-Hừ, bọn dân đen cứ mặc chúng, ta lo giữ tính mạng là trên hết. Tên Cơ Thành định dùng kế lừa ta nhưng hắn đã quá xem thường Lưu Soán này rồi... chờ đấy, ta phải khiến hắn rút quân về.
Về phía Cơ Thành, nhóm quân Bắc Đô vẫn không hề có động tĩnh.
Nhưng các binh lính vẫn tiếp tục bao vây thành Hàm Kinh.
Họ đang chuẩn bị cho chiến lược gì, chẳng rõ.
Chỉ có điều sẽ kéo dài trong vài ngày, thậm chí là lâu hơn nữa.
****************
Âu Mỹ Ngân ngẩn người trong thoáng chốc khi nghe Các Tự kể rõ mọi chuyện.
Đặc biệt, điều bà bất ngờ là Lạc Diễm được tiên đoán trở thành đế vương còn Minh Nhật thì không phải, đã thế hoàng nhi bà sẽ khiến Nam Đô lâm vào đại nạn.
Tiếp đến việc Các Tự không phải công chúa, rồi Minh Nhật gửi thư khai chiến, Cơ Thành thì đứng về phía Bắc Đô, hai huynh đệ đối đầu nhau ở hai phe đối địch.
Quá nhiều chuyện làm vị thái hậu chẳng ngờ nổi...
Trông sắc mặt nhợt nhạt, mệt mỏi của Âu Mỹ Ngân, Các Tự lo lắng
-Mẫu hậu, người mệt ở đâu ạ, có cần gọi ngự y?
Âu Mỹ Ngân đưa tay lên, giọng như thều thào
-Không, mẫu hậu ổn. Chỉ là ta không tin nổi, Thành nhi với Nhật nhi đang đối đầu nhau, chiến tranh nổ ra mà ta chẳng hay biết gì cả. Nhật nhi... giấu ta tất cả. Nó giam lỏng mẫu hậu này rồi làm mưa làm gió...
Xót xa trước lời than oán từ bà, Các Tự im lặng.
Thật sự cô vẫn chưa kể hết những tội ác Minh Nhật gây ra nhưng thiết nghĩ, không nên để vị thái hậu biết vì nhất định bà sẽ không chịu nổi cú sốc đó.
Một khoảng lặng kéo đến.
Các Tự chẳng lên tiếng bởi muốn Âu Mỹ Ngân có thời gian tĩnh tâm.
Tay đặt lên ngực như cố lấy bình tĩnh, Âu Mỹ Ngân từ từ mở mắt ra, nhìn cô gái, nói thật nhỏ
-Các Tự... mẫu hậu nhất định cứu con ra khỏi nơi này. Con đừng nên ở cạnh Nhật nhi nữa, nó đã thay đổi và mẫu hậu sợ một ngày nào đó, nó sẽ làm hại con.
Các Tự ngạc nhiên
-Nhưng mẫu hậu đang bị giam lỏng, làm sao người cứu con được, mẫu hậu đừng liều lĩnh.
-Không sao, đêm qua mẫu hậu đã nghĩ ra một cách. Đừng lo lắng, cứ làm theo lời mẫu hậu là được.
Trước vẻ kiên quyết của vị thái hậu, Các Tự đành nghe theo.
Minh Nhật xoay qua Liêu công công, cau mày, lặp lại lời vừa nghe
-Trường Dinh mất tích? Nghĩa là thế nào?
Viên thái giám cúi người
-Dạ, lính áp giải ngũ vương gia đến Vịnh đảo báo tin về như vậy. Hình như có một nhóm loạn tặc đã đánh bất tỉnh chúng rồi sau đó mang ngài ấy đi.
Đập tay xuống bàn, Minh Nhật điên tiết
-Cái quái gì mà cứ nhóm loạn tặc hoài vậy? Phản rồi… bọn ô hợp đó, chúng chẳng xem quốc pháp ra gì.
Bỗng vị hoàng thượng khựng lại, có dòng suy nghĩ thoáng lướt qua rất nhanh.
“ Gần đây luôn xuất hiện nhóm loạn tặc chẳng rõ tung tích… Gọi là loạn tặc vì chưa biết xuất thân của chúng, nhóm phản loạn mang Trường Dinh đi có phải là đám ô hợp đã cướp pháp trường giải cứu Lạc Diễm? Nếu thật bọn chúng là một thì… ai đứng đầu bọn tặc tử này chứ?... Và vì sao, chúng luôn có mặt đúng lúc vào những thời điểm quan trọng như vậy? Chưa kể, chúng biết rất rõ các hành động bí mật trong triều đình… lẽ nào… ”
Không biết Minh Nhật suy đoán ra điều gì mà ánh mắt anh trông thật đáng sợ, đến mức, dù biết hoàng thượng chẳng hề nhìn mình vậy mà Liêu công công vẫn đổ mồ hôi, chân run run.
Bàn tay chợt đưa lên, Minh Nhật bảo
-Dẹp vấn đề đó sang một bên! Tình hình ở Hàm Kinh thế nào rồi?
Liêu công công lau lau trán, tâu rõ
-Dạ đến giờ vẫn chưa có mật báo gì về trận chiến ở tỉnh Hàm Kinh thưa hoàng thượng.
Minh Nhật dùng ngón tay di chuyển thái dương, nhắm mắt, dường như mệt mỏi
-Cái tên Lưu Soán hắn định làm gì vậy...!
Chợt, tên lính bên ngoài bước vào, quỳ xuống
-Bẩm hoàng thượng, thái hậu nói muốn gặp người ở phòng thái hậu.
-Ngươi có biết là chuyện gì không?
-Dạ, thuộc hạ không rõ.
Thở ra, Minh Nhật chỉ tay vào viên thái giám họ Liêu, căn dặn
-Nếu có tin gì từ Hàm Kinh hoặc về ngũ vương gia thì lập tức báo cho trẫm biết ngay, rõ chưa?
Âu Mỹ Ngân ngồi trên ghế, nhắm mắt, tay cầm xâu chuỗi, miệng niệm kinh.
Có tiếng mở cửa rất nhẹ, rồi bước chân ai đó đi đến, cuối cùng là ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Tuy chưa mở mắt nhưng bà biết Minh Nhật đã vào.
Sự im lặng không kéo dài khi giọng Minh Nhật cất lên, từ tốn
-Mẫu hậu muốn gặp Nhật nhi có chuyện gì?
Chậm rãi mở mắt ra, Âu Mỹ Ngân nhìn hoàng nhi, bây giờ trông con rất khác lúc trước.
Khác thế nào, bà chẳng hình dung rõ được, cũng không biết giải thích ra sao về cái khác ấy.
-Mẫu hậu... đã biết tình hình hiện giờ của Nam và Bắc Đô. Mọi chuyện mẫu hậu đều rõ cả.
Minh Nhật cười nhạt, mắt lãng đãng quan sát khắp phòng rồi chuyển hướng trở lại vào vị thái hậu
-Chắc Các Tự nói mẫu hậu nghe. Nàng ấy cũng thật là... gặp mẫu hậu chỉ để cho người biết mấy cái chuyện linh tinh vậy thôi sao?
Tức thì vị hoàng thượng ngừng hành động cười cợt lại bởi anh thấy ánh mắt Âu Mỹ Ngân hướng vào mình vô cùng kỳ lạ... Thú thật, từ nhỏ đến lớn, Minh Nhật không bao giờ chịu nổi những lúc bà nhìn anh như thế. Vẻ như nó xuyên thấu ruột gan và khiến anh chẳng thể nói dối.
Bắt đầu khó chịu nên phản ứng từ Minh Nhật là, đảo mắt sang nơi khác
-Mẫu hậu đừng nhìn Nhật nhi như vậy, con không thích!
Âu Mỹ Ngân đặt xâu chuỗi lên bàn, bà cũng thôi không dùng đôi mắt đó nhìn con
-Mẫu hậu không biết nói gì và không muốn nói nữa... Mẫu hậu gặp con là có một thỉnh cầu: Hãy cho mẫu hậu được lên Chùa Tự Duyên để niệm kinh sám hối, được chứ?
-Sám hối? Mẫu hậu vốn là người hiền đức, có làm gì sai trái đâu mà lại lên Chùa sám hối?
Tự dưng cười cười, Âu Mỹ Ngân buông câu nói nhạt nhẽo
-Kiếp trước, mẫu hậu gây ra nghiệp chướng nên kiếp này mới lâm vào tình cảnh khổ sở, bị hoàng nhi giam lỏng, đau đớn chứng kiến máu mủ mình sinh ra đối địch nhau... Hẳn là tội rất nặng nên mới gặp báo ứng vì thế mẫu hậu muốn sám hối, xem như chuộc lại một phần lỗi lầm. Ngoài ra cũng là để chuộc lỗi cho hoàng nhi...
Hiểu mẫu hậu ám chỉ mình, Minh Nhật ngồi lắng tai nghe bà than vãn mà chẳng tỏ thái độ gì.
Các Tự kinh ngạc khi Lạc Phổ bước vào sau tiếng mở cửa phòng.
Cô từ từ đứng dậy, đứng nép vào bên trong tường, hai tay lại siết chặt, thủ thế.
Buồn cười trước hành động đó, Lạc Phổ không nói, tự nhiên đi đến bên bàn, ngồi xuống.
Nhẹ nhàng, vị đại hoàng tử đón lấy ấm trà nóng, rót đầy ly, vẻ như đây là phòng anh chứ không phải phòng Các Tự.
Khó hiểu bởi việc làm kỳ quặc từ Lạc Phổ, cô tiểu thư hỏi
-Ngài vào đây làm gì?
Uống ngụm trà xong, Lạc Phổ tấm tắc khen
-Trà ngon thật, nhưng có người cùng thưởng thức lại càng ngon hơn. Muội uống với huynh một ly?
Chẳng rõ người nam nhân xấu xa này muốn giở trò gì, Các Tự lắc đầu, vẻ khó chịu
-Ngài làm ơn ra ngoài...!
Bị đuổi thẳng thừng, Lạc Phổ vẫn mặc nhiên không quan tâm, tiếp tục rót trà
-Huynh tình cờ đi ngang qua nên tiện thể vào thăm muội, nếu muội không thích uống trà với huynh thì thôi nhưng hãy cho huynh được ngồi ở đây vài phút, như thế là đủ...
Giọng nói nhẹ nhàng của vị hoàng huynh bất giác khiến Các Tự dịu lại.
Cô không hiểu nổi Lạc Phổ nghĩ cái gì trong đầu khi lại làm hành động quái gở và kỳ quặc đến vậy.
-Tuỳ ngài...!
Miễng cưỡng đáp, Các Tự đến bên giường, ngồi xuống.
Lạc Phổ cười nhẹ, rồi tiếp tục uống trà tiếp đến là thừ người, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi nắng vàng trải mình lên những cành hoa tươi thẫm.
Lâu. Rất lâu. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ấy mà không biết chán.
Minh Nhật đứng dậy, sửa lại áo long bào, bảo
-Thôi được, nếu mẫu hậu đã muốn lên Chùa thì Nhật nhi đành chấp thuận, mẫu hậu muốn đi lúc nào cũng được nhưng người đừng ở quá ba canh giờ, Nhật nhi sẽ rất lo lắng.
Âu Mỹ Ngân, nhẹ nhõm khi hoàng nhi đồng ý lời thỉnh cầu, điềm nhiên đáp
-Điều này con không cần lo, mẫu hậu biết đến lúc nào về. Mẫu hậu muốn chiều nay, đầu giờ thân sẽ rời cung, con cứ việc cho thị vệ đi theo giám sát, mẫu hậu không phiền đâu.
Thoáng im lặng, vị hoàng thượng gật gù, chép miệng
-Chắc không cần, mẫu hậu lên Chùa cũng cần thoải mái, vả lại, Chùa là nơi trang nghiêm, Nhật nhi không muốn đắc tội hay làm phiền các thần.
Buông câu có chút trêu đùa, Minh Nhật chậm rãi rời khỏi phòng mẫu hậu.
Sau cùng, Lạc Phổ cũng đứng dậy, điều ấy làm Các Tự thoải mái hơn.
-Huynh phải đi, đã qua nửa canh giờ rồi, nhanh thật.
-Ngài đi cẩn thận, Các Tự không tiễn.
Nhận câu nói lạnh nhạt, hời hợt từ hoàng đệ muội, Lạc Phổ lặng thinh…
-Các Tự!
Lần đầu tiên, cô tiểu thư nghe Lạc Phổ gọi tên mình bằng chất giọng kỳ lạ đến thế.
Dịu dàng, ân cần và buồn.
Cảm giác tò mò đã khiến Các Tự quay qua, đưa mắt nhìn anh.
Cô bất động khi trông vị đại hoàng tử đứng giữa phòng, giơ hai tay lên ngang người cùng đôi mắt sâu thăm thẳm đầy da diết.
Nỗi tê tái từ cái nhìn đứng yên của Lạc Phổ đã khiến trái tim Các Tự hẫng mất một nhịp.
Cô cảm nhận trong lòng anh đang chứa đựng một nỗi đau âm thầm, nặng nề.
Mãi về sau, Các Tự mới hiểu niềm đau âm thầm ấy.
Dường như rất khó khăn để Lạc Phổ nói ra lời yêu cầu tận đáy lòng mình với người nữ nhi trước mặt
-Các Tự... muội có thể ôm huynh một lần được không?!
Tròn xoe mắt, Các Tự nhận ra vị đại hoàng tử đang... lúng túng lẫn chút bối rối.
Ôm? Tại sao lại ôm?
Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra với Lạc Phổ?
Tuy không thấy có mối đe doạ nào từ sự thỉnh cầu kia nhưng Các Tự vẫn không yên tâm để có thể ôm anh... Ôm Lạc Phổ, là điều mà có nằm mơ cô tiểu thư cũng chẳng nghĩ đến.
Các Tự chẳng phản ứng, chỉ đứng yên bên giường, đôi chân không hề nhích dù chỉ một bước rất nhỏ.
Gương mặt cô khẽ quay sang hướng khác, điều ấy đồng nghĩa với việc, cô từ chối.
Nhận được câu trả lời, Lạc Phổ đã bất động rất lâu...
Sau cùng, đôi tay cũng hạ xuống, cứng đơ như thể chúng sắp gãy.
Vị hoàng tử hiểu, hiểu rõ Các Tự chối bỏ anh thế nào.
Nở nụ cười rất nhạt, Lạc Phổ thở ra, nói nửa như đùa nửa như thật
-Huynh... đã biết vị trí của mình trong trái tim muội! Mà cũng chẳng sao, muội luôn kinh sợ huynh, thế nên hành động này cũng rất dễ hiểu. Muội... nhớ bảo trọng!
Chỉ chờ cho câu nói dứt, Lạc Phổ xoay lưng, bước thật nhanh ra khỏi phòng.
Cánh cửa mở tung, rồi khép hờ lại... Tấm áo khoác dài khuất bóng.
Dường như rất vội vã, tấm áo ấy biến mất nhanh chóng chỉ còn cánh hoa vương trên bậc thềm. Ảo ảnh.
Còn lại một mình, chẳng rõ sao tim Các Tự nhói lên một chút, buốt và đau.
Cô không biết bản thân làm thế là đúng hay sai...
Bởi Lạc Phổ có điều gì rất khác lạ trong câu nói cuối cùng khi nãy.
Nhưng dù sao đi nữa thì sự thật vẫn là sự thật, Các Tự đã không ôm Lạc Phổ.
Để rồi sau này
Các Tự mới nhận ra
hành động sai lầm của mình vào lúc ấy.
Khi Lạc Phổ rời khỏi phòng Các Tự được vài phút thì Tiểu Sâm cùng vài cung nữ khác xuất hiện.
Tên lính gác chặn lại, hỏi tỉ mỉ
-Các ngươi vào phòng làm gì?
Tiểu Sâm lanh lợi thưa
-Dạ, hoàng thượng sai chúng nô tì mang y phục mới đến cho thái tử phi. Tối nay rất có thể hoàng thượng sẽ ngủ lại đây nên người muốn thái tử phi phải thật xinh đẹp, tươm tất.
Lời của Tiểu Sâm bùi ngùi quá nên mấy tên lính phải để cô và những cung nữ kia vào phòng.
Cửa phòng đóng lại, lắng nghe động tĩnh bên ngoài thật cẩn thận xong Tiểu Sâm đặt bộ y phục lên bàn, nhìn Các Tự, nói ngay
-Thái tử phi, hoàng thượng đã cho phép thái hậu giờ thân được rời cung đến Chùa Tự Duyên, thái tử phi hãy mau chóng thay y phục cung nữ rồi cùng nô tì đến chỗ thái hậu!
Các Tự gật đầu, mau chóng thay y phục ra.
Nửa canh giờ sau, cửa lại mở, mấy lính canh thấy Tiểu Sâm bước ra, phía sau vẫn là mấy cung nữ như cũ.
Mỉm cười, Tiểu Sâm bảo
-Đa tạ các ngài, giờ chúng nô tì phải đến chỗ thái hậu.
Dứt lời, Tiểu Sâm rời đi. Theo sau, các cung nữ còn lại cúi đầu, chậm rãi bước.
Hiển nhiên, trong đó có Các Tự. Nhờ cải trang thành cung nữ, cô tiểu thư đã ra ngoài một cách dễ dàng.
****************
Như dự định, Âu Mỹ Ngân xuất cung đến Chùa Tự Duyên vào đầu giờ thân.
Và Các Tự, với vai trò cung nữ theo hầu, đã ẩn mình trong đám cung nữ cùng thái hậu ra ngoài cung.
Đến Chùa, vị thái hậu than mệt và muốn ra khuôn viên phía sau Chùa đi dạo, với lý do đó, bà đã làm cho nhóm thị vệ không chút nghi ngờ.
Khi đã lệnh cho Tiểu Sâm với vài cung nữ khác chờ bên ngoài, Âu Mỹ Ngân cùng Các Tự đi nhanh ra khu vườn sau Chùa, nơi đó có một lối ra.
... Nắm tay Các Tự, Âu Mỹ Ngân dặn dò
-Từ giờ con phải cẩn thận, trên đường đi nếu thấy quan binh thì núp vào kẻo bị phát hiện.
Các Tự gật đầu, nhưng không giấu nổi lo lắng
-Lỡ như hoàng thượng biết mẫu hậu để con trốn đi thì người sẽ không tha cho mẫu hậu đâu.
Vị thái hậu nhẹ nhàng
-Ngốc, đừng lo cho mẫu hậu, nói gì thì nói, Nhật nhi không dám làm chuyện gì với ta đâu. Con hãy lo cho bản thân mình thì hơn, cố gắng đến Hàm Kinh, gặp lại Thành nhi.
-Hay là mẫu hậu đi với Các Tự!
-Không được, ta mà biến mất thì đám thị vệ sẽ phong toả ngọn núi này ngay, đến lúc ấy, chúng ta khó lòng thoát. Đây là cơ hội duy nhất, nếu để bị bắt thì sẽ không còn hy vọng trốn đâu. Nghe lời mẫu hậu, đi đi... nhớ bảo trọng!
Cố ngăn nước mắt, Các Tự giữ cho giọng thật rõ
-Mẫu hậu cũng cẩn thận, đừng lo nghĩ nhiều quá ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Âu Mỹ Ngân vén nhẹ mái tóc Các Tự, cười đùa
-Mẫu hậu biết rồi, con khờ à!
Nhanh chóng, cô tiểu thư xinh đẹp ôm chầm lấy vị thái hậu.
Âu Mỹ Ngân lặng người trong phút chốc rồi đưa tay vuốt nhẹ mái đầu con, bà thì thầm
-Nói với Thành nhi, mẫu hậu xin lỗi...! Dù ở nơi đâu, mẫu hậu cũng sẽ luôn cầu mong cho các con bình an, hạnh phúc. Hãy nhớ, cố gắng vượt qua khó khăn, đừng từ bỏ hy vọng!
Tựa cằm lên vai mẫu hậu, nước mắt Các Tự cứ trào ra, chảy dài.
Không thể chần chừ thêm, Âu Mỹ Ngân đẩy nhẹ Các Tự ra, giục
-Thôi, con nên nhanh chóng rời khỏi đây! Mau đi đi...!
Lau nước mắt, cô tiểu thư họ Kim, ánh mắt kiên quyết, gật khẽ.
Nhìn nhìn cô gái, vị thái hậu tự dưng nói những điều kỳ lạ, trông bà vẻ ngập ngừng
-Các Tự à, con đừng trách Phổ nhi nữa nhé! Dẫu Phổ nhi từng có những hành động không tốt với con nhưng hãy vì mẫu hậu mà tha thứ cho nó, được không?
Các Tự tròn xoe mắt
-Mẫu hậu?!
-Hứa với mẫu hậu là tha thứ cho Phổ nhi, nó... không cố tình làm thế với con!!!
Khó hiểu trước sự cầu khẩn từ mẫu hậu, Các Tự đã im lặng, không nói.
Nhưng vì muốn làm vui lòng bà nên cô tiểu thư đành miễn cưỡng đồng ý
-Vâng, Các Tự hiểu, Các Tự sẽ tha thứ cho đại hoàng huynh!
Nhẹ nhõm, Âu Mỹ Ngân vỗ nhẹ bờ vai Các Tự, vui mừng
-Tốt, vậy là tốt! À... con đi đi, đừng chần chừ nữa, mau lên!
Nhích từng bước ra xa, Các Tự chẳng đành lòng rời khỏi Âu Mỹ Ngân... cô xem bà như mẫu thân.
Vị thái hậu mỉm cười, các nếp nhăn trên mặt dãn ra, trông thanh thản.
Khẽ khàng, bà đưa tay ra dấu cho Các Tự đi nhanh.
Hít sâu hơi dài, nhìn mẫu hậu lần cuối, cô tiểu thư họ Kim quay gót, chạy nhanh ra khỏi cổng Chùa.
Thấy bóng cô gái đã khuất, bấy giờ Âu Mỹ Ngân mới nhẹ lòng.
Bà không cười nữa, khẽ đưa mắt nhìn vào lùm cây phía bên trái, cách mấy chục bước chân...
****************
Chạy băng băng trong rừng, Các Tự lách mình qua những tán lá xum xuê.
Vừa chạy, cô vừa ngoái cổ nhìn lại phía sau... Rõ ràng, có âm thanh vang lên rất khẽ lẫn tiếng bước chân.
Một nhóm người đang bám theo cô.
Các Tự lo lắng rất có thể đó là đám thị vệ, chúng phát hiện ra cô bỏ trốn và đã đuổi theo.
Những chiếc bóng đen nhanh thoăn thoắt, không bao lâu sau, chúng đuổi kịp cô tiểu thư họ Kim.
Bàn tay giơ ra, rất nhanh, tóm lấy người Các Tự.
Cô tiểu thư chẳng thể kêu la vì miệng bị bịt chặt.
****************
Minh Nhật vô cùng kinh ngạc khi thấy căn phòng Các Tự hoàn toàn trống trải.
Không có ai cả... chỉ có sự yên lặng cùng tiếng gió lùa qua khung cửa sổ, lạnh hoát.
Đang đứng canh bên ngoài, đám lính giật mình khi nghe giọng vị hoàng thượng từ trong phòng gọi lớn, rất lớn như thể muốn xé vụn mọi thứ
-NGƯỜI ĐÂU!!!
Tức thì, bọn lính hớt hải chạy vào, quỳ xuống
-Bẩm hoàng thượng cho gọi...
Minh Nhật quay qua, chiếu cái nhìn khủng khϊếp vào đám thuộc hạ trước mặt, đay nghiến từng chữ
-THÁI TỬ PHI ĐÂU???
Bấy giờ mấy tên lính canh mới đưa mắt nhìn căn phòng vắng vẻ, mặt ngơ ngác
-Ơ... dạ, hoàng thượng... rõ ràng là thái tử phi vẫn ở trong phòng.
Lập tức, Minh Nhật bước đến túm lấy một tên trong số đó vực dậy, tay bóp chặt cổ hắn, gương mặt thể hiện sự căm phẫn
-Rõ ràng? Các ngươi canh gác cái kiểu gì vậy hả???
Tên lính bị ngạt thở, vùng vẫy, van xin
-Hoàng thượng... hoàng thượng tha tội... khi nãy Tiểu Sâm cùng vài cung nữ đến đây... nói là mang y phục mới cho thái tử phi... vì đêm nay hoàng thượng sẽ ở đây...
Lông mày cau lại, Minh Nhật hỏi nhạt
-Tiểu Sâm? Đó là cung nữ của thái hậu?
-Dạ... dạ đúng thế...
Từ từ thả lỏng tay, Minh Nhật nghiến răng, tay siết chặt. Vẻ như anh đã hiểu ra việc biến mất của Các Tự.
Không nhiều lời, vị hoàng thượng ra lệnh, đầy giận dữ
-Mau đưa Tiểu Sâm đến chỗ ta ngay!
Tên lính bị bóp cổ khi nãy ho sặc sụa, gấp gáp đứng dậy, nhanh chóng thi hành lệnh.
****************
Tất cả hết sức sửng sốt lẫn vui mừng khi thấy Vân Tiêu cùng các huynh đệ trong Quan Tân hội đưa Các Tự trở về an toàn trong khi cô vẫn còn ngủ say.
Lập tức, Cơ Thành đi đến chỗ Vân Tiêu đỡ lấy cô tiểu thư, vẻ mặt mừng khôn tả
-Các Tự! May quá, muội ấy vẫn bình an! ( nhìn anh chàng họ Vân) Huynh tìm thấy Các Tự ở đâu?
Vân Tiêu cười, bảo
-Huynh đệ chúng tôi tình cờ đi qua Chùa Tự Duyên để tìm đường tắt đến hoàng cung thám thính tình hình thì vô tình thấy Kim tiểu thư đang chạy hối hả trong rừng, ngạc nhiên nên chúng tôi đuổi theo rồi đưa cô ấy về đây.
-Đa tạ, đa tạ huynh!
Cơ Thành vừa nói lời cảm tạ vừa ôm lấy Các Tự, nỗi lo lắng hai ngày qua biến mất nhanh chóng.
Đúng lúc, giọng Tử Băng từ đâu hét lên
-Tiểu thư!
Mọi người xoay lại thấy Tử Băng chạy vù đến bên Các Tự đang nằm ngủ trong vòng tay Cơ Thành.
Theo sau còn có Lạc Diễm, Trường Dinh, Linh Nhạc và những người khác, họ đều mừng rỡ, đi lại.
****************
Rầm!
Âu Mỹ Ngân giật mình đứng dậy, ngạc nhiên thấy Minh Nhật bước vào cùng cái nhìn phẫn uất.
-Nhật nhi, con không biết phép tắc là gì à?
Cố kiềm cơn điên tiết đang dâng trào trong lòng, Minh Nhật cất tiếng
-Mang vào đây!
Sau mệnh lệnh của anh thì bên ngoài, đám lính lôi một cung nữ người đầy vết thương, y phục nhuốm máu, ném mạnh xuống đất chẳng chút thương tình.
Âu Mỹ Ngân bàng hoàng vì nhận ra Tiểu Sâm. Cô cung nữ đáng thương nằm thoi thóp bên dưới.
Tức thì, vị thái hậu liền bước đến, cúi xuống đỡ Tiểu Sâm dậy, hỏi giọng run run
-Tiểu Sâm... ngươi... sao ngươi lại ra nông nỗi này?
Yếu ớt, Tiểu Sâm lấy sức bám chặt tay Âu Mỹ Ngân, mắt mở hé, miệng nói đứt quãng, rời rạc
-Thái... thái hậu... Tiểu Sâm có lỗi với người... hoàng thượng... đã biết chuyện... thái tử phi...
Thoáng bất động, giờ vị thái hậu cũng hiểu lý do Minh Nhật đột ngột xông vào phòng mình với dáng vẻ giận dữ như thế.
Im lặng vài giây, Âu Mỹ Ngân từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn hoàng nhi
-Nhật nhi... con đã tra khảo Tiểu Sâm?
Đối diện, Minh Nhật để hai tay ra sau lưng, đôi mắt tinh ranh ấy chưa bao giờ lạnh đến vậy
-Đúng! Nha hoàn chết tiệt, dám đưa Các Tự đi!! Mẫu hậu, người đứng sau chuyện này? Người viện cớ đến Chùa Tự Duyên rồi bí mật đưa Các Tự rời cung và giải thoát nàng ấy?
Âu Mỹ Ngân hít sâu một hơi, kiên quyết thừa nhận
-Phải! Mẫu hậu đã làm thế, còn Tiểu Sâm và những cung nữ khác chỉ nghe theo lệnh của mẫu hậu... mọi tội lỗi mẫu hậu sẽ gánh!
-Tại sao... tại sao mẫu hậu lại làm thế?? Mẫu hậu biết con yêu Các Tự nhiều thế nào, sao người có thể đem nàng ấy rời xa con?!
Minh Nhật giận đến mức đập đổ hàng loạt những bình hoa sứ đẹp đẽ trên chiếc bàn ở gần đó.
Tiếng vỡ đồng loạt vang lên và những mảnh vỡ vung *** dưới chân Âu Mỹ Ngân.
Vị thái hậu hơi giật mình, hơi lo lắng nhưng vẫn giữ thái độ bình thản trong sự lặng im.
-Các Tự... vốn không thuộc về con! Nhật nhi, Các Tự yêu Cơ Thành!
-IM NGAY!!!
Minh Nhật gào to, cơn cuồng nộ như biến anh thành một kẻ điên loạn với đôi mắt phun trào sự căm phẫn.
Âu Mỹ Ngân lớn giọng
-Dừng lại đi! Làm vậy con chỉ khiến cả ba đau khổ. Nếu con yêu Các Tự thì con phải nghĩ cho Các Tự... Nếu con cứ cố chấp thì sẽ không bao giờ có hạnh phúc...!
Lời nói của vị thái hậu dứt thì không gian chợt nhiên chìm vào khoảng lặng.
Khá lâu.
Đứng xoay lưng về phía mẫu hậu, Minh Nhật thở mạnh vì điên tiết, vì mệt mỏi.
-Mẫu hậu!
Chậm rãi, vị hoàng thượng xoay lại, cái nhìn hướng thẳng vào Âu Mỹ Ngân, vô cảm
-Người có biết nếu làm vậy thì nghĩa là... người đang chống đối lại con?
Vị thái hậu không trả lời, khẽ giấu tiếng thở dài rồi mấy giây sau nói khẽ
-Mẫu hậu bằng mọi giá sẽ ngăn con gây tội ác!
Đôi mắt Minh Nhật tự dưng đứng yên, không còn chút phản chiếu nào nữa...
Ít phút sau, Âu Mỹ Ngân ngạc nhiên bởi Minh Nhật chợt nhiên tiến lại gần bà, khoảng cách ngày một rút ngắn hơn, ngắn hơn cho đến khi anh đứng ngay trước mặt.
Vị thái hậu chưa kịp hiểu gì thì hoàng nhi đó nhẹ nhàng ôm lấy bà, rất chặt, đồng thời anh kề môi gần tai bà thì thầm một câu ngắn ngủi
-Mẫu hậu... đừng trách Nhật nhi tàn nhẫn!!!
Nhanh chóng, Minh Nhật đẩy nhẹ Âu Mỹ Ngân ra và bước lùi về sau.
-Người đâu!
Cửa mở nhanh, Liêu công công bước vào, trên tay cầm chiếc khay gỗ được che đậy bằng miếng vải vàng.
Viên thái giám cúi người trước Âu Mỹ Ngân, cung kính đưa nó lên, bằng hai tay.
Vị thái hậu bần thần khi miếng vải được mở ra... trong đó là một ly rượu đầy.
-Cái này... là gì?
Điềm nhiên, vẻ mặt Minh Nhật chẳng hề thay đổi khi đáp lời
-Rượu độc!!!
Đầu óc Âu Mỹ Ngân trống rỗng khi nghe hai chữ “ rượu độc” phát ra từ miệng con.
Mọi thứ dường như trắng xoá, hỗn độn, xoay vần.
Nếu không vững vàng thì chắc hẳn người phụ nữ xinh đẹp này đã ngã ra phía sau.
-Con... định làm thế với mẫu hậu sao?
Từ tốn xoay mặt đi, Minh Nhật lạnh lùng đến mức dù trời có sập xuống anh vẫn không thay đổi quyết định xử tử mẫu hậu
-Đúng...! Mẫu hậu nhất định chống đối Nhật nhi thì Nhật nhi không còn lựa chọn.
Đau.
Chưa bao giờ Âu Mỹ Ngân đau như vậy. Thật tàn khốc, ngay bây giờ bà lại bị xử tử bởi chính hoàng nhi mà mình yêu thương suốt 19 năm dài.
Trái tim của người mẹ đã chết. Hoàn toàn chết.
Chẳng thấy mẫu hậu phản ứng hay nói gì thêm, Minh Nhật cười nhẹ
-Mẫu hậu, người rất cô đơn vậy Nhật nhi sẽ đưa người đến chỗ phụ hoàng cũng như... Nhật nhi đã từng giải thoát cho phụ hoàng...!
Lập tức nhìn con, Âu Mỹ Ngân cảm giác tai lùng bùng, không nghe rõ
-Cái gì?!
Hướng mắt vào khoảng không phía trước, Minh Nhật kể chậm rãi hệt như nói với chính mình
-Phải, phụ hoàng không đột nhiên băng hà... chính Nhật nhi đã làm người ngạt thở mà chết!
Lời thú tội kinh khủng ấy kết thúc, mắt Âu Mỹ Ngân mở to trừng trừng, cổ họng như bị ai bóp chặt, chẳng nói nên lời.
Bà thả phịch người xuống ghế, chết trân.
Một cách bình thản, Minh Nhật quay lại, hướng mắt vào mẫu hậu, đã đến lúc anh tiết lộ cho bà biết những tội ác của mình... Có lẽ vị hoàng thượng đó nghĩ, bà nên hiểu con người thật của hoàng nhi trước lúc chết. Đúng, người sắp chết luôn được ân huệ.
Thời gian của buổi chiều hôm ấy rất cô quạnh, thê lương, ảm đạm.
Dường như tất cả đều đứng yên, chờ đợi. Còn chờ đợi điều gì thì không rõ.
Vào giây phút Minh Nhật chấm dứt lời kể cũng là lúc Âu Mỹ Ngân muốn chết ngay lập tức.
Với bà, những điều ấy quá khủng khϊếp! Thậm chí... hơn cả cái chết!
Suốt cuộc đời, vị thái hậu chưa bao giờ căm giận bản thân mình như lúc này.
Căm giận vì
đã trách lầm Cơ Thành, để con sống trong khổ đau, bị trách cứ, hoài nghi.
Căm giận vì
không nuôi dạy được Minh Nhật, để con trở thành kẻ bất nhân, bất hiếu khi ra tay gϊếŧ huynh đệ và cả phụ hoàng.
Căm giận vì
có lỗi với dòng họ Đế Lạc, tội lỗi này sẽ không bao giờ chuộc lại được.
Nghiệp chướng.
Âu Mỹ Ngân chẳng tức giận, chẳng phản ứng, chỉ ngồi lặng đi, miệng nói duy nhất câu
-Ngươi đúng là cầm thú!
Bật cười, Minh Nhật lắc đầu, giọng đầy giễu cợt
-Mẫu hậu đừng thế, nếu Nhật nhi là cầm thú thì mẫu hậu là gì?! Chính người đã sinh ra con, đúng chứ?
Nhắm mắt, lệ đã không còn chảy được nữa, vị thái hậu đứng dậy đến bên bàn, nơi có ly rượu độc.
Cái chết đang trực chờ bà.
Nhẹ nhàng cầm ly rượu lên, Âu Mỹ Ngân nở nụ cười, chẳng ai hiểu được lý do bà cười
-Đúng... suy cho cùng tội lỗi này đều do ta gây ra! Ta có lỗi với Hùng nhi, Thành nhi, Diễm nhi, Kỳ nhi cùng với tiên đế khi đã không nuôi dạy ngươi thành người tốt...! Tất cả đều là mẫu hậu này sai!
Minh Nhật lặng thinh, rất nhanh, anh lặng lẽ xoay lưng đi.
Dẫu biết tim đang đau nhưng vẫn tàn nhẫn xuống tay. Vì anh là quỷ dữ.
Mặc Tiểu Sâm và những cung nữ khác van xin nhưng Âu Mỹ Ngân không quan tâm, tay nâng ly rượu độc đưa lên môi.
Nhắm mắt.
Rượu cạn dần, dòng nước cay chảy vào người bà, chảy vào trái tim đau đớn cùng cực.
Trái tim của người mẹ bị gϊếŧ chết bởi độc dược.
Keng!
Chiếc ly sứ rơi xuống, vỡ tan. Những mảnh vỡ lăn đều bên thi thể còn ấm của vị thái hậu.
Lúc âm thanh lạnh lùng đó vang lên, một khung cảnh nhạt nhoà xuất hiện trong đáy mắt Minh Nhật.
Âu Mỹ Ngân cúi xuống, đưa hai tay ra, cười dịu dàng
-Nhật nhi! Nhật nhi yêu quí của mẫu hậu, đến đây nào!
Minh Nhật, 6 tuổi, mừng rỡ lao vào vòng tay bà
-Mẫu hậu! Mẫu hậu ơi...
Vừa được đỡ lên là Minh Nhật ho khục khục.
Âu Mỹ Ngân lo lắng, vuốt vuốt tấm lưng nhỏ bé của con, bảo
-Gió lớn, Nhật nhi đừng ham vui kẻo bệnh nặng thêm đấy. Mẫu hậu vừa từ Chùa Tự Duyên về, xin cho hoàng nhi của mẫu hậu tấm bùa bình an.
-Thật ạ?
Vị hoàng hậu gật đầu, quay qua bảo cung nữ mang lá bùa đến.
Ân cần đeo tấm bùa bình an vào cho Minh Nhật, Âu Mỹ Ngân trìu mến
-Từ giờ hoàng nhi sẽ được thần linh phù hộ, chỉ cần con sống khoẻ mạnh, hạnh phúc thì mẫu hậu chấp nhận đánh đổi tuổi thọ của mình.
Nghe vậy, Minh Nhật liền ôm lấy cổ bà, thút thít
-Không, không đâu, mẫu hậu sẽ sống thật lâu với Nhật nhi! Nhật nhi muốn mẫu hậu sống trăm tuổi vì Nhật nhi yêu mẫu hậu! Khục... khục!
-Con ngốc, mẫu hậu cũng yêu con! Dù thế nào đi nữa, mẫu hậu vẫn sẽ luôn yêu Nhật nhi...!
Siết chặt vòng tay nhỏ bé, Minh Nhật gật đầu, giọng như nghẹn lại, nghe yếu ớt
-Nhật nhi cũng suốt đời yêu mẫu hậu!
Mãi mãi, mẫu hậu luôn yêu Nhật nhi.
Nhật nhi suốt đời yêu mẫu hậu.
Yêu mẫu hậu...
Yêu mẫu hậu...
Tách!
Giọt lệ ứa ra từ đôi mắt vô cảm của Minh Nhật. Chảy dài xuống cằm rồi vỡ oà.
Và lạ thay, cũng chỉ là duy nhất một giọt... Trong, lấp lánh...
Khóc nhưng vẫn nhẫn tâm xuống tay. Vì anh là quỷ dữ.
Liêu công công kiểm tra xong thì đến bên hoàng thượng tâu
-Bẩm, thái hậu đã tắt thở!
Minh Nhật nhắm mắt và như để chờ cho giọt lệ trên mặt khô đi.
-Hãy nói với dân chúng... thái hậu lâm bệnh nặng sau đó đột ngột từ trần!
-Nô tài tuân lệnh!
-Còn nữa, tất cả những cung nữ theo hầu thái hậu lần lượt xử tử hết...!
Ban lệnh xong, Minh Nhật lập tức rời phòng mặc tiếng khóc than, van xin của các cung nữ.
...................
Đôi chân vị hoàng thượng bước nhanh trên lối hành lang để lại sau lưng hoàng hôn dần buông trên những cánh hoa sẫm màu, bỏ rơi quá khứ yêu thương cùng lời hứa hôm nào.
Vĩnh viễn, anh sẽ không bao giờ quay lại nơi đó.
Nơi có mẫu hậu đang đứng chờ.
Nhật nhi suốt đời yêu mẫu hậu.
Vì sao...? Vì sao mẫu hậu lại bỏ rơi Nhật nhi?
Vậy thì, Nhật nhi sẽ trở thành người thất hứa!
****************
-Đây là đâu?
Các Tự từ từ mở mắt ra, mệt mỏi nhìn xung quanh.
Đang ngủ gục bên cạnh giường, Cơ Thành giật mình tỉnh giấc, mừng rỡ
-Các Tự, muội tỉnh rồi sao, thấy trong người thế nào?
Nghe giọng nói quen thuộc, Các Tự đưa mắt nhìn sang bên, nỗi vui mừng hiện diện trên gương mặt
-Tam hoàng huynh! Là tam hoàng huynh... muội không nằm mơ chứ?
Tức thì, cô ngồi dậy dù thân thể rã rời chẳng đủ sức.
Cơ Thành liền đỡ Các Tự, nhẹ nhàng khuyên
-Muội còn yếu, đừng cử động nhiều quá.
Gật khẽ, cô tiểu thư hỏi ngay
-Sao muội lại có thể về được đây?... Muội nhớ là lúc chiều muội còn chạy trong rừng, rồi hình như có người đuổi theo và tiếp đến muội đã ngất đi.
-Đó là Vân Tiêu cùng vài huynh đệ trong Quan Tân hội, chính họ đưa muội về.
-À, thì ra là Vân Tiêu, muội thật may khi gặp được huynh ấy.
Cơ Thành nhìn cô gái
-Các Tự, mấy ngày qua muội đã ở đâu? Tối hôm đó, muội đột nhiên mất tích khiến mọi người rất lo lắng, rồi tiếp đến còn chạy trong rừng nữa?