Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần

Chương 22: Ác mộng của những giấc mơ

A...

Trước mắt là những bông giấy nhiều màu sắc, thật nhiều người ...

Những gương mặt quen thuộc...

_ Mọi người .... - Mất 10 giây để ổn định lại, tôi ngơ ngác.

_ Chúc mừng sinh nhật cậu - Mọi người đồng thanh.

" Mọi người " ? Đó là lớp 10A1 của tôi...

Sao lại như thế này ?

Khi tôi còn đang ngây ngốc chưa hiểu ra sự việc, thì một bàn tay to ấm đặt lên vai tôi, kèm theo giọng nói thản nhiên :

_ Đừng nói với tôi là cậu không nhớ ngày sinh nhật của mình nhé ? Hôm nay là Giáng Sinh... Sinh nhật cậu vào ngày Giáng Sinh mà cậu cũng không nhớ ? - Thanh Nhân nhíu mày.

_ Hả ? - Tôi há hốc mồm nhìn cậu ta. _ Hôm nay là sinh nhật tôi á ?

_ Cậu có muốn ăn đấm không ? - Cậu ta giơ nắm đấm lên bực bội nói.

Xung quanh rộ lên tiếng cười khúc khích, thật trong trẻo.

Lúc này tôi mới định thần mà quan sát xung quanh, cả lớp mọi người đều tụ tập ở đây. Có bánh kem, nến, hoa giấy, quà ... Thật nhiều màu sắc xinh đẹp.

Một cỗ cảm động lan tràn khắp người tôi, khiến tôi khẽ run rẩy rưng rưng.

_ C...cảm ơn các cậu ... Mình thật sự rất bất ngờ...và hạnh phúc... - Tôi nghẹn ngào mỉm cười.

_ Thực ra bọn mình rất muốn xin lỗi cậu, 1 tháng qua đã làm nhiều việc khiến cậu phiền lòng, rất may là cậu không rời khỏi lớp... Nếu không thì bọn mình áy náy lắm...Thực sự là bọn mình không muốn làm như vậy ... - Cô bạn tóc đuôi gà với gương mặt lạnh lùng -Thanh Tâm, lên tiếng.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói của cô ấy, quả thực rất nhỏ nhẹ đáng yêu a.

_ Không không, mình mới phải xin lỗi, mình cũng từng rất ghét các cậu...- Tôi vội nói vào.

_ Đủ rồi, có gì nói sau... Bây giờ làm sinh nhật trước đã - Thanh Nhân bước đến chiếc bàn đầy quà và bánh.

Tôi cảm nhận được những ánh mắt ấm áp và trìu mến của tất cả các bạn trong lớp, khác hẳn với những ngày đầu khi tôi vừa vào lớp.

Thực hạnh phúc.

Chúng tôi đều ngồi vào bàn, và trước mắt tôi là chiếc bánh kem chocolate cắm 16 cái nến.

Phải, hôm nay tôi sẽ chính thức bước sang tuổi 16.

Tôi dần lãng quên sinh nhật của mình...Vì rất lâu rồi tôi không tổ chức sinh nhật...

Mọi người bắt đầu cất vang tiếng hát, bài hát " Happy Birthday" ngân vang trong căn phòng nhỏ ấm áp ngọn nến, và còn ấm áp bởi trái tim của những người bạn mà tôi đã dần yêu quý trong lòng.

Thực ấm áp.

_Mau thổi nến đi ! - Khi bài hát kết thúc, mọi người thúc giục tôi.

Hai mắt tôi trong veo nhìn vào những chiếc nến ánh vàng, chúng khiến mắt tôi lòa đi vì hạnh phúc.

_ Phù !

Và 3 điều ước ngày sinh nhật.

Đôi mi tôi khép nhẹ, thầm nghĩ 3 điều ước ...

Lúc tôi còn rất nhỏ, tôi ước có đồ chơi mới, học giỏi hay một điều ước ngớ ngẩn nào đó của trẻ con mà tôi nghĩ ra được...

Tôi ước gì bây giờ nhỉ ?

Khi tôi vừa nhắm mắt... Hình ảnh đó...

Hình ảnh chiếc cánh thiên thần trắng toát vỗ nhẹ trong gió...

Hình ảnh về đôi mắt hổ phách trong veo, đầy mạnh mẽ...

" 6 ngày nữa, Thiên Du sẽ trở về Thiên Đường"

A...

Tôi vội mở mắt, thì tự lúc nào hai mắt đã cay cay đẫm lệ...

Tại sao ? Tại sao hình ảnh đó lại khiến cho tôi đau khổ sợ hãi như thế chứ ?

_ Cậu làm sao vậy Stella ? - Mọi người lo lắng hỏi khiến tôi thoáng giật mình thoát khỏi những hình ảnh kia...

_ Không...không sao ... Chỉ là mình quá cảm động thôi - Tôi vội dụi mắt, gượng cười cho các cậu ấy yên lòng.

_ Cậu đã ước gì vậy ? - An An - Cô bạn xinh xắn với giọng nói trong veo cất tiếng vui vẻ hỏi.

_ Mình ước ... ước - Tôi ngập ngừng bối rối, vì lúc nãy tôi chưa kịp ước gì cả.

Đột nhiên, hình ảnh đôi cánh thiên thần kia lại hiện lên trong đầu, khiến tôi lơ đễnh nói :

_ Mình ước ... Trên đời này đừng có Thiên Thần...

Tất cả đều đồng loạt im lặng, khó hiểu nhìn tôi, rồi An An nghiêng đầu thắc mắc :

_ Tại sao ? Chẳng phải Thiên Thần mang đến hạnh phúc cho con người sao ?

Tôi mỉm cười nhẹ, nghĩ đến tên Thiên Du... lại bâng quơ nói mà không suy nghĩ :

_ Vì Thiên Thần luôn tỏ ra hoàn hảo trong mắt người khác, chẳng phải như vậy rất giả tạo sao ? Nêu như trên đời này toàn là Thiên Thần, toàn là những con người hoàn mỹ thì sẽ như thế nào ? Chắc hẳn sẽ rất vô vị ... Mình dám cá với các cậu là Thiên Đường chắc hẳn sẽ rất rất chán ... Họ mang đến hạnh phúc cho người khác, nhưng họ có hạnh phúc không ?

" Họ mang đến hạnh phúc cho người khác, nhưng họ có hạnh phúc không ? "

_ Hihi, cậu vui tính thật đó Stella ... - Mọi người đều khúc khích cười.

...

Buổi tiệc sinh nhật của tôi diễn ra với những nụ cười và kết thúc cực kì tốt đẹp. Tôi tạm gác lại những u sầu mấy ngày qua mà hòa đồng cùng vui vẻ với những người bạn tưởng chừng không bao giờ có thể trở thành bạn mà giờ đây lại thân thiết như thế này...

Tôi chắc chắn sẽ nhớ mãi ngày hôm nay...

Trên tay ôm đống quà mà các bạn dồn cho, tôi khổ sở chập chững bước đi làm sao cho chúng không rơi xuống, nhưng thực khó khăn a...

" Bộp... " - Một chiếc hộp quà rơi xuống đất khiến tôi phải đứng lại, định cúi xuống nhặt thì một cánh tay khác nhanh chóng nhấc hộp quà lên.

_ Để tôi cầm cho - Thanh Nhân giật lấy đống quà trên tay tôi.

_ Ờ, cảm ơn - Tôi nói.

Chúng tôi sắp xếp lại những món quà, mau chóng rời khỏi quán Angel để tôi kịp về nhà sớm.

Khi ra đến cửa thì bắt gặp 2 người bạn quen thuộc đã đứng đợi ở đó từ lúc nào.

_ Ủa hai cậu ... Chưa về sao ? - Tôi ngạc nhiên nhìn Thanh Tâm và Thanh Nghĩa.

Tôi đã từng rất sợ ánh mắt của bọn họ, nó khiến tôi sởn gai ốc.

Nhưng giờ cô gái xinh đẹp Thanh Tâm đã trở nên dịu dàng. Còn Thanh Nghĩa tuy vẫn lạnh lùng nhưng thái độ cũng đã trở nên cải thiện hơn lúc trước, chỉ có điều là cậu ta hơi ít nói.

_ Chúng tôi đang đợi cậu - Thanh Tâm nhìn tôi mỉm cười nói.

Để tiện nói chuyện, chúng tôi quyết định trở vào trong quán ngồi. Và hội bàn tròn giữa 2 nam 2 nữ bắt đầu với những ánh mắt chằm chằm của 3 người bọn họ.

Ặc, sao tôi thấy bất an thế này ?

_ Các...các cậu có gì mau nói đi - Tôi nhẹ giọng.

Thanh Nhân nhấp một ngụm cafe nhỏ, rồi điềm đạm mở lời :

_ Thực ra... có lẽ đã đến lúc cậu nên biết chuyện này ...

_ Chuyện gì ?

Thanh Nhân, Thanh Tâm và Thanh Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, rồi Thanh Tâm chậm rãi nói :

_ Chắc cậu .. cũng đã biết Trần Thiên Du lớp 12A1 ... Hay nói cách khác là bảo mẫu của cậu ...Là Thiên Thần ?

Nhắc đến cái tên đó ...Tim tôi lại đập mạnh một nhịp...

Họ cũng biết hắn ta sao ?

_ Đúng vậy ... - Tôi nói.

_ Cậu đã từng nghe qua " Tứ Thanh Thiên Thần" chưa ? - Thanh Tâm tiếp tục.

Cụm từ này ... Hình như bọn người vô lại đó có nhắc đến.

Tôi theo phản xạ gật đầu.

_ Chúng tôi...chính là " Tứ Thanh Thiên Thần" ... - Thanh Nghĩa im lặng bấy lâu giờ lại cất tiếng lãnh đạm.

HẢ????

Bọn...bọn họ cũng là Thiên Thần ?!

Tứ ...Thanh ?

Thanh Nhân, Thanh Tâm, Thanh Nghĩa...

Thì ra ...

Tôi trợn to mắt, kinh ngạc nhìn một lượt :

_ Các cậu...là Thiên Thần ?!

Bọn họ đồng loạt gật đầu.

_ Xin lỗi vì không nói cho cậu biết sớm ... - Thanh Tâm áy náy nói.

_ Không ...không ... Chuyện đó mình biết các cậu cũng khó nói mà ...

Thanh Nhân chen vào :

_ Ngoài chuyện đó ra... cậu nên biết một chuyện này... - Cậu ta ngập ngừng.

Tôi cố gắng tập trung lắng nghe...

_ Thiên Du ... 6 ngày nữa phải trở về Thiên Đường ...

Tim tôi nhói lên ...A...

_ Tôi...tôi biết mà ... - Đôi môi tôi run rẩy, những ngón tay xiết chặt lấy tách trà trên tay.

_ Nhưng mà ... cậu ta hình như không muốn ... Và có một sự rắc rối ở đây - Thanh Nhân tiếp tục một mảng điềm đạm e ngại.

_ Tại sao ?

Lại một mảng im lặng phủ lên bốn người chúng tôi.

_ Vì... hiện tại cậu ấy không có đôi cánh ... Cậu ấy không thể tự mình trở về được...

Hình ảnh đôi cánh trong giấc mơ hiện lên trong đầu tôi.

Thanh Tâm tiếp lời :

_ Chiếc kẹp tóc của cậu ... Chính là một phần đôi cánh của anh ấy ...

Hả ?

Những ngón tay của tôi như bị điện giật, bất giác sờ lên trên tóc.

_ Nhưng...tại sao.... - Tôi khó hiểu không nói nên lời.

_ Vì anh ấy không muốn lấy lại nó từ cậu .... Anh ấy sợ không ở bên cạnh cậu thì cậu sẽ gặp nguy hiểm nên đã đưa nó cho cậu ... - Cô bạn nhẹ nhàng nói.

Sợ tôi gặp nguy hiểm ?

Hắn...

_ Vậy ...nếu không có đôi cánh...và không thể trở về...Thì anh ta sẽ làm sao ? - Tôi run run nói.

Lại những ánh mắt e ngại nhìn nhau, im lặng.

_ Sức mạnh từ chiếc cánh của Thiên Du có thể giúp cậu ta hồi phục lại cơ thể của chính mình trong lòng đất một cách nguyên vẹn. Nhưng nó chỉ có tác dụng trong 30 ngày mà thôi...Nếu như quá 30 ngày mà cậu ta không ra khỏi thân xác đó thì ... - Thanh Nghĩa bình tĩnh mở miệng.

_ Thì sao ?

_ Thì... theo quy luật tự nhiên...Cơ thể của cậu ta sẽ tự động thối rữa như mọi cái xác khác...Nhưng điều quan trọng ở đây là ...

Thối rữa ?

Tôi run lên, khóe mi lại nóng lên đọng lại vài giọt sương.

_ Thì sao chứ ? Cậu mau nói đi ! - Tôi bắt đầu không giữ được bình tĩnh mà gào lên.

_ Nếu như...cậu ta không ra khỏi cái thân xác đó ... Thì linh hồn của cậu ta sẽ tự động rời đi...và biến mất mãi mãi...

Những giọt nước mắt rơi, dần dần khiến gương mặt tôi ẩm ướt.

Thanh Tâm nhìn tôi, rồi cậu ấy nhẹ giọng :

_ Nhưng một nửa chiếc cánh của cậu ấy ... Hiện giờ Phương Đan đang nắm giữ ...

Đúng rồi, cậu ấy cũng có một chiêc kẹp tóc y hệt tôi.

_ Chỉ cần yêu cầu cậu ấy trả lại là được mà ? - Tôi ngây ngốc.

Giọng nam trầm ấm điềm tĩnh nãy giờ của Thanh Nhân trở nên lãnh băng :

_ Đâu có đơn giản như vậy... Cô ta ... Dễ gì mà nhả nó ra chứ - Cậu ta nhếch miệng cười khinh bỉ.

_ Tại sao ? Chẳng phải cậu ấy cũng là Thiên Thần sao ? Lại còn là người...ách... bạn gái của Thiên Du mà ?

Thanh Nhân nhíu mày, nhìn tôi trân trân :

_ Ai nói với cậu cô ta là Thiên Thần ?

_ Tôi...tôi nghĩ vậy .... Với lại Ryan cũng nói như thế nên ...- Tôi ấp úng.

_ Chết tiệt ! - Thanh Nhân lầm bầm **** rủa._ Cô ta đã gạt hết tất cả các người rồi

Gạt sao ?

_ Cậu nói gì tôi không hiểu ?

Cô gái tóc dài Thanh Tâm gương mặt cũng trở nên lạnh băng, nhưng vẫn điềm đạm :

_ Cô ta không phải là Thiên Thần. 3 năm trước cô ấy chết không thể làm Thiên Thần...Và cậu biết đó, cô ấy là một hồn ma không thể siêu thoát ...

Hôn ma ?

Người tôi phút chốc lạnh đến xương sống.

_ Thiên Du lúc ấy vì quá tội nghiệp cô ấy nên đã chia sẻ 1 nửa chiếc cánh của mình cho cô ấy để cô ấy có thể trở lại làm người ... Vì cô ấy nói có những việc chưa thể hoàn thành ở trần gian ...

Thanh Nhân tức giận trào phúng thêm vào :

_ Ai ngờ con ả đó lại lợi dụng sức mạnh đó để trở thành một cô gái xinh đẹp... Rồi còn lẽo đẽo theo cậu ta nữa chứ !

Tôi cả kinh ...Phương Đan là người như vậy sao ?

Cô gái lâu nay tôi thầm ngưỡng mộ ghen tỵ ...

_ Vậy ... sao các cậu không đòi lại chiếc kẹp tóc ? - Tôi hỏi.

_ Sức mạnh của chiếc kẹp tóc đó ... Chỉ có một mình Thiên Du có thể lấy nó từ cô ta thôi... Nhưng cậu ta giờ vẫn không chịu quan tâm đến việc đó, cứ bảo chúng tôi kệ đi ... Nhưng làm sao chúng tôi có thể để cậu ấy vĩnh viễn không thể hồi sinh được chứ ... - Thanh Tâm nghẹn ngào, chua xót nói.

Hắn không quan tâm ? Tại vì cái gì mà không quan tâm ?

Đáng ghét ! Đến chính số phận của mình mà cũng mặc kệ sao ?