Trần Tiên Sinh Và Trình Phu Nhân

Chương 6

Sự ghen ghét của Trần tiên sinh cũng là có nguyên do.

Nói tới quá trình theo đuổi Trình tiểu thư, Trần tiên sinh có thể thao thao bất tuyệt ba ngày ba đêm, kèm theo đó là rớt ra cả ca nước mắt xót xa. Lý do không phải vì ai, chỉ vì Trần tiền sinh nhỏ hơn Trình tiểu thư một tuổi, lúc học đại học, bọn họ học cùng trường, cùng một khoa, cùng một chuyên ngành, thứ duy nhất không giống đó là Trần tiên sinh học sau Trình tiểu thư một khóa.

Thật ra từ lúc nhập học, Trần Hựu Lâm đã thầm mến Trình Y Nhiên tiểu thư rồi, chỉ là lúc đó Trình tiểu thư đã là bạn gái của người khác rồi. Trần tiên sinh kể từ năm nhất đại học, mỗi đêm đã tự nhủ lòng rằng tơ tưởng đến vợ của người khác là việc đáng hổ thẹn, nhưng mà trái tim cứ càng bị đánh mắng nó lại càng cứng cáp lớn lên.

Cuối cùng, anh đen dần.

Dựa trên nguyên tắc vĩ đại là hạnh phúc là phải đấu tranh mới có, phụ nữ là phải giành giật mới được, vào năm tư lúc Trình tiểu thư sắp tốt nghiệp, anh cũng nắm được cơ hội…

Khi đó Trình Y Nhiên hay cãi nhau với bạn trai là Dịch Nam, nguyên do chẳng bởi vì ai, chỉ vì mỗi người đều nóng lòng với con đường riêng sắp tới, không có mâu thuẫn cũng có thể ầm ĩ tạo ra những mâu thuẫn nhỏ. Đúng lúc đã qua ba năm kháng chiến, Trần tiên sinh đã có tương lai xán lạn trên danh nghĩa là “bạn tốt” của Trình tiểu thư.

Một ngày cuối tuần, Trần tiên sinh lấy lý do là đi thực tiễn, mời Trình tiểu thư ăn cơm, xong lại nhân tiện đi dạo trên con đường đèn chiếu tù mù ngoài trường học, thật không may, vừa vặn nhìn phải Dịch Nam tiên sinh đang ở cùng một cô nhân viên.

Khuôn mặt Trình tiểu thư nhất thời biến sắc, muốn xông ra để hỏi cho rõ ràng, Trần tiên sinh nhân cơ hội ngăn lại, ra vẻ thần bí nói: “Chị như thế này không hay đâu, dù sao đàn ông cũng cần chút thể diện.”

Trình tiểu thư ngẫm nghĩ cũng có lý, gọi một cú điện thoại để chất vấn: “Anh đang ở đâu?”

Dịch Nam ngẩn người: “À, ở bên ngoài.”

“Một mình?”

“Uhm”

“Dịch Nam, chúng ta chia tay đi.” Trình tiểu thư cúp điện thoại “oa” một tiếng khóc òa lên.

Trần tiên sinh nắm lấy cơ hội lúc Trình tiểu thư đang đau lòng kéo cô tới công viên, mua bia để bên cạnh, chìa vai ra cho Trình tiểu thư lau nước mắt.

Trình Y Nhiên vừa uống bia vừa khóc, cuối cùng cô nghĩ ra một điểm, chọc chọc đầu Trần Hựu Lâm nói: “Sao hôm nay cậu lại gọi tôi đi ăn, sao hôm nay lại để tôi đi dạo phố chứ, nếu tôi không thấy thì tốt rồi, không thấy thì tốt rồi!”

Trần Hựu Lâm thật thà đã bị đánh trúng mấy đấm: “Ừ, tôi thừa nhận thấy tình cảnh như vậy, tôi rất vui.”

“Cậu là biếи ŧɦái à? Thích nhìn phụ nữ khóc?”

“Tôi thích thấy em thất tình.” Trần Hựu Lâm gãi gãi đầu nói: “Như vậy, tôi mới có cơ hội.”

Trình Y Nhiên ngạc nhiên một hồi, ngẩn người chán rồi mới phun nước bọt hỏi: “Cậu … cậu không phải là ý đấy … ý đấy chứ?”

Trần Hựu Lâm hít sâu một hơi, hét: “Trình Y Nhiên, tôi chính là thích em!”

Trình Y Nhiên trong nháy mắt choáng váng, nước mũi chảy xuống cũng quên cả chùi, vẫn là Trần Hựu Lâm nhìn không nổi, lấy tay áo mình lau đi cho cô, anh cúi đầu nói: “Tôi nhịn mấy năm nay rồi … hôm nay cuối cùng cũng có thể bày tỏ, em muốn đánh tôi, xin nhẹ tay một chút.”

Trình Y Nhiên đương nhiên không đánh anh nữa, cô chỉ lầm bầm mắng : “Đàn ông các người đều là lũ khốn kiếp, một tên hai tên đều khốn kiếp.”

Sau đó không lâu, Trình Y Nhiên biết được, Dịch Nam đã cho Trần Hựu Lâm một trận ra trò.

Ân oán giữa hai người đàn ông tranh giành phụ nữ chúng ta sẽ không kể nhiều cho mệt, chỉ là từ đó có thể thấy được, tình cảm của Trần tiên sinh dành cho Trình tiểu thư ngay từ đầu đã ý thức được gian nan cực khổ, chỉ cần phát hiện ra Trình tiểu thư có tí tẹo nào không vừa ý, anh sẽ lại làm nũng, lăn lộn ra vẻ đáng thương, quấn lấy Trình tiểu thư tới khi cô ngoan ngoãn đầu hàng mới thôi.

Chỉ là kết quả cuối cùng của lần tình cờ gặp lại mối tình đầu là ---Trần tiên sinh ăn rất sung sướиɠ, Trình tiểu thư ngủ rất thoải mái, Trần tiên sinh ốm rất nghiêm trọng.

Đúng vậy, kẻ giả bộ đáng thương này qua một đêm vận động quá tải … ốm rồi.

Theo cách nói của Trình tiểu thư thì: “Anh đúng là tên ngốc vô dụng!”