Trần tiên sinh đứng đờ ở cửa. Anh không kéo nổi mặt xuống mà xin lỗi, chỉ lớn tiếng hét: “Em rốt cuộc muốn giận tới khi nào!” Trong câu nói chẳng có chút uy hϊếp nào, mà toàn là tủi thân và cố tỏ vẻ can đảm mà thôi.
Trình tiểu thư đang tức giận, một lời cũng chẳng muốn nói với anh, lấy một cái gối ném vào người chồng: “Cút đi cho em!”
“Có phải anh lăn (*) rồi thì em sẽ không tức nữa không! Trần tiên sinh vẫn thở hồng hộc như trước.
(*) Cổn: nghĩa là cút, xéo; cũng có nghĩa là lăn lộn. Chỗ này đang ông chằng bà chuộc ;))
“Cút” Trình tiểu thư không buồn nhiều lời, kéo chăn ra muốn đi ngủ, nào ngờ cô còn chưa nằm yên, chăn trên người đã bị kéo xuống mất. Gân xanh trên trán Trình tiểu thư phập phồng, trừng mắt tức giận đến nỗi muốn xé xác, mắng người. Nhưng lại nhìn thấy Trần tiên sinh trải chăn ra nền đất, anh nằm xuống, rồi cứ thế lăn, lại thở hổn hền ngồi dậy “Anh lăn rồi đấy!”
Trình tiểu thư không thể không thừa nhận cô bị chiêu này làm cho kinh hãi tột độ, giữa lúc cô còn đang bối rối, Trần tiên sinh lại gào lên: “Anh phải lăn mấy vòng em mới không giận nữa!”
Trần tiểu thư lấy luôn chiếc gối duy nhất trên giường, lại ném vào lòng Trần tiên sinh: “Anh cút thẳng ra phòng khách cho em, đi mà tranh giành địa bàn với Thịt Viên ấy!”
“Vậy sáng mai dậy rồi không được phép giận nữa nhé!”
Trình tiểu thư nhìn anh chằm chằm, không nói câu nào. Trần tiên sinh lấy một cái gối đặt lại lên giường, tự mình kéo chăn và ôm gối vừa tức giận lại cực kỳ tủi thân đi ra phòng khách. Đi được vài bước, lại quay đầu lại nói lớn tiếng: “Trong ngăn tủ vẫn còn chăn, em lấy ra đắp cho anh! Hừ! Anh mới không thèm nói là đêm lạnh đâu, vợ sinh bệnh anh mới không đau lòng đâu …”
Anh vừa lẩm bẩm vừa đi ra, tiếng lảm nhảm lẫn trong tiếng sủa của Thịt Viên. Chú chó nhỏ hình như là đang chán ghét vị nam chủ nhân này, lại giống như nó đang chế giễu anh …
Trình tiểu thư thở dài một tiếng úp mặt, đối mặt với người như chàng ngốc này, cô có thể giận đến mức nào chứ!
Nằm trên giường trở mình hơn nửa tiếng đồng hồ, Trình tiểu thư vẫn không ngủ nổi, cuối cùng vẫn mặc áo khoác, rón rén đi ra ngoài, thấy chồng cuộn tròn chăn lại thành một bọc nằm trên mặt đất, lòng cô lại mềm nhũn, cô ngồi xổm xuống, thở dài nói: “Thực là tên ngốc thiếu cảm giác an toàn.”Nói xong lại chọc chọc lên mặt anh: “Anh là cún sao, cứ phải giả bộ lấy lòng như vậy.”
Thịt Viên nằm bên cạnh mở mắt ra, nhìn thấy Trình tiểu thư khe khẽ “ư ử” một tiếng. Trình tiểu thư vội đưa ngón trỏ lên môi “xuỵt” một tiếng, để Thịt Viên im lặng lại. Nào ngờ tay cô còn chưa bỏ xuống, đã bị người ta nắm chặt, Trần tiên sinh nằm trên mặt đất, mắt lấp lánh nhìn vợ chằm chằm: “Vợ ơi, vợ thương chồng rồi phải không, thế thì để anh lên giường ngủ nhá”
Con ngươi Trình Y Nhiên đảo đảo: “Chúng ta không phải đã nói là sáng mai mới hết giận sao?”
Trần tiên sinh kéo kéo áo vợ nói: “Anh sai rồi, lần sau sẽ không dám không tin em nữa.”
“Ờ”
“Lần sau cũng không to tiếng với em nữa.”
“Ờ”
“Vậy chúng ta có thể về phòng được chưa?” Chưa đợi Trình tiểu thư đồng ý, Trần tiên sinh lại thở dài nói: “Nếu anh đã nói như vậy mà em vẫn chưa vừa lòng, vậy chúng ta cứ ở phòng khách đi.”
Trình tiểu thư nheo mắt nhìn chồng : “Anh muốn làm gì?”
Trần tiên sinh nhếch miệng cười, tay dùng sức một chút, kéo Trình tiểu thư xuống dưới người mình: “Phục vụ vợ.”
“A, chờ đã … Trần Hựu Lâm, chờ đã! Về phòng, về phòng a khốn kiếp! Thịt Viên … Thịt Viên đang nhìn kìa …”
“Hừ, đừng tưởng anh không biết, nó nhìn thấy người ta hành sự ở bên ngoài bao nhiêu lần rồi. Anh mặc kệ nó, nó cũng đừng để ý đến anh.”
Cuối cùng cấp bách quá nên Trần tiên sinh vẫn không cho Trình tiểu thư về phòng, hai người trực tiếp hành sự trên sô pha.
Lúc tới cao trào, Trần tiên sinh thầm thì tên vợ một lần lại một lần, dường như là muốn hai người hợp lại làm một.
“Y Nhiên, Y Nhiên, anh yêu em.”
Quen em, thích em, yêu em, kết hôn với em, qua đoạn đường dài như vậy, anh vẫn yêu em như thuở ban đầu, đợi tới khi cả hai đầu tóc bạc phơ, anh vẫn sẽ yêu em như thế.
Cô lạc lối trong biển tình cảm mãnh liệt của chồng, ôm chặt lấy cổ anh, thở hổn hển ghé bên tai anh, dùng giọng đứt quãng nói với anh một lời yêu hoàn chỉnh: “Em cũng yêu anh.”
Bằng lòng mang theo nỗi bất an còn chưa biết, bước vào hôn nhân, hoàn toàn bỏ lại cuộc sống quen thuộc trong quá khứ, tiếp nhận một người khác bước vào cuộc đời mình, sau đó bầu bạn, thương xót lẫn nhau cho đến hết cuộc đời, cô dùng nhiều dũng cảm và tin tưởng nhất để đổi lấy anh - người cô yêu nhất.