Gia Hữu Điêu Thê

Chương 2: Giam cầm

Thư Mộng hơi nhíu mày, đưa tay đóng cánh cửa lớn, từ từ đi tới phía trước người con trai bị trói. Nàng đưa tay nâng đầu người con trai đang hôn mê lên, chỉ thấy người này dung mạo vô cùng anh tuấn, gương mặt góc cạnh, lông mày thẳng, đôi mắt phượng hơi xếch. Trên hàng mi dài, mồ hôi như những hạt ngọc li ti đang tụ lại thành giọt rơi xuống. Tóc dài ẩm ướt có vài sợi lơ thơ bết trên trán, từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống bên má. Đồng thời thỉnh thoảng lại thấy có tiếng rêи ɾỉ. Toàn bộ thân hình trong trạng thái này đã tỏa ra vẻ tà mị khôn cùng, nếu mở mắt ra thì không biết sẽ là một nam tử mê hoặc đến độ nào.

Thư Mộng nhìn người con trai trước mắt toàn thân đã mơ hồ đỏ lên thì không khỏi nhíu mày nói: “Thật vô dụng, hoàng đế ta có khi nào nói muốn đối xử với y thế này, thật không biết cái gì là cái gì.”

“Thần còn tưởng thỏ khôn đã chết thì chó săn cũng bị nấu, không ngờ là đã hiểu sai ý tứ của nữ hoàng bệ hạ rồi.”

Một âm thanh khàn khàn bất ngờ vang lên, khiến cho Thư Mộng không khỏi kinh sợ.

Chỉ thấy đôi mắt nhắm chặt từ từ hé mở, ánh mắt lưu chuyển không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn toát ra vẻ quyến rũ dụ hoặc. Khóe miệng hơi nhếch lên, cả người toát ra vẻ phong lưu chết người. Con người này không nghi ngờ là cực phẩm trong giới nam nhi.

Thư Mộng chầm chậm buông bàn tay đang đỡ bên hàm y, đối diện nhìn thẳng hồi lâu rồi khẽ mỉm cười nói: “Giám quốc đại nhân, đã khiến ngài chịu oan rồi.”

Người con trai bị trói đó chính là Giám quốc của Thánh Thiên vương triều, là nam nhân của nữ hoàng quyền khuynh thiên hạ trước kia, Cổ Li. Cổ Li nghiêng đầu dựa vào cánh tay bị treo cao của mình, đôi môi khô càng thêm khô. Động tác nguyên là tự nhiên không cố ý này, khi y thực hiện tự dưng lại nảy sinh cảm giác đẹp đẽ; liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, y không khỏi nở nụ cười gian tà nói: “Đưa thần tới nơi này, không biết nữ hoàng bệ hạ người muốn làm gì?”

Thư Mộng nhìn Cổ Li thân mình đầy mồ hôi, đôi môi khô nứt, mắt liếc nhìn bình ngọc lưu li để bên trên chiếc giường ngọc đen, nhìn ánh sáng phản xạ qua làn nước bên trong liền theo hướng bên giường đi tớii chầm chậm nói: “Giám quốc đại nhân đừng hiểu nhầm, bổn hoàng đối với Giám quốc đại nhân không hề có hứng thú.”

Cổ Li liền a một tiếng, khe khẽ nở một nụ cười nói: "Bệ hạ, người thử nói xem hiện giờ thần đang trong bộ dáng này cùng với một mình người ở chung một chỗ, như vậy vẫn là người với thần không có hứng thú sao?"

Thư Mộng thấy nước trong bình lưu ly khi rót ra hương thơm không gì sánh được, không khỏi uống thử một ngụm thấy đỡ khát, ngoài ra không thấy gì khác liền quay mình đi tới bên Cổ Li. Bắt gặp ánh mắt đầy hàm ý sâu xa của Cổ Li, Thư Mộng nhẹ nhàng cười nói: "Là bổn hoàng không phải với ngươi, bổn hoàng sẽ bù đắp cho ngươi. Nói chuyện hứng thú, hứng thú này không gì so được, bổn hoàng nếu đối với ngươi không có hứng thú, cũng sẽ không bỏ hết tâm tư lưu giữ Giám quốc đại nhân tại nơi này." Vừa nói vừa nâng chén ngọc tới bên môi Cổ Li.

Cổ Li đã thấy Thư Mộng uống một ngụm liền cũng không từ chối, thoải mái uống một hơi cạn sạch, trong chốc lát cảm giác toàn thân khô nóng cũng tiêu tán.

Cổ Li từ đầu toàn thân vẫn bị trói buộc không thoải mái, lúc này cảm giác đã tốt hơn nhiều, thở ra một hơi. Nhìn thẳng vào mắt Thư Mộng, y nhíu mày nói: "Bệ hạ, đây chính là cách người đãi khách ư?"

Thư Mộng thấy Cổ Li ung dung điềm tĩnh, bản thân bị giam giữ nơi đây nhưng một chút sợ hãi cũng không có, trái lại còn tỏ vẻ vừa lòng giống như y tới đây làm khách vậy, trong lòng không khỏi thầm gật đầu có phần tán thưởng, ưu nhã cười nói: "Thật xin lỗi. Đối đãi với Giám quốc đại nhân thế này đúng là có phần lỗ mãng. Mong là Giám quốc đại nhân không tính toán so đo." Vừa nói vừa tiện tay lấy ra chiếc ghế, đồng thời đưa tay mở khóa còng xích sắt, đỡ cho Cổ Li ngồi trên ghế.

Cổ Li ngồi trên ghế, cử động hai cánh tay tê cứng đến không có cảm giác. Bởi trên người chỉ có áσ ɭóŧ dán chặt vào thân trên nên chỉ có thể vắt chéo chân mà ngồi, cố gắng mới không để lộ ra điểm nhạy cảm. Nhưng hai chân dài đẹp đẽ thì không có chỗ nào có thể tránh không lộ ra cho được. Cổ Li cũng không để ý. Thư Mộng cũng không nói một lời. Y như đang để tâm chuyện khác, ngả ra sau tựa vào lưng ghế, hai mắt khép lại giống như đang nghỉ ngơi.

Thư Mộng thấy Cổ Li cứ tự nhiên như thế ngồi trước mặt nàng, giống như hoàn toàn không để ý tới nàng, không khỏi chầm chậm nở nụ cười nói: "Giám quốc đại nhân thật có phong độ. Bổn hoàng mới nhìn thấy Giám quốc đại nhân một lần thì đã biết là người phi thường, quả nhiên bình tĩnh thâm trầm."

Cổ Li mắt vẫn nhắm, cong môi lên đáp: "Bệ hạ, thần hiện giờ chỉ là một thảo dân, cái gì Giám quốc đại nhân thật không dám nhận. Thần còn tưởng bệ hạ so với thần càng rõ hơn mới phải."

Thư Mộng cười cười không nói. Quả thật, nàng là người rõ nhất. Ngày hôm nay nàng đã tiếp nhận ngọc tỷ và binh phù từ Cổ Li, Cổ Li cũng đã từ chức Giám quốc không ở nơi triều đình nữa. Nhưng lúc bá quan văn võ đều quỳ xin mới khiến nàng càng hiểu rõ hơn, Cổ Li rốt cục nắm giữ quyền lực lớn thế nào, lại có thế lực lớn thế nào. Không thể ngờ tân hoàng đế đã đăng cơ, mà bá quan văn võ vẫn còn quỳ xin cùng y, một người như thế, thật quá nguy hiểm.

Cổ Li thấy Thư Mộng vẫn không nói gì, không khỏi nở nụ cười châm chọc nói: "Nữ hoàng bệ hạ muốn nói cái gì thì nói cái đó, dù có muốn Cổ Li chết cũng không phải không thể nói, không thể làm. Thần làm Giám quốc cũng đã nghĩ đến sẽ có ngày thế này. Chỉ là thần trước giờ cũng không để trong lòng, cho là không người nào mới đăng cơ ngôi vị chưa vững đã muốn động đến thần. Không ngờ thần đã bị bắt xuống đây rồi. Thư Mộng bệ hạ, thần đã quá coi thường người rồi."

Y nói xong liền chầm chậm mở hai con mắt, gương mặt mang một nụ cười giễu cợt nhìn Thư Mộng.

Thư Mộng hơi nhíu mày, bước lên hai bước tiến tới trước mặt Cổ Li nhìn xuống nói từng chữ từng chữ: Công to hơn chủ là đại kị của phép vua tôi. Huống chi Giám quốc có quyền phế lập hoàng đế. Bảo ta không để ý tới ngươi, tuyệt đối không thể nào."

Cổ Li thấy Thư Mộng nói chuyện thẳng thắn, không khỏi khẽ động. Thư Mộng thấy Cổ Li nụ cười ung dung vẻ không quan tâm thì cười cười nói: "Tuy nhiên bổn hoàng trước giờ vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện làm hại ngươi. Mặc dù ngươi quyền lực quá lớn, sau lưng lại có Cổ gia thế lực rộng khắp Thánh Thiên vương triều chống đỡ, đối với bổn hoàng không phải điều tốt lành gì."

Cổ Li khẽ động chân mày, lạnh lùng a một tiếng. Thư Mộng không để ý tới sự hiềm nghi của Cổ Li, đưa tay chống thành ghế phía sau gáy Cổ Li, nhìn thẳng vào mắt y mà nói: "Mặc dù ngươi là mối đe dọa lớn nhất của ta, nhưng bổn hoàng cũng không phải kẻ trở mặt vô tình. Hành động và thái độ của ngươi cùng với Cổ gia như thế nào, bổn hoàng đều ghi nhớ trong lòng, ngàn dặm nghênh đón bổn hoàng dù chưa thấy ngươi mấy lần. Nhưng mà bổn hoàng cũng niệm tình ngươi, là ngươi trong lúc Thánh Thiên vương triều nguy nan đã ra mặt, vì Thánh Thiên mà chống đỡ một mảnh trời, vì bổn hoàng mà xây dựng một cơ sở vững chắc. Bổn hoàng có e ngại thế lực của ngươi, cũng sẽ tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với ngươi."

Cổ Li thấy Thư Mộng nói vừa tự tin, vừa chân thành. Mặc dù gặp gỡ không nhiều, nhưng thấy những lời Thư Mộng vừa nói, so độ chân thành tự tin và phong độ khí khái thì nam nhi cũng không bằng, y không khỏi liếc nhìn Thư Mộng một cái vẻ dụ hoặc, ung dung từ tốn nói: "Bệ hạ như vậy là ý gì? Thả thần ra thì không dám, không thả thần cũng không dám. Thật là hai đường đều khó quyết định a."