Làm Càn

Chương 5: Vũ điệu của môi và lưỡi, nhuộm lên hương vị ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ

Chương 5: Vũ điệu của môi và lưỡi, nhuộm lên hương vị du͙© vọиɠ

Tần Ý Nũng khẽ cúi đầu, ẩn nấp sau vành tai Đường Nhược Dao, khẽ hé môi, thoáng chạm vào tai cô.

Rất lâu rồi Đường Nhược Dao không cùng cô ấy làm chuyện thân mật, nhất thời những tưởng tượng trong lòng vượt qua tiến trình của hiện thực, giống như cung tên đã bắn ra không thể thu lại được. Tần Ý Nùng còn chưa kịp làm gì, cô đã giơ tay lên giữ chặt lấy vai cô ấy, hậm hực hừ một tiếng.

Tần Ý Nùng sửng sốt.

Ở góc độ Đường Nhược Dao không thấy được, khóe mắt Tần Ý Nùng nhiều thêm đôi phần dịu dàng, âm thanh kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng ám muội như mọi khi: "Muốn chị đến thế sao?"

Cổ và mặt của Đường Nhược Dao đều đỏ, túng quẫn khó xử, ngậm chặt miệng không lên tiếng.

"Nói đi chứ." Tần Ý Nùng dính lại gần tai cô thì thầm.

"..."

"Em không nói thì làm sao chị biết em muốn gì?" Tần Ý Nùng cố ý làm vẻ đau lòng. Thân là diễn viên ưu tú, cho dù không nhìn thấy mặt cô ấy, âm thanh của cô ấy cũng đủ để biểu đạt cảm xúc buồn bã bất tận, còn thật hơn cả thật.

"Chị..." Đường Nhược Dao nhịn xấu hổ xuống lẩm bẩm, khuôn mặt nóng bừng vùi trong hõm cổ cô ấy, dùng hành động thực tế thay cho những lời chưa nói ra miệng.

"Muốn chị sao?" Tần Ý Nùng khẽ cười một tiếng, không có ý định dễ dàng buông tha cho cô.

Khuôn mặt của Đường Nhược Dao đỏ đến sắp bốc khói, hai tay vô thức nắm thành quyền.

"Em làm chị đau." Tần Ý Nùng mộng mị lên tiếng, mùi vị đáng thương lộ ra rõ mồn một.

Đường Nhược Dao vội vàng thả lỏng tay, nhưng một giây sau ý thức được bản thân căn bản không nắm lấy Tần Ý Nùng.

"Phì!" Tần Ý Nùng không nhịn được bật cười, cùng lúc vang lên với tiếng cười vui vẻ.

Lại bị trêu rồi.

Đường Nhược Dao: "..."

Đường Nhược Dao ngẩng mặt lên, quan sát sắc mặt của Tần Ý Nùng, cảm thấy có lẽ tâm trạng của cô ấy không tệ, lại to gan lườm cô ấy một cái.

Quả thật Tần Ý Nùng không tức giận, ngón tay trắng bóc miết lấy cằm cô, cảm giác tay không tệ, đầu ngón tay thích thú miết nhiều thêm hai cái nữa, ánh mắt nhuộm đầy ý cười: "Sao em lại dễ chọc thế chứ? Hả?"

Mặt Đường Nhược Dao không biến sắc trả lời: "Chị dạy tốt ạ."

Tần Ý Nùng phì một tiếng, nói: "Đừng đổ cho chị, chị không dạy em ngẩn người."

"Em chỉ ngẩn người ở trước mặt chị thôi." Đường Nhược Dao ôm theo một loại tâm tư bí mật của mình, thăm dò cô ấy.

Khoảnh khắc đó cô nhìn chằm chằm vào mắt Tần Ý Nùng, muốn xem xem trong ánh mắt ấy còn loại cảm xúc kích động khác thường nào không. Tần Ý Nùng nhìn lại cô, bên trong có ý cười, có đùa giỡn, duy chỉ không có thứ mà Đường Nhược Dao mong chờ.

Ánh mắt Đường Nhược Dao tối sầm lại.

Đáy mắt Tần Ý Nùng đã thu lại những chuyển biến cực kì nhỏ của cô, những ngón tay đang buông thõng khẽ cử động nhanh đến mức không thể phát hiện.

Đường Nhược Dao nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng mắt lên hỏi: "Làm không ạ?"

Cho dù Tần Ý Nùng không thể hiện cảm xúc qua âm thanh hay sắc mặt, nhưng cô ấy vẫn bị sửng sốt bởi câu hỏi trực tiếp này của cô. Đợi lúc hoàn hồn, vành tai cô ấy bất ngờ nóng lên, kìm lại kích động muốn quay mặt đi.

Đường Nhược Dao bình tĩnh hỏi: "Không phải chị muốn em lấy thân báo đáp sao?"

Là ảo giác của cô sao? Ban nãy hình như cô nhìn thấy trong ánh mắt của Tần Ý Nùng xuất hiện một tia tránh né?

Quả thật Tần Ý Nùng là một kim chủ rất tốt, lúc ở bên nhau vừa dịu dàng vừa ân cần lại hào phóng, không hề xoi mói bắt bẻ.

Đường Nhược Dao nằm trên chiếc giường mềm mại ấm áp, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng áp sát lại gần. Chỉ có những lúc như thế, Đường Nhược Dao mới cảm thấy Tần Ý Nùng cũng là một người mềm mại, có nhiệt độ.

Những phân tích liên quan tới Tần Ý Nùng đều đã ngập tràn trên các mặt báo, lịch sự thì nói phong lưu đa tình, khiếm nhã thì nói cô ấy là người lẳиɠ ɭơ. Cho dù thế nào, cũng không thoát khỏi một điều, cô ấy là một người nhiệt tình như lửa. Nhưng Đường Nhược Dao biết không phải, chỉ là người nhìn vào thì thấy cô ấy nhiệt tình, nhưng thực tế lại là núi băng lạnh giá ở dưới đáy của đống lửa kia.

Cô ấy đa tình, nhưng lại càng vô tình.

Đường Nhược Dao mở to mắt, hoa văn trần nhà trên đỉnh đầu dần lộn xộn méo mó không thể phân biệt.

Căn phòng mờ ảo đang chuyển động hỗn loạn, thế giới dịu dàng ẩm ướt, suy nghĩ trở nên đứt đoạn, đầu óc mơ mơ màng màng.

Đột nhiên Đường Nhược Dao dùng răng cắn lấy môi dưới, chiếc cổ trắng mịn ngửa ra đằng sau tạo thành một đường cong thanh lịch, đem nuốt lại tất cả âm thanh sắp phát ra. Ngón cái của Tần Ý Nùng lại ấn xuống bờ môi trắng bệch vì bị thiếu nữ cắn lấy, đem nó giải cứu khỏi sự giam cầm của hàm răng, dịu dàng hôn lên tóc mai của cô, mang theo tiếng thở dốc nhè nhẹ, ngâm nga bên tai cô nói: "Đừng nhịn... không cho nhịn..."

Thế là Đường Nhược Dao nghiêng đầu đi, gắng sức đem mặt cùng những âm thanh vui sướиɠ vùi vào gối.

...

Tần Ý Nùng tắm rửa xong, quay về giường nằm xuống, Đường Nhược Dao lật người ôm lấy cô ấy, ôm thật chặt, dùng trán sống chết giữ lấy cô ấy, ánh mắt mơ màng, vẫn còn chìm trong những dư âm ban nãy chưa tỉnh táo.

Tần Ý Nùng khoan dung hiếm thấy, đặt tay lên tóc cô, vừa chạm vào lại khẽ khựng lại, sợi tóc còn ướt, ban nãy quá gấp gáp, quên cả sấy tóc.

Ngón tay Tần Ý Nùng khẽ động, Đường Nhược Dao càng ôm chặt lấy cô ấy, ngăn cản cô ấy rời đi.

"Làm gì ạ?" Đường Nhược Dao cất giọng khàn khàn hỏi.

Cũng chỉ nhân lúc kết thúc chuyện thân mật, cô mới có thể càn rỡ quấn lấy Tần Ý Nùng vào lòng, giống như có được cô ấy.

"Chị đi lấy máy sấy." Tần Ý Nùng dịu dàng nói.

Cô ấy đưa tay ra vén lên những sợi tóc đang che đi đôi mắt của Đường Nhược Dao, bình thường đôi mắt cô rất trong, lúc này giống như đang say sưa nhưng mặt nước trong ao hoa đào, ngay đến cả cô ấy nhìn còn muốn yêu thương. Ánh mắt Tần Ý Nùng dịu dàng lại yếu ớt, khẽ thở ra một hơi, nhanh chóng quay đầu nhìn lên trần nhà trên đầu.

"Không cần." Đường Nhược Dao trực tiếp từ chối.

Có lẽ bởi sự dịu dàng như mong đợi ban nãy khiến cô tăng thêm chút dũng khí, Tần Ý Nùng sẽ không đá cô xuống giường. Đó chỉ là giả thiết xấu nhất mà cô nghĩ ra, trên thực tế, Tần Ý Nùng trước giờ chưa từng tức giận với cô, hoặc có tức giận, cũng sẽ không cãi vã to tiếng với cô, càng không nói đến động tay động chân.

"Ngủ như thế sẽ cảm mất." Tần Ý Nùng nhìn cô, khóe miệng cong lên, cười bất đắc dĩ lại dịu dàng, "Nghe lời, được không?"

Màu trắng đen trong đôi mắt cô ấy rất rõ ràng, đồng tử gặp ánh sáng co lại giống như viên ngọc đen sẫm, nhưng viên ngọc đó lại giống như bị giấu trong đám mây mù trong núi sâu, vĩnh viễn bao phủ một tầng sương mù khiến người ta không nhìn rõ, sáng chói mà mê li.

Khi cô ấy chăm chú nhìn vào ai đó, con ngươi sẽ phản chiếu bóng dáng nho nhỏ của đối phương, đám mây mù ấy liền xuất hiện, dây dưa, triền miên, như sợi tơ quấn thật chặt, khiến người ta can tâm tình nguyện chìm vào ánh mắt cô ấy.

Đường Nhược Dao thoáng mất hồn.

"Sấy tóc xong rồi, chị vẫn sẽ..." Đường Nhược Dao nói đến đây thì ngừng một lúc, mới nói, "Ở lại đây chứ?"

"Ừm?" Tần Ý Nùng nhướng mày, nghi hoặc tại sao cô lại hỏi câu hỏi như thế.

Đường Nhược Dao cắn môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Cô cũng không để Tần Ý Nùng đi lấy máy sấy, mà tự mình ngồi dậy, nghiêng người kéo ngăn kéo tủ đầu giường.

Cô quỳ trên đầu giường, tóc dài tản ra trên vai, đầu hơi cúi thấp, mặt mày như ngọc trắng, làn da mịn màng trắng nõn, ánh đèn lờ mờ trong phòng chiếu lên, cả người xinh đẹp như tượng ngọc.

Tần Ý Nùng vô duyên vô cớ ngẩn người.

Đường Nhược Dao nâng mi mắt lên, khẽ cau mày: "Chị?"

"Không sao." Tần Ý Nùng thu lại chút kinh ngạc trong mắt, điềm tĩnh nhắc nhở bản thân phải bật máy sấy lên, năm ngón tay thon dài luồn vào trong những sợi tóc đen mượt của thiếu nữ.

Đường Nhược Dao còn đi học, chưa từng nhuộm tóc, vẫn giữ nguyên sắc màu đen óng nguyên thủy nhất.

Cũng giống bản thân cô, khi vẫn là một tờ giấy trắng, được Tần Ý Nùng bao nuôi, để cô ấy tùy ý cầm bút vẽ lên những nét ngoạch ngoạc. Hương thơm nhàn nhạt của từng sợi tóc tỏa ra xông đến mũi cô ấy, đầu ngón tay của Tần Ý Nùng đột ngột co lại, cô ấy ổn định trạng thái, tiếp tục sấy tóc cho cô.

"Được rồi." Tần Ý Nùng tắt máy sấy, đặt lại vào ngăn kéo, ngồi xổm xuống sàn nhà, nhặt lên những sợi tóc vừa rơi xuống bỏ vào thùng rác.

Đường Nhược Dao chui vào trong chăn, quay đầu thấy Tần Ý Nùng vẫn chưa lên, trong lòng hoảng hốt: "Chị..."

Tần Ý Nùng cởi thắt lưng áo tắm bước nhanh vào phòng tắm, nói: "Chị đi tắm lại, nếu em mệt rồi thì ngủ trước đi."

"Muốn em tắm cùng chị không?" Đường Nhược Dao buột miệng thốt lên.

Bóng người đang quay lưng với cô khựng lại, Tần Ý Nùng quay đầu lại, giơ tay mình lên, cười rồi cảm thán một câu, nói: "Chị chưa cắt móng tay, đã khiến em oan ức một lần, cũng không thể khiến em oan ức thêm lần thứ hai."

Tần Ý Nùng quay phim ở nước ngoài, mấy tháng không gặp Đường Nhược Dao, cũng quên mất chuyện này. Tuy cô ấy không có thói quen để móng tay dài, nhưng lúc quay phim thật sự cần dùng đến, nên để dài một chút.

Đường Nhược Dao nhớ tới mười mấy phút trước, khuôn mặt vô thức nóng lên.

Xuất trận mới phát hiện vũ khí có vấn đề, tạm thời không kịp đợi hai người cắt móng tay, liền trực tiếp bỏ qua vấn đề này làm một lần.

Khóe môi Đường Nhược Dao ấp úng hồi lâu, cả mặt đỏ bừng lên, mơ màng thốt ra một câu: "Không oan ức, rất... rất thoải mái ạ..."

"Thật sự thoải mái sao?" Tần Ý Nùng nâng tông giọng, khóe môi mang theo nụ cười.

Đường Nhược Dao đáp lại một tiếng vâng nhỏ đến mức không nghe được, sợ cô ấy không nghe thấy, đầu ngón tay ngón chân đều co quắp lại, nhịn lại xấu hổ gật gật đầu.

"Vậy thì tốt." Tần Ý Nùng thở phào một hơi như trút được gánh nặng, nói: "Chị còn sợ em có ý kiến với chị chứ."

Đường Nhược Dao vội vàng nói: "Sao em dám có... chị có ý kiến ạ?"

"Lời này của em là sao chứ." Tần Ý Nùng chớp mắt một cái, hoa đào nở rộ, cười nói: "Chuyện khác không được có ý kiến, chuyện này vẫn có thể có ý kiến." Ngừng một lúc, cô ấy kéo dài âm thanh, ám muội bổ sung, "Cùng nhau tiến bộ."

Trong tai Đường Nhược Dao vang lên tiếng ong ong, đầu óc vang vọng bốn chữ "cùng nhau tiến bộ", đã không biết phải tiếp lời thế nào.

Đợi sau khi cô tỉnh táo, vòi hoa sen trong nhà tắm đã được mở lên, nhìn từ tường kính trong suốt vào trong, Tần Ý Nùng đang đứng đối diện với gương, chiếc áo tắm vẫn còn ngay ngắn trên người. Cô ấy học được chiêu này từ Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao: "..."

Đường Nhược Dao uể oải dựa lên đầu giường, hai mí mắt không ngừng đánh nhau. Tối qua cô không được ngủ, lại vừa trải qua một cuộc hoan ái, cơ thể cùng tinh thần đều vô cùng mệt mỏi. Nhưng cô biết nếu cô cứ tiến vào giấc ngủ như thế, sẽ bỏ lỡ thời gian được ở chung với Tần Ý Nùng trước khi ngủ.

Mỗi lần cô tỉnh lại, sờ tới vị trí bên cạnh vĩnh viễn đều lạnh lẽo. Vốn cho rằng Tần Ý Nùng dậy sớm, sau đó mới phát hiện đối phương trước giờ chưa từng ngủ chung giường qua đêm với cô.

Tần Ý Nùng giống như một mê cung được tạo thành từ những câu đố, mỗi con đường đều dày đặc mây mù ẩm thấp, khiến người ta hoa mắt chóng mặt, không nhìn thấy, không đoán được. Cô hoang mang nghĩ: Không biết ai có được phần may mắn ấy, lấy được chìa khóa mê cung, tìm được kho báu bên trong.

Ánh mắt Đường Nhược Dao đột nhiên phiêu du một lúc, cảm xúc cũng bay theo.

Trên bàn rượu kia, đám người cười vui chói tai, cô mơ mơ màng màng, từng tế bào trên cơ thể đều gào thét muốn rời đi, nhưng cô không thể, cô chỉ có thể nhẫn nhịn cắn chặt răng, mặc cho mùi máu tanh nhàn nhạt tản ra khắp khoang miệng, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay đến trắng bệch.

Người trên bàn rượu mải mê nói chuyện, nói gì đó nhưng Đường Nhược Dào hoàn toàn không nghe rõ.

Người đàn ông bên cạnh gọi tên của cô.

Cô giống như chim sợ cành cong kịch liệt run lên một lúc, mới hoảng loạn ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt đen tuyền như mực, vô thức khựng lại.

Chiếc đèn chùm thủy tinh hoa lệ trong phòng vốn rất chói mắt, nhưng lại bị khuôn mặt quyến rũ thu hút của Tần Ý Nùng cướp đi tất cả rực rỡ.

Người phụ nữ ấy dùng một tay chống cằm, những ngón tay xinh đẹp trên bàn tay còn lại chỉ về phía cô, khóe miệng nhếch lên ý cười hờ hững, ngữ điệu bay bổng, nhưng mang theo khí thế mạnh mẽ không thể từ chối.

"Tôi muốn cô ấy."

+++++++++

Chương 6: Em cắt móng tay giúp chị