Anh xoay nhẹ vòng bánh xe, trước khi rời khỏi, anh còn nuốt nỗi đau vào lòng đưa mắt nhìn phi tử lần nữa.
Cánh cửa khép lại, bấy giờ Các Tự mới bật khóc nức nở.
Cô cúi xuống, đôi tay siết chặt tấm chăn dày, miệng gọi thầm trong tức tưởi
-Phụ thân! Tử Băng! Cứu Các Tự...!
****************
Gió đêm thổi lớn, lạnh cả người.
Xào xạt! Xào xạt! Tiếng bước chân giẫm lên cỏ nghe buồn bã, Cơ Thành đảo mắt tìm kiếm bỗng thấy phía xa xa, lẩn trong màn đen huyền hoặc tĩnh mịch bóng dáng Lạc Phổ đứng lặng lẽ.
Chậm chạp, vị tam hoàng tử đi lại gần
-Đại hoàng huynh!
Lạc Phổ khẽ xoay lưng lại thấy Cơ Thành hướng mắt về mình.
-Có chuyện gì?
-Trường Dinh lo, không biết huynh đã đi đâu mà đến giờ chưa trở về lều nên đệ đi tìm huynh.
-Trường Dinh sốt sắng đến vậy ư? Kỳ lạ, đệ ấy lo lắng nhưng lại để cho đệ tìm ta sao?
Cơ Thành im lặng rồi đáp khẽ
-Đệ cũng rất lo cho huynh!
Nhìn nhìn hoàng đệ, Lạc Phổ cười nhạt
-Không dám, Lạc Phổ này chẳng đủ tư cách nhận sự quan tâm từ đệ.
Đại hoàng tử toan rời khỏi thì giọng Cơ Thành vang vang
-Tại sao vậy? Sao huynh lại thay đổi nhiều như thế? Huynh... định suốt đời này căm ghét đệ ư? Đâu rồi, đại hoàng huynh hiền lành ngày xưa mà đệ kính trọng?
-Đệ nói cái gì?
Buồn bã, Cơ Thành như nhớ lại những hồi ức tươi đẹp
-Huynh vốn không phải là người như bây giờ. Huynh đổi khác đến mức đệ không nhận ra. Lúc trước, huynh chưa từng ăn chơi, cũng chẳng biết tửu sắc, mỹ nữ... thế nhưng giờ đây huynh lại là một hoàng tử ham muốn tất cả điều xấu xa đó. Lý do gì vậy? Lẽ nào huynh vẫn còn nhớ cái chết của Tôn phi?
Lạc Phổ thình lình lớn tiếng, vẻ căm giận
-Im đi! Thay đổi hay không thay đổi, có lý do hay không có lý do, vì ai hay không vì ai, mọi thứ đã chẳng còn quan trọng. Ta... bây giờ không sống vì điều gì cả, Cơ Thành! Còn nữa, đừng bao giờ đệ nhắc hai từ “Tôn phi”. Đệ không có quyền gọi…
Lạnh lùng, Lạc Phổ xoay gót bỏ đi để lại Cơ Thành lặng người.
Làn gió thổi tung làn tóc đen, trải dài theo nỗi buồn man mác của anh. Cúi đầu, anh nói khẽ
-Con xin lỗi người, Tôn phi!
****************
Hôm sau, vừa ra khỏi lều, Hiểu Lâm đã thấy Trần Nhất đứng vươn vai
-Tam ca, huynh dậy sớm vậy?
Trần Nhất xoay qua
-Đệ cũng thế, bình thường đệ là người dậy trễ nhất trong nhóm, kêu mãi có bao giờ chịu dậy đâu, tự dưng sáng nay lại siêng đột xuất.
Hiểu Lâm chống hông, cười lớn
-Tại huynh không biết thôi, chứ giờ đệ siêng năng lắm, từ lúc đến Nam Đô là đệ đã tập thói quen dậy sớm.
-Ủa vậy ư? Umh, thế thì tốt.
Cả hai chưa kịp nói thêm câu nào thì giọng Nguyệt Tịnh bất ngờ gọi lớn như muốn đánh thức tất cả mọi người dậy
-Chu Hiểu Lâm!
Trần Nhất ngó ra sau lưng đệ đệ thấy cô tiểu thư họ Quan hầm hầm đi lại thì anh liền bảo
-Thôi, huynh cáo trước, đệ cứ ở lại giải quyết.
Dứt lời, anh chàng tam ca biến đi nhanh chóng, tốt nhất là đừng có đối mặt với “nguy hiểm” lúc sáng sớm.
Nguyệt Tịnh dừng bước, bực bội
-Này!
Hiểu Lâm thở ra, từ từ xoay người lại
-Gì, mới sáng mà cô đã nổi điên bất chợt đấy hả?
Chẳng bận tâm lời nói láo xược kia, Nguyệt Tịnh bảo ngay
-Ngươi vừa phải thôi, hết sai ta nấu canh giờ còn muốn ta kiếm củi khô cùng Tử Băng nữa. Rốt cuộc, ngươi đang xem ta là kẻ hầu người hạ à?
Hiểu Lâm cười, phủi phủi vai áo, đáp tỉnh bơ
-Sao cô nặng lời thế, chỉ là vận động tay chân một chút chứ hầu hạ gì nào. Ở đây ai ai cũng làm như nhau, đâu hơn gì.
-Nhưng ta là nữ nhi, lại là khách của các người, làm vậy mà được sao?
Hiểu Lâm giơ tay ra
-Được, trả ngân lượng đi!
Nguyệt Tịnh nhíu mày
-Ngân lượng?
-Tiền phòng trọ, tiền bữa ăn, tiền lương thực chưa kể y phục cô mặc trên người nữa, tất cả đều do đoàn binh lính chúng tôi bỏ ngân lượng ra. Nếu cô không muốn làm thì trả ngân lượng là xong chứ gì, chúng tôi đâu có nghĩa vụ cho không cô.
-Ngươi cũng biết ta làm gì có ngân lượng bên mình.
-Đấy, chính vì vậy tôi mới bảo cô làm việc đỡ đần mọi người. Xem như cô bỏ công khỏi bỏ ngân lượng.
-Ngươi là nam nhân mà lại tính toán nhỏ nhen hơn cả nữ nhi!
Hiểu Lâm hếch mũi, vênh mặt
-Tôi xưa nay vẫn thế, đâu có gì lạ. Có cần tôi liệt kê hết những tính xấu của tôi cho cô nghe?
Giận lắm. Nguyệt Tịnh ghét cay ghét đắng cái nụ cười khoái chí của Hiểu Lâm.
Sao trên đời lại có một tên nam nhân tồi tệ thế này.
Nữ nhi nào vô đức mới trở thành thê tử của hắn, cô tiểu thư nghịch ngợm nhủ thầm.
-Chắc lại đang nghĩ xấu về tôi đúng không?
-Nghĩ về ngươi chỉ thêm bẩn óc ta. Hứ!
Nguyệt Tịnh ngoảnh mặt, tức tối bỏ đi.
Trông thế, anh chàng lục ca đưa tay che miệng, cười thích thú
-Dạng tiểu thư ương bướng như cô tôi gặp nhiều rồi, chờ đấy, tôi sẽ có cách trị cô!
****************
Mai phục suốt nửa canh giờ, quan sát tình hình yên ắng của doanh trại nhóm quân nổi loạn, Cơ Thành nói khẽ
-Bọn chúng canh phòng rất lỏng lẻo, sơ hở, chắc hẳn đây chỉ là những tên cướp vặt có chút tài mọn, muốn nổi loạn.
Trường Dinh gật đầu
-Thế thì cứ giải quyết cho nhanh, bắt gọn chúng một lần, nhổ cỏ nhổ tận gốc.
-Umh, vậy theo kế hoạch, chia ra ba nhóm quân, đệ cùng binh lính ra phía sau doanh trại, Mã Tuấn, tiến đến cửa ở hướng nam doanh trại còn huynh đánh thẳng vào cổng chính, chúng ta sẽ chặn hết lối thoát, dồn chúng vào trong, bắt gọn. Theo mật báo, lực lượng chúng không nhiều, cần đánh nhanh thắng nhanh, tránh hao tổn binh lính vô ích.
Bên cạnh, Mã Tuấn đưa ý kiến
-Thưa, vậy còn đại hoàng tử?
Trường Dinh gật đầu, nghĩ ngợi
-Đúng, đại hoàng huynh sẽ làm gì?
Đưa mắt nhìn Lạc Phổ phía xa, Cơ Thành thở ra
-Trường Dinh, đệ nói với huynh ấy trợ giúp đệ tấn công cửa sau.
-Vâng!
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, nhóm quân triều đình lần lượt chia ra, bao vây cả doanh trại nhóm quân nổi loạn.
Tất cả đã vào đúng vị trí, Cơ Thành lên ngựa, rút Ngân Hoả Kiếm ra, hét to
-Tấn công!!
Tiếng hô vừa dứt, hàng loạt bính lính ồ ạt đánh thẳng vào doanh trại.
****************
“-Như nàng thấy đấy, chân ta đã hoàn toàn bình phục!”
-Cũng khá lâu, cách đây 3 năm.
-Nàng biết không, chẳng có ai lại đối xử tệ bạc với một người đang bị liệt cả!!
-Đáng sợ? Phải và ngay bây giờ ta sẽ cho nàng thấy ta đáng sợ đến mức nào?
-Là phi tử của ta, dĩ nhiên, nàng phải thuộc về ta!
-Không được... dừng lại...
-Chẳng lâu nữa hôn lễ sẽ cử hành, chúng ta dù gì cũng trở thành phu thê, có gì là không được?
-Hạ lưu, sao ngài lại trở nên như vậy? Ngài dùng cách cưỡng đoạt thế này sao?
-... Cơ Thành sẽ làm gì nếu biết nàng đã thuộc về ta? Đêm nay... nhất định, ta phải có nàng!”
Sự việc đáng sợ tối qua cứ lởn vởn trong đầu Các Tự khi một mình ngồi trong ngự hoa viên.
Sao mọi việc lại ra thế này?
Cô tiểu thư không ngờ, Minh Nhật, vị thái tử hiền lành hay cười đó lại là một con người giả dối như thế, thậm chí anh đã định chiếm đoạt cô.
Bây giờ, Các Tự thấy sợ hãi phu quân, bản thân chẳng rõ, anh còn che giấu cô điều gì.
Đâu mới là con người thật của Lạc Minh Nhật?
Các Tự bỗng nhớ lại những sự việc lạ lùng xảy ra mấy ngày qua, vụ Bạch Thố bị gϊếŧ làm thịt, chiếc đàn cổ gãy đôi, Liêu công công canh chừng phòng cô và cả những điều nghi hoặc của Tiểu Hoàn về Minh Nhật.
Chẳng lẽ, mọi thứ đều là...
Các Tự ngừng suy nghĩ bởi cô không muốn liên tưởng đến điều kinh khủng.
-Che giấu... người đó luôn mỉm cười... dùng nụ cười giấu giếm tất cả. Thật đáng sợ!
Cô tiểu thư gục đầu, toàn thân run run vì một nỗi sợ hãi mơ hồ dần hình thành.
Chợt, có ai đặt tay lên bờ vai run nhẹ của Các Tự, cô giật mình ngước mặt lên.
Là Tiểu Hoàn, cô hầu giương mắt nhìn lo lắng
-Thái tử phi lại mệt ư?
Các Tự cười gượng, lắc đầu.
-Nhưng trông người mệt mỏi lắm, thần sắc nhợt nhạt. Hay người buồn phiền chuyện gì?
-Không, ta chỉ đang suy nghĩ, Tiểu Hoàn, em ngồi xuống cạnh ta một lát.
-Dạ vâng!
Khẽ khàng, Các Tự tựa đầu lên vai Tiểu Hoàn. Cô hầu 16 tuổi kinh ngạc
-Thái tử phi!
-Em cứ ngồi im lặng, ta chỉ cần bình tâm... ta muốn yên tĩnh.
Cảm nhận chủ nhân đang gặp phải vấn đề vô cùng phiền toái, Tiểu Hoàn đành nghe theo.
Nhìn Các Tự nhắm mắt, thanh thản, cô hầu nhỏ giấu tiếng thở dài, đầy lo lắng.
****************
Trận đánh kéo dài mấy canh giờ, sau cùng cũng đến lúc ngã ngũ. Lính triều đình nhanh chóng tóm gọn đám quân nổi loạn.
Mã Tuấn ném tên cuối cùng xuống đất, quay qua cúi đầu
-Bẩm tam hoàng tử, đã xem hết doanh trại, không còn tên nào.
Cơ Thành xuống ngựa
-Tốt, trói chúng lại rồi giải về phủ sáng mai sẽ áp giải chúng về triều đình.
-Vâng!