*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường quay về, Đường Chung và Doãn Kham ngồi chung một chỗ.
Đêm qua tuyết rơi một lúc là ngừng, vốn không dày bao nhiêu, sáng nay mặt trời mọc đã tan sạch.
Sáng sớm Đường Chung vừa dậy là chạy ra ngoài tìm hết mọi ngóc ngách, miễn cưỡng tìm được một chút tuyết đọng đắp một con người tuyết to bằng lòng bàn tay, bây giờ ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng nắng vàng, làm gì còn bóng dáng của trận tuyết rơi đêm qua?
Nghĩ đến việc xuống xe rồi ai về nhà nấy, Đường Chung càng ủ rũ, cảm thấy mình đang lãng phí mất hai đêm quý giá, hỏi Doãn Kham bên cạnh: “Cậu phải quay về thủ đô ăn tết à?”
“Có lẽ vậy.” Doãn Kham trả lời một câu ba phải, “Chắc thế.”
Đường Chung không biết tình huống phức tạp của nhà anh, chỉ coi như thủ đô có người thân của anh, tám phần mười là phải trở về, nghe vậy thở dài: “Vậy sớm chúc cậu năm mới vui vẻ.”
Doãn Kham bị dáng vẻ nặng tâm sự của cậu chọc cho buồn cười, thấy tay cậu lúc này không đan vào nhau mà cắm vào túi, hỏi: “Áo mới?”
Mặc cả ngày trời mới phát hiện, Đường Chung tỉnh táo lại, vội ngồi thẳng lên: “Đúng vậy, sao, có đẹp không?”
Doãn Kham nhìn lướt qua một lượt: “Cũng được.”
Đường Chung lại co trở lại: “Thừa mất chữ “cũng” rồi, như vậy là không đẹp lắm.”
Doãn Kham lại nhìn nhìn: “Sao lại là màu đen?”
“Màu đen bớt dơ, rách cũng dễ khâu lại.” Đường Chung đáp xong mới hiểu được nguyên nhân Doãn Kham cảm thấy không đẹp lắm nằm ở màu sắc, không nhịn được hỏi: “Vậy cậu thấy tôi mặc màu gì hợp?”
Trước mắt không hẹn mà hiện lên một gương mặt trắng mịn tinh xảo, Doãn Kham nói: “Màu tươi một chút.”
Đường Chung móc ra găng tay mang theo bên người: “Như thế này à?”
“Ừ.”
“Màu hồng nhạt sẽ khiến da người ta trông sạm đi.” Đường Chung xoa mặt mình, “Khăn quàng cổ màu đỏ chỉ là tai nạn thôi, choàng lên người mới dễ che giấu.”
Nói xong mới giật mình, nhận ra mình đã để lộ khuôn mặt thật trước mặt Doãn Kham, Đường Chung chột dạ thả tay xuống chà xát đùi.
Ngẫm lại vẫn cảm thấy nên nhắc nhở một chút, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Cậu nhớ đừng nói ra nhé, làm vậy là để tránh phiền phức, nếu để người khác biết sẽ…”
“Ừ.” Doãn Kham nói, “Không nói.”
Thật ra Đường Chung rất yên tâm, cậu biết Doãn Kham sẽ không nói chuyện này cho người khác biết, việc cường điệu là xuất phát từ tâm tư của cậu.
Chỉ có cậu biết, chỉ để cậu thấy —— đây mới là chuyện cậu muốn nói cho Doãn Kham.
Tiết trời tháng giêng thành phố N bắt đầu ấm lên, người dân thành phố N trải qua một mùa tết Âm đúng nghĩa.
Sáng sớm đầu năm mới, Đường Chung múc một thìa bã rượu bà nội mới làm, nấu nồi bánh trôi hèm rượu, nấu xong bưng lên bàn, trước khi ăn gửi cho Doãn Kham một tin nhắn: [Năm mới vui vẻ~! Hôm nay ăn gì ~?]
Cậu có linh cảm Doãn Kham nhất định sẽ trả lời tin nhắn này, quả nhiên chỉ một lát sau, điện thoại đã rung lên: [Năm mới vui vẻ, ăn sủi cảo]
Đường Chung múc hai viên bánh trôi bỏ vào miệng, nóng tới mức hít hà, tay vẫn đánh chữ vèo vèo: [Nhân bánh là gì ~ bên trong có bỏ tiền đồng không ~?]
Loại tin nhắn vô nghĩa này, Đường Chung đoán anh sẽ không trả lời, ăn cơm xong đặt di động xuống vào bếp tất bật làm việc.
Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị hết từ năm trước, rửa rửa nhặt nhặt rồi xào hết lên, đêm ba mươi vì điềm tốt nên luộc cá không trở(1), hâm lại là có thể mang lên bàn. Cơm nấu gần xong thì chạy tới cửa gọi một tiếng, Kẹo Hồ Lô lắc đầu vẫy đuôi sủa gâu gâu gọi theo, bà nội sang nhà hàng xóm chúc tết lập tức cao giọng đáp: “Về đây.”
Ăn cơm trưa xong, Đường Chung mới phát hiện trên di động có tin chưa đọc đến từ Doãn Kham: [Thịt với rau cần, không có tiền xu]
Đường Chung mừng rỡ, vừa hận mình vì sao muộn vậy mới nhớ ra phải kiểm tra di động, xoắn xuýt mãi mới trả lời: [Không có đồng thì bỏ tiền xu cũng được mà ~ bà nội tôi nói ăn trúng tiền là điềm tốt ~~ chiều nay tôi đi chùa thắp hương, cậu có điều gì cần bồ tát phù hộ không?]
Trên đường tới chùa, Đường Chung cứ mỗi hai phút lại xem di động một lần, chỉ lo bỏ lỡ mất tin nhắn. Qua lần thứ một trăm có lẻ, Doãn Kham đã trả lời như cậu mong ước: [Không có, cậu tự cầu cho mình đi]
Tuy rằng bị từ chối, nhưng Đường Chung vẫn rất vui.
Lúc dâng hương, đầu tiên cậu xin bồ tát phù hộ cho bà nội một cơ thể khỏe mạnh, sau đó nhớ về mẹ và ông nội ở trên trời, lại xin mình vạn sự như ý, cuối cùng là meo meo xin ké —— chúc Doãn Kham năm mới phát đạt.
Đường Chung nghĩ rất đơn giản, có tiền là có thể ở nhà lớn, có thể tiếp tục đàn piano, cậu hi vọng Doãn Kham được vui vẻ, không muốn anh lúc nào cũng rầu rĩ không vui.
Trên đường trở về nhịn không được bèn gửi tin cho Doãn Kham: [Đoán xem tôi xin gì cho cậu nào ~?]
Doãn Kham: [Chóng giàu]
Đường Chung: “…”
Rốt cuộc ai mới là thần tiên đây?
Lúc nhận được tin nhắn, Doãn Kham đang ngồi trong căn nhà lớn tráng lệ của nhà họ Doãn, nhìn bầu không khí ấm áp không liên quan đến anh, thưởng thức màn phụ tử từ hiếu không biết có bao nhiêu là thật.
Lâm Ngọc Xu dẫn anh trở về thủ đô chủ yếu là để chúc tết người bên nhà họ Lâm, còn nhà họ Doãn chỉ là thuận tiện đi một chuyến.
“Lễ nghi chúng ta nên làm cũng đã làm không ít, dù nhìn thế nào cũng là bọn họ để con chịu thiệt thòi.” Trước khi tới Lâm Ngọc Xu đã dặn dò, “Về sau bọn họ sẽ phải hối hận.”
Doãn Kham không tỏ rõ ý kiến đối với câu này. Tuy rằng mục đích giữa anh và mẹ đều giống nhau, nhưng che giấu giới tính thật là lựa chọn của anh.
Doãn Chính Tắc kéo một thiếu niên choai choai ra giới thiệu: “Đây là em con, Doãn Khiêm.”
So với Doãn Kham chỉ gật đầu lạnh lùng một cái cho có, Doãn Khiêm không ít hơn anh bao nhiêu tuổi trông dễ gần hơn nhiều. Đứa nhỏ mặc một bộ đồ mới quấn quít quanh anh gọi “Anh hai” liên tục, hỏi anh lần trước vì sao gọi điện không lên tiếng, mời anh đến phòng mình ở tầng trên ngồi một chút, còn hỏi ngày mai anh có rảnh không, hẹn ngày mai cùng đi chơi bóng.
“Không được, mai anh về rồi.” Doãn Kham từ chối.
Doãn Khiêm không biết là khờ thật hay giả ngu: “Về đâu?”
Doãn Kham lạnh nhạt: “Thành phố N, nhà anh.”
Trước khi đi, ông nội Doãn Chính Tắc tiễn anh ra cửa: “Về khuyên mẹ con đừng tức giận, con cũng thấy đấy, trong nhà chỉ nhiều thêm một người, không phải hai, chờ hai người quay về rồi, mẹ con vẫn sẽ là nữ chủ nhân, còn con vẫn là trưởng tôn nhà họ Doãn.”
Doãn Kham không trả lời, lễ phép nói đừng tiễn nữa.
Ra khỏi cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn, đi trên con đường rộng rãi phía trước dinh thự nguy nga, cây hạnh ngân hai bên đã rụng lá đến trơ trọi, khiến Doãn Kham nhớ tới tiếng vang giòn giã khi đạp lên lớp lá ngô đồng ở thành phố N cuối thu.
So với nó, con đường này quá dài, cũng quá tĩnh lặng.
Doãn Kham lấy di động ra khỏi túi, đọc tin nhắn Đường Chung gửi tới nửa tiếng trước. Tin nhắn này rất ngắn, chỉ có vài chữ đầy lúng túng, còn có dấu ngã quen thuộc ở cuối câu.
Tưởng tượng Đường Chung nâng chiếc điện thoại nhỏ kia lần lượt bấm phím, màn hình chiếu sáng khuôn mặt Doãn Kham, dưới gió rét đêm đông của thủ đô, anh nở một nụ cười nhẹ.
Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi lặng lẽ trôi qua, ngày đầu tiên khai giảng, Đường Chung đã lên nhiệm vụ cho học kỳ này.
Đầu tiên là ngày mười sáu tháng giêng dẫn Doãn Kham đi leo tường.
“Đạp thái bình, tiễn bách bệnh, đây là tập tục cũ.” Đường Chung nghiêm túc nói, “Không chừng còn có thể đạp chết con gián trong nhà cậu.”
Doãn Kham vốn không sợ gián thật ra không có hứng thú, dưới sự mời mọc mãi của Đường Chung mới đồng ý đi một chuyến. Kết quả đến ngày đi thì không thành, buổi chiều tan học Đường Chung bị giáo viên tiếng anh bắt đến văn phòng đọc lại bài khóa, tiết tự học buổi tối cũng chạy không thoát.
Tháng sau thi nói môn tiếng anh, tuy rằng phần trăm số điểm trong kì thi đại học không cao nhưng trường học vẫn rất xem trọng, tiết văn sau khi khai giảng cũng thống nhất đổi thành tiếng anh.
Thành tích tiếng anh của Đường Chung không hề kém, nhưng vì nói ngọng nên phần nói hơi vấp một chút. Cô Đới rất có trách nhiệm, vừa có thời gian rảnh là đến lớp học bắt cậu đi luyện nói, không chỉ không đi leo tường được, đến cả cơ hội mở sạp kiếm tiền cũng bị cướp mất.
Vất vả lắm mới trụ được đến ngày thi, Doãn Kham vừa xuống lầu đã thấy Đường Chung đeo khăn quàng cổ màu đỏ, đi đôi găng tay hồng đứng ở ven đường tay nâng tài liệu tự in học, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, thấy Doãn Kham vội đưa đồ trong tay qua cho anh: “Mau, đọc một lần giúp tôi tìm cảm hứng.”
Trước đó Doãn Kham đã đưa cho cậu chiếc máy ghi âm có giọng mình, Đường Chung nói muốn nghe bản trực tiếp, anh bèn vừa đi vừa đọc, đến đoạn đặc giọng địa phương sẽ dừng lại để Đường Chung đọc cùng.
Có lẽ vì sắp phải đối mặt với kỳ thi chính thức nên lòng bàn tay Đường Chung đổ mồ hôi lạnh, mấy câu đêm qua đã học trôi chảy nay lại ấp úng, thói xấu không đổi được, chứng nào tật nấy, mấy từ đơn có chữ n đứng đầu đều đọc thành l.
Doãn Kham thấy cậu căng thẳng tới mức trắng bệch cả mặt, thu lại sách trên tay: “Cậu có ăn cay được không?”
“Hả?” Đường Chung ngạc nhiên, “Tôi, tôi ăn được chút cay(2).”
“Không phải nói được à?” Doãn Kham trả sách cho cậu.
Đường Chung học theo cách của anh, đi trên đường miệng không hề nhàn rỗi, đọc đi đọc lại cái gì mà “Cậu có uống sữa tươi không” “Cậu đừng nghịch được không”… thật sự bớt căng thẳng hơn rất nhiều.
Đến cổng trường, số học sinh dần tăng lên, Đường Chung bỗng nảy ra ý nghĩ mà nói một câu: “Cậu làm bạn trai tôi được không?”
Doãn Kham đi phía trước hơn hai mét đột nhiên quay đầu: “Cái gì?”
Đường Chung lập tức che miệng: “Không có gì không có gì!”
Có lẽ là do cách thả lỏng mà Doãn Kham dạy rất hiệu quả, lần thi nói này Đường Chung vượt qua rất suôn sẻ.
Lúc thi xong vừa vặn đón một lần phát tình, Đường Chung đi học bốn ngày, xin nghỉ một ngày trốn trong nhà không ra ngoài, sau khi chịu đựng hết thì cả người sảng khoái, đến khăn quàng cổ cũng không đeo, rốt cuộc cũng giống như một con người ngập tràn xuân sắc.
Sinh nhật cậu cũng trong mùa xuân, cành liễu đâm chồi, trăm hoa đua nở. Dù sao cũng là lễ thành niên mười tám tuổi, Đường Chung chuẩn bị hào phóng một lần, mời mấy bạn học đến nhà mình ăn cơm.
Tô Văn Uẩn, Thích Nhạc chắc chắn phải mời, phía bên Doãn Kham càng được thông báo sớm hơn, cái đuôi Hạ Gia Huân kia không chừng cũng tới.
Đường Chung đã sớm quét dọn sạch sẽ căn nhà trước một hôm, buổi tối nhận được điện thoại của Thích Nhạc bảo có việc không tới được đã cảm thấy kỳ lạ, sáng hôm sau lại nhận được điện thoại của Tô Văn Uẩn bảo cậu ta và Hạ Gia Huân cũng không tới, trên đầu toàn dấu chấm hỏi.
Cậu hỏi qua điện thoại: “Không ai đến, các cậu bàn nhau rồi à?”
Tô Văn Uẩn cũng lười ngụy biện: “Cũng không hẳn, chẳng lẽ ngày tốt lại bảo bọn tớ tới làm bóng đèn à? Vừa hay trong nhà lớp trưởng có chuyện, tớ ngăn cản tên họ Hạ kia, để hai người các cậu có không gian riêng.”
Đường Chung hoảng sợ: “Lần đi suối nước nóng trước đó cũng là cậu?”
“Đúng vậy, tên họ Hạ đó trông hơi ngốc, nhưng thật ra cũng khó đối phó, tớ phải nói muốn thổ lộ với cậu ta, cậu ta mới đồng ý đổi phòng.”
Đường Chung càng sợ hơn: “Vậy các cậu bây giờ…”
“Yên tâm đi, không có gì đâu.” Tô Văn Uẩn nói, “Người anh em, tớ chỉ có thể giúp cậu đến vậy, còn lại xem cậu phát huy, chờ tin tốt của cậu nhé!”
Nói xong cúp máy.
Đường Chung im lặng, đặt di động xuống cắn ngón tay đi quanh nhà, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, căng thẳng bỗng nhảy vọt lên tới đỉnh điểm.
Doãn Kham mang theo bánh ngọt được mời đến phòng, rõ ràng Đường Chung muốn đi lấy cốc lại cầm cái bát đi ra, lúc rót nước mới phát hiện ra có gì đó sai sai, lúng túng giải thích: “Tôi thích uống nước bằng bát, chờ chút tôi đi lấy cốc cho cậu.”
Vì để không ảnh hưởng tới bạn bè chơi đùa nhau nên bà nội sáng nay sau khi giúp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong thì đi tìm bạn nói chuyện. Một bàn đồ ăn trải ra trước mắt, hai người ngồi đối diện nhau, châm thêm ngọn nến nữa, quả thật chính là buổi cơm trưa lãng mạn dưới ánh nến.
Buổi mừng sinh nhật đã định trước năm người lại biến thành hai người, Doãn Kham vẫn chưa có ý gì là khó chịu. Đường Chung bảo anh ăn nhiều lên anh liền gật đầu đáp lại, trong bữa tiệc còn chỉ vào một đĩa đồ ăn hỏi Đường Chung: “Đây là gì?”
“Củ sen nhồi nếp.” Đường Chung đáp, “Cậu chưa ăn bao giờ à?”
Doãn Kham gắp một miếng: “Nghe rồi, chưa từng ăn.”
Đường Chung giục: “Mau nếm thử đi.”
Doãn Kham cắn vào: “Ngon đấy.”
Đường Chung lập tức nói: “Vậy về sau tôi sẽ thường xuyên làm cho cậu.”
Nói xong thì cảm thấy lời này quá mức thân mật, người ta còn chưa chắc đã nguyện ý có “về sau” với cậu.
Cũng may Doãn Kham không phản ứng gì, Đường Chung vừa yên tâm vừa mất mát, im lặng cắn đũa.
Phần lớn diện tích nhà Đường Chung đã bị dùng làm cửa hàng may bên ngoài, chỗ để ở rất nhỏ, phòng khách chỉ có một cái bàn, ghế sofa hay TV đều không có.
Ăn cơm xong, Đường Chung mời Doãn Kham đến phòng của mình để anh ngồi: “Trong nhà không có gì chơi, đầu giường có vài quyển sách, cậu cứ lấy mà đọc, không thì chơi với Kẹo Hồ Lô cũng được, nó thích cậu lắm.”
Doãn Kham vốn định thu dọn với Đường Chung, Đường Chung bảo không có lý nào lại để khách làm việc. Lúc này chủ nhà vừa đưa người vào phòng liền quay đầu tới bếp, trước khi đi còn nói “Tôi sẽ quay lại ngay”, chỉ lo Doãn Kham không ở lại nổi mà về mất.
Doãn Kham ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn học, mở quyển “Bá tước Monte Cristo” có chút tiến triển ra đọc mấy phút. Kẹo Hồ Lô cọ tới cọ lui bên chân anh kêu ư ử, Doãn Kham hết cách, ôm nó đặt lên đùi, thầm nghĩ sao con chó này mập lên nhiều vậy.
Dường như Kẹo Hồ Lô nghe thấy anh mắng mình, nhảy hai vòng trên đùi anh, nhấc chân trước đặt cạnh mặt bàn, đạp chân sau bò lên.
Còn cho nó leo lên nữa.
Kẹo Hồ Lô đắc ý đứng trên bàn vẫy đuôi, Doãn Kham bật cười xoa đầu nó, vừa muốn ôm xuống, nó đã linh hoạt chui khỏi tay Doãn Kham, lắc mông đi tới góc bàn, há mõm ngậm con búp bê vải đặt ở nơi đó làm đồ trang trí.
Doãn Kham ngăn cản nó, vất vả lắm mới kéo được con búp bê ra khỏi miệng Kẹo Hồ Lô, khi định thả lại chỗ cũ thì đột nhiên nhìn thấy có một hộp giấy đặt gần tường, đồ vật bên trong tuột ra ngoài.
Rửa xong chiếc bát cuối cùng, Đường Chung lau sơ bếp, rửa sạch tay liền đi vội tới phòng mình.
Đẩy cửa phòng ra, va vào Doãn Kham đang muốn đi ra ngoài.
Tim Đường Chung đập mạnh: “Cậu, cậu về à?”
Doãn Kham nói: “Tôi đi rót cốc nước.”
“À, à.” Đường Chung quay đầu tìm cốc, “Cốc cậu ở…”
“Tôi biết ở đâu.”
Doãn Kham nói xong cũng nghiêng người đi ra ngoài.
Đường Chung cảm thấy hơi lạ, đi vào trong phòng, ánh mắt chạm đến đồ đặt trên bàn, bên tai nhất thời ù lên, hình ảnh trước mắt cũng mơ hồ.
Cậu đi lên trước, cầm lấy hộp giấy đựng thanh chocolate, chầm chậm mà khó khăn móc đồ đặt bên trong ra ——
Một chiếc máy ghi âm hỏng, một tờ giấy bọc kẹo hồ lô, một mẩu giấy có hai dòng chữ khác nhau, còn có một bức ảnh chụp thế vận hội.
Những thứ này đều là đồ cậu cẩn thận cất gom, tất cả đều liên quan tới Doãn Kham.
Là thứ mềm mại nhất cậu giấu dưới đáy lòng, là bí mật nhỏ không dám nói ra.
Bây giờ bí mật đó lại bị người không nên biết nhất đưa ra ánh sáng, mà cái người kia đang chịu cơn sốc lớn, đồng thời không thể tiếp thu được, cho nên mới lựa chọn rời đi ngay lập tức.
Đường Chung cúi đầu, giơ tay che mặt, trong não trống rỗng, bên tai chỉ có tiếng thở gấp thỉnh thoảng vang lên.
Bất thình lình, âm thanh bỗng xen lẫn tiếng “cọt kẹt” của cửa.
Quay đầu lại, đối mặt với Doãn Kham đứng ở khe hở, Đường Chung chậm rãi mở to đôi mắt ngập tràn khó tin.
Cậu thấy Doãn Kham đi tới, đặt cốc trong tay xuống, xoay người về phía mình, mở miệng muốn nói gì đó.
“Để tôi nói trước, cậu nghe tôi nói trước đã!” Đường Chung không dám nghe, không thể làm gì khác là giành nói trước.
Cậu thả lỏng tay, mạnh mẽ cắn môi một cái, muốn để cảm giác đau đớn lấn át căng thẳng: “Mấy thứ này đều là tôi có được, là tôi không cam lòng vứt đi mà giữ lại. Tôi biết cậu sẽ cảm thấy kỳ quái, sẽ khó hiểu, mà tôi muốn nói cho cậu đây không phải là ý xấu gì đâu, tôi nguyện ý thu thập vì đó là của cậu cho tôi, nên tôi mới không nỡ vứt đi.”
Hộp chocolate phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ, những vật nhỏ nằm rải rác xung quanh cũng ngập trong nắng mặt trời.
Giống như trái tim mà Đường Chung đã cố gắng che giấu, nhưng vẫn bại lộ triệt để.
Cậu lần nữa cúi thấp đầu, như một người lính chưa xuất chinh đã cảm thấy trận này chắc chắn sẽ thua, vừa hận chính mình nhu nhược vô năng, vừa dùng dao kề lên cổ mình, ép mình bước về phía trước: “Tôi biết… tôi biết cậu không thích tôi, cậu có thể làm như không thấy gì không? Sau này chúng ta vẫn là bạn, tôi đảm bảo sẽ không, sẽ không…”
Đường Chung không nói được nữa, cậu không biết nên đảm bảo gì, đảm bảo sẽ không thích anh nữa sao? Chuyện không thể làm, sao có thể nói ra?
Ngay lúc này, Doãn Kham lên tiếng: “Không thể.”
L*иg ngực Đường Chung đột nhiên co rút, trái tim như ngừng đập.
Mãi đến khi thấy Doãn Kham nhấc tay lên, ngón tay thon dài chạm vào chiếc cốc sát vách tường, đẩy cốc trên bàn ra phía trước: “Tôi đi lấy nước, không có về.”
Đường Chung lúc này mới chú ý tới chiếc cốc bị mình bỏ quên, là cốc mà cậu thường dùng, nước bên trong gần lên tới miệng, còn đang bốc hơi nóng.
Ngây ngốc ngẩng đầu lên, Đường Chung dùng đôi mắt đầy nghi hoặc cùng mơ hồ nhìn Doãn Kham, khiến Doãn Kham không quen bị người ta nhìn chằm chằm có chút khó chịu.
Nhưng anh không dời tầm mắt, mà đối diện với ánh mắt của Đường Chung.
“Làm sao cậu biết…” Doãn Kham hạ giọng, sửa lại ngữ khí dễ gây hiểu lầm, lặp lại lần nữa, “Sao cậu biết tôi không thích cậu?”
Cuối câu nâng giọng, không phải là một câu trần thuật lạnh lẽo, mà là một câu nghi vấn ngược.
Đại não đã ngừng hoạt động của Đường Chung dần sống lại, khó khăn sắp xếp lại câu chữ để xác nhận —— hỏi ngược là mượn câu hỏi để truyền đạt thông tin, là cách tu từ dùng ngữ khí nhấn mạnh. Nói cách khác, đó cũng là hình thức dùng câu nghi vấn để diễn tả nghĩa xác định.
Và cũng chính là, “Tôi thích cậu”.
Doãn Kham nói, tôi cũng thích cậu.
************************
Chú thích:
(1) Không lật cá: Tui không biết cái này có đúng với cái mà tác giả viết không, nhưng trong một lần đi thực tế tới miền biển, tui được người dân ở đó dạy là ăn cá không được lật cá lại, vì nó giống hành động lật thuyền, mà các bạn biết rồi đó, đi biển mà lật thuyền thì một cửa sống chín cửa chết, cho nên họ rất kỵ. Khi ăn hết nửa phần cá, người ta sẽ gỡ hết xương đi rồi ăn tiếp phần còn lại à. Cho nên có thể xem hành động lật cá là hành động xui xẻo nhé.
(2) Cay (辣): Phát âm là /Là/.
Chè trôi nước hèm rượu:Củ sen nhồi nếp:Lảm nhảm: Vậy là hai bạn tỏ tình rồi đó mọi ngừi =))) Chúc các cô một mùa noel vui vẻ ấm cúng nhé, nhớ ăn cẩu lương của anh Doãn và bạn Đường nha =))))