Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 58
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Cô dùng câu khẳng định nói ra những lời này.
Ông cụ duỗi tay chặn đường cô:
- Còn muốn chạy à?
Nam Nhiễm nở nụ cười:
- Ông đừng chạy là được, tôi không thích thứ biết chạy.
Bỗng nhiên Tiểu Hắc Long có loại dự cảm không ổn.
Ký chủ sắp ra tay với bọn buôn người lẻ tẻ này à??
Ông cụ nghe nữ sinh kia nói mà chả hiểu gì.
Chỉ tưởng cô bị dọa choáng váng.
Ông ta cười lộ rõ nếp nhăn, nhìn qua có vẻ già nua.
Nhưng cánh tay ông khá khỏe, cơ bắp lờ mờ hiện ra.
Ông cụ kéo Nam Nhiễm đi vào bên trong kho hàng, đang định lấy dây thừng trói cô lại thì bỗng nhiên bị ăn một đấm.
Ông ta nhanh chóng chặn cú đấm ấy lại.
Gương già nua mặt cười như một đóa hoa cúc:
- Hóa ra là biết võ, trách không được dám nói nói vậy. Đáng tiếc mày gặp tao.
Ông cụ giữ chặt nắm tay Nam Nhiễm, ánh mắt dần dần có chút đáng khinh.
Không thể phủ nhận, nữ sinh này rất xinh đẹp.
Nghĩ vậy, ông cụ thò mặt tới gần, định hôn cổ tay cô.
Thật biếи ŧɦái.
Nam Nhiễm không có trốn, mí mắt khẽ nâng.
Sau đó liền nghe được tiếng kêu rên vang lên.
Ông lão che miệng, chân lùi về sau hai bước.
Miệng ông đầy huyết, hai mắt phẫn nộ, muốn lui ra sau.
Nắm đấm Nam Nhiễm biến thành móc câu chộp tới cổ ông cụ. Từ từ đè ông ta xuống mặt đất.
Sau đó cả khuôn mặt ông cụ dính đầy bùn đất.
Nam Nhiễm nhìn máu dính trên tay, lại nhìn ông lão kia bị đè trên mặt đất đang giãy giụa, ánh mắt hung tợn.
Cô rũ mắt, toàn thân lười nhác.
Mũi chân dẫm lên xương sống ông ta.
Răng rắc một tiếng.
Người nọ phát ra tiếng rên nức nở.
Sau đó quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy.
Cho rằng chỉ nhiêu đó đã xong rồi?
Không, vừa mới bắt đầu mà thôi.
Tiếng răng rắc răng rắc kia vẫn tiếp tục.
Bắt đầu từ mắt cá chân đến cẳng chân, đầu gối, đùi, xương sống.
Cô chậm rãi dẫm lên.
Có thể thấy rõ nửa cơ thể người này biến hình vặn vẹo.
Nam Nhiễm cúi đầu:
- Đã nói đừng chạy rồi mà ông còn dám chạy à?
Thanh âm cô rất nhẹ.
Bởi vì cô cúi đầu nên không thấy biểu cảm trên mặt cô.
Sống lưng Tiểu Hắc Long lạnh băng.
Nó cho rằng giá trị hắc ám của ký chủ sẽ tăng vèo vèo, nhưng thực tế không có có gì biến hóa cả.
Ông cụ kia đã sớm ngất xíu, nửa người dưới vặn vẹo chảy ra một dòng chất lỏng, mùi khó ngửi bốc lên.
Nam Nhiễm ngẩng đầu, lắc cổ, có vẻ không để ý lắm.
Thanh âm Tiểu Hắc Long run rẩy:
【Ký…ký chủ, cô đang làm gì thế? 】
Nam Nhiễm:
- Trừng phạt người xấu chứ làm gì.
Cô nói xong, Tiểu Hắc Long tắt tiếng luôn.
Ký chủ trừng phạt người xấu.
Đây là kẻ buôn lậu, định xuống tay với ký chủ.
Nghe có vẻ rất hợp lý nhỉ.
Nhưng… nhưng nhìn con người vẫn đang vặn vẹo độ cong kỳ quái trên mặt đất kia.
Có lẽ xương toàn thân đều bị dẫm nát rồi.
Nam Nhiễm thu chân, thong thả ung dung:
- Không nên trừng phạt người xấu à?
Tiểu Hắc Long lập tức nói:
【Nên, nên. 】
Nam Nhiễm:
- Ta làm đúng phải không?
Tiểu Hắc Long lặng im.
Vì sao nó cảm thấy ký chủ còn hung ác hơn kẻ xấu nữa??
Cứ tưởng chuyện này đã kết thúc.
Ai ngờ khi Tiểu Hắc Long nói chuyện với ký chủ nhà nó thì cửa lớn bỗng bị đạp mở văng ra.
Nghe được tiếng xe máy và ô tô dừng ngoài cửa.
Một đám người có vẻ rất bặm trợn, trong tay cầm vũ khí bước vào.