Trần Tiên Sinh Và Trình Phu Nhân

Chương 9

Hôm nay Trình tiểu thư bị ức hϊếp ở chỗ làm, ôm một bụng tức về nhà, Trần tiên sinh còn chưa về, cô liền bắt đầu thu dọn nhà cửa, làm cơm tối.

“Vợ à!” Trần tiên sinh mở cửa, giầy còn chưa cởi, đã đứng ngay ở cửa hò hét: “Có chuyện tốt!”

Trình tiểu thư buộc tạp dề, cầm muôi ra khỏi phòng bếp, dửng dưng nói: “Thế nào, nhặt được vàng hả?”

“Thô tục” Trần tiên sinh vui vẻ nhiệt tình mở ra tờ tranh tuyên truyền trong tay, “Hiệu ảnh ở tiểu khu bên cạnh có khuyến mãi đấy.”

Trình tiểu thư thờ ơ đáp lời: “Thế à, chụp ảnh nghệ thuật cho chó không lấy tiền hả? Đưa Thịt Viên nhà chúng ta đi kiếm hời.”

Trần tiên sinh bị tổn thương, tức giận quẳng cặp tài liệu lên sofa, dọa cho Thịt Viên đang nằm ngáy trên sofa sợ đến run cầm cập, nghi hoặc nhìn nam chủ nhân. Nam chủ nhân không nên nết của nó, tức giận thở hổn hển: “Trong mắt em cũng chỉ có Thịt Viên thôi!”

Trình tiểu thư nhíu mày: “Nếu không thì, anh cũng lăn lộn trên đất làm trò thử coi? À, anh có thể nhỉ, em suýt chút nữa thì quên” Nói xong, cô tự vào phòng bếp.

Trần tiên sinh tức đến xanh mặt, ngồi trên sofa hờn dỗi hồi lâu, không thấy ai đến dỗ, anh lại tự mình điều chỉnh tâm trạng, lắc mông chạy theo vào phòng bếp, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Trình tiểu thư, Trần tiên sinh trách móc: “Em không yêu anh nữa, cũng không đến dỗ anh”

Trình tiểu thư không thèm quay đầu lại, thản nhiên nói: “Em yêu anh, cầm bát đũa ra ngoài, sắp được ăn rồi.”

Thái độ của Trình tiểu thư khiến Trần tiên sinh tổn thương nghiêm trọng, tiến lại phía sau lưng Trình tiểu thư, bất mãn nói: “Em không yêu anh nữa! Cũng không thèm đối xử nghiêm túc với anh!”

“Anh ầm ĩ đủ chưa, không cầm bát đũa thì ra ngoài thu xếp bàn ghế đi.”

“Em khinh thường anh! Em lạnh nhạt với anh như vậy!” Môi run rẩy, Trần tiên sinh nói: “Trình Y Nhiên, em phụ anh.” =)) ông chồng này ko ngày nào ko diễn kịch

Trình tiểu thư bị ầm ĩ làm phiền, tắt bếp, quay người lại, mắt lạnh nhìn Trần tiên sinh: “Anh có tin là em sẽ đem tất cả thức ăn có thịt cho Thịt Viên liếʍ qua một lần rồi mới để anh ăn không.”

Trần Hựu Lâm lé mắt ngó nhìn món ớt xanh xào thịt đang bốc khói nghi ngút, hít một hơi ưỡn ngực, xoay người đi rút bát đũa mang ra, bước nhanh ra ngoài phòng bếp rồi mới ngoan ngoãn nói: “Vợ ơi, bàn dọn xong rồi, em mau lên chút, đói chết đến nơi rồi.”

Ăn cũng lưng lửng dạ rồi, Trần tiên sinh mới cầm thẻ khách hàng của tiệm chụp ảnh để lên bàn, chỉ vào một loại hình dịch vụ trong đó cho Trình tiểu thư xem.

“Cái gì? Tìm lại ký ức kiếp trước.” Trình tiểu thư bĩu môi nói, “Kiếp trước chúng ta có quen sao, sao em không nhớ nhỉ.”

“Chính thế, chính vì thế nên em phải tìm lại ký ức kiếp trước.” Trình tiên sinh hăng hái hớn hở nói, “ Bảo là trước khi chụp ảnh nghệ thuật, sẽ có biên kịch viết kịch bản đo ni đóng giày cho chúng ta, sau đó để hai người chúng ta diễn, có thể quay phim, có thể chụp hình, có phải trò này rất thú vị không?”

Trình tiểu thư vùi đầu ăn cơm. “Không đi, không rảnh.”

“Anh đặt trước mất rồi!”

“Được lắm! Trần Hựu Lâm anh lại lãng phí tiền!”

“…”

Trần tiên sinh im lặng một lúc, rất chi là ấm ức vò thẻ khách hàng lầu bà lầu bầu, “Sắp tới là kỷ niệm ngày cưới lần thứ hai rồi, dạo này công việc của em cũng bận rộn, anh cũng không dễ dàng gì mới thấy có chút thời gian, muốn để em nghỉ ngơi một chút, em không đi … em không đi thì thôi, tự anh đi tìm lại ký ức kiếp trước, 50 năm sau, khi em và anh cùng lục tìm ảnh cũ cũng chỉ thấy bóng anh một mình lẻ loi, đơn độc … chỉ có mình anh …”

Trình tiểu thư day day trán: “Được, được rồi, nghe lời anh, nghe lời anh.”