Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 54
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Tả Hàm xua tay nói:
- Tớ… ân nhân, không phải tớ muốn cậu làm cái gì. Chỉ…chỉ…chỉ…muốn cạnh tranh công bằng với cậu được không?
Tả Hàm lắp bắp nói.
Câu công bằng cạnh tranh rối rắm hai tuần mới nói ra.
Nam Nhiễm nghe xong, thờ ơ.
Tiểu Hắc Long giải thích:
【 ký chủ, Trình Văn Hoắc chính là con cưng của Thiên Đạo. 】
Nam Nhiễm:
- Ai cơ?
Tiểu Hắc Long đã hiểu thấu ký chủ ngoại trừ viên dạ minh châu kia thì chả nhớ ai cả.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói:
【Qủa cầu pha lê đó.】
Mí mắt Nam Nhiễm giật giật, mở ra:
- Ừ.
Tả Hàm nghe ân nhân đồng ý rồi kích động thiếu chút nữa khóc luôn.
Tả Hàm ngồi xổm xuống, đôi tay nắm chặt tay Nam Nhiễm, hai mắt long lanh:
- Ân nhân.
Nam Nhiễm ngồi dậy, ý bảo Tả Hàm đứng dậy.
Tả Hàm ngoan ngoãn đứng lên liền.
Nam Nhiễm vươn đầu ngón tay ra vói vào túi tiền cô ấy sờ soạng.
Thanh âm Tả Hàm rất nhỏ, như là sợ dọa ân nhân nhà mình vậy.
- Ân nhân đang tìm cái gì thế?
Nam Nhiễm ngẩng đầu:
- Sao không có cái gì vậy?
Tả Hàm lập tức nói:
- Ân nhân đói bụng à? Để tớ đi mua đồ cho ân nhân nhé!
Khi Bạc Phong đi vào sân vận động liền nhìn thấy cảnh tượng Nam Nhiễm ngẩng đầu, lôi kéo quần áo Tả Hàm.
Tả Hàm cười cúi đầu, hai người đứng rất gần nhau.
Một bàn tay Tả Hàm còn nắm Nam Nhiễm.
Tư thái kia, bộ dáng kia.
Chậc chậc chậc.
Khuôn mặt Bạc Phong không biểu cảm.
Tả Hàm đang vui vẻ dò hỏi sở thích của ân nhân:
- Ân nhân muốn ăn cái gì? Khoai tây chiên, chocolate? Hay là ăn kem ly?
Đang trò chuyện thì Nam Nhiễm như người không xương dựa qua Tả Hàm.
Kết quả đầu không có dựa vào người Tả Hàm mà là dựa lên một cánh tay hữu lực.
Đảo mắt, Nam Nhiễm đã bị người nào đó kéo vào lòng.
Nam Nhiễm cảm thụ được trên người nào đó phát ra hơi lạnh.
A, thoải mái quá.
Không hề phản kháng chút nào.
Hiển nhiên cô biết người tới là ai.
Thân thể Bạc Phong kiên cố hữu lực, toàn thân tản ra hờ hững.
Khuôn mặt lạnh băng như bức tượng điêu khắc.
Nam Nhiễm rất thích, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều thích.
Ví dụ ngay trước mắt đây.
Tả Hàm giữ vững thân thể lui về sau hai bước.
Cô hơi sợ đàn anh Bạc Phong.
Từ lần đầu tiên gặp mặt đã sợ.
Đến bây giờ vẫn còn sợ.
Làm sao bây giờ?
Muốn khóc quá đi.
Tả Hàm lui mãi đến bên cạnh cầu thang, cô cố gắng nói:
- Đàn anh Bạc Phong, ân nhân, tớ…tớ… đi trước nhé. Hai người cứ tiếp tục.
Nam Nhiễm nhìn Tả Hàm lui hoài bèn mở miệng:
- Khoai tây chiên của tớ, còn có… Ưm…
Mới mở lời đã bị người lấp kín miệng.
Cho đến khi Tả Hàm gian nan rời đi thì Bạc Phong mới buông cô ra.
Hiếm khi Bạc Phong chủ động mở miệng, chỉ là nói lời ngữ điệu còn lạnh băng hơn ngày thường nữa:
- Nói cái gì thế?
Nam Nhiễm ngồi tùy ý:
- Cô ấy nói muốn cạnh tranh công bằng với em để đoạt quả cầu pha lê kia.
Vốn dĩ cô chẳng hề hứng thú gì với quả cầu pha lê kia cả.
Chỉ cần thi xong đại học rồi dạ minh châu sẽ vào tay cô.
Còn muốn quả cầu pha lê be bé ấy làm gì nữa?
Nhưng Tả Hàm muốn cạnh tranh công bằng với cô.
Thôi được rồi, vậy cô miễn cưỡng nhốt cô ấy vào l*иg sắt luôn vậy.
Thêm một người cũng không nhiều lắm.
Bạc Phong cúi đầu:
- Ai là quả cầu pha lê?
Nam Nhiễm:
- Người tên là Tiểu Hoắc đó.
Áp suất quanh thân Bạc Phong càng lúc càng thấp:
- Tiểu Hoắc? Từ khi nào hắn thành Tiểu Hoắc vậy?
- Sao em biết chứ?
Nam Nhiễm mới nói xong, Bạc Phong dùng sức lấy tay cô ra khỏi người mình.
Nam Nhiễm không hiểu gì hết:
- Này, anh là của em, em không thể sờ soạng à?
Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói, sao nó cứ cảm thấy cô giống như lưu manh thế nhỉ?