*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết Lịch Sử. Phùng Đường là đại diện của lớp, lúc đi qua văn phòng bị thầy giáo gọi vào giúp đỡ. Trần Dương chơi game suốt cả đêm, gió rét thấu xương thổi qua đều không thể ngăn đôi mắt nó lờ đà lờ đờ, vừa ngáp vừa nói với Văn Dã: “Trở về phòng học sao? Mình đang định ngủ một lát.”
Văn Dã liếc nhìn thời gian, từ đây đến lúc hết giờ nghỉ trưa còn khoảng nửa tiếng, liền nói: “Mình đi dạo một chút, xíu nữa trở lại.”
Trần Dương nói: “Được, vậy thôi mình đi trước, cậu đừng đến trễ đó.”
Văn Dã gật đầu, men theo cầu thang từng tầng một mà đi lên. Các lớp học của Trung học Thuỵ Hải mới xây không lâu, vách tường màu nâu, các trụ hành lang màu trắng tinh. Để tiết kiệm thời gian di chuyển, ngay giữa mỗi tầng lầu, ở giữa khoảng hành lang đều có thang máy kết nối với khu đối diện toà nhà chính. Văn Dã leo lên tầng sáu, đứng ở lan can nhìn ra bên ngoài. Ngôi trường này là hắn tự chọn, một là gần nhà có thể học ngoại trú được, hai là nghe nói chất lượng dạy học cũng rất tốt, là một trường trọng điểm cấp thành phố.
Tuy rằng bản thân hắn không cần nơi dạy học thật tốt vẫn có thể đứng đầu được, nhưng đã có điều kiện lựa chọn, liền không thể qua loa. Trải nghiệm sinh hoạt ở trường hai tuần, tất cả đều được thoả mãn. Vừa muốn quay người rời đi, đột nhiên phát hiện bên cạnh bồn nước ở cửa sau khu hành chính, có một người đang đứng.
Văn Dã suy nghĩ một chút, người kia hình như tên là, Vân Nhạc.
Vân Nhạc trên tay cầm đồng phục học sinh, đang mở khoá vòi nước. Tóc cậu là bị canh nóng đổ lên, gió vừa thổi đến, chậm rãi làm tóc rít lại. Bây giờ đang là buổi trưa, nhiệt độ cao nhất cũng chỉ tầm khoảng âm sáu, bảy độ. Thực ra chỉ cần thường xuyên giữ ấm một chút, cũng sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng Vân Nhạc trên người chỉ mặc một bộ thu y (1) đơn sơ rẻ tiền, trên mặt in hình chuột Mickey (2). Cái này là đồ trôi nổi cậu mua được ở một tạp hoá nhỏ ven đường vào năm thứ ba ở trường sơ trung, lúc đó mua hai cái, để đến mùa đông có cái mà thay đổi.
Ống nước sau hơn mười mấy giây mới làm tan được lớp băng mỏng đang đóng ở trên, Vân Nhạc đầu tiên đem đồng phục để xuống bồn, liền cúi thấp xuống (không hiểu sao chỗ này lại bị **, không biết có từ ngữ bậy bạ gì không mà censored, mị đành chém dị: