Các Tự ngạc nhiên khi Bạch Thố trên tay mình nhảy phóc xuống đất.
Con vật lông trắng chạy nhanh đến người nam nhân kia…
Cô tiểu thư quay lại.
Phản chiếu trong đáy mắt cô gái là hình ảnh “người đó”.
Cái nhìn của Các Tự dịu dàng, tha thiết và nồng nàn…
“Vì sao… những lúc mình cần một ai ở bên cạnh thì huynh ấy luôn xuất hiện…? Để rồi lúc nào cũng mong chờ huynh ấy sẽ đến… tại sao lại là người nam nhân này…?”
Các Tự không ngừng tự hỏi khi trông Cơ Thành đỡ lấy con thỏ tuyết.
Vị tam hoàng tử hướng mắt về phía hoàng đệ muội đang đứng thẩn thờ
rồi chậm chạp bước lại gần, hỏi
-Sao tự dưng muội lại ra đây, mọi người đang chờ đấy!
Các Tự không trả lời, chỉ mỉm cười gượng gạo.
-Muội không khỏe à?
Đáp lại sự lo lắng của Cơ Thành, cô tiểu thư lại không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Cơ Thành ngạc nhiên trước thái độ kỳ lạ của hoàng đệ muội.
-Muội buồn gì ư?
Vẫn là cái lắc đầu, Các Tự… lặng thinh!
Quan sát vẻ mặt buồn bã với ánh mắt đứng yên, mãi nhìn xa xăm của cô
Cơ Thành cất tiếng
-Muội… giận huynh sao?!
Các Tự thoáng bất động.
Chính bản thân cô cũng chẳng rõ cảm xúc của mình.
Có thật… cô đang giận Cơ Thành?
Và giận vì lý do gì?
Phải chăng nguyên nhân chính là… Cơ Thành đã không phản ứng gì trước việc mẫu hậu nói về lễ thành hôn giữa anh với Nguyệt Tịnh?
Cô giận hoàng huynh…
Chợt…
-Thành ca!
Giọng lảnh lót của Nguyệt Tịnh vang lên.
Ngay lập tức, cô tiểu thư tinh nghịch đã chạy vù đến.
-Các Tự, Thành ca, sao cả hai lại đứng đây vậy?
Trông đôi mắt tròn xoe, hiếu kỳ của Nguyệt Tịnh
Cơ Thành thở dài.
Còn Các Tự thì cố nở nụ cười, bảo
-Không có gì, Các Tự thấy không thoải mái nên ra đây đứng!
-Các Tự, nàng không khỏe à?
Đúng lúc tiếng Minh Nhật vọng đến từ phía xa.
Ba người nọ xoay lại.
Âu Mỹ Ngân, Minh Nhật xuất hiện tự lúc nào.
Theo sau còn có Tiểu Hoàn.
Nhanh chóng, Minh Nhật đẩy xe lăn đến gần.
Cơ Thành đành lùi qua một bên.
Nắm tay Các Tự, vị thái tử có vẻ sốt sắng
-Nàng sao thế, không khỏe ở đâu?
Các Tự nhẹ nhàng cúi thấp người, đối diện với anh, mỉm cười
-Các Tự đỡ nhiều rồi, chỉ thấy hơi… ngột ngạt một tí, thái tử đừng lo.
Âu Mỹ Ngân đặt tay lên vai cô gái, dịu dàng
-Có thật là không sao chứ, trông sắc mặt con không khỏe lắm.
-Thái tử phi, người có cần Tiểu Hoàn gọi ngự y đến không ạ?
Cô hầu nhỏ quan sát nét mặt bần thần của chủ nhân.
Các Tự lắc đầu, miệng luôn cười tươi.
Đang nhìn cô gái, Minh Nhật chợt chuyển hướng qua Cơ Thành.
Đôi mắt anh bất động khi thấy vị hoàng huynh cứ nhìn Các Tự… đầy lo lắng có cả sự trìu mến mơ hồ.
Và tất nhiên…
Minh Nhật cũng chẳng lên tiếng…
Chỉ suy nghĩ…
Trông Minh Nhật ngồi lặng im, Các Tự hỏi
-Thái tử sao thế?
Tuy tâm trạng ngổn ngang nhưng Minh Nhật vẫn mỉm cười, mau chóng xóa lấp sự bất ổn
-À, đâu có gì… Các Tự à…
Nói chưa dứt câu, một cách bình yên, nhẹ nhàng, vị thái tử ôm lấy Các Tự.
Cô tiểu thư thoáng chút ngỡ ngàng.
Những người kia thêm một lần nữa… với gương mặt đầy bất ngờ.
Không cần nói nhiều
người bối rối nhất là Cơ Thành.
Giống Các Tự khi nãy, anh đã âm thầm quay mặt đi vì không muốn thấy cảnh thân mật giữa Minh Nhật với Các Tự.
Biết hoàng huynh bắt đầu khó xử
Minh Nhật mới đẩy nhẹ thê tử ra, đưa tay vuốt mặt cô rồi nói ấm áp
-Như thế này nàng thấy thoải mái hơn chưa?
Các Tự, vẫn còn lúng túng, đáp khẽ
-Vâng…
Âu Mỹ Ngân tỏ ra hài lòng
-Thấy hai đứa tình cảm như vậy, mẫu hậu rất vui.
Nguyệt Tịnh liền nắm tay Cơ Thành, tíu tít
-Giống Nguyệt Tịnh với Thành ca đó! Í… con bạch thố đẹp quá, cho muội ẵm với.
-Đây là bạch thố của hoàng đệ muội…
Các Tự xoay qua
-Không sao, huynh cứ cho Nguyệt Tịnh bế…
Đón lấy con thỏ tuyết từ tay Cơ Thành, Nguyệt Tịnh cười, thích thú vuốt ve.
-Con thỏ đẹp thật, Các Tự, ai tặng con vậy?
Các Tự trả lời mẫu hậu
-Dạ là của ngũ hoàng đệ tặng cho Các Tự ạ!
-Thế à…!
Nguyệt Tịnh hớn hở đưa con vật lông trắng về phía vị hoàng hậu xinh đẹp
-Nương nương cũng bế thử đi, thích lắm.
-Thôi ta không bế đâu…
-Đừng ngại mà nương nương, để Nguyệt Tịnh trao nó cho người nhé.
Nói là làm, cô tiểu thư nghịch ngợm đặt nhanh Bạch Thố vào vòng tay Âu Mỹ Ngân.
Trông bà lóng ngóng đỡ con thỏ khiến bọn trẻ buồn cười.
-Ôi, ta chẳng thể bế nó được, nào Tiểu Hoàn thay ta giữ con thỏ…
Âu Mỹ Ngân suýt xoa.
Tiểu Hoàn đáp dạ rồi đỡ Bạch Thố.
Trông mọi người có vẻ thích thú, Minh Nhật cười, đưa tay ra
-Tiểu Hoàn, ta cũng muốn bế thử con thỏ tuyết này!
-Dạ, đây thái tử, người cẩn thận…
Tiểu Hoàn vừa dặn dò vừa đưa Bạch Thố cho Minh Nhật.
Nhưng…
chuyện kỳ lạ đã xảy ra!!
Trái với Các Tự, Cơ Thành, Nguyệt Tịnh, Âu Mỹ Ngân và Tiểu Hoàn, những người nãy giờ vẫn bế Bạch Thố một cách bình thường thì Minh Nhật, lại bị con thỏ tuyết… “từ chối”!
Chẳng rõ điều gì mà Bạch Thố không chịu để Minh Nhật ôm.
Nó cứ… quay đầu, tứ chi bám chặt cánh tay Tiểu Hoàn, chẳng rời.
Dù cô hầu nhỏ không ngừng nói lời dụ ngọt, Bạch Thố vẫn “kiên quyết” không nằm trong vòng tay vị thái tử hiền lành.
Điều này khiến mọi người nhìn nhau không khỏi ngạc nhiên.
Nguyệt Tịnh nhíu mày
-Sao nó kỳ thế, ban nãy còn bế được mà.
Tiểu Hoàn lau mồ hôi, nhìn con thỏ đang nép vào lòng mình
-Vâng, Bạch Thố bình thường rất dễ chịu, ai cũng ôm được, không hiểu sao lại như vậy.
Nghĩ gì đó, Các Tự cất giọng
-Tiểu Hoàn, đưa Bạch Thố cho ta!
Đón lấy con thỏ tuyết, cô tiểu thư đưa mắt sang Minh Nhật, cười dịu dàng
-Thái tử, hãy ôm Bạch Thố thật nhẹ nhàng… nhiều lúc nó hay làm nũng thôi…
Minh Nhật gật đầu, mở rộng vòng tay chờ đợi.
Các Tự từ từ đặt Bạch Thố lên bàn tay Minh Nhật… thật chậm… thật nhẹ…
Tất cả cười tươi khi cuối cùng con vật “ương bướng” đã chịu đứng yên trong lòng anh.
Các Tự thở phào.
Minh Nhật nhìn Bạch Thố rồi ngước mắt lên cô gái.
Các Tự liền bảo
-Thái tử… ôm Bạch Thố đi!
Minh Nhật hồi hộp, bàn tay toan chạm vào thân hình mềm mại kia thì…
Phóc!
Bạch Thố lập tức nhảy nhanh ra khỏi người vị thái tử…
Như thói quen, nó chạy sà đến dưới chân Cơ Thành.
Sự việc lạ lùng ấy làm tất cả ngẩn người.
Còn Minh Nhật thì… gương mặt có chút biến sắc!
Cơ Thành tuy không rõ chuyện gì nhưng vẫn cúi xuống bế Bạch Thố.
Thật dễ dàng, con thỏ tuyết nằm im trong tay anh.
-Ôi chao… đúng là chả hiểu gì hết!!
Nguyệt Tịnh nghiêng đầu, bờ vai rũ xuống khó hiểu.
Tiểu Hoàn nói rõ
-Bạch Thố thích tam hoàng tử lắm… kỳ lạ!
Âu Mỹ Ngân biết Minh Nhật không vui bèn giải tỏa căng thẳng
-Thôi, chắc là do Thành nhi thường ở bên cạnh Bạch Thố, nhiều ngày nó quen mùi… chỉ là một con thỏ, đừng bận tâm làm gì.
Các Tự gật nhẹ, lựa lời an ủi phu quân
-Umh, mẫu hậu nói đúng… thái tử yên tâm, rồi Bạch Thố sẽ quen, người hiền lành như vậy dần dần nó sẽ thích người!
Minh Nhật chẳng còn biết phải nói gì nên đành cười nhẹ, buông nhanh câu ngắn ngủi
-Ừ, mong là thế!
Cơ Thành đỡ con thỏ, thêm lời
-Đệ đừng lo, chỉ cần ở bên cạnh chăm sóc Bạch Thố vài ngày thì chắc chắn nó sẽ thích đệ!
-Đệ hiểu rồi…
Cười với hoàng huynh xong, Minh Nhật đảo mắt nhìn xuống Bạch Thố.
Con vật lông trắng ngủ yên trên tay Cơ Thành…
…. Đã xuất hiện dòng ngẫm nghĩ nào đó trong mắt anh mà không ai nhận ra….
Tinh Đạo nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau lưng Tử Băng, nói khẽ cố không làm cô giật mình
-Tử Băng, đệ làm gì đứng đây vậy?
Tử Băng quay lại, thốt nhẹ
-Đại ca… huynh tìm đệ à?
Lại gần, đối diện với cô gái, anh cười hiền
-Thấy đệ đứng một mình nên huynh đến xem sao, có chuyện gì buồn phiền ư?
-Dạ không, trong lúc chờ mấy huynh tắm, đệ đứng đây cho thoải mái thôi.
-Thật sao?
Tử Băng gật đầu.
Tinh Đạo không nói thêm lời nào, chỉ hướng mắt nhìn chăm chú vào khoảng không phía trước mặt, dường như muốn xem thử cô gái đang nhìn thứ gì.
Vài giây im lặng bước qua nhanh
Tinh Đạo bảo
-Đệ biết gì chưa, mai chúng đã đến biên giới của Nam Đô!
Lập tức Tử Băng quay sang hỏi ngay
-Vậy hả đại ca, ngày mai là đến Nam Đô rồi ư?
-Umh… chúng ta đi đã hơn mười ngày, nhanh thật!
Nghe báo thế, Tử Băng thấy vui lắm.
Sau mấy ngày lặn lội vất vả, cuối cùng cũng đến được Nam Đô.
Thật đáng mừng!
Con có thể gặp tiểu thư rồi lão gia ơi….
Tử Băng đã reo thầm trong bụng điều ấy.
Trông nét mặt hớn hở kỳ lạ của tiểu đệ, Tinh Đạo ngạc nhiên
-Sao đệ vui thế, đệ có dự định gì khi đến Nam Đô sao?
Tử Băng đáp
-A… dạ không phải, chỉ là nghe danh kinh thành Nam Đô phồn hoa náo nhiệt, đông vui nên đệ thấy thích vì được đến đấy.
-Hà, thì ra đệ cũng chơi đùa nhiều nhỉ? Nhưng mà mai chỉ mới đến biên giới Nam Đô, còn phải đi qua năm tỉnh rồi mới đến kinh thành. Vì vậy, cũng còn lâu…
Niềm vui chưa bao nhiêu thì nỗi buồn đã ập đến khi Tử Băng nghe vị đại ca phán rõ.
Ôi… còn lâu vậy ư, thế mà cứ tưởng…
Chán thật!
Cô hầu rũ người.
Thấy vẻ mặt thất vọng nhanh chóng của Tử Băng, Tinh Đạo “an ủi”
-Dù gì đến biên giới cũng mừng rồi, qua năm tỉnh chỉ mất vài ngày, chúng ta sẽ mau chóng đến được kinh thành, lúc đó đệ tha hồ chơi đùa.
-Dạ…
Tử Băng gật khẽ.
Đúng! Đã đi được đến đây thì nhất định đến kinh thành nhanh thôi.
Tự nhủ vậy, cô hầu có thêm tinh thần.
Chợt…
Hắt xì! Hắt xì!
Tử Băng tự dưng nhảy mũi liên tục.
Vị tiểu vương gia lo lắng
-Đệ bị cảm à, ở đây gió lớn lắm, không khéo ngã bệnh đó.
Tử Băng chùi chùi mũi, xua tay
-Đại ca đừng lo, đệ ổn.
-Hay là về doanh trại?
-Thôi, đệ muốn ở đây thêm chút nữa, về doanh trại ngộp ngộp thế nào ấy.
Thấy Tử Băng kiên quyết như vậy, Tinh Đạo cũng không ép.
Nhưng trông dáng vẻ Tử Băng đứng trước trời gió lớn, anh không yên tâm…
Đang đứng co ro trước làn gió lạnh, Tử Băng bất chợt lặng người, đôi mắt mở to, trái tim thì tự dưng đập mạnh khi một chiếc áo khoác ấm áp choàng lên người.
Cùng lúc là giọng Tinh Đạo cất lên, thì thầm
-Đệ khoác áo của huynh cho ấm!
Tử Băng khẽ xoay mặt sang bên cạnh
-Đa… đa tạ huynh, tiểu vương gia!
Tinh Đạo nhẹ nhàng đẩy Tử Băng quay qua, đối diện mình
bàn tay anh đưa lên vuốt mái đầu cô rồi mỉm cười trìu mến
-Gọi đại ca là được rồi, huynh thích nghe đệ gọi “đại ca” hơn!
Bắt gặp trong đáy mắt đầy sao của người nam nhân đó là sự ân cần, dịu dàng và có cả một tình cảm nồng nàn nào đó thật kỳ lạ đã khiến Tử Băng thoáng chút bối rối.
Cô đáp khẽ, mắt không dám nhìn anh
-V… vâng, đại ca…
-Đệ không giống mọi người nên phải chú ý giữ gìn sức khỏe.
Tử Băng tròn xoe mắt đầy ngạc nhiên.
Biết điều ấy, Tinh Đạo bảo
-Đệ nhỏ con lại hơi ốm yếu không mạnh khỏe như các huynh nên cần biết tự bảo vệ mình!
-À… dạ!
Tử Băng gật gù, giờ thì đã hiểu.
Cả hai còn đang trò chuyện thì giọng Hiểu Lâm vang vang
-Đại ca, nhị ca bảo muốn huynh về lều cùng bàn vài chuyện!
Hiểu Lâm khựng lại.
Đôi mắt tinh nghịch nheo nheo khi thấy Tinh Đạo khoác áo cho Tử Băng, không những vậy, vị đại ca còn quàng tay lên vai thất đệ và gương mặt hai người nhìn nhau rất gần…
Trông cảnh đó chẳng giống huynh đệ gì cả… nhìn cứ như… một nam nhân cùng một nữ nhi tâm sự.
Thấy có người đột ngột xuất hiện, Tinh Đạo liền rút tay khỏi bờ vai cô gái.
Còn Tử Băng thì kéo áo khoác sát vào người, xoay đi, đảo mắt vờ nhìn sang hướng khác.
Để xóa lấp khung cảnh xúc cảm lúc nãy, Tinh Đạo cười hỏi
-Đệ nói A Thống tìm huynh à?
Dù khó hiểu trước sự việc mới chứng kiến, Hiểu Lâm vẫn trả lời
-Dạ, nhị ca ở trong lều chờ huynh…
-Umh, huynh về ngay!
Tinh Đạo chuyển cái nhìn lại Tử Băng, dặn dò
-Đệ đừng đứng lâu quá, kẻo cảm lạnh, có gì tranh thủ về sớm.
Tử Băng không mở miệng chỉ khẽ gật.
Tinh Đạo đi chậm chạp về phía Hiểu Lâm, đưa tay vỗ vai đệ đệ
-Nào, huynh đệ ta về.
Trước khi quay gót theo cùng huynh trưởng, anh chàng lục ca còn nhìn nhìn Tử Băng với vẻ… dò xét điều gì không rõ.
Tuy thế anh cũng lẳng lặng rời đi trong im lặng.
Khi biết hai người nam nhân đã đi, Tử Băng thở ra nhẹ nhõm.
Cô tự nhủ, lẽ ra lúc đó không nên nhìn Chu Tinh Đạo như thế, thật điên rồ…
Thế nhưng…
Thật sự thì ánh mắt của Tinh Đạo rất, rất dịu dàng làm cô không tự chủ được.
Khẽ nhìn lại chiếc áo khoác, Tử Băng chợt nhớ câu nói của Thượng Giả Nam đêm trước…
“-Hoa Tử Băng, muội… thích Chu Tinh Đạo đúng không??”
Lẽ nào… mình đã thích đại ca?
Tử Băng hỏi thầm chính bản thân và rốt cuộc chẳng thể rõ được lòng mình.
Trở về doanh trại
Tử Băng gặp ngay Trần Nhất.
Vừa nhác thấy bóng thất đệ, Trần Nhất đã hỏi
-Tử Băng, đệ có thấy Hiểu Lâm không, huynh tìm nó mãi mà chẳng thấy đâu…
-Lúc nãy đệ có gặp giờ thì không, có chuyện gì ư?
Anh chàng tam ca thở dài ngao ngán
-Cũng không có gì quan trọng chỉ là muốn bảo Hiểu Lâm đi lấy củi khô nhóm lò để nấu bữa tối, lúc nào nó cũng trốn biệt!
-À thế hả, vậy để đệ đi tìm cho, huynh cứ về lều cùng mọi người làm thức ăn …
Đi khắp doanh trại
Tử Băng ngó dáo dác để tìm bóng dáng Hiểu Lâm.
Đảo mắt qua một lượt khắp các lều
chợt cô thấy vị lục ca đứng nói chuyện với Tinh Đạo trong chiếc lều ở cách đấy không xa.
Không chần chừ Tử Băng chạy đến.
Chưa kịp bước vào thì từ ngoài cô nghe…
-Đại ca, đệ cảm giác Hoa Tử Băng có gì đó không ổn?
Tử Băng giật thót người khi nghe Hiểu Lâm nói thế.
Im lặng. Cô khẽ khàng áp tai vào vách lều và chờ xem câu trả lời của Tinh Đạo…
Vài giây sau, giọng Tinh Đạo cất lên
-Ý của đệ là thất đệ không ổn về điều gì?
-Theo đệ thấy… Tử Băng có vẻ giống… nữ nhi hơn là nam nhi!!
Sự khẳng định kia vừa dứt thì lập tức Tử Băng mở to mắt
tay đặt lên môi để không phát ra âm thanh hoảng hốt…
Chuyện gì vậy, Chu Hiểu Lâm đã nghi ngờ về thân phận của mình sao?
Tâm trạng rối bời, ngổn ngang, Tử Băng bắt đầu thấy sợ sệt…
Cô còn chưa kịp định hình thì tiếp đến là tiếng của Tinh Đạo…
-Hà, đệ nói gì vậy Hiểu Lâm, không thể có chuyện đó được, Tử Băng làm sao là nữ nhi?
-Nhưng lúc nãy rõ ràng đệ thấy huynh và Tử Băng rất lạ… cách hai người nói chuyện…
Chẳng cho đệ đệ nói hết là Tinh Đạo đã cắt ngang
-Khi nãy chỉ là lo thất đệ ở ngoài trời gió lớn không khéo ngã bệnh nên huynh mới khoác áo cho đệ ấy, chẳng có gì cả… huynh đối với Tử Băng chỉ có cảm giác quan tâm của một đại ca đối với tiểu đệ, thế thôi, không gì khác, đệ đừng nghĩ ngợi lung tung…
-Vậy ư… nhưng đệ…
-Hiểu Lâm, Tử Băng không thể là nữ nhi được, chắc chắn không!
Chu Tinh Đạo dứt khoát điều đó vì muốn xóa lấp sự nghi ngờ của Hiểu Lâm về Tử Băng.
Anh chỉ đang cố hết sức bảo vệ bí mật của người nữ nhi ấy…
Nhưng anh không ngờ rằng chỉ vì câu nói che lấp đó đã khiến Tử Băng… hụt hẫng, buồn bã và tim thắt lại đau nhói.
Bàn tay trên môi từ từ hạ xuống, đôi mắt tròn trống rỗng với cái nhìn vô định.
Tử Băng khẽ khàng quay bước…
Nhìn chằm chằm chiếc áo khoác trên tay
những lời nghe được khi nãy của Tinh Đạo cứ lởn vởn trong đầu Tử Băng.
“-Hiểu Lâm, Tử Băng không thể là nữ nhi được, chắc chắn không!
…huynh đối với Tử Băng chỉ có cảm giác quan tâm của một đại ca đối với tiểu đệ, thế thôi, không gì khác…”
Đặt chiếc áo lên chiếc bàn tre, cô gái trả lại cho vị tiểu vương gia.
-Vậy là… cảm giác của huynh về muội chỉ như đại ca với tiểu đệ…?
Mái đầu cúi khẽ, Tử Băng đặt tay lên ngực, sao lại nhói thế này, còn đau nữa…
Sau mấy giây lấy lại bình tĩnh
cô ngước lên, buột miệng
-Hoa Tử Băng, dừng lại đi… mục đích mày vào đây là để đến Nam Đô đưa tiểu thư về gặp lão gia, chỉ là vậy, không gì nữa thế nên… đừng bận tâm những vấn đề khác… Chu Tinh Đạo có cảm giác ra sao với mày, điều đó không quan trọng… phải… không quan trọng…
Mạnh mẽ, kiên quyết, Tử Băng đã tự nhủ với bản thân như thế.
Sau đó, cô lẳng lặng rời khỏi lều.
Nhưng không rõ vì sao tim vẫn đau….
Màn đêm buông xuống
Trong phòng, Minh Nhật vẫn ngồi lặng lẽ trên xe lăn.
Chẳng rõ anh nghĩ gì trong đầu…
-Thái tử vẫn còn nhớ chuyện Bạch Thố sao?
Các Tự ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhẹ nhàng hỏi phu quân.
Minh Nhật liền mỉm cười
-À… umh… không hẳn… vì thấy kỳ lạ thôi.
Các Tự cười tươi, bảo
-Đừng lo, rồi Bạch Thố sẽ quen thái tử giống như Các Tự, Tiểu Hoàn hay tam hoàng huynh vậy!
Chẳng hiểu sao, khi nghe thế Minh Nhật im lặng.
Ít giây sau, vị thái tử đột ngột cất tiếng
-Các Tự… tam hoàng huynh chăm sóc Bạch Thố rất tốt à?
-Vâng, ngày nào huynh ấy cũng đến ngự hoa viên cùng Các Tự thăm Bạch Thố, có lẽ thế nên nó thích huynh ấy.
-Mỗi ngày, nàng và tam hoàng huynh đều cùng nhau chăm Bạch Thố?
Các Tự gật đầu.
Và cô tiểu thư đã không nhận ra một dòng suy nghĩ đang lởn vởn trong đôi mắt Minh Nhật.
-Thái tử sao thế, ngài thấy không khỏe ở đâu ư?
Các Tự ngạc nhiên vì phu quân tự dưng ngồi bất động, thừ người.
Minh Nhật lại nở nụ cười ấm áp, lắc đầu
-Không, ta ổn. Các Tự à, có điều này ta muốn nói cho nàng biết…
-Vâng, thái tử có gì cứ căn dặn, Các Tự sẽ nghe.
-Ta chẳng căn dặn gì nàng cả, chỉ là việc về tam hoàng huynh! Nàng cũng đã biết lý do vì sao ta bị liệt, và ắt hẳn nàng cũng hiểu phần nào về tam hoàng huynh… Hoàng huynh ruột của ta là một người rất khó đoán, huynh ấy vốn lạnh lùng, tàn bạo và nhẫn tâm, huynh ấy… cũng không yêu thương ai…
Các Tự tròn xoe mắt
-Thái tử…
-Không phải ta muốn kể tội hoặc nói xấu về tam hoàng huynh nhưng… nàng chỉ mới tiếp xúc với huynh ấy có vài ngày thì không thể hiểu rõ huynh ấy bằng ta. Các Tự… ta chỉ muốn nhắc nhở nàng, dù thế nào đi nữa vẫn hãy hết sức đề phòng tam hoàng huynh, nhất là những lúc không có ta bên cạnh, nàng phải cẩn thận với huynh ấy. Con Bạch Thố cũng thế, ta chỉ sợ một ngày nào đó, huynh ấy… sẽ “ra tay” với nó… một cách tàn nhẫn… như đã từng ra tay với ta!
Đôi mắt của người nữ nhi xinh đẹp thoáng chốc bất động.
Hình như cô đang nhớ điều gì đó…
Khi câu nói của Minh Nhật kết thúc được vài giây thì Các Tự mỉm cười, đáp
-Thái tử, Các Tự biết ngài lo cho Các Tự thế nhưng ngài đã nghĩ sai về tam hoàng huynh!
Minh Nhật nhíu mày.
Các Tự từ từ đứng lên, đưa mắt nhìn vào khoảng không phía trước như thể tìm lại ký ức của những ngày qua
-Tam hoàng huynh tuy bề ngoài lạnh lùng, ít nói và thường buồn bã, có vẻ như không để ý đến người xung quanh nhưng kỳ thật huynh ấy là người rất tốt, biết nghĩ, luôn quan tâm lại còn dịu dàng nữa. Đối với các huynh đệ, tam hoàng huynh rất cởi mở, chân thành và thân thiện, thậm chí là yêu thương đặc biệt tam hoàng huynh rất quí lục hoàng đệ, có lẽ bởi lục hoàng đệ yếu đuối và hiền lành. Chưa hết, tam hoàng huynh còn giỏi thiện xạ, trong mọi tình huống huynh ấy luôn biết cách xoay xở khiến người ở bên cạnh thấy an tâm. À, huynh ấy còn yêu động vật, huynh ấy cũng biết mắc cỡ… bề ngoài tỏ ra không lo lắng vậy mà mỗi ngày huynh ấy đều chăm sóc Bạch Thố… mà đúng rồi, huynh ấy còn biết chơi đàn…
Các Tự vừa kể những điểm tốt của Cơ Thành vừa cười khúch khích.
Dường như đối với cô đó là những điều hạnh phúc.
Chính vì vậy mà gương mặt cô gái vô cùng rạng ngời, nụ cười trên môi rất tươi.
Quá say mê với việc đó, Các Tự quên mất người được nghe mình kể lại là Minh Nhật.
Là phu quân cô.
Hãy thử tưởng tượng, một nữ nhi hào hứng kể về những ưu điểm của một nam nhân khác trước mặt phu quân với dáng vẻ thích thú như vậy thì thế nào?
Thế nhưng…
Nét mặt Minh Nhật vẫn bình thường…
Vị thái tử không nói gì, không lên tiếng cắt ngang lời Các Tự…
Anh chỉ ngồi lặng thinh quan sát hành động đi qua đi lại cùng việc cười nói vô tư của cô.
Xong, Các Tự quay người lại, nghiêng đầu bảo
-Tóm lại, Các Tự thấy tam hoàng huynh không phải là người xấu! Nhất định là thế!
Kỳ lạ thay
Minh Nhật không hề tỏ ra khó chịu, cũng không thể hiện sự ghen tuông.
Vị thái tử hiền lành ấy lúc nào cũng mỉm cười
-Thật không ngờ… nàng lại hiểu tam hoàng huynh như vậy, rất đáng ngạc nhiên!!
Các Tự bước đến chỗ chiếc xe lăn, đưa mắt nhìn Minh Nhật, thật dịu dàng
-Thái tử, mấy ngày qua cùng tam hoàng huynh đến thăm các tỉnh, Các Tự mới có thể hiểu được con người của huynh ấy. Việc tam hoàng huynh đẩy ngã thái tử, Các Tự nghĩ huynh ấy nhất định không cố ý vậy nên ngài đừng trách huynh ấy nữa, những ngày qua huynh ấy cũng rất lo cho ngài.
Liệu cô tiểu thư có thấy được rằng… nụ cười của Minh Nhật đã không còn tươi?
-Umh… ta hiểu… có lẽ ta nên nghĩ khác về tam hoàng huynh và sẽ… cố gắng thấy con người thật của huynh ấy…
Các Tự vui mừng
-Vâng, thế thì thật tốt, Các Tự hy vọng ngài và tam hoàng huynh sẽ hòa thuận!
Minh Nhật khẽ gật đầu rồi tiếp
-Thôi, cũng đã khuya, không làm phiền nàng nghỉ ngơi, ta đi!
-Vâng, thái tử nhớ cẩn thận, để Các Tự gọi Liêu công công vào.
Dõi theo bóng dáng của cô gái kiều diễm từ từ tiến về cửa phòng
cái nhìn của Minh Nhật lại…
****************
“-Tam hoàng huynh tuy bề ngoài lạnh lùng, ít nói và thường buồn bã, có vẻ như không để ý đến người xung quanh nhưng kỳ thật huynh ấy là người rất tốt…”
“-Các Tự thấy tam hoàng huynh không phải là người xấu!....”
“-Việc tam hoàng huynh đẩy ngã thái tử, Các Tự nghĩ huynh ấy nhất định không cố ý vậy nên ngài đừng trách huynh ấy nữa…”
Ánh mắt Minh Nhật bất động khi nhớ lại những lời Các Tự nói đêm qua.
Vẻ như anh hơi bị sốc trước sự việc đó.
Ngày đầu tiên mới đến Nam Đô, Các Tự tỏ ra rất sợ hãi Cơ Thành, thậm chí lúc anh chuẩn bị sang Đông Đô, cô gái còn có ý muốn theo cùng như để tránh xa vị hoàng huynh lạnh lùng, đáng sợ ấy.
Thế mà… chỉ trong có mười ngày ngắn ngủi, thái độ lẫn tình cảm của Các Tự dành cho Cơ Thành hoàn toàn thay đổi, không những vậy, theo linh cảm của Minh Nhật thì…
-Nhật nhi!
Giọng Âu Mỹ Ngân chợt vang lên thật gần khiến Minh Nhật thoáng giật mình, đưa mắt sang bên cạnh, thấy vị hoàng hậu đang nhìn anh với vẻ lo lắng.
-Nhật nhi sao thế, nãy giờ những gì mẫu hậu và tể tướng bàn con có nghe không? Con không khỏe à?
Vị thái tử liển đảo mắt hết một lượt phòng đại triều, tất cả các bá quan văn võ đều giương cái nhìn đầy ngạc nhiên về anh.
Minh Nhật quay lại mỉm cười với mẫu hậu
-À, Nhật nhi xin lỗi chỉ vì có vài chuyện khiến con bận tâm nên đã mất tập trung.
Âu Mỹ Ngân hỏi
-Chuyện gì làm con phiền lòng vậy?
-Dạ, cũng không nghiêm trọng lắm, à, thôi… trở lại với vấn đề nãy giờ mẫu hậu cùng tể tướng Quan Bổn bàn bạc đi… ngài có thể nói lại cho ta rõ không, tể tướng?
Quan Bổn cung kính tâu
-Bẩm, tất nhiên ạ… lúc nãy thần có nói là…
Quan sát vẻ mặt đang chăm chú lắng nghe của Minh Nhật, Âu Mỹ Ngân giấu tiếng thở dài.
Bà cảm giác, hoàng nhi yêu quý của mình đang chất chứa tâm sự nặng lòng nào đó.
Và người phụ nữ xinh đẹp này có thể đoán được, vấn đề ấy liên quan đến Các Tự.
****************
Trong vườn ngự uyển
Cơ Thành đang luyện kiếm.
Dường như tâm trạng anh không vui nên những đường kiếm không uyển chuyển, mềm mại như thường ngày mà rất rối ren, lộn xộn.
Mũi kiếm vẫn lên xuống, ngang dọc, trái phải nhưng chẳng hề nhịp nhàng một chút nào.
Ai cũng biết, luyện kiếm cần có tâm trạng thoải mái, thư thái và sự tập trung.
Nếu không thì sức mạnh của thanh kiếm không thể phát huy được.
“-Như thế này nàng thấy thoải mái hơn chưa?”
“-Chỉ cần chờ một năm nữa là khi đó, lễ thành hôn của Nhật nhi với Các Tự sẽ được tổ chức, trông hai đứa thật xứng đôi!”
“-Muội thấy, ngoài thái tử ra chẳng ai xứng làm phu quân của Các Tự hết đó…!”
“-Nhất định ta sẽ bảo vệ nàng, Các Tự, chúng ta sẽ hạnh phúc…”
“-Vâng… thái tử… Các Tự hiểu!”
Những câu nói của Minh Nhật, Các Tự, Âu Mỹ Ngân và cả Nguyệt Tịnh vào buổi đi dạo ở ngự hoa viên ngày hôm qua cứ lởn vởn trong dòng suy nghĩ của Cơ Thành, thật hỗn loạn.
Anh bối rối, khó chịu và vô cùng ngổn ngang khi trông Minh Nhật nắm tay Các Tự, mỉm cười dịu dàng.
Tâm trạng bức bối càng khiến cho đường kiếm của vị hoàng tử thêm mạnh bạo, loạn xạ.
Keng!
Ngân Hỏa Kiếm đột ngột rớt xuống nền cỏ, tạo nên âm thanh va chạm đầy lạnh lùng.
Cơ Thành dừng lại, đưa mắt nhìn thanh kiếm nằm im lìm.
Đứng thở mệt nhọc do nãy giờ múa kiếm quá nhanh, quá gấp gáp
Cơ Thành cố trấn tĩnh, chính xác là cố gắng bình tâm lại.
Khẽ khàng, anh bước đi chậm chạp rồi ngồi xuống bậc thang đá của mái đình cổ.
Dựa lưng vào chiếc cột cao, Cơ Thành hít thở sâu, ngẩng mặt nhìn những cành hoa nở rộ.
Đây là lần đầu tiên anh luyện kiếm với vẻ mất tập trung như vậy.
Và cũng là lần đầu, vị hoàng tử lạnh lùng mang tâm trạng rối bời, ngổn ngang thế này.
Cứ hễ nhớ đến cảnh Các Tự cùng Minh Nhật trò chuyện vui vẻ, hạnh phúc là sự khó chịu lại dấy lên chiếm ngự hết lòng Cơ Thành.
Anh không rõ cảm xúc của bản thân, không rõ mình muốn gì.
Không, đơn giản chỉ là… anh không thích Các Tự ở bên Minh Nhật.
Đúng, vẻ như là thế…!
Ích kỷ và xấu xa, Cơ Thành không ngừng tự trách mình.
Anh đang nghĩ gì vậy, Các Tự là tân nương của Minh Nhật, cô ở bên cạnh phu quân là điều hiển nhiên chẳng cớ gì mà anh ngăn cấm điều đó được.
Nhưng… rốt cuộc… vị tam hoàng tử vẫn không vui, vẫn khó chịu mỗi lần nhìn thấy Các Tự nở nụ cười dịu dàng với hoàng đệ Minh Nhật.
Thở dài, Cơ Thành nhắm nghiền mắt, mệt mỏi vì chẳng rõ điều gì đang đến với chính anh.
Các Tự nhìn vị thái giám theo hầu Cơ Thành, hỏi
-Hoàng huynh đang luyện kiếm ở ngự hoa viên ư?
-Vâng ạ, từ lúc sáng sớm tam hoàng tử đã vào vườn ngự uyển luyện kiếm đến giờ này vẫn chưa xong!
-Sao hoàng huynh lại luyện lâu thế, sắp đến lúc dùng bữa với mẫu hậu…
Các Tự nhủ thầm, rồi quay ra sau bảo
-Tiểu Hoàn, em ở đây chờ, ta vào vườn ngự uyển tìm hoàng huynh rồi ra ngay.
****************
Các Tự tròn xoe mắt khi trông Cơ Thành ngủ gục bên cột đá.
Phía xa xa, Ngân Hỏa Kiếm nằm trên nền cỏ xanh mướt.
-Hóa ra là hoàng huynh ngủ quên…!
Các Tự từ từ tiến lại gần, cố đừng gây ra tiếng động để không đánh thức vị hoàng tử.
Nhẹ nhàng, cô tiểu thư ngồi xuống bên cạnh.
Dù suốt mấy ngày luôn ở gần nhau nhưng Các Tự chưa lần nào ngắm kỹ Cơ Thành.
Nhất là lúc anh chàng ngủ.
Trông gương mặt hiền lành của anh, Các Tự thấy buồn cười.
Có ai ngờ một người lúc nào cùng lạnh lùng, nghiêm nghị như Cơ Thành lại mang dáng vẻ trẻ con như vậy.
Chắc là, chỉ những khi ngủ, anh mới hiền từ đến thế.
Sau vài giây cười cười, Các Tự bỗng nhiên ngưng lại.
Đôi mắt cô gái kiều diễm cứ nhìn chằm chằm Cơ Thành.
Một cảm giác xao xuyến, hồi hộp dâng lên khi càng ngắm kỹ anh hơn.
Thoáng chút nghĩ ngợi, Các Tự rụt rè đưa tay lên…lại gần hơn… gần hơn… gần hơn nữa...
Trái tim đập nhanh, dồn dập cùng cái giật mình khẽ khi bàn tay cô tiểu thư chạm vào gương mặt Cơ Thành.
Được rồi, cuối cùng, giây phút này, Các Tự cũng đã dũng cảm chạm vào anh.
Hít sâu, Các Tự tiếp tục lướt những ngón tay mềm mại lên đôi mắt, dọc theo sóng mũi cao và vô tình đυ.ng vào bờ môi đang khép của hoàng huynh.
Không hiểu lý do gì nhưng đôi môi ấy khiến Các Tự bất chợt trỗi dậy một niềm mong muốn mơ hồ nào đó, không rõ… chỉ biết là cảm xúc rất mãnh liệt…
Khẽ cúi mái đầu, cô tiểu thư với cái nhìn bất động, đứng yên.
Nhưng rất nhanh sau đó, Các Tự hạ tay xuống rồi nhẹ nhàng áp lên ngực Cơ Thành.
Chẳng ai biết được, cô gái đã hạnh phúc thế nào khi bắt đầu nhận ra tiếng đập ấm áp từ trái tim mạnh mẽ kia…
Mà cũng có thể, cô đang nghe chính tiếng nói của trái tim mình nhưng lại ngỡ là của anh.
Dù biết sẽ có ai đó bước vào vườn ngự uyển và trông thấy nhưng thật sự Các Tự đã không kiềm được thứ cảm xúc đang dâng trào chính vì thế cô đã khẽ khàng, thật chậm rãi, ngã mái đầu lên ngực vị hoàng huynh còn say ngủ.
Phải, Các Tự đang nằm trong lòng Cơ Thành và áp tai nghe thật rõ nhịp đập đều đặn từ đó.
Thanh thản, bình yên, cô tiểu thư nhắm mắt, mỉm cười.
Giây phút ấy rất hạnh phúc… đến choáng ngợp… để ước sao thời gian đừng trôi nữa…
Thật tệ hại!
Cách chỗ Các Tự và Cơ Thành đang ngồi
chỉ khoảng chục bước chân, thình lình hiện diện chiếc xe lăn…
Tất nhiên, người ngồi trên đó không ai khác chính là Lạc Minh Nhật!
Vì tâm trạng không vui nên anh đã vào vườn ngự uyển cho khoay khỏa để rồi bắt gặp hình ảnh Cơ Thành ngã lưng, nhắm mắt ngủ còn Các Tự thì ngã đầu lên ngực anh, nhẹ nhàng.
Vẻ mặt Minh Nhật bất động, cảm tưởng khung cảnh phía trước trắng xóa, không thấy gì.
Đôi mắt hay cười cứ thế đứng yên, chỉ nhìn và nhìn…
“-Tam hoàng huynh tuy bề ngoài lạnh lùng, ít nói và thường buồn bã, có vẻ như không để ý đến người xung quanh nhưng kỳ thật huynh ấy là người rất tốt…”
“-…mấy ngày qua cùng tam hoàng huynh đến thăm các tỉnh, Các Tự mới có thể hiểu được con người của huynh ấy…”
Bàn tay Minh Nhật siết chặt.
Cái nhìn đay nghiến, phẫn uất…
Có vẻ như vị thái tử hiền lành không tin vào mắt mình, không tin sự việc đang diễn ra.
Minh Nhật nghiến răng, âm thanh ken két nghe thật nhỏ.
Đó cũng là lúc đôi mắt anh chợt hiện lên điều gì rất rõ ràng…
…hình như là ranh mãnh, pha chút cay độc…
Gương mặt hiền lành bỗng chốc toát lên sự căm phẫn tột độ…
Nhưng… không lên tiếng, cũng không tiến lại gần chỗ hai người nọ
Minh Nhật chỉ khẽ xoay nhẹ chiếc xe lăn…
Anh đã rời khỏi vườn ngự uyển với dáng vẻ bình tĩnh đến khó hiểu!!
****************
-Woa! Cuối cùng cũng đã đến được biên giới Nam Đô rồi, tuyệt thật!
Hiểu Lâm reo ca khi đoàn binh lính dừng ngay trước cổng tỉnh Tiền Kỳ.
Sau gần nửa tháng vất vả, tất cả vui mừng vì được đặt chân lên vùng đất của cường quốc Nam Đô.
-Ôi đến nơi rồi, khỏe quá!
Trần Nhất thở ra, mãn nguyện.
Tinh Đạo đưa mắt nhìn một lượt hết mọi người, ai ai cũng hào hứng lẫn nhẹ nhõm.
Cả bản thân anh cũng vậy.
Chuyến hành trình này dài và khá khó nhọc.
Đi ròng rã suốt gần nửa tháng.
Chợt giọng Trần Thống vang lên
-Chúng ta đang đến tỉnh đầu tiên của Nam Đô, Tiền Kỳ, người làm chủ là đại hoàng tử, Lạc Phổ… Tiền Kỳ là một trong ba tình quan trọng của Nam Đô, chủ lực về kinh tế! Nghe nói nơi này có rất nhiều kỷ viện, nổi tiếng là nơi ăn chơi của thượng lưu. Chúng ta sẽ cố tìm một nơi nghỉ trọ rồi bàn về vấn đề đưa sính lễ.
-Umh, đệ nói đúng, trước tiên cần tìm chỗ trọ đã!
Tinh Đạo đồng ý.
Thế là tất cả xuống ngựa, chuẩn bị bước qua cổng tỉnh Tiền Kỳ.
Trần Giang tự dưng đi kè kè bên cạnh Hiểu Lâm, vẻ mặt hớn hở bảo
-Nè, nghe nói, tỉnh Tiền Kỳ có rất nhiều mỹ nữ… lần này đến đây chúng ta phải tranh thủ xem tận mắt các cô nương kiều diễm mới được!
Trần Sơn dỏng tai nghe lén câu nói của huynh lớn, liền hùa vào theo
-Ừ, ừ… đúng đó, ý rất hay, xem mỹ nhân là tuyệt nhất!
Hiểu Lâm chưa kịp phản ứng thì giọng Trần Thống cất lên, đầy hăm dọa
-Mấy đứa đừng tưởng bở, chúng ta đến Nam Đô theo lệnh hoàng thượng chứ không phải là đi du sơn ngoạn thủy đâu mà ngắm này ngắm nọ, huynh cảnh cáo mấy đứa, không được phép đυ.ng đến nữ nhi nếu không thì liệu hồn.
Nghe lời dọa dẫm kia, Trần Giang với Trần Sơn chặc lưỡi, đáp
-Vâng, chúng đệ hiểu rồi…
Hiểu Lâm kế bên ghé tai nói nhỏ
-Thế này thì còn gì vui nhỉ?
Bên nọ, Trần Nhất và Tinh Đạo nhìn nhau, cười cười, lắc đầu.
Còn Tử Băng thì khẽ thở ra, lầm bầm trong miệng
-Hừ… đúng là nam nhân!!
Cuối cùng đi mãi giữa dòng người náo nhiệt, đoàn binh lính mới tìm được chỗ trọ.
Thật ra, một nơi sang trọng như Tiền Kỳ không khó để tìm nơi nghỉ chân.
Nhưng hầu như ở đâu cũng là kỷ viện, chốn lầu xanh
để kiếm ra chỗ trọ bình thường chẳng phải dễ dàng gì.
Tinh Đạo xoay qua các huynh đệ, nói
-Huynh thấy chỗ trọ này được lắm, chúng ta cứ ở đây vậy!
-Vâng, đệ cũng nghĩ thế.
Trần Thống gật gù xong đưa mắt qua ba tên nghịch ngợm
-Ba đệ và một số binh lính dẫn ngựa ra phía sau quán trọ, mau nào.
Hiểu Lâm chán chường, than vãn
-Thôi, huynh bảo các huynh đệ kia dẫn ngựa đi, đệ mệt lắm muốn vào ngồi uống nước.
Trần Nhất khoanh tay
-Đệ làm biếng thật!
Tinh Đạo dịu dàng
-Cứ để Hiểu Lâm vào nghỉ, huynh sẽ cùng một số binh lính dẫn ngựa cho.
-Đâu được đại ca, thế thì đệ đi cùng huynh…
Tinh Đạo nhìn Trần Thống lắc đầu
-Không sao, tại huynh muốn vận động một tí … các đệ vào trong chờ huynh, nhanh thôi.
Tử Băng lém lỉnh, gợi ý
-Hay đệ đi với huynh cho, đệ cũng muốn vận động!
-Huynh nói rồi, một mình huynh đi là đủ, các đệ không nghe lời huynh à?
Thấy vậy, Trần Nhất cất tiếng
-Chúng ta cứ nghe theo đại ca, vào trong trước, đại ca, huynh đi mau nhé!
Tinh Đạo cười rồi cùng một vài binh lính dắt ngựa ra phía sau quán trọ.
Những người còn lại bước vào quán.
Vừa trông có bóng khách là tên tiểu nhị chạy ra đon đả, cười tươi… như hoa
-Dạ dạ, hoanh nghênh mấy vị đại gia, mời mấy vị vào! Xin hỏi mấy vị đi bao nhiêu người, có muốn trọ phòng không ạ!
Hiểu Lâm ra oai, hếch mặt bảo
-Chúng ta đi rất nhiều, cả một đoàn đấy, mau mau chuẩn bị phòng để bọn ta còn nghỉ ngơi.
-A dạ tất nhiên, mời mời ngồi để tiểu nhị sai người đi chuẩn bị bữa ăn ngay!
Trần Thống đặt kiếm lên bàn, xoay lại nhìn những binh lính phía sau
-Mọi người cứ tự nhiên, hôm nay chúng ta sẽ thoải mái nghỉ ngơi.
-Vâng, rõ ạ!
Đám lính đồng thanh hô to.
Xong mọi người lần lượt ngồi vào mấy chiếc bàn gần đó.
Trần Thống vừa đặt mông lên ghế, Trần Nhất nói ngay
-Đêm nay không cần lều nữa, huynh đệ ta có chỗ nằm rồi!
-Đúng, sẽ không phải bị muỗi đốt, bị kiến cắn…
Trần Giang như nhớ lại những cái mụt đỏ trên người suốt mười mấy ngày qua.
Trần Sơn vươn vai, hí hửng
-Có chỗ trọ thật là tuyệt!
Hiểu Lâm gác một chân lên ghế, xoay xoay kiếm
-Yên tâm, đến Nam Đô là mấy ngày sau chúng ta đều ở quán trọ hết, không cần lo gì cả.
Tử Băng hít sâu, đồng tình
-Vâng, huynh nói đúng, cũng chẳng lo việc tắm rửa…
Cô hầu còn chưa dứt câu thì…
-A mấy vị đại gia kìa, các tỷ muội ơi, có khách đến đó!
Tất cả đều quay qua và sửng sốt khi từ trên lầu, một nhóm nữ nhi khăn lụa thướt tha lần lượt bước xuống rồi chạy nhanh đến chỗ họ ngồi.
Chẳng kịp trấn tỉnh thì cả bọn, từng người từng người một, đều bị một cô trong nhóm quàng tay qua cổ, cười nói nũng nịu.
Khỏi nói, Trần Giang, Trần Sơn sướиɠ rơn cả người.
Có thể nói đây là lần đầu chúng gặp nhiều nữ nhi như thế.
Hiểu Lâm tuy bề ngoài tỏ vẻ rất rành “sự đời” nhưng khi bị vây quanh bởi hai, ba nàng thì… trở nên lúng túng, lóng ngóng.
Trần Nhất cũng chả kém, anh chàng tam ca tội nghiệp không ngừng đẩy đẩy cô gái đang ôm cổ mình.
Bị vây quanh nhiều nhất có lẽ là Hoa Tử Băng.
Do trông cô rất “khôi ngô” chưa kể thân hình mảnh mai, gương mặt trắng trẻo khiến mấy nữ nhi thích thú nên cứ quàng tay, khoát vai nựng nịu.
Riêng Trần Thống thì không…
Một tay đặt lên bàn, tay kia đặt lên thanh kiếm đang nằm im, anh đưa mắt “liếc” nhìn mấy cô nương.
Trông vẻ mặt “khó chịu” và “đầy sát khí” kia, vài cô sợ sệt không dám đến gần.
Chắc là do đoán được, vị đại gia này rất… khó gần!
Đảo mắt hết lượt, Trần Thống cất giọng rõ to
-Mấy cô nương xin dừng lại, chúng tôi là quân nhân không phải đại gia công tử nên không cần ai hầu hạ đâu.
Mấy cô nọ nhìn nhau.
Đúng lúc tên tiểu nhị chạy đến, cười cười
-Dạ, đây là những cô nương rất xinh đẹp đảm bảo sẽ khiến các vị đây hài lòng.
Trần Thống toan “giáo huấn” tên tiểu nhị thì chẳng hiểu các nữ nhi nọ trông thấy gì lại la lên mừng rỡ làm anh lẫn mấy tiểu đệ giật mình
-Trời ơi, vị đại gia đó khôi ngô tuấn tú quá…
Hóa ra là Chu Tinh Đạo vừa từ ngoài bước vào.
Vị tiểu vương gia còn đang ngạc nhiên thì đám nữ nhi đã lao đến xúm quanh.
Người nắm tay, người xuýt xoa, người dựa, người ôm…
Tóm lại là, Tinh Đạo trở thành tâm điểm của các cô nương xinh đẹp.
Trần Giang há hốc
-Sao… sao lạ vậy?
Trần Sơn lắc đầu, thở dài cho sự “bất công”
-Có gì lạ đâu, đại ca tuấn tú thế kia hỏi sao các nàng không thích!
Hiểu Lâm khoanh tay, nhìn nhìn
-Đại ca lúc nào cũng được nhiều nữ nhi vây quanh, ở Bắc Đô, giờ sang Nam Đô cũng vậy, thật là… ngưỡng mộ!
Tử Băng nghe vậy liền hướng mắt về phía Tinh Đạo còn đang ở giữa đám nữ nhi xinh đẹp.
Cô hầu thấy lòng khó chịu, bực bội thế nào ấy.
Nhất là khi thấy mấy cô nương đó quàng tay, bá vai anh chàng.
Nét mặt Tử Băng sa sầm ngay tức khắc…
Trần Nhất chặc lưỡi
-Ngưỡng mộ gì chứ, những cô nương thế này chẳng tốt đâu!
Tử Băng phản ứng ngay, có vẻ gay gắt
-Đúng… nữ nhi gì mà thấy nam nhân là đã vây lấy còn nắm tay nữa…
-Vậy là tội đại ca rồi!
Tử Băng dường như giận Tinh Đạo vì sao không nhanh chóng thoát khỏi “đám yêu nữ” nên cô bảo ngay, câu này còn gay gắt hơn câu trước
-Tội gì… ai bảo huynh ấy không đẩy họ ra, nam nhân gì mà… quá đáng thật… đáng ghét!
Bốn người nọ từ từ đưa mắt nhìn nhau.
Sao thái độ của Tử Băng kỳ thế?
Ai ai cũng thấy khó hiểu.
Bực bội, càng lúc càng không chịu được, Tử Băng đứng phắt dậy, nói nhanh
-Đệ ra phía sau xem mấy con tuấn mã thế nào, ở đây chỉ thêm gai mắt…
Dứt lời cô gái bỏ đi một mạch.
Những người kia lại tiếp tục… nhìn nhau đầy ngơ ngác.
Thật ra Tinh Đạo cũng rất bối rối trước sự việc này.
Anh cứ lay hoay, cố để thoát khỏi đám nữ nhi đông đảo kia.
Nhưng… vì không dám chạm vào bất cứ cô nào nên bản thân anh đành đứng “chịu trận”.
Tuy thế, vị tiểu vương gia vẫn kịp trông thấy Tử Băng rời đi…
Dù cỏ đã được chất đầy cái máng, nhưng Tử Băng vẫn luôn tay đưa cỏ vào đến nỗi mấy con ngựa chẳng rõ tại sao hôm nay mình lại được “hậu đãi” như vậy.
Vừa làm Tử Băng vừa nhủ thầm với vẻ tức tối
-Ghét thật, sao không làm gì mà chỉ đứng đó cho người khác nắm tay thế kia… cứ mặc người khác làm gì thì làm à, chẳng phản ứng gì hết… đường đường là tiểu vương gia mà lại dễ dãi như thế cơ đấy… quá đáng!
Mãi trách Tinh Đạo mà Tử Băng chẳng hay anh chàng đã đứng ở sau lưng nãy giờ và lắng nghe hết những câu hờn dỗi nọ.
Dù biết cô nàng đang mắng mình nhưng Tinh Đạo lại thấy rất vui, chưa hết, còn buồn cười nữa chứ bởi cô không ngừng nhìn con tuấn mã… và trách móc.
Cứ như trước mắt Tử Băng, con ngựa vô tội kia là Chu Tinh Đạo vậy!
Cười thầm trong chốc lát, Tinh Đạo mới khẽ cất tiếng
-Đệ đang trách huynh cái gì vậy?
Giật bắn người, Tử Băng lập tức xoay mặt lại
-Ơ… đại ca?! Sao… sao huynh lại ra đây?
Tinh Đạo trông dáng vẻ lúng túng của tiểu đệ liền cười
-Huynh nghe Hiểu Lâm nói, đệ giận huynh rồi bỏ đi ra xem mấy con ngựa nên huynh ra theo. Đệ giận huynh chuyện gì ư?
Bối rối, Tử Băng chẳng dám nhìn trực diện anh chàng, mặt cúi cúi đáp vu vơ
-Đâu có, đệ có giận gì huynh chứ…
-Vậy à, thế nãy giờ đứng sau lưng, huynh nghe đệ trách móc ai thế?
Trời ạ! Có thật Tinh Đạo đã nghe hết những lời hờn dỗi lúc nãy không?
Tử Băng tự hỏi và thấy lúng túng.
Cô cắn môi, nhắm mắt vì… xấu hổ!
Biết cô gái khó xử, Tinh Đạo giải vây
-Đệ trách huynh vì đã giành hết những người nữ nhi xinh đẹp đó?
Tử Băng ngước lên, xua tay
-Không… làm gì có, đệ còn nhỏ đâu biết gì về nữ nhi…
-Chẳng lẽ lại do những cô nương ấy vây quanh huynh nên đệ ganh tị?
-Họ thích huynh thì liên quan gì đến đệ?
Tinh Đạo nhìn cô nàng, nhẹ nhàng hỏi tiếp
-Thế lẽ nào… đệ sợ huynh sẽ quan tâm những cô nương đó hơn đệ ư?!
Câu hỏi kỳ lạ vừa dứt là tức thì mặt Tử Băng ửng đỏ…
Đôi mắt to tròn đảo liên tục, trông cô rất là lúng túng
-Huynh… đại ca… nói lạ vậy… đệ… đệ là nam nhân… sao… sao lại ganh tị… điều ấy…?
Trông điệu bộ lóng ngóng kia, Tinh Đạo không buồn cười mà chỉ thấy trong lòng dâng lên một tình cảm yêu thương dành cho người nữ nhi này.
-Umh, huynh đùa thôi, chúng ta đều là nam nhân và là huynh đệ tốt!!
Ít giây sau vị tiểu vương gia mới lên tiếng.
Lúc đó bất chợt câu nói hôm qua của Tinh Đạo với Hiểu Lâm xuất hiện trong đầu Tử Băng
“…huynh đối với Tử Băng chỉ có cảm giác quan tâm của một đại ca đối với tiểu đệ, thế thôi, không gì khác…”
Chính vì thế, khi nghe lời anh chàng bảo “…chúng ta đều là nam nhân và là huynh đệ tốt!”
thì gương mặt Tử Băng liền hiện rõ nỗi buồn… đó là nỗi buồn khi cô biết rằng Tinh Đạo mãi mãi chỉ xem mình như một tiểu đệ không hơn không kém!
Khó hiểu trước sự im lặng của thất đệ, Tinh Đạo dò hỏi
-Tử Băng, đệ giận huynh sao, lúc nãy huynh chỉ nói đùa…
Chẳng để vị đại ca dứt câu, Tử Băng đã ngước lên, cười gượng
-Không, đệ không giận huynh… đệ thấy đói, chúng ta hãy vào trong dùng bữa!
Cũng không cho chàng trai phản ứng gì, cô hầu đã rời đi nhanh chóng.
Còn lại một mình, Tinh Đạo vô cùng ngạc nhiên trước thái độ lạnh nhạt, khác lạ của cô gái.
****************
Buổi trưa ở ngự hoa viên
Dưới mái đình cổ, Lạc Minh Nhật ngồi lặng im trên xe lăn.
Ánh mắt vị thái tử bất động, nhìn vào khoảng không đã nửa canh giờ
có lẽ do vẫn còn bị sốc về việc vừa chứng kiến cảnh Các Tự ngã đầu vào lòng Cơ Thành.
Chợt giọng Liêu công công vang lên từ phía sau
-Bẩm, thái tử không dùng bữa với nương nương ạ?
Minh Nhật lặng thinh vài giây liền hỏi
-Sẽ còn ai cùng ta dùng bữa với mẫu hậu?
-Dạ vẫn như thường ngày, cùng với thái tử còn có thái tử phi, tam hoàng tử và đôi khi còn cả tiểu thư Nguyệt Tịnh!
-Các Tự, Nguyệt Tịnh và cả… tam hoàng huynh ư…
Dường như trong đầu Minh Nhật lúc ấy đã xuất hiện dòng suy nghĩ nào đó, chẳng rõ.
Khẽ khàng, anh chuyển cái nhìn xuống những bậc thang đá của mái đình cổ, nơi anh ngồi.
Một nụ cười ẩn ý hiện diện trên môi vị thái tử tốt bụng…
-Liêu công công, ngươi hãy…
****************
Âu Mỹ Ngân ngạc nhiên khi trông từ xa Các Tự và Nguyệt Tịnh cùng đi về phía bà.
Hai nữ nhi xinh đẹp cũng thấy được sự hiện diện của vị hoàng hậu.
-Các Tự, Nguyệt Tịnh, sao cả hai lại đến đây?
Các Tự lễ phép đáp
-Dạ, thái tử sai người đến bảo Các Tự đến vườn ngự uyển vì có chuyện muốn nói!
Bên cạnh, Nguyệt Tịnh tiếp lời
-Nguyệt Tịnh cũng được thái tử mời đến ngự hoa viên…
Âu Mỹ Ngân nhíu mày
-Thế à, mẫu hậu cũng vậy, không biết Nhật nhi muốn nói với chúng ta điều gì!
Đúng lúc từ bên trong vườn ngự uyển, Liêu công công chạy nhanh đến cúi người
-Nô tài xin yết kiến nương nương, thái tử phi, Nguyệt Tịnh tiểu thư.
-Được rồi, thái tử đã đến chưa?
-Dạ, thái tử hiện ở trong chờ nương nương đấy ạ, cả tam hoàng tử cũng vừa đến…
Nguyệt Tịnh thốt nhẹ
-Có cả Thành ca nữa sao?!
****************
Lạc Cơ Thành đưa mắt nhìn hoàng đệ ngồi trên xe lăn dưới mái đình cổ
-Nghe thuộc hạ báo là đệ muốn gặp huynh vì có chuyện cần bàn, là gì vậy?
Dù hình ảnh thân mật giữa hoàng huynh và phi tử của mình còn lởn vởn trong đầu
nhưng Minh Nhật không hề tỏ ra tức giận hay trách móc, giọng nói vẫn nhẹ nhàng
-À… chờ một lát nữa đệ mới nói huynh nghe được…
Cơ Thành khó hiểu trước nụ cười kỳ lạ của hoàng đệ.
Chợt cả hai huynh đệ nghe có tiếng nói của ai đó vang lên từ xa.
Đưa mắt nhìn, Cơ Thành lẫn Minh Nhật đều thấy bóng dáng của Âu Mỹ Ngân, Các Tự và cả Nguyệt Tịnh từ từ tiến đến chỗ họ, ba người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
Cơ Thành liền cất giọng
-Sao mẫu hậu, hoàng đệ muội cùng Nguyệt Tịnh lại đến đây?
Trong khi Cơ Thành còn chưa hiểu rõ vần đề thì Minh Nhật vẫn dán mắt nhìn chằm chằm Các Tự ở phía xa… Câu nói đêm qua của Các Tự lại xuất hiện…
“-Tam hoàng huynh tuy bề ngoài lạnh lùng, ít nói và thường buồn bã, có vẻ như không để ý đến người xung quanh nhưng kỳ thật huynh ấy là người rất tốt…”
Minh Nhật khẽ chuyển cái nhìn sang Cơ Thành
cùng lúc một dòng suy nghĩ dần hình thành
-Các Tự, ta sẽ cho nàng thấy… Lạc Cơ Thành không hề tốt như nàng đã nghĩ!!!