Người Thừa Kế

Chương 51: Cậu tám

Mấy người đẹp chơi bóng chuyền một hồi rồi bắt đầu nghỉ ngơi, bên cạnh lưới bóng chuyền bày rất nhiều ghế nằm, có dù che nắng và cả vải hoa trải trực tiếp trên bờ cát nữa.

Mấy người đẹp này có người nằm ở trên ghế nằm, có người nằm ở trên vải hoa, uống đồ uống do mấy người bán hàng rong đem tới.

Mồ hôi trên cơ thể bọn họ phản xạ với ánh nắng khiến cho dáng người nóng bỏng càng được hiện rõ ra, vô cùng thu hút ánh mắt của người khác.

"Mấy người nhận được điện thoại của cậu tám từ lúc nào?" Một người đep hút một ngụm nước chanh, sau đó quay sang hỏi mấy cô gái khác.

"Tôi nhận được điện thoại đêm qua, sau đó liền có máy bay trực thăng đón tôi đưa đến nơi này "

"Tôi đến từ hôm trước"

"Tôi cũng mới đến hôm qua"

...

Hai ngày qua mấy người đẹp này đều nhận được thông báo từ cậu tám, rồi được người dùng máy bay trực thăng đưa tới hòn đảo nhỏ này.

"Tất cả mười mấy người chúng ta ở đây đều là bạn gái của cậu tám à, tôi còn tưởng rằng cậu tám chỉ có một mình tôi cơ đấy." Một người đẹp lắp bắp nói.

"Không thể nào, cô cũng không thử nghĩ xem à, một năm cậu tám có thể ở cùng cô được mấy ngày, dù sao tôi chỉ có thể gặp cậu tám được có hai ngày thôi."

"Tôi một ngày "

"Tôi tốt hơn một chút, cậu chủ ở với tôi được hai ngày rưỡi."

"Tôi thì được có nửa ngày."

...

Tất cả bọn họ nói xong, người nhiều nhất cũng chỉ có ba ngày, cộng lại cũng chưa tới hai tháng, vậy thời gian còn dư lại thì cậu tám ở cùng với ai? Nghĩ đến vấn đề này, trong lòng mấy người đẹp vô cùng thất vọng...

"Gia nghiệp của cậu tám lớn như thế, cho dù có hậu cung ba ngàn thì tôi cũng nguyện ý ở bên cậu ấy..."

"Đúng..."

"Tôi cũng thế..."

...

Tần Hằng chợt khẽ gật đầu, thì ra mấy người đẹp này đều là em tám mang tới, bảy năm không gặp em tám này của mình nên anh cũng thấy hơi nhớ cậu ta, trong đầu Tần Hằng xuất hiện cảnh tượng năm đó cùng nhau chơi đùa vui vẻ ầm ĩ.

"Không phải cậu tám nói hôm nay sẽ tới thăm chúng ta ư, các người có ai biết vì sao lần này cậu tám lại tập trung tất cả mấy người chúng ta ở đây không?" Một người đẹp tò mò nhìn những người khác.

"Có phải là cậu tám có hứng thú muốn cùng nhiều người đẹp như chúng ta cùng nhau làm chuyện kia một lúc..." Một cô gái nhướng mày nói với những người khác, khi thấy ánh mắt trợn trắng của mấy người còn lại, cô ta ỉu xìu nói: "Tôi chỉ đùa một chút thôi mà..."

"Hình như là anh cả của cậu tám bị thương, vết thương cũng rất nghiêm trọng cho nên cậu tám muốn ở trên đảo một thời gian, gọi chúng ta tới thị tẩm..." Một người đẹp nghiêm túc nói.

Mấy người đẹp khác nghe xong, lỗ tai cũng dựng lên. Anh cả của cậu tám? Trong lòng các cô đều dấy lên tâm tư.

"Thì ra là đến gặp anh cả của cậu tám, cũng không biết anh cả của cậu tám có đẹp trai giống như cậu tám hay không nhỉ."

"Nếu như không được cậu tám chú ý thì anh cả của cậu tám coi trọng tôi cũng được, bây giờ tôi rất muốn gặp anh ta."

"Nếu như cậu tám và anh trai của cậu ấy cùng thích tôi, tôi nghĩ tôi sẽ vui đến phát điên mất, tôi sẽ lấy cả hai người bọn họ, ngày lẻ ở cùng với anh trai, ngày chẵn ở cùng cậu tám..."

"Cậu cả, để cho vòng một chín mươi centimet của em khiến anh ngạt thở đi..." Một người đẹp ôm lấy một người đẹp khác ở bên cạnh, coi cô ta thành cậu chủ mà ép sát vòng một của mình lên người kia.

"Khụ..." Thấy cảnh này, Tần Hằng suýt chút nữa ngạt thở, anh vỗ vỗ bộ ngực của mình mới có thể thở một cách bình thường được, mấy người đàn bà này đúng thật là cởi mở, nghe giọng điệu của bọn họ đây là chuẩn bị đem mình làm cho kiệt sức mà chết đây mà.

Tiếng ho khan này của anh đồng thời cũng hấp dẫn sự chú ý của mấy người đẹp kia, vừa rồi mải nói chuyện về hai cậu chủ nên không chú ý tới ở gần đó có một tên dê xồm đang ẩn núp!

Mấy người đẹp hoảng sợ cùng gào thét ầm ĩ lên.

"Anh là ai? Cút đi!"

"Còn tiếp tục nhìn nữa bọn tôi sẽ khoét mắt anh ra đấy, đồ không biết xấu hổ "

"Đồ du côn."

"Fuck you!" Cô gái tóc vàng tức giận giơ ngón tay giữa với Tần Hằng, cô gái da đen cũng đi đến trước mặt Tần Hằng, hé ra hai hàng răng trắng sáng long lanh, "huyên thuyên" một trận với Tần Hằng, cuối cùng còn hứ một cái.

Tần Hằng ngồi im chưa nói gì thì đã bị một đám người đẹp nói cho không kịp nói gì. Vừa rồi mấy người còn nói là sẽ dùng vòng một của mấy người khiến cho tôi ngạt thở cơ mà.

"Đồ đê tiện, mau cút đi, đừng để cho bọn tôi gặp lại anh!"

Được rồi, Tần Hằng cũng không muốn giải thích cái gì với mấy người này, nhỡ đâu để các cô biết mình chính là cậu cả, mười mấy cái vòng một toàn là cup D cup E, cho dù không đến mức ngạt thở thì cũng bị kẹp cho vỡ đầu cũng nên, Tần Hằng lắc đầu, chống nạng quay người chuẩn bị rời đi.

Lúc này, có một người đẹp đi sượt qua bên cạnh anh, mùi thơn trên người cô ta khiến Tần Hằng trở nên thất thần, thật xinh đẹp, thơm quá, thật trắng, thật lớn...

Mấy người đẹp trên bờ biển đã đủ bắt mắt lắm rồi nhưng so với cô gái này thì còn kém xa.

Vốn tay Tần Hằng rất yếu nên cây nạng rơi trên mặt đất.

Người đẹp này cũng nhìn thấy vẻ ngây dại của Tần Hằng, hừ, tên đê tiện này, để anh nhìn tôi một cái ở khoảng cách gần như vậy không biết là phúc của anh đã tu luyện mấy đời rồi.

"A!" Cô ta mải đắc ý nên không để ý tới cây nạng trên tay Tần Hằng, dưới chân vấp một cái, lập tức ngã xuống.

"Cô..." Tần Hằng vội vàng kéo tay cô ta lại, chỉ có điều vết thương của anh chưa lành hẳn, không đủ sức nên cũng ngã sấp xuống phía dưới.

Người đẹp ngã đè lên chiếc nạng khiến lưng của cô ta tê rần, còn chưa kịp đứng dậy thì thân thể của Tần Hằng lại tiếp tục đè lên trên người cô ta, cô gái "A" lên một tiếng, suýt chút nữa lưng của cô ta đã bị gãy làm đôi.

Tần Hằng mơ mơ màng màng ngã lên trên một mảnh mềm mại, đây là cái gì, thật mềm, thật đàn hồi, Tần Hằng cảm thấy cả khuôn mặt của mình như vùi vào trong một khe núi làm bằng thịt, cảm thấy hơi khó thở.

Tần Hằng vội vàng ngẩng mặt lên, anh sợ ngây người, vừa rồi mặt của anh đã chôn ở chỗ đầy đặn của cô gái kia, mà lúc này, hai tay của anh vẫn còn đang đặt ở trên đó.

Lưng của cô gái cuối cùng cũng đã bớt đau nhưng cô ta cảm thấy trên ngực của mình có cái gì đó, cẩn thận nhìn lên, tay của Tần Hằng vẫn còn đang đặt trên ngực của cô ta, hơn nữa lúc này, Tần Hằng vẫn còn đang ngồi ở trên người cô ta, tư thế kia thật sự là muốn bao nhiêu hỏng bét có bấy nhiêu hỏng bét.

"Khốn kiếp!" Cô gái tức giận hét lên, bàn tay đánh vào trên mặt Tần Hằng đồng thời giãy dụa đẩy Tần Hằng xuống, cô ta nhanh chóng đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo của mình, bị một tên đê tiện như vậy chạm vào cô ta cảm thấy vô cùng buồn nôn.

"Anh có biết tôi là ai không? Đồ đê tiện, tôi là bạn gái của cậu tám đấy, anh gây ra họa lớn rồi!" Cô gái chỉ vào Tần Hằng mắng.

Mấy cô gái khác cũng nhanh chóng chạy tới đây quan tâm hỏi han cô gái này, nghe các cô nói thì cô gái này tên là Điền Phỉ, là một trong số mấy người bạn gái mà cậu tám thích nhất, mấy cô gái kia giống như con cờ của Điền Phỉ vậy, sai đâu đánh đó.

"Anh cứ chờ đấy, anh đã chạm vào tôi thì tôi sẽ bắt anh phải trả giá gấp mười lần, đôi tay này của anh coi như mất rồi." Điền Phỉ thở phì phò ôm cánh tay, l*иg ngực phập phồng.

"Đúng, cái tên đê tiện này quá là không biết xấu hổ, Phỉ Phỉ là người mà anh có thể chạm vào sao, có phải anh đang muốn tìm đường chết đúng không?"

"Vừa rồi tên này còn dám nhìn trộm chúng ta, tôi đã muốn móc đôi mắt của anh ta ra rồi mà!"

"Chỉ móc mắt thôi thì sao có thể hả giận được, phải cắt luôn cả thứ kia của anh ta đi nữa, để xem anh ta còn dám làm chuyện hạ lưu như vậy nữa hay không."

Mấy cô gái "nhiệt tình" nghĩ kế cho Điền Phỉ.

"Được, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho người tiếp đãi chúng ta ở trên đảo này, chúng ta cùng nhau khiếu nại gã bỉ ổi này, tôi không tin là mười mấy người bạn gái của cậu tám như chúng ta mà bọn họ dám chểnh mảng!" Điền Phỉ khích lệ mấy cô gái khác rồi nhìn về phía Tần Hằng, hừ lạnh một tiếng: "Anh cứ đợi mà làm thái giám đi!"

Sau khi các cô trở thành bạn gái của cậu tám liền tự cho mình là siêu phàm, nhìn thấy Tần Hằng ăn mặc giống như một người công nhân làm việc trên đảo, còn mình thì là bạn gái của cậu tám, tương lai có thể còn là chủ nhân của hòn đảo này, chỉ là một tên công nhân nho nhỏ, ai cho anh ta cái lá gan dám nhìn lén cô ta?

Tần Hằng nhặt cây nạng của mình lên, nhìn mấy cô gái miệng lưỡi bén nhọn này, lúc đầu anh cũng xem nhẹ, thậm chí trong lòng còn cảm thấy áy náy với Điền Phỉ, nhưng đám người này hoàn toàn không cho anh cơ hội giải thích, hơn nữa còn ác độc muốn móc mắt của anh, để cho anh biến thành thái giám.

Thù oán lớn đến mức nào mà các cô lại hận anh như vậy.

Nếu mấy người đã muốn làm khó tôi, vậy thì để xem mấy người có năng lực đó hay không đã.

Điền Phỉ lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho người tiếp đãi các cô, trong ánh mắt nhìn Tần Hằng còn chứa ý cười sắc bén.

"Các bảo bối, chồng của các em đến rồi đây!" Lúc này, sau lưng bọn họ vang lên một giọng nói đàn ông trẻ tuổi.

Vừa nghe được giọng nói này, vẻ phẫn nộ trên mặt mấy cô gái kia bỗng thay đổi biến thành ngạc nhiên, bọn họ nhanh chóng quay đầu lại, lúc nhìn thấy người đến đây, trên mặt bộc phát ra vẻ mừng rỡ như điên.

"Cậu tám!" Mấy cô gái ngạc nhiên hét lên, thật giống như trúng được giải độc đắc mười tỉ vậy, bọn họ sao còn có thể quan tâm tới Tần Hằng nữa, từng người với đôi chân dài trắng như tuyết nhào tới chỗ kia.

Trong nháy mắt bên cạnh Tần Hằng không còn ai nữa, Tần Hằng nhìn về phía cậu tám.

Chỉ thấy cậu tám đeo một đôi kính râm lớn, mặc áo sơmi hoa, quần cộc hoa, trên chân đi dép lê đang giang hai cánh tay nghênh đón mười mấy người bạn gái, lúc này chỉ nhìn thấy mười mấy bộ ngực cup D cup E rung rung, sóng cả mãnh liệt chạy tới chỗ anh ta.

"Mẹ kiếp!" Cậu tám cũng sợ rồi, từ trạng thái ôm ấp chuyển sang trạng thái cự tuyệt như gà một nhấc chân, vậy mà lúc này, anh ta đang bị đám bạn gái vây lại, mười mấy cô bạn gái vây chặt anh ta ở giữa khiến anh ta sắp bị chen lấn tới mức không thở nổi, mấy cô bạn gái còn điên cuồng hôn lên trên mặt anh ta.

"Được rồi được rồi" Cậu tám yêu cầu đám phụ nữ này đừng hôn anh ta nữa, bây giờ trên mặt anh ta đầy vết son môi rồi.

"Khụ khụ..." Lúc này Điền Phỉ ở bên ngoài đám người ho khan vài tiếng, mấy cô gái kia nghe thấy đều rất tự giác nhường ra một con đường cho Điền Phỉ.

"Vẫn là Điền Phỉ có lễ phép, các em xem lại các em đi, giống y như mấy nạn dân mất mùa vậy." Cậu tám vừa nói vừa lau đi nước bọt còn sót lại trên mặt, nhìn Điền Phỉ đang bình tĩnh đứng ở đối diện nói.

Điền Phỉ xấu hổ ngượng ngùng đi đến trước mặt cậu tám rồi ngẩng đầu dịu dàng nhìn về phía anh ta, đột nhiên cô ta vòng tay ra sau gáy cậu tám kéo một phát, thật sâu hôn xuống, cái hôn này mất trọn vẹn nửa phút Điền Phỉ mới thỏa mãn buông ra, mà bờ môi của cậu tám đã in hằn vết son của Điền Phỉ.

Cậu tám cũng càm thấy bó tay rồi, mẹ nó, vừa khen cô ta xong! Ai ngờ cô ta còn hôn ác hơn người khác.

"Cậu tám, cuối cùng cậu cũng tới rồi, vừa rồi có một tên đê tiện làm nhục em..." Điền Phỉ vừa khóc nức nở vừa nói còn vừa nhìn về phía Tần Hằng ở cách đó không xa, cô ta dùng tay đỡ nơi sung mãn của mình: "Chính là anh ta, vừa rồi anh ta... Anh ta, anh đã đã chạm tay vào chỗ này của em... Cậu tám, anh phải báo thù cho em."

"Đúng vậy, anh ta không chỉ sờ soạng Phỉ Phỉ mà còn nhìn lén bọn em, thân hình của bọn em đều bị tên dê xồm này thấy hết rồi..."

"Cậu tám, cậu phải làm chủ cho bọn em..."

"Dám động vào bạn gái của Tần Thâm tôi, mà không những động một người mà còn động vào nhiều người như vậy, thằng nhãi này chán sống rồi hả? Chờ đó!" Tần Thâm rất tức giận, thở phì phò đi về phía Tần Hằng, ở trước mặt Tần Hằng bất mãn nói: "Này, lá gan không nhỏ nhỉ, dám động vào... Anh là... Anh cả!"

Nói đến giữa chừng, giọng nói của Tần Thâm ngày càng nhỏ lại, anh ta càng nhìn lại càng thấy người này quen, anh ta nhận ra đây chính là anh cả đã chăm sóc cho mình khi còn bé!