Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần

Chương 20: Chạy trốn liệu có là cách tốt ?

Những ngày cuối đông…

Gió dường như lạnh hơn một chút, tư vị cũng có một chút chua xót …

Có lẽ vì tâm trạng nên mọi thứ xung quanh cũng có cảm giác thay đổi theo ?

Trên đời, chẳng ai hoàn hảo, chẳng ai không một lần nói dối …

A… Lời nói dối này liệu có cảm giác nhẹ nhàng như lông vũ bay trong gió, hay như không khí lọt thỏm vào phổi bình tĩnh hô hấp ?

Muốn khóc, cũng không thể khóc …

Bây giờ, tôi cảm thấy khóc là một việc thật khó, tại vì tôi đã cười quá nhiều sao ?

Hay từ bao giờ, tôi đã thành một con búp bê vô tri vô giác, chỉ ngồi im trong tủ kính để người ta bỡn cợt đùa giỡn ?



Đến trường, như bao ngày.

Từng bước chân của tôi trên đường chậm hơn, đã bao lâu tôi không ngắm nhìn những điều xung quanh mình ?

Con đường trải nhựa, với những ngôi nhà nhỏ kế tiếp, kế tiếp nhau… Tựa như số phận, con đường dài mãi đến tận cùng của sự sống mỏng manh …

Cũng như tình yêu, tưởng chừng như vĩnh cửu… Nhưng thực ra chỉ mỏng manh như bong bóng xà phòng thôi sao ?

Đột nhiên, những bước chậm của tôi dần nhanh hơn, nhanh hơn. Tôi chạy thục mạng đến trường, dù còn rất sớm…

Tôi muốn xé toạc sự thật này…

Hắn phải nói cho tôi biết lý do …

Tại sao lại làm thế với tôi ?



Lớp 10A1 …

Những nụ cười xuất hiện trên gương mặt những cô cậu thiếu niên trẻ măng…

Từ khi nào, họ đã trở nên bình thường như vậy ?

Phải chăng là do tôi đã nhìn họ bằng ánh mắt kì thị ích kỉ, nên họ cũng dần méo mó trong mắt tôi ?

Tôi cứ ngẩn ngơ nhìn những người bạn đồng môn thân thuộc. Thanh Nghĩa tóc bạch kim đã được cậu ta nhuộm lại một màu đen nhánh đầy hiền lành, Thanh Tâm đã bỏ đi cái kiểu trang điểm đậm “ kinh dị” mọi ngày… Hương Lan ma nữ đã trở thành một thiếu nữ trong sáng xinh đẹp…

_ Này, cậu sao thế ? – Một bàn tay bỗng nhiên chạm lên vai tôi làm tôi thoáng giật mình.

_ A… lớp trưởng … Chào …buổi sáng ? – Tôi nở một nụ cười gượng gạo.

Nét mặt tự cao hàng ngày của Thanh Nhân đột nhiên tan đi đâu mất, đôi lông mày đen nhánh của cậu ta khẽ nhíu vào nhau :

_ Cậu lạ lắm, có chuyện gì rồi à ?

_ Không… không có gì đâu. Sao đột nhiên lớp trưởng đại nhân lại quan tâm đến tôi như vậy a ? – Tôi hỏi.

_ Hừ, ai mà thèm quan tâm tới cậu chứ, đừng có nghĩ vớ vẩn ! – Cậu ta hừ lạnh, gương mặt lại hất lên như mọi khi.

_ Ngại sao ? – Tôi tinh nghịch châm chọc.

_ Cái con khỉ mốc ! – Cậu ta bực bội **** rủa, rồi nhanh chóng bước vể chỗ ngồi.

Tôi lắc đầu cười nhìn theo dáng đi nghênh ngang của Thanh Nhân, cũng vào chỗ ngồi cuối lớp của mình.

Bắt gặp ánh mắt của Phương Đan đang nhìn mình, tôi thoáng giật mình. Nghĩ tới chuyện cậu ấy “ không phải người “ tôi cũng cảm thấy hơi sợ một chút, một chút thôi…

Lâu nay tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cậu ấy, vì Phương Đan xinh đẹp, lại giỏi giang …

Khi ở cạnh cậu ấy tôi luôn cảm thấy tự ti …

_ Stella … - Giọng nói trong trẻo cất lên vang bên tai tôi.

Tôi quay sang, có đôi chút ngại ngùng nói :

_ Sao vậy ?

_ Cậu …có chuyện gì sao ? – Phương Đan nhẹ giọng lo lắng hỏi.

_ Mình vẫn bình thường mà – Tôi làm ra vẻ “ bình thường “ như lời nói, mỉm cười.

_ Nói cho mình biết đi, không lẽ Ryan làm cậu buồn sao ? – Cậu ấy vẫn cố gặng hỏi khiến tôi không thể không thoái thác…

_ Ryan không làm gì mình cả, chỉ là mình cảm thấy tâm trạng không tốt thôi … - Tôi đưa mắt nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt đầy lo lắng quan tâm kia.

_ Vậy chúng ta đi xả stress, được không ? – Phương Đan vui vẻ để nghị.

_ Xả stress ?

_ Đúng vậy, Chủ Nhật này mình muốn mời cậu đi uống café cùng… được chứ ?

Café sao ? … Có lẽ tôi không nên từ chối cậu ấy …

_ Được, hẹn cậu vào Chủ Nhật – Tôi gật đầu.

_ Quán Last Time nhé !

Last Time ? Chẳng phải đó là chỗ của tên Tuấn Anh đó sao ?

Anh ta chắc chắn biết chuyện của Thiên Du, sao tôi không nhân cơ hội này để hỏi anh ta ?

Những tiết học trôi qua lững lờ trước mắt …

Hắn đang bị thương, nên nghỉ phép ở nhà… Không biết có sao không ?



Tôi muốn nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ đáng ghét ấy, muốn đánh hắn một trận thật đau, mắng **** và hỏi hắn liên tục … Phải khiến hắn lung túng thừa nhận mọi chuyện …

Có lẽ điều đó sẽ giúp tôi thoải mái hơn …

Và đến nhà hắn là một cao kiến ngay lúc này, chỉ có cách này mà thôi.

Hít vào, thở ra. Tôi cố lấy sức mạnh và dũng khí hừng hực, bước nhanh tiến vào cửa nhà hắn.

“ Ding dong “

Trong lúc đợi hắn ra mở cửa, tôi đảo mắt nhìn xung quanh ngôi nhà tồi tàn quen thuộc. Cũng không thay đổi mấy, những rêu phong bám xanh mịn trên tường sần sùi toát ra một mùi hoa cỏ thoáng qua cánh mũi ... Chúng dẫn lên cửa sổ đang mở toang, từng là phòng ngủ của tôi …

“ Linh…linh…linh … “ – Những tiếng kêu trong veo từ chiếc chuông gió lạ lẫm trên cánh cửa sổ kɧıêυ ҡɧí©ɧ trí tò mò của tôi, khiến tôi cố gắng nhướn mình lên lắng nghe chúng …

A… Tiếng chuông gió thật êm tai, vui thích làm sao ~ ♥

Cảm giác như gió đang hát, những tiếng linh linh leng keng trong trẻo như bài ca của mùa xuân…

_ Cô đến đây làm gì ? – Một giọng nói như từ lúc nào truyền đến khiến tôi giật mình.

Thiên Du, hắn đứng ở cánh cổng, dáng vẻ vẫn tự do tự tại như ngày nào. Chỉ có điều trên vầng trán đã quấn quanh một dải băng trắng. Nhưng đôi mắt kia, dường như những nét cười đã tan biến… Thay vào đó là đôi môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng như băng lãnh.

Tôi khẽ nuốt nước miếng sợ hãi trước bộ dạng ma quỷ trước mắt, không hiểu sao sự tự tin hùng hồn lúc nãy đã biến mất, thay vào đó tôi lại cúi mặt lí nhí :

_ Tôi đến thăm anh…không được sao ?

Hắn nhướn mày :

_ Cũng được, vào nhà đi !



Tôi đưa mắt nhìn căn nhà ngày nào, cũng không có gì thay đổi lắm, vẫn ngăn nắp và gọn gàng tinh tươm như vậy. Mà tôi cũng phát hiện được sự thú vị là Ryan không…gọn gàng bằng hắn ta.

Vì Ryan lúc nào cũng bận bịu công việc nên thời gian dọn dẹp hầu như không có. Tôi thấy vậy nên thỉnh thoảng cũng giúp anh dọn đống giấy tờ bừa bãi mà anh quăng trên bàn hay giúp anh rửa chén, làm những điều mà khi ở cạnh Thiên Du tôi không bao giờ đυ.ng tay tới.

Tại sao thế nhỉ ? Do hắn quá cưng chiều tôi sao ?

_ Tôi đẹp trai lắm hay sao mà cô cứ nhìn trân trân vậy ? – Hắn cất giọng, vẫn lãnh băng, đủ khiến tôi toát mồ hôi. ( tự tin quá a Du ạ =)) )

Bàn tay tôi rụt rè tiến đến tách trà định uống một ngụm. Nhưng thật nhanh, tay của hắn đã nhấc tách trà lên, bên môi vang lên giọng nói nam tính khan trầm :

_ Không được uống trà, để tôi lấy nước lọc cho mà uống. Nhìn mắt cô kìa, thâm quầng hết cả, chắc là cái tên kia lại dồn cho cô một đống café có phải không ?

Hắn … tuy ngoải giọng lạnh lùng như thế…Nhưng vẫn quan tâm ân cần …

Cái tên này là đàn ông tiền mãn kinh à ? Sao tâm trạng thay đổi thất thường thế ?

Tôi quên béng luôn là phải tra hỏi hắn cái vụ kia …

_ Không, không có đâu… Do có chút chuyện nên tôi thấy khó ngủ … - Tôi ngập ngừng gợi chuyện.

_ Chuyện gì ? – Lẫn trong tiếng lách tách của nước chảy vào ly thủy tinh, giọng của hắn đều đều.

_ Tôi …. tôi … - Quái, sao từ ngữ cứ mắc kẹt trong họng thế này ?!

Cứ nghĩ tới những sự thật kia … những thứ …

Hắn là Thiên Thần… không phải là người… Cái người đang ngồi trước mặt tôi đây…. Gần gũi làm sao nhưng cũng thật xa xôi quá …

Hắn sẽ có đôi cánh như những Thiên Thần khác, và một ngày nào đó hắn…hắn sẽ giương đôi cánh bay vào không trung vô tận…

Những hình ảnh hiện lên trong tâm thức tôi, day dứt ngắt quãng…

Hốc mắt đột nhiên truyền đến một làn hơi ấm lan tỏa, dần dần tỏa ra khắp mặt

_ Tôi….tôi … - Tôi ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn hắn, không dám chớp mắt vì sợ những giọt nước mặn chát kia nặng trĩu rơi xuống…

Gương mặt lạnh lùng kia vẫn hiện diện trước mặt tôi, không vì nước mắt của tôi mà đổi sắc.

_ Cô… biết hết mọi chuyện rồi sao ? – Hắn vẫn một mảng điềm nhiên trầm tĩnh.

Tôi chua xót gật đầu.

Giọng nói lãnh băng của hắn truyền vào tai tôi, biến thành những cây kim châm nhẹ nhàng mà tần nhẫn đâm vào tim, khiến tôi khẽ nhói lên…

_ Tại sao… không nói cho tôi biết sớm chứ ? Tại sao anh không thể…tìm một cô gái khác ngoài tôi ? Tại sao khiến cho tôi rối bời thế này chứ ? – Tôi nấc lên nghèn nghẹn, đau đớn gặng hỏi hắn.

Đôi môi khêu gợi lại cong lên một nụ cười nhàn nhạt sáo rỗng :

_ Tại sao ? Tại vì tôi muốn trêu đùa cô một chút… Từ nhỏ tôi đã ghét cô rồi, không nhớ sao ? Tôi đây chỉ là một Thiên Thần rỗi hơi chán việc muốn tìm trò giải trí, muốn thử xem thái độ của cô như thế nào… Muốn làm cho cô yêu tôi, để rồi tàn nhẫn đá văng cô … Cho cô biết cái cảm giác đau khổ là như thế nào thôi. Stella ạ, cô còn ngây thơ lắm … - Thiên Du trào phúng thủ thỉ bên tai tôi, những ngón tay trêu đùa lướt trên gương mặt tôi vuốt ve mơn trớn.

Tên này ?!

“ Chát ! “ – Hệt như một cỗ tức giận truyền đến khắp thân thể tôi, khiến nó nóng lên đầy lửa giận phun trào, bàn tay từ lúc nào đã bị lửa giận điều khiển, tìm đến gò má trắng mịn trước mặt mà giải tỏa, in lên đó năm ngón tay đỏ lựng.

_ ********, tôi chưa từng nói yêu anh ! – Tôi phẫn nộ gằn giọng, nước mắt cũng trào xuống càng nhiều, nhiều đến nỗi lem nhem hết gương mặt của tôi từ lúc nào không hay.

_ Vậy a, tôi không tin… để tôi kiểm chứng một chút … - Hắn vẫn giọng nói ấy, nhưng pha thêm vào chút ái muội, thân thể cao lớn áp sát tôi vào tường.

_ Tránh ra ! – Tôi hét lên, trừng to mắt nhìn hắn.

_ Cô nghĩ tôi dễ dàng buông tha cô sao ? – Gương mặt Thiên Du càng ngày càng tiến gần khiến nhịp tim tôi hỗn loạn.

_ Nếu như anh không tránh ra… tôi.. tôi sẽ …

_ Sẽ làm sao hả ? – Hắn gằn giọng.

_ Phương Đan sẽ hiểu lầ…a..ưm ! – Đôi môi run rẩy của tôi bất ngờ bị cánh môi quyến rũ nóng bỏng kia nhanh chóng phủ lên, hắn tham lam nuốt trọn khiến tôi khó khăn hít thở…

Cả người tôi xụi lơ đi, bị cái sức nóng từ người hắn đốt cho tan chảy ra…

Nụ hôn của hắn lúc nào cũng thô bạo mãnh liệt, không ngừng lan tỏa trong vòm họng…

Bàn tay của tôi vẫn còn chút lý trí, tìm đến ngực hắn cố gắng đánh thật mạnh nhưng lại bị hắn mạnh mẽ ôm lấy.

_ Ưm…tránh …ra… - Khi môi hắn rời ra một chút, chỉ còn nhẹ nhàng bao phủ lấy môi dưới… Tôi run rẩy cầu xin…

Vòng tay của Thiên Du kia rất chặt, khiến tôi không thể nào cử động được.

Hắn thở hổn hển y hệt tôi, những ngón tay đang bị ép vào ngực hắn cảm nhận được nhịp đập rối loạn từ l*иg ngực rộng rãi kia.

_ Cấm cô nhắc tới cô ta trước mặt tôi nữa – Hắn nhấn giọng lạnh lùng cảnh cáo.

_ Hừ, anh cũng đùa giỡn với cô ấy ?

_...

_ Vậy tôi nói là đúng ? – Tôi nhếch môi cười nhạt…

_ Nó không như cô nghĩ đâu … - Hắn lãnh đạm nói.

_ Công nhận anh đúng là một tiến sĩ hóa học có tương lai đó, nhưng tôi nghĩ anh nên học ngành diễn xuất rồi trở thành một tài tử nổi tiếng ở Broadway [1] hoặc Hollywood [2] thì hay hơn – Tôi trào phúng nói, trên môi vẫn một nụ cười khinh bỉ…. A tôi quên mất, chẳng phải đáng ra anh đã không còn là con người nữa rồi sao ? -

_ Cảm ơn đã có lời khen cho vai diễn của tôi

Tôi trừng lớn mắt.

_ Sao ? Cô có phải là nuối tiếc không muốn kết thúc màn kịch này ?

_ Anh… - Nghiến chặt răng, bàn tay tôi nắm lại thành nắm đấm.

_ Nếu không có chuyện gì nữa, mời cô về cho … Tôi còn đang bận chút việc – Hắn rời ra khỏi người tôi, tiến đến cửa.

Tôi bước hục hặc ra khỏi cửa, bên môi lẩm bẩm vứt lại một câu đủ cho hắn nghe thấy :

_ Anh đúng là không xứng làm Thiên Thần …



Thiên Du, anh là tên ********.

Đây là cảm giác hụt hẫng sao ? Vì sao nó lại chua xót như thế này ?

Tất cả… thực sự đều là như vậy sao ?

Hay là do tôi đã quá hy vọng hão huyền ? Không!

Bước chạy của tôi tưởng chừng như nhanh đến nôi không bao giờ chịu dừng lại, sải chân của tôi nặng nề trải trên đường lộ trải nhựa.

Trời đã tối, ngoài đường xe cộ qua lại đầy nhộn nhịp, tiếng còi xe lọt vào tai tôi biến thành tiếng gào thét trong lòng… Còn mắt thì mờ đi theo những ánh đèn đủ sắc…

Đèn xe ôtô rọi vào mắt tôi chói lòa, khiến nó như mù mị đi … Chỉ còn phủ một màn sương trắng…

Bước chân của tôi dường như chậm dần, sững sờ trước bánh ôtô lớn đang lao vυ't tới…

Xe cộ qua lại vùn vụt tạo ra những đợt gió chớp nhoáng vụt qua thân thể, bỗng chốc khiến cả người tôi nhẹ tênh …

Ôtô vẫn lao tới như một ngọn gió ngông cuồng, không thể kìm hãm…

Gió vẫn thét gào…

Không khí như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy…

Bàn chân như bị chôn chặt dưới đất, tựa hồ như vĩnh viễn không dịch chuyển nữa…

A… Tôi không muốn chết …

Chua xót nhắm mắt lại, khi ý chí sống còn kéo tôi ra khỏi sự ngây ngốc thì đã quá muộn…

Bánh xe ôtô lớn thật gần rồi, gần rồi…



Bỗng nhiên cả thân thể đón lấy một mảnh ấm áp vòng quanh…

Êm quá …

Và thần trí tôi tắt lịm… không còn sức để tiếp tục do dự với cái chết…

Bên tai đọng lại những tiếng thét gào, và sự ồn ào hỗn loạn của thành phố…

Chỉ biết rằng, có thể tôi đã chết. Nhưng sao lại nhẹ nhàng thế này ?