Hàng Xóm Bá Đạo

Chương 23: Ngoại truyện 1 – Vũ Thu Minh: ” Cậu là bạn tôi”.

” Tôi không thích mấy cái đồ tạp nham này! Cút chỗ khác! “

” Bà tự mình mặc đi! Mà không con bệnh hoạn như bà có mặc đen xì xì mới hợp gu nhất! “

Tôi vẫn không thể quên được ngày đó, cậu đã tức giận và văng hết những món đồ mà tôi đã mất mấy tháng trời để kiên nhẫn học qua từng đường may vụng về. Cũng từ đấy, giữa tôi và cậu đã có nhiều sự thay đổi…

Cậu ngày trước chỉ cao bằng vai tôi, từ hồi tiểu học đã hay bị bắt nạt. Tôi luôn luôn bảo vệ cho cậu, chơi khăm những đứa đã đánh cậu nhưng tôi muốn cậu tự lập, vì thế mà tôi lại thay họ…làm cậu khóc.

Tôi không biết thể hiện sự quan tâm, chỉ yên lặng để rồi làm mọi việc trở nên tồi tệ.

Tôi thích chơi gấu bông hay búp bê, thích may vá thêu thùa, thích tự chải chuốt ngắm mình trong gương. Tuy nhiên, tôi không thích khuôn mặt mình trong gương chút nào! Tôi không thích làn da ngăm ngăm, không thích đôi mắt sếch, không thích con ngươi lúc nào cũng như trừng người khác. Tôi không thích tất cả ở con người tôi.

Tôi may váy áo đẹp nhưng chỉ ướm thử trước gương và không bao giờ mặc. Tôi chỉ ngắm vuốt khi có một mình, tôi chỉ nhìn gấu bông đáng yêu chứ không bao giờ mua về.

Tôi bắt nạt cậu, nhưng tôi muốn giúp đỡ cậu.

Có lẽ cậu sẽ không bao giờ hiểu điều đó.

Cậu luôn miệng trách tôi, cậu luôn nói ghét tôi.

Cả những người xung quanh cũng vậy, ai cũng ghét tôi.

Rồi tất cả xa lánh tôi…tôi chỉ có một mình cậu.

Cậu là bạn tôi.



Dòng thời gian của mỗi người khác nhau, thời gian của cậu cứ tiến về phía trước, còn thời gian của tôi thì dừng lại đằng sau.

Cậu dần thay đổi, cậu hay cười hơn, ít khóc hơn, trưởng thành hơn. Cậu cao lớn và cũng không khóc hay hoảng sợ với mấy trò phá bĩnh của tôi nữa.

Từ lúc nào không hay, tôi đã không thể đuổi theo bước chân cậu, càng không thể đuổi theo suy nghĩ của cậu.

Tôi lạc lõng…

Cậu ngày càng có chủ kiến hơn, ngày càng nhiều bạn thêm.

Chúng ta giống như một quy luật nhất định: ” Nơi nào có ánh sáng thì nơi đó sẽ có bóng tối. “

Tôi như cái bóng của cậu.

Cậu – càng đứng ở nơi sáng rõ, tôi – cái bóng phía sau sẽ càng đậm, càng đen.

Tôi ngày một thêm khó hiểu. Tôi sống khép kín, tôi chỉ đứng một góc nhìn cậu cười vui thích thú với những điều mới lạ tưởng chừng như bất tận của cậu.

Tôi đành cười một mình, ngồi một mình…cũng là khóc trong lặng câm ở nơi có một mình.

Và, cậu vẫn là chẳng bao giờ biết đến điều đó.

Tôi bắt đầu mặc đồ màu đen, đòi sơn phòng màu đen, thay tất cả mọi thứ màu đen.

Tôi gần như chìm trong bóng tối.

Với tôi, thà để tất cả biến mất để biết không còn gì tồn tại, còn hơn để quá nhiều thứ tồn tại mà lại chẳng biết đã mất những gì.

Tôi ghét tất cả những gì cậu thích, tôi tìm cách phá những gì cậu chân trọng…

Thời gian thấm thoát trôi đi trước mắt, tôi cứ đứng mãi phía sau nhìn cậu, khoảng cách giữa tôi và cậu bằng một khoảng từ thiên đường tới địa ngục.

Tôi không học chung lớp với cậu nữa, chính bởi vậy chúng ta lại càng ít gặp mặt. Ba mẹ không mấy khi quan tâm đến tôi, cậu lại càng hiếm hoi.

Cậu đã có mối tình đầu, nhưng đó không phải là tôi.

Cô ấy rất đáng yêu, xinh xắn và dễ mến.

Đó là điều mà tôi không bao giờ có thể với tới.

Cậu hay quên sinh nhật tôi dù tôi đã từng bâng quơ nhắc cho cậu, nhưng lại mất công lên kế hoạch chu toàn tạo bất ngờ cho cô ấy trong ngày sinh nhật.

Cậu đi cùng tôi, nhưng chỉ cần thấy cô ấy, cậu sẽ cấp tốc chạy tới.

Trong mắt cậu lúc nào cũng chỉ có cô ấy.

Tôi ghen tị.

Tôi chỉ muốn níu giữ cậu lại, bảo cậu đừng chạy về phía đó…nếu tôi như đủ can đảm.

Khi tôi nghe cậu và cô ấy chia tay, cậu không hay điều đó làm tôi mừng rỡ muốn hét lên thật lớn.

Tôi biết vậy là ích kỷ.

Cũng bởi cô ấy lừa dối cậu, cô ấy không thích cậu. Người cô ấy thầm mến là cậu bạn cùng lớp, cùng bàn với cậu. Cô ấy từng bị cậu bạn đó từ chối. Cho nên, chấp nhận cậu đơn giản chỉ vì cậu có nhiều nét giống cậu bạn kia.

Tôi biết cậu tổn thương rất nhiều.

Do đó, như một chiếc gương phản chiếu, cậu cười tôi cũng cười, cậu đau lòng làm tôi cũng muốn đau theo.

Nhưng tôi vẫn mỉm cười và ngồi bên cạnh cậu, vu vơ bày đủ mọi trò để cậu bật cười.

Tôi vốn là vậy, luôn muốn cậu chú ý đến tôi, muốn cậu chỉ nhìn về phía tôi.

Dù thế, điều đáng buồn là hình bóng tôi vẫn không bao giờ tồn tại trong đáy mắt cậu.

Lúc cậu yếu đuối nhất, tôi ở bên động viên cậu, tuy nhiên tôi lại không thể tự động viên chính mình.

Khi nỗi buồn qua đi, cậu lại là cậu.

Cậu lại cười, lại vui vẻ, lại đi tìm kiếm những điều mới mẻ.

Còn tôi, tiếp tục là cái bóng phía sau lưng cậu…

” Kimi No Koe ” – bài hát này tôi không nhớ mình đã nghe đi nghe lại bao lần.

Có lẽ bởi nó thể hiện đúng tâm trạng tôi.

Bài hát nói về hai người bạn là thanh mai trúc mã. Cô gái luôn nhìn về phía cậu bạn của mình và chỉ có ước muốn duy nhất là mong cậu ấy có thể dành chút thời gian để quan tâm đến mình.

Có lẽ cô gái ấy quá giống tôi chăng?

Một đứa nhỏ ngốc ngu ngốc!

Nực cười là tôi không thể từ bỏ được sự ngu ngốc đó. Tôi muốn cậu đi tìm tôi, gọi tên tôi, cười với tôi.

Vì sao lại khó thế chứ?

Tôi cứ nghĩ cậu sẽ để ý đến tôi, nhưng cậu lại rung động lần nữa và tất nhiên suy cho cùng vẫn không phải tôi.

Khác trước kia, đối tượng lần này là một cô nàng tom boy luôn đi giày thể thao mà không đi tất, luôn mặc quần lửng l*иg trong váy, bộ dạng lười biếng lôi thôi lếch thếch.

Ấn tượng ban đầu của tôi với nhỏ: thật khó ưa!

Nhưng không thể thừa nhận, nhỏ là một người hoạt bát, năng động và xông xáo.

Trái đất này thật tròn, mối tình thứ hai của cậu cũng vẫn không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn của “cậu bạn cùng bàn” ngày xưa.

Tôi biết cậu luôn ghen ghét cậu ta, chính bởi thế mà tôi tỏ ra quan tâm tới cậu ta, ca ngợi cậu ta.

Những tưởng cậu sẽ giận vì điều đó, vậy mà khi tôi nói rằng có lẽ tôi thích cậu bạn kia, cậu chỉ cười và nói: ” Chúc mừng cậu đã đeo gông xích vào cổ! “

Cậu chẳng hiểu rằng tôi đã đeo gông từ lâu, là gông của cậu.

Không cứ vô tình như vậy!

Tôi ghét cậu.

Cho dù, tôi làm gì đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng thèm quay lại nhìn tôi.

Cậu giận tôi, mắng tôi khi tôi giúp cậu phá đám hai người kia.

Cậu không dám cố găng nắm lấy bất cứ thứ gì cậu muốn.

Kết quả cho sự vô dụng là thất bại.

Sẽ chẳng ai hiểu cậu cả, chỉ mình tôi, tôi còn hiểu cậu hơn chính bản thân cậu.

Cậu là bạn tôi, cậu là người tôi yêu.

Cậu đã đủ hiểu thế giới này thật tròn, thì cũng phải hiểu đi một vòng quanh thế giới, luôn luôn trở lại nơi mà cậu xuất phát.

Chính vì thế, cho dù cậu có mải miết bước đi chăng nữa, cũng không bao giờ có thể đi xa hơn điểm ban đầu.

Cậu đã tung hoành khắp chốn phải không? Cậu đã chơi đủ chưa?

Nếu rồi thì tôi nghĩ đã đến lúc cậu nên dừng lại ở nơi cậu đã đi để biết luôn có người chờ cậu ở đó.

Cậu mỏi mệt và ngưng bước, tôi sẽ thay cậu chậm rãi tiến lên. Chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ đi theo từng dấu chân in lại của cậu.

Vì cậu thuộc về tôi.

Chỉ tôi thôi…