Biết Hạ Hà căn bản không có phát giác ra Tần Hằng là phú nhị đại, Dương Ngữ Nhi cũng không để ý đến lời của Hạ Hà nữa, cô ta móc ra hộp trang điểm mang theo bên người, bắt đầu dặm phấn với chiếc gương nhỏ.
“Chị họ, hôm nay vì để cho Triệu Bàng một kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chị cũng ra sức ghê đó, đừng có dặm nữa, còn dặm nữa thì Phạm Băng Băng cũng phải đố kỵ với chị đó.” Hạ Hà trêu ghẹo, đợi lát nữa còn phải tìm Triệu Bàng đến, hẹn với Tần Hằng chính là để cho Triệu Bàng một kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Không phải, hôm nay chị nhất định phải nắm chắc cơ hội này.” Dương Ngữ Nhi chỉnh sửa lông mi, nói. Trong lòng đang thầm nói, em họ, em tưởng là vì Triệu Bàng chị sẽ phí tâm tư trang điểm như vậy sao? Chị làm mấy cái này toàn bộ là vì để thu hút Tần Hằng, tóm được anh ta mà thôi.
Thế nhưng chút tâm tư nhỏ này của chị họ, Hạ Hà không hiểu chút nào cả.
“Thời gian còn sớm, bây giờ chúng ta đi dạo trung tâm mua sắm chút đi.” Hạ Hà ôm lấy cánh tay của Dương Ngữ Nhi, định đi vào trong trung tâm mua sắm mua đồ.
“Không đâu, lát nữa Tần Hằng đến rồi, đến rồi không thấy chúng ta thì mất lịch sự quá.” Dương Ngữ Nhi không nhúc nhích, hôm nay chuyện đại sự duy nhất của cô ta chính là bầu bạn với Tần Hằng cho tốt.
“Một tên bần hèn thối, có cần quan tâm anh ta như vậy không?” Hạ Hà bĩu môi nói.
20 phút sau, Tần Hằng bước xuống từ xe taxi, nhìn thấy hai mỹ nữ đang nhanh bước đi về phía mình, đôi mắt Tần Hằng khẽ sáng lên.
Dương Ngữ Nhi hôm nay rất đẹp, mái tóc dài gợn sóng, dáng người cao gầy mảnh dẻ, chỗ xẻ tà của chiếc váy dài thỉnh thoảng mang máng lộ ra chiếc đùi trắng như tuyết, cộng với lớp trang điểm thu hút trên khuôn mặt, khiến cho những tên đàn ông nhìn thấy cô ta đều không khỏi sinh ra hoang tưởng.
“Đến muộn như vậy, để hai đại mỹ nữ bọn tôi đợi anh, anh tưởng anh là Vương Tư Thông sao?” Hạ Hà vươn tay đánh vào vai Tần Hằng mấy cái, để phát tiết sự bất mãn khi phải đợi.
“Hạ Hà, quá đáng rồi đó? Trường học của các em xa như vậy, 20 phút là đã ngắn rồi.” Dương Ngữ Nhi nhanh chóng bảo vệ Tần Hằng, rồi nói với Tần Hằng: “Xin lỗi, anh cũng biết em họ tôi đó, có lúc tính tình hơi nóng nảy một chút.”
Chị họ, em chỉ mắng một tên bần hèn mà thôi, sao chị lại nói em như thế? Trong lòng Hạ Hà cực khó chịu, nhưng nghĩ đến chị họ đây là đang lừa lấy hảo cảm của Tần Hằng, sự oán khí trong lòng lại lập tức tiêu tan đi.
“Tần Hằng, lần trước không phải anh lái Mercedes-Benz G-Class đến sao? Hôm nay sao lại nỡ ngồi xe taxi đến rồi?” Hạ Hà khoanh tay trước ngực, nhìn Tần Hằng nói với vẻ cười như không cười.
“Đưa đến chỗ sửa chữa rồi.” Trải qua chuyện hôm qua, Tần Hằng cũng không muốn che giấu thân phận phú nhị đại của mình với người khác nữa.
Chỉ là lời này khiến cho Dương Ngữ Nhi giật bắn mình, cậu Tần sao lại thừa nhận rồi, toi rồi toi rồi, sắp bị em họ biết thân phận của cậu chủ Tần rồi!
“Thật sự đưa đến chỗ sửa chữa rồi?” Trong lòng Hạ Hà cười lạnh, tên bần hèn này có tố chất tâm lý khá mạnh đó, nói dối mà mặt cũng không biến sắc chút nào nữa: “Anh đừng ra vẻ trước mặt tôi nữa, Nghê Kiệt đã nói với tôi rồi, chiếc xe đó căn bản không phải của anh! Hôm đó anh cố ý giả vờ ra vẻ trước mặt bọn tôi thôi.”
“Ồ? vậy cô nói thử xem, nếu như không phải xe của tôi, tại sao tôi không kêu Tạ Hào đền tiền, một bần hèn nghèo như tôi không gánh nổi nhiều tiền như vậy.” Bộ dạng hùng hổ ép người của Hạ Hà lúc này khiến Tần Hằng lại nhớ đến chuyện hôm qua, ngọn lửa trong lòng anh lại nhen nhóm lên một chút.
Đây cũng là điểm mà Hạ Hà chưa nghĩ thông suốt, bị Tần Hằng hỏi như vậy, nhất thời cũng có chút mặt đỏ tía tai.
“Đó là bởi vì anh muốn giả vờ giả vịt trước mặt bọn tôi, tóm lại anh là tên nghèo túi còn sạch hơn mặt, có thể là trước đó trên người đang gánh một vố nợ rồi, có thêm hơn 300 triệu thì đã sao, dù gì anh cũng đâu trả nổi.”
Hạ Hà nhớn nhác mà nói, nói xong còn không cho Tần Hằng cơ hội giải thích, cô ta túm lấy áo của Tần Hằng, lại đá vào mông Tần Hằng vài cái: “Đủ lông đủ cánh rồi đúng không, còn dám cứng miệng với tôi nữa, anh cứng miệng với tôi lần nữa xem…”
Một nữ sinh như Hạ Hà đá không đau chút nào cả, Tần Hằng chỉ coi như cô ta đang massage miễn phí thôi, cũng lười so đo với cô ta.
“Chị họ, chị thấy rồi chứ, tên tiểu tử này nhìn rất thật thà, nhưng thực ra lòng dạ rất sâu, chị phải đề phòng chút đó.” Vì để báo thù Tần Hằng, Hạ Hà cố ý nói với Dương Ngữ Nhi.
“Được rồi, chuyện của hai người bọn chị, em cũng đừng quản nữa, Hạ Hà, không phải em có hẹn với người ta sao?” Dương Ngữ Nhi nháy mắt ra hiệu với Hạ Hà, nói.
Trước khi đến, hai người đã hẹn nhau xong rồi, sau khi Tần Hằng đến thì Hạ Hà sẽ rời đi, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Bàng bảo anh ta tới, kích phát lòng ghen tuông của anh ta.
Sở dĩ bảo Triệu Bàng đến, là vì để không khơi dậy lòng nghi ngờ của Hạ Hà, dù sao đi nữa, nếu như Dương Ngữ Nhi hẹn hò đơn thuần với Tần Hằng thì sẽ quá là bất bình thường.
Đương nhiên, Dương Ngữ Nhi chắc chắn sẽ không để Triệu Bàng tới phá hoại cuộc hẹn của cô ta và Tần Hằng đâu, chỉ cần cô ta tìm một nơi kín đáo, khiến Triệu Bàng không tìm được, cuối cùng tuỳ tiện tìm một lý do để giải thích với Hạ Hà là được rồi.
Dương Ngữ Nhi vô cùng tự tin với kế hoạch của mình, nhất định sẽ không xảy ra sai sót đâu.
“Ò, phải đó, em đã hẹn giảm cân cùng với khuê mật của em rồi.” Đôi mắt Hạ Hà chợt đảo một cái, mang theo thần sắc giảo hoạt mà nhìn Tần Hằng: “Tần Hằng, vậy anh ở lại với chị họ tôi đi đó.”
Đợi lát nữa, Hạ Hà sẽ đưa Triệu Bàng tới, đến lúc đó Tần Hằng sẽ lúng túng, với tính khí của loại công tử áo gấm lụa là như Triệu Bàng, có thể sẽ trực tiếp tẩn Tần Hằng một trận cũng không chừng.
Hạ Hà lúc này có một loại kɧoáı ©ảʍ trêu đùa với Tần Hằng, tên bần hèn thối Tần Hằng nhà anh không phải còn ương ngạnh với tôi sao? Đợi lát để tôi xem anh sẽ làm thế nào, anh còn tưởng mình thật sự có thể khiến cho tôi và chị họ để tâm như vậy sao, bớt ảo tưởng đi cưng.
Nghĩ đến lát nữa Tần Hằng có thể sẽ bị đánh, mà lúc này lại không biết chút gì, Hạ Hà liền cảm thấy vô cùng sướиɠ.
Nói một tiếng với chị họ và Tần Hằng, Hạ Hà liền giả vờ rời đi, đi được 10 mấy mét, Hạ Hà liền lặng lẽ quay người lại, nhìn thấy Dương Ngữ Nhi ôm lấy cánh tay của Tần Hằng, đi về phía một nhà hàng tây ở gần đó.
“Chị họ cũng thật là, diễn kịch thôi mà, còn thật sự ôm lấy tên Tần Hằng đó nữa chứ, không phải là đang cho tên đó chiếm tiện nghi sao?” Hạ Hà lẩm bẩm, tay thì móc điện thoại ra, tìm số của Triệu Bàng gọi đi.
“Triệu Bàng, bây giờ rảnh không…Vậy đến quảng trường Trung Ương đón em chút đi, có người cứ giành xe taxi của em, phiền chết đi được…Được, em ở đây đợi anh, anh tới nhanh đi đó.”
Cúp điện thoại, Hạ Hà rất hài lòng với biểu hiện của mình.
EQ của cô ta cũng khá cao, nếu như trực tiếp nói Dương Ngữ Nhi đang hẹn với một tên bần hèn ở đây, thì rất có thể Triệu Bàng sẽ nhìn ra, như vậy thì sẽ biến khéo thành vụng rồi. Nếu như có thể khiến Triệu Bàng ‘tình cờ’ gặp Dương Ngữ Nhi và một tên bần hèn đang ở cùng nhau thì chắc chắn là sẽ khích lên lòng đố kỵ của anh ta.
Nửa tiếng sau, một chiếc Audi A5 lái đến quảng trường Trung Ương.
Một chàng trai 28 tuổi bước xuống xe, anh ta ăn mặc rất tinh xảo sạch sẽ, đeo một cặp kính râm, để một đầu húi cua gọn gàng.
“Triệu Bàng, anh đến rồi.” Hạ Hà mỉm cười đi tới, đi theo Dương Ngữ Nhi, Hạ Hà cũng gặp Triệu Bàng qua vài lần, hai người rất thân, trong ấn tượng của Hạ Hà, tên Triệu Bàng này có chút khôn ranh, nếu không, cô ta và chị họ cũng sẽ không nghĩ ra chiêu này.
“Ừm, công việc của anh hai ngày nay khá bận, cũng không rảnh đi thăm chị họ của em, chị họ của em khoẻ chứ?” Triệu Bàng nhàn nhạt cười hỏi.
“Anh đó, mỗi lần gặp mặt toàn là chị họ, tai của em sắp nhú mầm luôn rồi.” Hạ Hà trêu đùa một câu, lại suy nghĩ trong đầu, nói: “Thời gian này chị họ em khá bận, nhưng hình như không phải chỉ bận chuyện công việc thôi đâu, cụ thể là đang bận gì thì em thực ra cũng không rõ lắm.”
Hạ Hà cố ý tiêm cho Triệu Bàng một liều mê hồn, càng nói không rõ, thì trong lòng Triệu Bàng càng nóng ruột, như vậy, đợi lát nữa nhìn thấy cảnh tượng chị họ hẹn với Tần Hằng, thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với anh ta sẽ càng lớn!
“Như vậy ư?” Qủa nhiên, trong lòng Triệu Bàng đã dấy lên nghi ngờ rồi.
Trước đây lúc xem mắt, khi anh ta nhìn thấy Dương Ngữ Nhi lần đầu tiên, đã bị hấp dẫn sâu sắc rồi.
Chỉ là anh ta cũng chưa có bày tỏ tình ý với Dương Ngữ Nhi quá rõ ràng, chỉ luôn duy trì mối quan hệ mập mờ, anh ta cho rằng, trong tình yêu, anh tỏ tình trước thì sẽ ở trong địa vị yếu thế, cho nên anh ta luôn đợi Dương Ngữ Nhi tỏ tình với anh ta, nhưng không ngờ, Dương Ngữ Nhi lại có tâm tư giống anh ta, càng bi ai hơn chính là, bây giờ Dương Ngữ Nhi đã hoàn toàn không quan tâm anh ta nữa rồi.
“Em muốn đi đâu, anh bây giờ đưa em đi.” Triệu Bàng trầm tư hai giây rồi nói với Hạ Hà.
“Anh xem bây giờ cũng trưa rồi, em vẫn chưa ăn cơm, như vầy đi, hôm nay em mời anh ăn bữa cơm, coi như là tiền xe.” Hạ Hà tinh quái mà nói. Nhìn thấy thần sắc lúc nãy của Triệu Bàng, cô ta cảm thấy hôm nay chắc chắn có kịch hay.
Triệu Bàng cũng không phản đối, anh ta cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu với Hạ Hà một chút tin tức về Dương Ngữ Nhi.
Trong lòng Hạ Hà hoan hỉ, nói nói cười cười với Triệu Bàng đi về nhà hàng mà lúc nãy Dương Ngữ Nhi và Tần Hằng đã đi vào.
Chỉ là, Hạ Hà vốn không nhìn thấy bóng ảnh của Dương Ngữ Nhi ở trong nhà hàng.
“Hay là đổi nhà hàng khác đi, hoàn cảnh của nhà hàng này không tốt lắm!” Hạ Hà và Triệu Bàng đi ra ngoài, lúc này trong lòng cô ta cũng bắt đầu không có chủ đích nữa rồi, đã nói là sẽ ở nhà hàng này rồi, sao chị họ lại đột nhiên thay đổi rồi? Bây giờ bảo cô ta đi đâu tìm chị họ đây?
Hạ Hà cũng không cách nào gọi điện thoại cho Dương Ngữ Nhi, gửi tin nhắn Messenger cho Dương Ngữ Nhi, Dương Ngữ Nhi cũng không trả lời.
Hết cách, Hạ Hà chỉ đành đưa Triệu Bàng đi dạo trong trung tâm mua sắm, đi tìm từng nhà hàng.
“Hạ Hà, rốt cuộc là em muốn ăn cái gì?” Triệu Bàng đi đến bực mình rồi, mang theo chút oán khí mà hỏi một câu.
“Ờ…” Hạ Hà đang suy nghĩ trong đầu xem nên trả lời thế nào, lúc này, cô ta nhìn thấy hai người thông qua cửa sổ kính của một nhà hàng, không phải Tần Hằng và Dương Ngữ Nhi thì còn là ai nữa.
“Nhà hàng này trông không tệ, ăn ở đây được không?” Hạ Hà chặn trước mặt Triệu Bàng, cô ta muốn Triệu Bàng vào trong nhà hàng rồi mới nhìn thấy bọn người chị họ, như vậy thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với anh ta sẽ càng lớn hơn.
“Ai yo, bụng em đau quá, muốn đi toilet, Triệu Bàng, anh đi vào chọn món đi!” Hạ Hà ôm lấy bụng vờ như rất đau mà nói với Triệu Bàng.
Triệu Bàng cũng không nói gì, tự mình đi về phía nhà hàng.
Hạ Hà nhìn thấy Triệu Bàng đi vào rồi. Mình thì nấp ở một nơi không dễ bị phát hiện, quan sát tất cả bên trong nhà hàng, cô ta trông đợi được nhìn thấy cảnh tượng Triệu Bàng thẹn quá hoá giận, trút giận lên Tần Hằng.
“Chị họ ơi chị họ, chị đột ngột đổi chỗ cũng không thông báo em một tiếng, hại em tìm khắp nơi! Nhưng em cũng tìm được rồi, sau này chị và Triệu Bàng thành đôi, nhất định không được quên chuyện tốt của em gái đâu đó, không cho em cái lì xì bự bự thì không được với em đâu đó đúng chứ?” Hạ Hà hưng phấn mà mở to mắt, miệng lầm bầm.