Thư Mộng thấy vậy phẩy tay một cái lạnh lùng nói: “Bãi triều. ”
Quần thần như nước đồng loạt lui xuống. Chờ cho trong kim loan điện không còn ai khác, Thư Mộng mới thở ra một hơi, dựa vào ngai vàng. Tử Dạng đứng bên cạnh lo lắng hỏi: “ Tiểu thư, thấy thế nào, còn cố gắng trụ được không? ”
Thư Mộng khép nhẹ làn mi, lắc đầu. Thân thể mệt mỏi đau nhức, khẽ động một chút cũng thấy khó khăn, chỗ kín lại càng đau đớn bỏng rát hơn. Nhớ đến đêm qua Cổ Li điên cuồng vày vò trên người mình, Thư Mộng thấy thẹn thùng lại càng thêm phần giận dữ. Sự giận dữ không rõ nguyên nhân không thể nói thành lời.
Nàng liền hít sâu một hơi hướng Tử Dạng nói: “ Chuẩn bị hành trang. Bổn hoàng cũng muốn xem Cổ Li ngươi chạy cũng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay bổn hoàng.” Nói xong liền mạnh mẽ đứng dậy, phất tay áo mà đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mấy ngày sau.
Vân Châu Bách Hoa lâu chính là nơi nổi tiếng phồn thịnh nhất Vân Châu, không phải bởi buôn kỹ bán nghệ gì cả, mà bởi rượu. Vân Châu vốn là nơi sản xuất rượu ngon nổi tiếng – Bách Hoa tửu nơi đây sản xuất là rượu ngon hạng nhất ở Thánh Thiên - mà Bách Hoa lâu lại chính là nơi sản xuất Bách Hoa tửu chính tông nhất, quanh năm hương rượu bay xa mười dặm, tân khách ghé thăm liên tục không ngừng.
Ngoài ra, điểm đặc biệt nhất của Bách Hoa lâu này chính là, nó không phải là một tửu lâu chính tông, nhưng xét từ một phương diện khác mà nói, nó lại mới là chính tông nhất. Ở đây không bán bất kỳ loại đồ ăn thức uống nào. Cùng lắm có bán loại bánh ngọt nhỏ kèm với đồ uống. Ở đây cũng không cần người chạy bàn, bởi trong tửu lâu tất cả đều là tửu bảo(1), người nào người đó đều rất am hiểu về rượu, phục vụ bàn bình thường có ai có thể so sánh được?
“ Hai vị khách quan muốn gọi Bách Hoa tửu loại bao nhiêu năm? ”
Một tửu bảo khí chất nho nhã nhìn thấy hai nam tử khí độ bất phàm đi lên thì lập tức tươi cười chạy ra đón lên lầu.
Người con trai đi trước, trên môi mang một nụ cười mê hồn, quen đường quen lối vừa đi lên vừa nói: “Các người có rượu bao nhiêu năm?”
Tửu bảo liền nở nụ cười, vừa đi phía trước dẫn đường vừa nói: “Khách quan hỏi chúng tôi có loại bao nhiêu năm a, chỉ cần khách quan nói ra, Bách Hoa lâu chúng tôi đều có cả. ”
Hai người con trai tìm đến chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ ngồi xuống. Người đi trước vừa nãy, nụ cười bừng sáng trên gương mặt, nói: “ Vậy thì mang ra loại Bách Hoa tửu năm mươi ba năm đi.”
Tửu bảo nghe thấy người này nói vậy nụ cười không khỏi càng tươi sáng hơn, nói: “Thì ra là chuyên gia thưởng rượu cuối cùng cũng tới rồi. Loại Bách Hoa tửu năm mươi ba năm này chính là loại cực phẩm trong các loại Bách Hoa tửu, so với loại bảy tám chục năm còn cao cấp quý giá và thuần khiết chính thống hơn nhiều. Xem ra tiểu nhân ở đây thực sự là dư thừa rồi. Khách quan, loại năm mươi ba năm này chính là loại cao cấp quý giá nhất. Tồn tại trong dân gian, ngoại trừ tiến cống cho hoàng đế ra còn lại chỉ có Bách Hoa lâu chúng tôi là có. Tiểu nhân cũng không khách khí với hai vị nữa, loại rượu này quá trân quý , giá cả dĩ nhiên là cũng đắt không tưởng, đây là bảng giá, hai vị có cần phải cân nhắc một chút hay không? ” Vừa nói vừa đem một bảng giá để bên cạnh chiếc bàn nhỏ đưa cho người nói chuyện.
“Ta nếu còn uống không nổi, thì cả Thánh Thiên này cũng không có ai uống nổi. Lấy một phần tới đây. ” Người này cũng chẳng thèm xem qua bảng giá, chỉ đơn giản nhẹ cười sai khiến vậy.
Tửu bảo thấy người này khí chất cao quý, trong lời nói tự nhiên toát ra khí thế của người có địa vị, không khỏi theo bản năng vâng một tiếng. Người còn lại từ đầu tới cuối vẫn chưa nói một lời, đưa tay rút ra một tờ ngân phiếu. Tửu bảo vừa thấy liền hướng hai người thi lễ, nhận lấy ngân phiếu rồi lui xuống. Bách Hoa lâu trước thu tiền sau mới xuất hàng, đây là quy tắc trăm năm nay. Mặc dù đặc biệt khác người, nhưng chính vì đặc biệt như vậy mà thu hút được bao nhiêu người, vì hâm mộ danh tiếng mà đến.
“Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon. So với ta uống ở trong cung còn thuần khiết chính thống hơn.”
Người con trai gương mặt lạnh lùng hờ hững, trước giờ vẫn không hé miệng, lúc này không khỏi khẽ mỉm cười nói: “Giám quốc đại nhân của tôi kiến thức trong lĩnh vực này quả nhiên thật quá sâu rộng a”.
Người con trai khen ngợi luôn mồm không dứt kia chính là Cổ Li. Cổ Li lúc này dáng vẻ ung dung tự tại tựa vào lưng ghế, gương mặt mang một nụ cười tao nhã nói: “ Đừng xưng hô loạn vậy. Nhớ năm đó ta còn ở Thương Châu cùng đại ca chung một chỗ, cũng là cao thủ trong lĩnh vực này, ai dám cùng ta so về thưởng rượu bình rượu, đó là tự muốn nếm đau khổ, Diệp, ngươi chẳng lẽ còn không biết?”
Lời nói vừa dứt, Cổ Li đột nhiên nhíu mày rồi nói tiếp: “Nhưng mà, cũng có một nữ nhân ngoại lệ. ”
Người con trai được gọi là Diệp liền nở nụ cười nói:“Tôi xem thì là Nguyệt chủ của chúng tôi rồi. Ngoài nàng ấy, tôi nghĩ không ra người nào khác có thể có khả năng này. ”
Cổ Li khóe miệng giật giật nói: “ Điệp Y đó thật biếи ŧɦái, con gái gì mà vừa lạnh lùng vừa ác nghiệt, thủ đoạn còn vô cùng tàn nhẫn. Ta thật chẳng biết nàng ta có điểm gì tốt, tên tiểu tử Hạo Nhiên đó lại cứ một lòng một dạ sống chết với nàng ta, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Thật là mất hết mặt mũi của tiểu thúc ta. ”’
Diệp không khỏi muốn bò ra cười, vẻ mặt không nín cười nổi nói: “Thiếu gia, đừng để Nguyệt chủ nghe được đó. Phải biết là thế lực của Nguyệt đường chúng tôi trải khắp Thánh Thiên. Nói không chừng trong lầu này cũng có người của chúng tôi. Nếu để Nguyệt chủ biết được cẩn thận lần này trở về lại bị nàng cho một trận."
Cổ Li hai hàng lông mày nhíu lại, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Ta mà sợ nàng? Nàng có lợi hại đến đâu cũng phải gọi ta một tiếng tiểu thúc (2). Đứa nhỏ nàng ta sinh ra theo đó cũng phải gọi ta một tiếng gia gia (3). Ta có thời gian sẽ đấu với nàng ta, không bắt nàng ta viết chữ "phục" thì tên của ta đem viết ngược lại đi. ”
Diệp liền lớn tiếng cười ha ha nói: “Gia gia, thiếu gia của tôi ơi, người bây giờ mới hai mươi tám tuổi, bản thân mình còn chưa có con, đã lên đến chức gia gia. Nói ra cái thân phận này thật đúng là lớn a, ây, tôi nói thiếu gia này, hôm đó ngài ra ngoài với bộ dạng đó, nói không chừng... ”
Cổ Li nghe Diệp nhắc đến chuyện y xuất cung ngày hôm đó sắc mặt không khỏi hơi biến đổi một chút rồi lại bình thường trở lại, cười khổ nói: "Tiểu tử ngươi còn nói tốt, ngay cả một tên hộ vệ cũng làm không tốt, ta thật nên mang ngươi đưa về chỗ Nguyệt chủ của các ngươi, trả về nơi sản xuất mới được. ”
Diệp liền kêu khổ nói: “Thiếu gia tốt của tôi ơi, tôi nào biết nữ hoàng kia lớn mật như vậy, dám ra tay với ngài. Nhưng mà ngài cũng đâu có thiệt thòi gì. Mặc dù thân thể có phải chịu khổ một chút nhưng diễm phúc cũng không tệ."
Cổ Li nghe Diệp nói bỡn cợt không khỏi trừng mắt nhìn một cái. Hôm đó dưới tác dụng của xuân dược cùng Thư Mộng phượng đảo loan điên, đến khi thuốc hết tác dụng thì thấy Thư Mộng đã sớm chịu không nổi hôn mê trong lòng mình rồi; mà bản thân mình thì ngay cả chút sức lực để đi lại cũng không có, nằm bò ra trên người Thư Mộng, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động, để cho Diệp bí mật tìm đến nơi nhìn thấy rõ rõ ràng ràng hết cả. Chờ bản thân có thể gượng dậy được, thu xếp cho nàng xong thì Diệp liền mang mình lúc đó đã ngủ nhân đêm tối rời khỏi hoàng cung. Đến khi tỉnh lại thì thấy mình đã trên đường rời khỏi kinh thành rồi.
Diệp thấy Cổ Li trừng mắt nhìn mình không khỏi cười thầm không nói. Cổ Li trầm mặc một lúc sau mới ưu nhã cười một tiếng nói: “ Không nói những chuyện đó nữa, những thứ kia với ta đã rất xa xôi rồi. Sau này trời cao biển rộng, gái đẹp trong thiên hạ, rượu ngon thơm hương, cuộc sống tự do tự tại đang chờ Cổ Li ta phía trước đi hưởng thụ."