Người Thừa Kế

Chương 10: Ai giúp tống tư vũ

Huấn luyện xong, Hạ Hà chờ các cô gái trong đội cổ động viên đi theo các chàng trai trong đội bóng rổ, nhiệm vụ thu dọn dụng cụ đương nhiên là rơi xuống trên người "Trợ lý tay sai" Tần Hằng, Nghê Kiệt thấy Tần Hằng đáng thương, vốn cũng muốn ở lại giúp Tần Hằng cùng nhau dọn dẹp nhưng lại bị Hạ Hà lôi đi, theo lời nói của cô ta là: "Giá trị duy nhất của Tần Hằng ở đội cổ động viên chính là giúp đỡ các cô thu dọn đồ đạc, nếu không muốn cậu ta bị sớm đuổi đi thì không thể giúp cậu ta"

Tần Hằng thu dọn đồ đạc cất gọn vào trong phòng để dụng cụ, lúc này có điện thoại gọi tới, là lão Hoàng: "Cậu chủ, Khổng Qúy Quân nói, chuyện kia đã làm xong rồi!"

"Được, tôi biết rồi" Tần Hằng nói xong, cúp điện thoại.

Hiệu suất làm việc của gia tộc thật nhanh, từ lúc Tần Hằng gọi điện thoại đi cùng chỉ vẻn vẹn một giờ đồng hồ mà thôi, có lẽ tin tức này truyền đến chỗ Tống Tư Vũ còn cần thêm một chút thời gian.

Năm giờ chiều, Tần Hằng đang chạy bộ thì nhận được điện thoại của Hoàng Dụ, Hoàng Dụ đang rất vui vẻ: "Lão Tần, cậu đang ở đâu đó?"

"Sân thể dục, nghe có vẻ như cậu đang rất vui, chỗ Tống Tư Vũ không có chuyện gì chứ?" Tần Hằng đoán có lẽ tin tức đã truyền đến chỗ Tống Tư Vũ rồi.

"Mẹ kiếp! Làm sao cậu biết, hai mươi phút trước ba cô ấy mới gọi điện thoại đến, thế mà cậu đã biết rồi?" Hoàng Dụ ngạc nhiên hỏi.

"Nếu như chuyện này còn chưa được giải quyết thì cậu có thể nhẹ nhàng như vậy sao?" Tần Hằng nhàn nhạt cười cười.

"Điều này cũng đúng" Hoàng Dụ lại nói tiếp: "Bây giờ cậu đến Tiên Nhã Cư đi, Tống Tư Vũ mời khách! Bọn tôi đang đi tới đó rồi."

"Các cậu cứ đi đi, tôi không đi được" Tống Tư Vũ ghét anh như vậy, anh đi tới đó không phải là tự tìm khó chịu cho mình sao?

"Tới đi, tới đi, mấy anh em đều ở đây cả, cậu không đến là không tốt đâu?"

"Tôi thật sự không đi được, mọi người cứ chơi vui vẻ đi nhé!"

"Ha ha, thằng nhóc cậu còn có chuyện gì nữa đúng không? Dù sao cậu không đến thì chính là không nể mặt tôi, Nhậm Luân và cả Ân Triết nữa, cậu tự xem mà xử lý đi!" Nói xong, Hoàng Dụ cúp điện thoại.

Nghe điện thoại di động vang lên tiếng "Tút tút" của máy bận, Tần Hằng bất đắc dĩ cười khổ.

Tần Hằng ung dung đi ra khỏi cổng trường, đi tới Tiên Nhã Cư, tiến cửa hàng, thuận theo tiếng ầm ĩ đã tìm được bàn của Tống Tư Vũ và mấy người kia.

Một bàn kia có mười mấy người, ngoại trừ một vài người ở cùng ký túc với Tống Tư Vũ và mấy người ở cùng ký túc của anh ra thì còn có mấy khuôn mặt xa lạ nữa, chắc là bạn của Tống Tư Vũ.

Tần Hằng chậm rãi đi đến chỗ bàn kìa, mấy người đối diện cũng đều hướng ánh mắt về phía Tần Hằng.

Tống Tư Vũ đang trò chuyện hưng khởi quay đầu lại, nhìn thấy Tần Hằng cũng tới, trong ánh mắt lóe lên một tia xem thường: "Tôi không bảo cậu mà cậu cũng tới à? Được rồi, hôm nay tâm trạng của bản cô nương tốt, để cho cậu chiếm lợi đi!"

Nói xong nhìn cũng không nhìn Tần Hằng thêm một lần mà xoay người đi lại bắt đầu tán gẫu, lúc này cô ta đâu còn vẻ mặt lo lắng sợ hãi như trưa nay nữa?

Tần Hằng dừng bước, nhìn bóng lưng Tống Tư Vũ, ngọn lửa nhỏ trong lòng hơi nhen nhóm lên một chút.

Quên đi, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến mình, giúp thì cũng giúp rồi, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại Tống Tư Vũ nữa, sau này cô ta có gặp khó khăn nữa thì cũng không liên quan đến mình.

Hoàng Dụ bước nhanh tới, ở trước mặt nhỏ giọng nói với Tần Hằng: "Mặc kệ cô ta, anh em chúng ta vui vẻ là được, tới đây, ngồi bên cạnh tôi!"

Nói xong, Hoàng Dụ lôi kéo Tần Hằng ngồi xuống ở bên cạnh mình.

Tần Hằng vừa ngồi xuống, Tống Tư Vũ lại khinh thường liếc anh, Tần Hằng cũng không nhìn cô ta, tránh cho mình khó chịu.

"Tư Vũ, cậu ta làm gì cậu à?" Một cô gái lạ mặt liếc mắt nhìn Tần Hằng một cái sau đó nhỏ giọng hỏi Tống Tư Vũ.

Mấy người khác không biết nội tình, ánh mắt cũng sáng rực nhìn Tống Tư Vũ, chờ cô ta giải thích.

Ánh mắt Tống Tư Vũ lướt một vòng ở trên người Tần Hằng sau đó nhìn về phía mấy người khác, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh, một chút ngạo mạn, ung dung nói: "Người anh em này rất khó lường, sáng hôm qua đầu óc hơi có vấn đề nên đi tới ngân hàng Hoa Kỳ rút tiền, nhưng mấu chốt là, cậu ta lại không có thẻ của ngân hàng Hoa Kỳ..."

Mấy người không biết chuyện, nghe thấy Tống Tư Vũ nói như vậy không nhịn được nhìn về phía Tần Hằng đều che miệng lộ ra ý cười.

Chỉ còn lại mấy người Châu Ý, Hoàng Dụ biết chuyện, sắc mặt đều cô cùng khó xử.

Chờ lát nữa còn phải ăn cơm đấy bà cô, cho dù cô không thích Tần Hằng nhưng ở trước mặt người khác cô lại vạch trần khuyết điểm của cậu ta như vậy ư?

Nhân viên phục vụ bưng từng món đồ ăn lên.

Mười mấy người ngồi chung một bàn, cười cười nói nói, mà Tần Hằng chỉ ngồi ở bên cạnh tâm sự với Hoàng Dụ và Nhậm Luân, không tham dự vào câu chuyện của mấy người Tống Tư Vũ.

"... Các người đoán làm gì, cuối cùng chủ tịch Mã Vạn Đường của tập đoàn Thiên Sư đã tự mình đến văn phòng của cha tôi, nhận lỗi với cha tôi, thái độ vô cùng khiêm tốn đấy..." Tống Tư Vũ nói lại tin tức vừa nghe được từ chỗ ba mình.

"Trâu bò quá, Tư Vũ, nói thật lần này tôi cũng thật sự không ngờ là nhà cậu lại giải quyết chuyện kia một cách nhẹ nhàng như vậy, dù sao đó cũng là tập đoàn Thiên Sư mà, công ty nằm trong top mười của thành phố Kim Lăng đó!"

"Đúng vậy, Mã Vạn Đường trâu bò thế nào trên mạng đều viết rõ, ông ta từng làm cho một công ty hoàn toàn biến mất, mà nhà cậu vừa xảy ra chuyện chưa đến một ngày đã giải quyết xong, Tư Vũ, quan hệ của nhà cậu đủ rộng đấy." Một chàng trai giơ ngón tay cái lên.

"Nói cho bọn tôi biết một chút đi, ruốt cuộc là nhà cậu tìm ai vậy, để bọn tôi còn có cái mà chém gió với người khác." Một chàng trai đeo kính, cười nói với Tống Tư Vũ.

"Đó là chuyện đương nhiên, ba tôi là ai chứ, Mã Vạn Đường có thể cứng rắn đối với những người khác nhưng đối với ba tôi thì khó mà làm như vậy được, ông ta chả là cái thá gì cả!" Tống Tư Vũ bị những người khác tâng bốc lên có vẻ hơi kích động: "Chờ đấy, tôi gọi điện thoại hỏi ba tôi ngay bây giờ đây!"

Cô ta lấy điện thoại di động ra, ấn xuống dãy số của ba mình, mở loa ngoài lên, sau bốn tiếng tút có người nghe máy.

"Ba, chuyện lần này ba nhờ chú nào giúp đỡ vậy?" Lời vừa ra khỏi miệng, Tống Tư Vũ bỗng nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, sáng nay lúc ba cô ta gọi điện thoại đến mắng cô ta toàn là nói những lời khó nghe, ý tứ là cô ta đã gây ra họa lớn rồi, ông ta cũng hoàn toàn bất lực, muốn Mã Vạn Đường chịu thua là chuyện không thể nào.

Chẳng lẽ sau đó ba cô ta lại đột nhiên thông suốt, lại nghĩ ra trước đó mình sơ sót bỏ qua một nhân vật lớn nào đó rồi? Trong đầu Tống Tư Vũ hiện lên một suy nghĩ.