái của cô ấy miết lấy khung viền điện thoại, ngón tay dùng lực đến trắng bệch, nhìn chằm chằm vào mắt Quan Hạm, thâm trầm đáng sợ mở miệng nói: "Em nói xem, có phải cô ta chán sống rồi không?"
Quan Hạm run lên: "Bây giờ em gọi điện thoại cho Nguyễn Cầm ngay đây."
Sắc mặt Tần Ý Nùng u ám như muốn vắt ra nước.
Quan Hạm không dám chậm trễ một giây, lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Cầm. Mới đầu Nguyễn Cầm còn rắn miệng, vội vàng phủ nhận, bị Quan Hạm dọa nạt hai ba câu, liền thú nhận toàn bộ, nước mắt ngắn nước mắt dài kể lại. Quan Hạm đang định hỏi Tần Ý Nùng muốn xử lí thế nào, vừa ngẩng đầu, lại thấy mặt Tần Ý Nùng không cảm xúc ngồi xuống, không thấy bực tức.
Quan Hạm nhanh nhẹn bịt chặt loa thoại.
Tần Ý Nùng nhìn cô một cái, ngón trỏ chầm chậm gõ lên đầu gối, trầm ngâm nói: "Hỏi cô ta sự việc cụ thể, chỉ cần cô ta thành thật khai báo, tôi không trách cô ta. Còn nữa, bảo cô ta đừng nói cho Đường Nhược Dao rằng tôi biết chuyện này."
Quan Hạm không hiểu, nhưng vẫn làm theo chỉ thị.
Kết thúc cuộc gọi.
Quan Hạm tường thuật lại một lượt sự việc Nguyễn Cầm kể lại.
Tần Ý Nùng ngồi ngây ra một lúc, đột nhiên mệt mỏi xoa ấn đường của mình, ngữ điệu hoang mang trước nay chưa từng thấy: "Có phải tôi làm sai rồi không?"
Cô ấy để Nguyễn Cầm ở bên cạnh Đường Nhược Dao, không phải không biết tâm tư không đơn thuần của Nguyễn Cầm. Nhưng Nguyễn Cầm, năng lực làm việc của người này hết sức tầm thường, mềm nắn rắn buông, tính toán đều viết hết trên mặt, là một kiểu người thật sự rất dễ nhào nặn trong giới giải trí. Có sự bảo vệ của cô ấy, Đường Nhược Dao còn để loại người này đè đầu cưỡi cổ bắt nạt, nếu tương lai rời khỏi cô ấy, cô phải làm sao đây?
Sao cô ấy có thể yên tâm để Đường Nhược Dao tiếp tục sinh tồn trong giới này? Cô có thể sống tiếp được không?
Nếu ngay từ đầu cô ấy không quản nhiều như thế...
Quan Hạm trước giờ chưa từng nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt cô ấy, có chút đau lòng kì lạ, cô ngồi xuống, khẽ đặt tay lên vai Tần Ý Nùng, nhỏ giọng an ủi: "Cô Dao vẫn còn nhỏ, cô ấy vẫn cần chút thời gian để trưởng thành."
Tần Ý Nùng đột nhiên ngẩng đầu.
"Còn nhỏ? Em ấy đã hai mươi hai tuổi rồi! Lúc tôi hai mươi hai tuổi..." Vành mắt của Tần Ý Nùng đã đỏ lên, cô ấy mở miệng, cuối cùng nghẹn ngào nói,"Bỏ đi, không nói cái này nữa."
Quan Hạm im lặng.
Tần Ý Nùng ổn định cảm xúc, xoa mặt, lạnh lùng nói: "Em gửi cho em ấy một tin nhắn."
+++++++++
Chương 14: Vành tai của Tần ý Nùng không khống chế được nóng rực lên.