Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần

Chương 13: Quyết định

Hành lang, chỉ còn lại bốn người chúng tôi.

Tâm trạng này, tôi không thể xác định nổi. Nó rối bời, hỗn loạn.

Bên cạnh, một người con trai ... à không, chính xác là một người đàn ông trưởng thành, hoàn mỹ oai phong.

Và trước mắt, đôi nam nữ cũng không kém phần chói lóa xinh đẹp... hệt như thiên thần.

...

_ Bây giờ cũng đã gặp lại được nhau, hai người đã có kế hoạch gì chưa ? - Ryan cất tiếng hỏi đánh tan sự im lặng.

Tôi nhận ra cái ánh mắt bi thương lúc nãy của anh đã tan biến, hơi thở của anh cũng đã ổn định đều đều.

Ryan là kẻ che giấu cảm xúc rất giỏi.

_ Vậy là ... mọi người biết nhau ? - Tôi không nhịn được bèn ngước lên, cảm giác như mình là kẻ thừa thãi ở đây vậy.

Tôi ghét cảm giác này.

Ryan choàng tay qua vai tôi, mỉm cười :

_ Ừ, Phương Đan là bạn thời thơ ấu của anh, Thiên Du là em trai anh, tụi anh chơi thân với nhau từ bé. Do gặp một số chuyện nên Thiên Du bỗng nhiên mất tích, làm cả gia đình anh và Phương Đan phải đi tìm ròng rã 3 năm trời thật khổ sở... - Anh nhìn Thiên Du bằng một ánh mắt đầy oán trách, cười khổ.

Nhưng đôi môi của hắn lại nhếch lên, một nụ cười trào phúng.

Tại sao thái độ của hắn lại bất cần như vậy ?

Bạn thời thơ ấu ? Mất tích ?

_ Do Thiên Du bị tai nạn giao thông nên mất tích ... Giờ anh ấy trở về lành lặn như thế này thật mừng quá ... - Phương Đan nhẹ giọng, ánh mắt đầy yêu thương nhìn hắn.

_ Vậy ... vậy sao... - Tôi ngượng ngùng nói.

_ Thật trùng hợp ! Stella là vị hôn thê của Ryan, còn tớ là bạn gái của Thiên Du. Từ nay chúng ta sắp trở thành một gia đình rồi ! - Cô gái xinh đẹp reo lên đầy mừng rỡ, cánh tay mềm mại luồn qua cánh tay của hắn mà ôm.

_ Nhầm rồi, tôi và em đã kết thúc từ lâu, đừng làm cho người ngoài hiểu lầm - Thiên Du bây giờ mới cất tiếng, giọng nói trầm nhưng lạnh băng.

Tôi liếc sang nhìn hắn, từ nãy giờ chỉ câm lặng, gương mặt điềm tĩnh đến lạ thường, duy chỉ đôi lúc nhếch môi biểu đạt một nụ cười nhàn nhạt trào phúng.

Phương Đan nhìn hắn, nhíu mày. Nhưng rồi cô bạn cũng cười khổ :

_ Hì, do anh ấy lâu ngày mới gặp lại nên giận dỗi ấy mà. Còn anh và Stella chừng nào sẽ kết hồn ? - Cô bạn hỏi

_ Tụi anh chỉ có hôn ước chứ chưa đính hôn,nếu nói kết hôn bây giờ thì quá sớm, anh định đợi Stella 18 tuổi sẽ mang cô ấy về Canada chính thức ra mắt bố mẹ, đúng không bà xã tương lai ?- Ryan khẽ luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc tôi làm tôi khẽ run lên.

_ Đúng... đúng vậy ... - Tôi lí nhí.

_ Oa, vậy chúc mừng hai người nha ! - Phương Đan cười tươi.

Tôi chẳng thấy ... vui chút nào, thực sự.

_ Còn hai người thì sao ? - Ryan hỏi.

_ Chúng tôi định sẽ trở về Thiên ... à Anh tiếp tục học đại học, rồi sẽ tính chuyện kết hôn - Phương Đan ánh mắt đong đầy hy vọng, ngước lên cái thân hình cao lớn bên cạnh đợi chờ.

Kết hôn ? Trở về Anh ?

Tôi quên mất ... Thiên Du là em trai của Ryan, chắc chắn là người Anh.

Nhưng mắt của hắn ...

_ Chuyện tôi sẽ ở đâu, kết hôn với ai tôi sẽ tự quyết định, không phiền em phải bận tâm - Hắn lãnh đạm cắt ngang.

Trong đầu tôi, có thật nhiều câu hỏi tại sao.

" Tại sao mọi chuyện lại trùng hợp đến thế ? "

" Tại sao hắn lại cự tuyệt Phương Đan ? "

" Tại sao tôi lại cảm thấy nhức nhối thế này ?"

Tại sao ?

_ Thôi nào, các cậu cũng đừng căng thẳng quá, từ từ hàn gắn tình cảm sẽ ổn thôi mà ... - Ryan phân bua _ Còn chuyện của Stella, cảm ơn em trong thời gian qua đã giúp đỡ cô ấy, tối nay anh lập tức đưa cô ấy về nhà mình, không phiền đến em nữa ... - Anh thay đổi xưng hô, giọng nói thâm tình thành thực cảm ơn hắn.

A...

Mọi chuyện sao mà nhanh thế ?

_ Đúng như Ryan nói ... tối ...tối nay tôi sẽ dọn đi, không phiền đến anh nữa ... - Tôi gượng cười, nhưng câu nói này cứ như tắc nghẽn ở cổ họng, thật khó khăn để nói ra.

Tôi biết làm gì với mối tơ vò này ?

...

Thật nhanh chóng, cánh tay của tôi đã bị cánh tay dài rắn chắc trước trước gắt gao nắm chặt, cứ một đà kéo đi về phía trước.

Hắn làm trò quái gì thế ?!

Cả người tôi bị hắn lôi xềnh xệch suốt hành lang, lướt qua các phòng học vắng tênh. Bước chân khập khiễng không nhanh không chậm tiến về phía trước.

Mặc cho tôi giãy giụa, hắn chỉ kéo... kéo mãi.

_ Ê...anh làm trò gì vậy ?! Bỏ ra ... Đau quá ! - Tôi tức giận hét lên.

Tấm lưng của hắn quay về phía tôi, tuy không thấy gương mặt nhưng tôi biết là chắc hắn đang tức giận.

Mọi sự chống đối của tôi đều bị hắn bỏ ngoài tai, cứ thế chúng tôi lôi nhau ra phía sau trường, nơi vườn hoa hồng đỏ thắm rực sắc dưới ánh hoàng hôn.

Đến đây, hắn mới bỏ tay tôi ra, từ từ quay lưng lại trước sự tức giận đan xen khó hiểu của tôi.

_ Anh làm trò gì vậy hả !? Đau chết được ! - Tôi xoa xoa cổ tay, trừng mắt nhìn hắn.

Dưới ánh hoàng hôn, những tia nắng cuối ngày lướt trên mái tóc nâu sẫm của hắn, từng sợi khẽ sáng lên suôn mượt khiến người ta muốn vuốt ve, gương mặt thanh thoát góc cạnh như điêu khắc đầy đau thương ẩn hiện, đôi môi đẹp mím lại đầy bất mản, lông mày cứ thế mà nhíu lại vào nhau.

Hắn đang giận hay đang đau ?

_ Tại sao lại muốn đến ở cùng với hắn ? - Thiên Du giọng nói khàn khàn đầy tức giận. Tôi bỗng nhiên cũng thấy bất mãn y hệt hắn, vặn lại :

_ Vậy tại sao không nói cho tôi biết anh là em trai của Ryan chứ ?

Hắn nghiến răng, quay mặt sang chỗ khác.

_ Từ lâu tôi đã không xem hắn là anh em ruột rồi... Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi - Thiên Du một giọng bất cần, đầy phẫn nộ.

Tại sao thái độ của hắn lại thay đổi 180 độ như thế chứ ?

_ Tôi có quyền quyết định mình sẽ ở đâu và làm gì, anh có quyền gì mà can thiệp ? - Bây giờ tôi mới nhận thức được là chúng tôi đều đang giận, và chắc chắn sẽ cãi nhau tại đây.

Thực sự.

_ Nhưng tôi là bảo mẫu của cô ! Tôi là người giám sát của cô !

Trong mắt hắn, chúng tôi chỉ là quan hệ " chủ tớ " ?

Gì chứ, sao đột nhiên tôi lại ...

_ Còn anh ấy là vị hôn phu của tôi ! - Hắn có quyền quái gì mà ngăn cấm tôi chứ ? nực cười.

_ ...!

_ Anh xem, tôi đi chẳng phải là không phiền đến anh nữa ? Ryan là vị hôn phu của tôi, anh nghĩ là anh ấy sẽ làm hại tôi sao ?

Sao tôi lại có thể nói ra những lời này chứ ?

_ Vị hôn phu... vị hôn phu ... sao cô cứ nhắc đi nhắc lại cái danh từ chết tiệt đó thế hả ?! - Hắn dường như đang rất tức... rất tức...

_ Còn tôi và anh chỉ là bão mẫu và cô chủ thôi, chẳng phải chính anh đã nói thế sao ? - Tôi nhìn hắn, cười lạnh.

_ Vậy ... ngoài cái đó ra .... cô không hề nghĩ gì khác ? - Hắn nhếch đôi môi đang mím chặt cong lên một nụ cười đầy lạnh lẽo.

_ ...

Tôi chỉ biết im lặng, trái tim không hiểu sao cứ giãy đạp, tại sao tôi lại cảm thấy hô hấp thực sự khó khăn đến thế ?

_ Tốt, dù sao cô cũng là một kẻ phiền phức, thoát khỏi cô tôi cũng thật may mắn, vậy đi ... Cô muốn thì cứ rời khỏi, hắn nhất định sẽ chăm sóc cho cô thật tốt ... - Thiên Du nói, trong giọng nói đã trầm ổn lại bình thường của người con trai mới lớn, nhưng sự chua xót không thể không che giấu trên gương mặt, nụ cười của hắn, vẫn hiện hữu.

Lời của hắn như muốn bóp nghẹt trái tim nhỏ bé của tôi, khiến nó cứ nhói lên một cách khó hiểu.

Cảm xúc này ...

_ Cảm ơn ... trong thời gian qua ... - Giọng nói của tôi nghèn nghẹn _ Tôi mong chúng ta vẫn là bạn tốt ... - Níu kéo ? Tôi đang nói gì vậy ?

Rõ ràng là tôi rất rất ghét hắn, không hề muốn làm bạn với hắn cơ mà ?

Hắn trầm tĩnh, câm lặng, chậm rãi quay đầu.

_ Đó là nhiệm vụ của tôi, thực sự tôi không hy vọng chúng ta sẽ làm bạn ...

Chúng tôi đứng lặng dưới ánh hoàng hôn đang dần buông khỏi bầu trời...

Xung quanh ngập tràn hoa hồng đỏ thắm, chúng từ khi nào đã không còn kiều diễm rực rỡ nữa ... Màu sắc tối dần, màu đỏ tươi dần chuyển thành đỏ sẫm đau thương ...

Lần thứ hai, tôi đứng ở đây ...

Thật khác ...

Lần đầu tiên, cùng Ryan, tôi đã tìm lại được anh ...

Lần thứ hai, cùng hắn - Thiên Du, tôi đã rời xa hắn ...

A... cảm xúc thật khác nhau ...

Người con trai trước mắt tưởng chừng như gần gũi, nay đã lạ lẫm đến lạ thường ...

Tôi nhớ đến năm mình 6 tuổi. Tôi đã đánh mất con búp bê mà tôi thích nhất, đó là quà của bà nội tặng cho tôi... Và như những đứa trẻ khác, tôi khóc rất nhiều, rất nhiều, làm cả nhà khổ sở suốt đêm... Sau đó, Ryan đã đến bên tôi, nhẹ nhàng dỗ dành... Anh nói rất nhiều điều mà với trí óc non nớt của một cô bé 6 tuổi tôi không thể nào hiểu hết được...

Anh đã nói một câu mà tôi không thể nào quên...

" Nếu em đã đánh mất nó rồi, đơn giản chỉ có hai điều này thôi... Một đó là em sẽ tìn lại được nó, hai là nó sẽ đến với một người chủ khác, đến một nơi khác mà em không thể tìm lại được. Đó là vận mệnh, là số phận, nó mang đến cho em hạnh phúc hoặc cướp đi hạnh phúc của em ... "

Ừ, đó là số phận.

Số phận khiến cho mọi thứ trở nên đáng ghét như thế này đây.

Tôi ngước lên nhìn tấm lưng trắng kia, hắn đứng ở đấy, thật lâu.

Tôi cảm nhận được hơi thở đều đều của hắn, thật khiến người khác thấy bình tâm.

Hắn hít vào một hơi thật mạnh, rồi từ từ quay đầu lại với tôi :

_ Lát nữa cô hãy về nhà dọn hành lý nhé ! - Gương mặt đau thương đã biến mất, nụ cười chua xót đã tan đi ... Hắn lại trở về như Thiên Du mà lần đầu tôi gặp, đôi môi đẹp mỉm cười đầy dịu dàng...

A...

Hắn làm sao, lại có thể thay đổi cảm xúc nhanh như vậy ?

Không đợi tôi kịp trả lời, hắn đã nhanh chân bước đi, hướng phía cổng trường mà bước.

Chân tôi cứ như bị chôn dưới đất, cả cơ thể tựa hồ như chết lặng, cứ như không bao giờ có thể cử động được nữa.

Duy chỉ có đôi mắt cứ dõi theo từng bước chân chậm rãi của hắn, chúng chăm chú thu vào đáy mắt từng cử động nhỏ của hắn như muốn lưu luyến níu kéo...

Nhưng tôi làm sao có thể ?

Chúng tôi chỉ là ... Bảo mẫu và chủ nhân ...

Hắn đã có Phương Đan ... Tôi đã có hôn ước với Ryan...

Nực cười, chúng tôi chỉ là mới quen hơn 10 ngày ... 10 ngày thôi ...

Và tôi ... yêu Ryan 10 năm ...

Hốc mắt tôi nóng lên, nóng lên nặng trĩu đong đầy trong mắt ...

A ... Nước mắt ...

Chúng chống lại sự gắng gượng của tôi, cứ thế mà âm thầm xâm chiếm lấy gương mặt của tôi, làm hai gò má tôi ướt đẫm ...

Đừng mà !

Bỗng, có tiếng giày lộp cộp tiến đến, tôi vội vã quệt tay dụi đi nước mắt, làm bộ mặt tươi tỉnh quay đầu lại.

Tôi biết, đó là Ryan.

Vì anh luôn bước đi một cách chậm rãi, từng bước nhịp nhàng như một bản nhạc vui vẻ muôn thuở.

Nhưng nó không khiến tôi vui nổi.

_ Đã xảy ra chuyện gì ? - Anh lo lắng hỏi, bước đến bên tôi.

_ Không có gì đâu, chỉ là tên Thiên Du ấy muốn nói lời tạm biệt thôi, bị anh cướp mất công việc nên hắn bực mình ấy mà ... - Tôi có nặn ra nụ cười.

Ryan khẽ nhíu mày, nhìn tôi chăm chú :

_ Quả thực là không có chuyện gì ?

Tôi lắc đầu.

_ Được, giờ chúng ta đi ăn rồi về nhà em dọn hành lý, được chứ ? Anh thấy hơi đói rồi - Anh nắm lấy tay tôi, mỉm cười dịu dàng.

Thật ấm, nhưng sao xa lạ đến ngạc nhiên.

Hay là tại vì lâu rồi không được nắm tay ?

Đâu có ... lúc nãy tên đáng chết kia cũng nắm lấy tay tôi cơ mà, còn rất thô bạo nữa chứ !

Gyahhhh ... đừng nghĩ tới hắn nữa, mày chỉ được phép nghĩ tới Ryan thôi !

Tôi lắc mạnh đầu, xua đuổi hắn trong tâm trí, sóng bước cùng Ryan tiến về phía trước...

Liệu chúng tôi có thể đi hết con đường này ?