“Hai vị mỹ nhân, mời!” Một gã đàn ông gầy gò đứng bên cạnh Cổ Li và Thư Mộng gương mặt tươi cười hướng về phía hai người làm động tác mời.
Cổ Li dáng vẻ lạnh lùng hừm một tiếng kéo Thư Mộng sải bước hướng về phía thuyền hàng đi tới. Gã đi theo sau kinh ngạc hướng Đại Tích Tiểu Tích hỏi nhỏ: “Sao lại biết nghe lời vậy? Các ngươi dạy dỗ cách nào thế?”
Tiểu Tích gương mặt tươi cười ngẩng cao đầu nói: “Cần dạy dỗ gì chứ? Người chúng ta dâng lên, tất phải đợi Đại vương tự mình dạy dỗ, mới tăng thêm hứng thú cho người. Chúng ta chẳng qua chỉ nói với bọn họ, đi đến Kim cung rồi đợi chả mấy ngày sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Người sống cả đời không phải chỉ mong có tiền có thế sao, chẳng ai lại không vì tiền vì thế mà cúi đầu”
Lời này vừa nói thì liền nổi lên hàng loạt thanh âm phụ họa tiếp sau. Cổ Li và Thư Mộng đang đi ở phía trước đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt hai người đều lộ ý cười. Tiền. Thế. Hai người bọn họ một người giàu có bậc nhất thiên hạ, một người quyền khuynh thiên hạ. Có ai có được thế lực mạnh như bọn họ, có sự tôn quý như họ? Nói với hai người như thế mà có thể khiến họ xiêu lòng chịu cúi đầu, họa may có là quỷ mới được.
Thuyền hàng. Cổ Li và Thư Mộng bước tới mới phát hiện ra con thuyền hàng này, bên ngoài chất đống đầy các loại hàng hóa, nhưng bên trong toàn bộ trống không. Trong khoang thuyền trống, vài chục nam tử khôi ngô tuấn tú vẻ mặt mệt mỏi hoặc ngồi hoặc dựa vào thành khoang thuyền.
Thư Mộng thấy tất cả những người này đều tinh thần uể oải, nếu không bị trói chặt tay chân thì cũng thân thể yếu ớt vô lực nằm bò trên giường. Ánh mắt bọn họ đều lộ vẻ tuyệt vọng sầu thảm. Thư Mộng không khỏi âm thầm cắn răng. Cổ Li đứng bên cạnh cảm thấy được sự giận dữ âm thầm của nàng liền kín đáo dùng sức nắm lấy tay Thư Mộng, ý bảo Thư Mộng hãy cố bình tĩnh, đây chẳng qua chỉ là một phần nổi của núi băng, y muốn là muốn diệt tận gốc bọn cầm thú này chứ không phải đến đánh rắn động cỏ. Thư Mộng dĩ nhiên cũng hiểu điều này, tuy trong lòng giận dữ nhưng chỉ trong nháy mắt đã kiểm soát được cảm xúc của mình, lại giả bộ diễn vai một gã nhút nhát yếu đuối như trước.
“Hai vị mỹ nhân, tới đây, hai người ở chỗ này.” Một gã đàn ông ân cần hướng về Cổ Li và Thư Mộng, vừa đưa tay kéo Thư Mộng, vừa chỉ về phía chiếc giường tốt nhất trong khoang thuyền .
Thư Mộng thấy vậy thì cong mình khoát tay tránh sang phía bên kia Cổ Li, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ, nắm chặt lấy cánh tay của Cổ Li. Cổ Li vẻ mặt giận dữ, làm động tác che cho Thư Mộng và hướng tới gã đó nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Tích liền đi tới kéo gã đàn ông đó ra cười lạnh nói: “Ngươi làm gì vậy? Người dùng dâng lên Đại vương ngươi cũng dám chạm tới, có phải không muốn sống nữa không?”
Gã đàn ông liền kêu lên: “Ta chẳng qua chỉ muốn chỉ cho bọn họ chỗ tốt nhất thôi, nào dám chạm tới bọn họ?”
Tiểu Tích lạnh lùng nói: “Biết được là tốt. Bọn chúng không cần ngươi quan tâm đến, có huynh đệ chúng ta đây là được rồi. Bọn chúng cũng không thích người khác chạm vào, nhớ kỹ lấy, là ai dám chạm vào bọn chúng một chút, đừng trách hai huynh đệ chúng ta trở mặt, coi như không quen biết.”
Gã đàn ông sắc mặt trở nên khó coi, hừm lạnh một tiếng rồi quay người rời khỏi góc đó. Đại Tiểu Tích vẻ mặt trầm trầm, đảo mắt nhìn qua 4 người khác đang đứng bên cạnh. Thấy vẻ mặt mấy người đều có phần khó coi, không khỏi cười lạnh.
Cổ Li kéo Thư Mộng hướng tới vị trí dành cho hai người đi tới. Cổ Li liếc mắt nhìn gương mặt đang tỏ vẻ sợ hãi của Thư Mộng, không khỏi cười thầm dùng lực bóp bóp lên tay nàng. Thư Mộng quay lưng về phía mấy người kia, vẻ mặt trở lại bình thường, trừng mắt nhìn Cổ Li dọa nạt, đưa tay dùng sức bóp lại Cổ Li một cái.
“Ha ha, ca, xem tình cảm của bọn chúng tốt chưa kìa. Cũng tốt. Dù sao cũng chỉ còn lại có hai chỗ giường nằm. Bọn chúng một chỗ, chúng ta một chỗ, vừa đẹp.” Tiểu Tích thấy Thư Mộng và Cổ Li nắm tay kéo tay, không khỏi cười ha ha nói.
Đại Tích lạnh lùng nói: “Kẻ ngu xuẩn cứu mạng mình còn không được, ngược lại lại tự dâng mình thế vào, có thể không tốt sao?” Vừa nói vừa đi tới bên kia Cổ Li và Thư Mộng, quay đầu nằm xuống trên chiếc giường.
Cổ Li hơi nhíu mày, kéo Thư Mộng đến bên giường nằm xuống. Hai tay ôm ấp, ôm gọn cả người Thư Mộng trong lòng mình. Môi cong lên lộ ra một nét cười rõ ràng. Thư Mộng nhíu mày nhìn lên Cổ Li, thấy hai mắt y tràn ngập nét cười. Bắt nạt người ta còn cười đáng ghét như vậy. Nàng không khỏi đưa tay véo mạnh trên eo lưng y một cái. Cổ Li bị đau đến há mồm, liền càng ôm chặt lấy tay nàng, nói giọng an ủi: “Đừng sợ, có ta bảo vệ ngươi.”
Thư Mộng thấy Cổ Li ánh mắt đầy nét cười, cùng với lời nói trên môi hoàn toàn không giống nhau thì nghiến răng vùi đầu vào cổ y, há miệng cắn một cái. Cổ Li bị đau đến há mồm, đưa tay giữ trên gáy Thư Mộng áp thật chặt mặt nàng trên cổ mình. Thư Mộng bị ép đến hít thở cũng khó khăn, nhưng cũng không dám giãy giụa mạnh, cứ tiếp tục cắn mạnh cổ y. Hai người cứ một người cắn một người giữ, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người ôm ấp thật chặt, người lớn bảo vệ cho người bé thật cẩn thận, có ai biết được đang có một cuộc tranh đấu thầm lặng bên trong.
Thuyền đi đã bảy tám ngày. Những người trong khoang thuyền đều không thấy ánh nắng mặt trời. Cổ Li và Thư Mộng đều không từng thường đi với người các xứ trong Thánh Thiên, chỉ có thể ước chừng từ bến thuyền Quan Châu bị mang đi, mấy ngày nay thuyền cứ đi ngày đêm không ngừng, cũng không biết đã đi tới chỗ nào rồi.
“Xuống đi, xuống đi, đến nơi rồi.” Hôm đó Thư Mộng đang co người nằm trong lòng Cổ Li, hai người im lặng trao đổi, thì nghe tiếng Đại Tiểu Tích và mấy người khác hô lên. Tinh thần liền phấn chấn lên, hai người nhìn nhau rồi theo nhau bước ra.
Huyên náo. Cổ Li và Thư Mộng vừa bước xuống thuyền, thấy đập vào mắt là cảnh bến thuyền người qua người lại, các loại hàng hóa chuyển đến mang đi, người lên thuyền xuống bến đông đúc nhộn nhịp như thoi dệt, thật vô cùng náo nhiệt. Cổ Li và Thư Mộng không khỏi nhìn nhau, cảnh tượng thế này so với tưởng tượng của hai người thật hoàn toàn khác xa.
Thì ra mấy hôm rồi là đi trên biển, không biết cho rằng sẽ được chở đến một hải đảo. Như hiện tại thấy được thì người đi người đến đều là dân trên đất của Thánh Thiên quốc. Đi mấy ngày vừa rồi không phải là đi ra biển, mà là đi sâu vào lục địa, là đưa hai người tới sâu hơn trong lục địa Thánh Thiên vương triều.
“Đi thôi đi thôi, lên xe.” Chỉ thấy trên bến đã có một chiếc xe ngựa đứng chờ sẵn, Đại Tiểu Tích rất có phong cách lão đại, dẫn đầu đi trước.
Cổ Li nắm tay Thư Mộng, Thư Mộng nấp sau lưng Cổ Li, chỉ hé gương mặt đầy vẻ sợ hãi ra nói: “Bọn họ muốn đưa chúng ta đi đâu vậy?”
Tiểu Tích quay đầu nhìn Thư Mộng một cái, gương mặt tươi cười nói: “Đến nơi rồi sẽ biết. Nhẫn nhịn mấy ngày nay, ta biết các ngươi rất lo lắng buồn bực, cứ kiên nhẫn đi.”
Thư Mộng thấy Tiểu Tích vẫn giữ kín bí mật, không chịu nói cuối cùng là đi đến nơi nào thì không khỏi lặng lẽ bóp tay Cổ Li một cái. Cổ Li lạnh lùng nhìn Đại Tiểu Tích, hừm lạnh một tiếng rồi kéo Thư Mộng lên trước hướng về phía chiếc xe ngựa mà đi.
Cửa sổ trên xe ngựa đều bị che kín. Ngồi trong xe ngựa tối tăm, Thư Mộng khẽ nhíu mày hỏi: “Ngươi nói cuối cùng là mang chúng ta đi tới đâu?”
Cổ Li dựa trên thành xe ngựa được dành riêng cho hai người họ, lười biếng hờ hững nói: “Khi dừng xe thì sẽ biết là nơi nào thôi.”
Thư Mộng nghe trả lời liền nghiêng mình theo hướng âm thanh Cổ Li phát ra đánh tới một khuỷu tay. Cổ Li bị đau nhưng không giận, còn cười, nắm lấy tay Thư Mộng kéo một cái, đem cả người Thư Mộng kéo đến bên mình ôm vào trong lòng.
Thư Mộng mấy ngày qua bị Cổ Li ôm ấp đã thành quen, ngày nào cũng ôm ôm ấp ấp, ngủ cùng một chỗ trên giường. Lúc này bị Cổ Li ôm vào trong lòng cũng chỉ giãy giụa qua loa lấy lệ rồi thôi, chỉ nói: “Đã ôm lâu đến như vậy vẫn còn chưa đủ sao?”
Cổ Li nghe nói cười nhẹ đáp: “Làm sao đủ, trời lạnh như thế này lại có một cái lò sưởi, cứ tưởng lạnh chết ta rồi, có một cái lò sưởi tự nhiên, thật quá tốt.”
Thư Mộng nghe nói liền nổi giận. Trong bóng tối Cổ Li không thấy được sắc mặt của nàng, chỉ thấy tay nàng trên đùi mình véo mạnh một cái. Y liền vừa cười vừa nói: “Được rồi, đừng làm loạn nữa. Nhắm mắt để tập trung cảm nhận sự thay đổi phương hướng. Vừa rồi chúng ta đối diện với mặt trời, chính là hướng Tây. Nếu theo hướng đi mà xét thì là đi về phía sa mạc hoang vu nhất ở Thánh Thiên. Trên sa mạc đó thì có cái gì?”
Thư Mộng thấy Cổ Li nói ôm mình chỉ để cho ấm thì trong lòng không khỏi bốc hỏa, hiện giờ lại thấy Cổ Li giống như đang dỗ ngọt nàng vậy, lời nói vô cùng chân thành thân mật, không biết sao thấy vừa giận vừa buồn cười, sự giận dữ tự nhiên tiêu tan mất cả. Tựa vào lòng Cổ Li, nàng bắt đầu xác định hướng đi bằng cảm giác.