Giai Thoại Chim Lửa

Chương 13

Hiểu Lâm giương to mắt nhìn về phía Tinh Đạo, anh từ lâu đã rất muốn biết lý do gì lại khiến đại ca của mình quan tâm lo lắng Tử Băng hơn cả đệ ruột chứ.

Và ngay bây giờ Tinh Đạo đã đề cập đến chuyện đó nên Hiểu Lâm nôn nóng chờ đợi lời giải đáp kia.

Tinh Đạo trông sự chờ đợi của mười con mắt đang không ngừng gián vào mình, nói nhỏ

-Lý do khiến huynh quan tâm thất đệ hơn là vì… một lần tình cờ huynh thấy đệ ấy… khóc!

Gì? Khóc ư?

Năm người nọ trố mắt, chưng hửng.

Trần Nhất hình như vẫn chưa định hình rõ

-Đại ca bảo… huynh quan tâm Tử Băng vì thấy đệ ấy… khóc? Chỉ vậy thôi?

Tinh Đạo gật đầu, rồi anh thở ra, vẻ mặt tự dưng buồn bã

-Đêm đó huynh tình cờ đi ngang qua lều của Hiểu Lâm thì tình cờ trông thấy thất đệ ngồi trước cửa lều… khóc thầm. Đệ ấy vừa khóc vừa gọi cha mẹ, còn nức nở nói là rất nhớ cha mẹ, nhớ những ngày cả nhà đoàn tụ, nhớ bữa cơm gia đình, nhưng giờ chỉ còn mỗi đệ ấy trên thế gian.

Lúc đó huynh thấy tội nghiệp cho thất đệ quá, thất đệ bình thường luôn nói cười vui vẻ vậy mà chẳng ai biết được đệ ấy lại khóc thầm, huynh nghĩ có lẽ đêm nào đệ ấy cũng khóc một mình hết.

Tinh Đạo ngưng “câu chuyện kể” lại, còn những người nọ thì… chỉ biết im lặng, nhìn qua nhau. Họ không ngờ Hoa Tử Băng yếu đuối thế kia.

Tinh Đạo đến gần Hiểu Lâm còn đang… bối rối, anh vỗ vai bảo

-Hiểu Lâm, từ đêm đó trở đi, huynh rất tội nghiệp thất đệ vì đệ ấy mồ côi, huynh thấy hai chúng ta thật hạnh phúc vì có gia đình, và đó là lý do vì sao huynh bắt đầu quan tâm, lo lắng hơn cho đệ ấy là vì huynh vô cùng thương cảm Hoa Tử Băng.

Hiểu Lâm nhìn vào đôi mắt “đượm buồn” của Tinh Đạo mà lòng anh chợt xao xuyến.

Hóa ra Tử Băng lại tội nghiệp như vậy, và đại ca quan tâm Tử Băng cũng vì lẽ đó.

Tự dưng bây giờ Hiểu Lâm thấy không còn ganh tị với Tử Băng nữa.

Người có tâm hồn bị tổn thương và cuộc đời kém may mắn như thế rất cần được người khác quan tâm.

Trần Nhất buông một câu não nề

-Chà, tội Tử Băng… thấy nó cứ cười nói vui vẻ nào ngờ…

Trần Thống lắc đầu, không biết nói gì.

Còn Trần Giang với Trần Sơn khẽ nhìn nhau, đáy mắt chúng ẩn chứa cái gì rất… xa xăm!

-Đệ… xin lỗi vì đã giận đại ca và ghét Tử Băng! Đệ thấy mình thật xấu xa.

Hiểu Lâm mở miệng xin lỗi, nghe thật… thảm!

Tinh Đạo mỉm cười

-Có gì đâu, huynh cũng xin lỗi các đệ vì đã không nói mọi người biết lý do này sớm hơn. Thôi thì chuyện đã rõ, huynh hy vọng các đệ sẽ đối xử tốt với Tử Băng.

Hiểu Lâm đáp khẽ

-Vâng, đệ hiểu!

Trần Thống đảo mắt sang hai đệ ruột

-Còn hai đứa thì sao?

Trần Giang cúi đầu ra vẻ ăn năn

-Dạ, bọn đệ sẽ không làm khó dễ Tử Băng nữa.

Trần Sơn gật đầu liên tục, đồng ý.

Thấy tình hình khả quan rồi, Tinh Đạo mới bảo

-Thế thì huynh yên tâm, nhưng các đệ nhớ nhé, đừng cho Tử Băng biết chuyện chúng ta biết đệ ấy khóc thầm mỗi đêm, như vậy sẽ khiến thất đệ… khó xử.

Trần Nhất cười tươi

-Đại ca đừng lo, sẽ không ai nói gì trước mặt Tử Băng đâu!

Tinh Đạo giấu tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Câu chuyện “tội nghiệp” kia đã được dựng lên một cách khéo léo.

Hoa Tử Băng ngồi dậy, uống thuốc, ngủ một giấc xong đã thấy khỏe hơn nhiều.

Chợt tay cô gái đυ.ng phải vật gì ngay bên cạnh.

Xoay qua Tử Băng tròn mắt vì thấy Tinh Đạo gục đầu, ngủ quên trên chiếc giường tre nhỏ.

Thì ra anh chàng đã ngồi rất lâu chăm sóc Tử Băng đến nỗi ngủ quên lúc nào không biết.

Lúc đầu là ngạc nhiên sau đó thì Tử Băng cười nhẹ

-Đại ca thật là…

Quan sát vị tiểu vương gia lúc ngủ, Tử Băng nhận ra nom trông anh buồn cười thật.

Tử Băng lại nhớ đến chiều hôm qua lúc Tinh Đạo “cứu” cô thoát khỏi tình huống cực kỳ nguy hiểm. May mà lúc đó có anh nếu không hậu quả không biết thế nào, chắc còn tồi tệ hơn cả tồi tệ.

Lúc đó chả hiểu sao Tinh Đạo lại hiểu ý như thế, một mực không cho ba tên kia xuống hồ tắm cùng Tử Băng vì anh bảo phải tôn trọng ý muốn của người khác.

Đã vậy hôm nay còn ngồi chăm sóc cô cả nửa ngày, đúng là một đại ca tốt.

Tử Băng cứ ngồi thừ ra nhìn gương mặt Tinh Đạo đang ngái ngủ.

Đại ca hằng ngày chững chạc là thế nhưng khi ngủ thì trông mặt chả khác gì mấy tiểu đệ nghịch ngợm. Trẻ con thật!

Đôi mắt to tròn của Tử Băng dõi theo từng đường nét của cái mũi, vầng trán, chiếc cằm, bờ môi mỏng cùng lông mày rậm.

Bấy giờ Tử Băng mới phát hiện Tinh Đạo cũng… rất khôi ngô.

Đang mãi ngắm chàng trai thì cửa lều mở, Trần Thống bước vào

-Thất đệ dậy rồi hả, thấy trong người thế nào?

Tử Băng đặt tay lên trán, cười lém lỉnh

-Đệ thấy khỏe lắm, thuốc của nhị ca thật hiệu nghiệm.

Trần Thống đặt bát cháo lên bàn

-Khỏe rồi thì tốt, lát ăn hết bát cháo, đệ uống thêm một chén thuốc nữa là khỏi.

Tử Băng cười tươi.

Trần Thống nhìn sang thấy Tinh Đạo ngủ gục

-Ủa, đại ca ngủ quên à? Chà, ngồi bên giường chăm sóc đệ cả buổi mà, chắc mệt lắm.

Trần Thống đến gần, lay người Tinh Đạo.

Vị tiểu vương gia choàng tỉnh, mở mắt ra

-AThống à, huynh ngủ quên mất.

Tinh Đạo nhổm dậy, vươn vai.

Anh thấy Tử Băng ngồi trên giường, sắc mặt tươi tỉnh hơn buổi sáng

-Tử Băng, đệ khỏe chưa?

-Dạ, đệ khỏe rồi, đa tạ đại ca, làm huynh phải lo lắng cho đệ.

Tinh Đạo dịu dàng

-Có gì đâu, đệ khỏe thì huynh mừng.

Kế bên Trần Thống bảo

-Đệ nghĩ huynh nên về lều ngủ đi, trông huynh mệt mỏi đấy.

-Không có gì đâu. Huynh rửa mặt cho tỉnh táo là xong.

Trần Thống khoanh tay

-Ừ, à Tử Băng mau ăn cháo đi còn uống thuốc.

Anh liền đưa bát cháo cho tiểu đệ.

Tử Băng đón lấy, ngửi mùi thơm ngào ngạt, đúng là cháo Trần Thống nấu là ngon nhất.

Tinh Đạo nhìn cô gái ăn ngon lành xong đưa mắt qua Trần Thống

-Huynh đi rửa mặt rồi sẽ dùng bữa cùng các đệ.

Đứng một lúc cả hai ra khỏi lều để lại Tử Băng húp cháo nghe… rột rột.

Dùng hết bát cháo

Tử Băng ra khỏi lều, thấy sáu huynh lớn đang cùng các binh lính dùng cháo ngoài trời.

Cô đi lại.

Vừa trông thấy mặt Tử Băng là Trần Nhất dừng ăn, hỏi ngay

-Tử Băng, đệ khỏe chưa, sao không ở trong lều mà ra đây?

Tử Băng cười xòa, ngồi xuống bên cạnh anh

-Dạ, đa tạ tam ca, đệ đã bình phục rồi, huynh yên tâm.

-Thật chứ?

Tử Băng giơ nắm tay lên, ánh mắt đe dọa

-Huynh có cần kiểm chứng sức khỏe của đệ không?

Trần Nhất cười hà hà, gật gật

-Đệ thế này thì huynh tin!

Tử Băng cười tinh nghịch. Rồi cô thấy Hiểu Lâm nhìn mình…

Việc Hiểu Lâm nhìn chằm chằm Tử Băng vốn dĩ là chuyện rất bình thường nhưng lần này cái nhìn của anh chàng nghịch ngợm lại… không bình thường chút nào.

Phải nói thế nào nhỉ?

Nghĩa là Tử Băng trông ánh mắt của Hiểu Lâm hướng về mình không còn vẻ bực bội, khó chịu hay căm ghét hàng ngày nữa mà thay vào đấy là một sự nhẹ nhàng, cảm thông hơn.

-Sao… huynh lại nhìn đệ kỳ vậy?

Tử Băng sau hồi quan sát liền hỏi Hiểu Lâm.

Những người còn lại tự dưng ngừng ăn, họ… đưa mắt sang Hiểu Lâm.

Trần Thống đẩy nhẹ khủy tay của tiểu đệ.

Hiểu Lâm nhớ lại lời Tinh Đạo “nhưng các đệ nhớ nhé, đừng cho Tử Băng biết chuyện chúng ta biết đệ ấy khóc thầm mỗi đêm, như vậy sẽ khiến thất đệ… khó xử.” chính thế anh bảo nhanh như thể che lấp cảm xúc của mình

-À, không có gì… chỉ là lo lắng cho… đệ bị bệnh thôi!

Tử Băng trố mắt, sự kinh ngạc chiếm hết đôi mắt mở to kia

-Huynh… huynh vừa nói là lo cho đệ bị bệnh ư??

-Ừ, có gì lạ lắm hả?

Thái độ bình thường của Hiểu Lâm khiến Tử Băng bỗng chốc hơi… bối rối.

Cô gái đảo mắt khó hiểu, miệng đáp ngắt quãng

-À… ừ… không có gì!

Tử Băng gãi đầu soàn soạt, cô không biết mình đã hết sốt chưa vì chả biết mình có ảo tưởng nghe lầm không.

Chợt có ai đang nhìn lén Tử Băng.

Cô hầu quay phắt qua

Trần Giang, Trần Sơn bỗng nhiên lúng túng cúi gằm mặt vờ tiếp tục ăn cháo.

Nhìn bộ dạng cả hai rất lóng ngóng cứ như bị bắt quả tang ăn cắp đồ.

Khó hiểu thật!

Sao ba tên này lại có hành động kỳ quái như vậy?

Tử Băng nhủ thầm và cô không thể tìm được câu trả lời cho việc này.

Đúng lúc giọng Trần Nhất vang khẽ làm tan biến hết những dòng suy nghĩ của Tử Băng

-Ủa, mà đại ca đâu nhỉ, huynh ấy nói là đi rửa mặt chút sao giờ này chưa thấy về?

-Chắc đại ca còn ở ngoài bờ hồ, ASơn ăn mau rồi ra hồ gọi đại ca về.

Trần Sơn toan đáp dạ thì Tử Băng đứng dậy

-Thôi, mấy huynh cứ dùng bữa, để đệ đi cho!

-Đại ca, huynh làm gì mà ngồi ngẩn người ra thế?

Hoa Tử Băng không giấu nổi ngạc nhiên khi trông vị tiểu vương gia ngồi lặng im, mắt cứ gián vào mặt hồ phẳng lặng.

Chu Tinh Đạo giật mình, quay lại

-Tử Băng à, đệ đã khỏe chưa, ra đây làm gì?

Tử Băng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh

-Dạ mấy huynh kia không thấy đại ca về nên đệ ra xem huynh thế nào!

-À, huynh muốn yên tĩnh một chút nên định bụng ngồi ở đây chốc lát.

-Vậy là đệ làm phiền huynh rồi!

Tinh Đạo đưa mắt sang Tử Băng, anh mỉm cười

-Không, thấy đệ huynh rất vui.

Tử Băng cười bẽn lẽn.

-Mà huynh có chuyện gì phiền muộn ư? Đệ có thể giúp không?

Tinh Đạo thở ra, lắc đầu

-Chỉ là vài chuyện rắc rối thôi, đệ đừng lo.

Tử Băng gật khẽ.

Cô cảm giác anh chàng đang buồn bã điều gì nhưng anh giấu và không muốn cô lo lắng.

Cả hai ngồi im, chẳng ai nói thêm lời nào nữa.

Bỗng chốc họ thấy bình yên và sâu lắng.

Mặt hồ phẳng như gương phản chiếu những tia nắng nhạt màu buông mình lên làn nước trong veo, xanh thẫm.

Là những tia nắng lung linh, đủ sắc màu.

Như nhớ đến Hiểu Lâm, Tử Băng vỗ nhẹ hai bàn tay, nói như reo

-Đúng rồi đại ca, đệ phát hiện lục ca rất lạ, huynh ấy không còn khó chịu và cáu bẳn với đệ nữa, đệ không hiểu sao huynh ấy lại có thái độ như thế!

Không nghe trả lời, Tử Băng liền xoay qua.

Cái gì rất nhẹ nhàng bất ngờ ngã lên bờ vai cô gái.

Hóa ra là mái đầu bồng bềnh, mềm mại của Tinh Đạo, anh chàng… lại ngủ gật!

Tử Băng từ ngạc nhiên chuyển sang buồn cười trước việc ngủ quên của anh.

Cô không ngờ anh lại là người… dễ ngủ đến vậy!

Tử Băng cười cười, rồi khẽ giấu tiếng thở dài trong bụng, sau đó là ngồi bất động.

Cô không muốn đánh thức Tinh Đạo.

Có lẽ cũng vì chăm cô suốt cả buổi sáng nên Tinh Đạo mới mệt mỏi thế.

Vậy là Tử Băng chẳng làm gì ngoài việc ngồi lặng im, không động đậy

chỉ đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh

theo như cô nghĩ là cho đỡ buồn chán.

Còn Tinh Đạo vẫn chìm vào giấc ngủ thật ngon trên bờ vai cô gái họ Hoa.

-Các Tự, Nguyệt Tịnh đàn như thế đã đúng nhịp chưa?

Quan Nguyệt Tịnh vừa kết thúc bản đàn vừa quay qua hỏi Các Tự.

Các Tự mỉm cười

-Umh, Nguyệt Tịnh học nhanh thật, mới đó mà đã đàn được cả bài dài rồi!

Dứt lời Các Tự đưa tay lên che miệng, lại ho.

Nguyệt Tịnh vuốt nhẹ lưng Các Tự, lo lắng hỏi

-Sao thế, còn mệt à? Có cần gọi ngự y đến không?

-Không, Các Tự khỏe rồi, chỉ còn ho chút ít thôi.

Đúng lúc giọng Lạc Cơ Thành chợt vang lên

-Hoàng đệ muội chưa khỏi bệnh mà ra ngoài ngự hoa viên làm gì?

Nguyệt Tịnh đứng bật dậy, vui mừng

-Thành ca, huynh đến đấy à, sao muội chả nghe người hầu báo gì cả.

-Tại huynh bảo chúng đừng báo làm gì.

Cơ Thành nhìn qua Các Tự đang ngồi

-Muội không ở trong phòng nghỉ ngơi, lại ra ngoài đây để gió lạnh.

Các Tự chưa kịp trả lời thì Nguyệt Tịnh đã lém lỉnh nói nhanh

-À, muội thấy Các Tự khỏe rồi nên rủ tỷ ấy ra ngự hoa viên cho đỡ buồn với lại muội muốn Các Tự dạy muội chơi đàn.

Cơ Thành thở ra

-Muội thật là, nói gì thì nói, hoàng đệ muội mới khỏe lại, muội không nên đưa muội ấy ra ngoài này, sắp chiều tối rồi, gió rất lớn, không khéo bệnh muội ấy nặng thêm.

Nguyệt Tịnh chề môi, sụ mặt không nói gì.

Các Tự lên tiếng giúp

-Tam hoàng huynh đừng trách Nguyệt Tịnh, là muội nhờ muội ấy đưa ra ngự hoa viên đó.

Cơ Thành nhẹ nhàng

-Muội đừng hễ chuyện gì cũng nói giúp cho Nguyệt Tịnh, dù gì thì muội cũng không nên ra đây.

Các Tự cười, hỏi

-Mà hoàng huynh đến có chuyện gì không?

-Huynh đến xem tình hình muội thế nào, bệnh đã đỡ chưa, để huynh còn sắp xếp thời gian đưa muội đến tỉnh Tương Dụ thăm nhị hoàng huynh Sở Hùng!

Các Tự bấy giờ mới chợt nhớ, lẽ ra sáng nay cô và Cơ Thành phải đến tỉnh Tương Dụ nhưng vì cô ngã bệnh nên không đi được.

-Dạ, muội đã khỏe rồi, ngày mai chúng ta hãy đến thăm nhị hoàng huynh đi!

-Thật là muội khỏe chứ, nếu còn mệt thì để vài ngày sau cũng được.

Các Tự lắc đầu, mỉm cười tươi tắn

-Muội không sao thật mà, muội muốn mai được đến tỉnh Tương Dụ!

Trước sự kiên quyết của Các Tự, Cơ Thành đành chấp nhận.

Anh quá rõ sự cứng đầu của hoàng đệ muội.

-Thôi được, huynh sẽ chiều theo ý muội, vậy sáng mai chúng ta sẽ đến Tương Dụ.

Nguyệt Tịnh hớn hở, nắm tay Cơ Thành

-Này, huynh cho muội theo với, muội muốn đi cùng huynh và Các Tự đến tỉnh Tương Dụ gặp Hùng ca.

-Không được, huynh và Các Tự đến Tương Dụ là để xem tình hình ở tỉnh chứ không phải chơi đùa đâu, muội cứ ở lại cung, đến trưa huynh và Các Tự sẽ về.

Nguyệt Tịnh vẫn nằng nặc

-Muội biết nên muội sẽ không phá phách đâu, muội sẽ ngoan mà.

Cơ Thành chẳng hề động lòng trước lời năn nỉ thiết tha của cô gái

-Huynh đã nói, không là không!

Nguyệt Tịnh hậm hực, cô tiểu thư bỏ tay ra khỏi cánh tay Cơ Thành, ngồi xuống, trách

-Huynh không bao giờ chiều chuộng muội gì cả, muội ghét huynh!

Cơ Thành chỉ biết chán nản trước thái độ hờn dỗi trẻ con của Nguyệt Tịnh.

Thấy vậy Các Tự khuyên ngăn

-Nguyệt Tịnh à, đừng trách hoàng huynh, huynh ấy vì muốn tốt cho Nguyệt Tịnh nên mới thế. Nguyệt Tịnh ở trong cung trò chuyện với nương nương để người đỡ buồn, đến trưa Các Tự trở về, chúng ta lại tiếp tục tập gảy đàn!

Nghe lời nói dịu dàng và êm đềm của Các Tự, Nguyệt Tịnh tự dưng không giận dỗi nữa.

Cô tiểu thư trông Các Tự đang nhìn mình cười ấm áp, bất giác cô dịu lại

-Thôi được, hai người phải về sớm đấy!

Các Tự gật đầu đồng ý.

Cơ Thành thấy nhẹ cả người, may là Các Tự nói năng rất vừa lòng người khác.

-Vậy hai muội ở lại, huynh đến gặp mẫu hậu!

Nguyệt Tịnh chả thèm ngó anh chàng, mặt cứ quay phắt sang chỗ khác.

Các Tự mở lời, cáo biệt

-Vâng, hoàng huynh đi!

Nói xong cô tiếp tục ho.

Thấy vậy, Cơ Thành liền mở áo khoác ra

vị hoàng tử đến gần chỗ Các Tự ngồi thận trọng khoác áo cho cô.

Các Tự thoáng bất ngờ trước hành động thân thiện, ân cần này.

Nguyệt Tịnh cũng thế.

Nhưng Cơ Thành cứ bình thường, với anh việc làm này không có gì… bất thường cả

-Muội mặc áo mong manh quá không chịu nổi gió lớn đâu, muội cứ khoác áo của huynh cho ấm. Thôi, huynh không làm phiền hai muội nữa! Nguyệt Tịnh, nhớ trông nom Các Tự.

Nguyệt Tịnh dù còn giận nhưng miệng lại đáp

-Muội biết rồi. Nếu lúc nãy huynh nói dịu dàng như thế với muội có hay hơn không.

Cơ Thành khẽ thở dài, anh bước xuống bậc thang đá, theo lối đường mòn, khuất bóng.

Đôi mắt tròn dõi theo Cơ Thành, Nguyệt Tịnh cong môi phì hơi, thật buồn cười

-Cơ Thành đáng ghét, có ngày huynh sẽ hối hận!

Bên cạnh Các Tự dường như không nghe thấy những lời trách móc của Nguyệt Tịnh, cô chỉ mãi ngắm nhìn chiếc áo khoác dày của Cơ Thành đang được choàng lên người mình.

Chẳng thể tin nổi, một Lạc Cơ Thành lạnh lùng mà lại có thể làm vậy.

Các Tự mỉm cười mà chả hiểu lý do gì lại cười.

Cô co người, kéo áo khoác sát vào và thấy cơ thể ấm hơn rất nhiều.

Ngủ một giấc thoải mái

Chu Tinh Đạo mới mở mắt tỉnh giấc.

Anh vươn vai ngáp, xoay cổ vì mỏi. Chắc tại do tư thế ngủ ngồi suốt mấy canh giờ.

Bất chợt Tinh Đạo thấy bên cạnh, Hoa Tử Băng ngồi bất động, đầu gục sang bên, ngủ.

Chuyện gì thế? Sao Tử Băng lại ngồi ở đây?

Và anh bỗng nhớ buổi trưa nay đang ngồi trò chuyện cùng Tử Băng thì sau đó ngủ quên lúc nào không biết.

Vậy là… mình đã gục đầu lên vai cô ấy cả buổi ư?

Ôi… mình khiếm nhã thật!

Chắc cô ấy mỏi người lắm vì phải ngồi yên mấy canh giờ.

Tinh Đạo tự nhủ và cảm thấy khó xử.

Rồi khẽ khàng anh đưa mắt nhìn sang Tử Băng còn ngủ.

Nhìn cô gái, thân thể cứng đơ còn cái đầu cứ hết ngoẻo bên này lại ngoẻo bên kia khiến Tinh Đạo buồn cười

-Ngốc thật, sao không biết gọi người ta dậy mà ngồi chịu đựng như vậy cả buổi chứ.

Tuy cười cười thế nhưng không hiểu sao lòng vị tiểu vương gia bất giác dâng lên cảm xúc khác lạ khi càng trông kỹ anh càng thấy trước mặt mình là một Tử Băng nữ nhi.

Từ lúc biết Hoa Tử Băng là nữ nhi, Tinh Đạo không còn có thể xem cô như là tiểu đệ nghịch ngợm được, hễ mỗi lần giáp mặt với Tử Băng là anh lại ngại ngùng và… có chút gì xao xuyến, hồi hộp.

Cảm giác anh đối với cô gái này đã hoàn toàn thay đổi.

Không thân thiết, gần gũi như giữa đại ca với tiểu đệ nữa mà là… lâng lâng, xao động.

Còn mãi đắm chìm trong cảm xúc thật thật mơ mơ thì Tinh Đạo giật mình khi Tử Băng cựa đầu, do thân hình cứng đơ nên cô chới với ngã người ra sau để rồi cả mái đầu đập vào gốc cây, đau kinh khủng, óc quay cuồng.

-Ui da!

Tinh Đạo cười phì, anh nhanh chóng đỡ Tử Băng dậy.

-Đệ không sao chứ? Chắc ngã đau lắm.

-A dạ… đệ không sao!

Vừa nói Tử Băng vừa lấy tay xoa xoa chỗ đau, mặt nhăn nhó.

-Huynh xin lỗi vì tự dưng ngủ quên khiến đệ vất vả thế này.

-Có gì đâu, đệ không dám đánh thức huynh nên cứ ngồi thế thôi chứ biết làm sao! Huynh đừng lo, đệ không mỏi gì hết.

Tử Băng đứng vụt dậy như muốn chứng minh cho Tinh Đạo biết là mình không hề mỏi.

Nhưng chưa đứng vững được gì là tức khắc Tử Băng ngã nhào.

Ngay lập tức, nhanh chóng, Tinh Đạo đưa tay đỡ lấy người Tử Băng.

-Ấy coi chừng ngã!

Khi bàn tay Tinh Đạo vừa chạm vào người Tử Băng, anh chợt nhớ ra thân phận nữ nhi của cô, chính thế mà anh đứng bất động vì cảm nhận được sự mềm mại của một thân thể.

Hoa Tử Băng cũng bối rối không kém vì cả người cô ngã vào Tinh Đạo.

Nhanh chóng, Tử Băng liền đẩy nhẹ anh chàng ra, cố làm cho hành động không quá thô lỗ.

Tinh Đạo ngẩn người trong chốc lát mới sựt tỉnh và đưa mắt sang Tử Băng.

Anh thấy gương mặt cô hiện rõ sự lúng túng, đôi mắt to tròn đảo liên tục, rối bời.

Vị tiểu vương gia cất tiếng như xua đi căng thẳng, dù anh cũng đang bối rối

-À… huynh xin lỗi… đệ không sao chứ?

Tử Băng đáp nhỏ xíu, mắt vẫn không nhìn Tinh Đạo

-Dạ, đệ không sao, cám ơn huynh đã đỡ đệ…!

Tinh Đạo gật đầu, buột miệng nói chỉ một từ

-Umh…

Tử Băng thở ra, vờ đưa mắt nhìn bầu trời buổi chiều, bảo

-Ôi, trễ rồi đó, đệ nghĩ chúng ta nên về thôi, chắc mọi người đang rất lo.

-Ừ, chúng ta về.

Chỉ chờ câu nói của Tinh Đạo dứt là Tử Băng đã quay lưng, rảo bước nhanh.

Dường như cô muốn giấu sự ngại ngùng của mình.

Thấy dáng vẻ gấp gáp của Tử Băng, Tinh Đạo chỉ biết im lặng.

Anh khẽ nhìn xuống hai bàn tay khi nãy vừa chạm vào người cô gái, hơi ấm vẫn còn.

Siết chặt tay, anh cất bước cùng với tâm trạng ngổn ngang, khó tả.

Mới thấy bóng dáng Tử Băng với Tinh Đạo từ xa đi lại là Trần Nhất hỏi ngay

-Trời, thất đệ và đại ca, cả hai đi đâu mà mất biệt cả buổi thế? Làm mọi người lo lắm.

Tử Băng toan trả lời thì Tinh Đạo đã nói nhanh

-À là lỗi của huynh, tại huynh ngủ quên nên thất đệ đành ở lại cùng!

-Huynh ngủ quên à? Hà, chuyện khó tin nhỉ… nhưng thôi không nói chuyện này nữa, đại ca, thất đệ cả hai vào lều của nhị ca một chút.

Trông mặt Trần Nhất hơi sốt sắng, Tử Băng nhìn qua Tinh Đạo khó hiểu.

-Ui da! Vị huynh đài này có thể nhẹ tay một chút không?

Trần Thống vừa băng bó vết thương cho một người nam nhân lạ mặt vừa điềm nhiên bảo

-Huynh ráng chịu đau đi, băng bó thì cần mạnh tay tí.

Người nọ khịt mũi, nhăn nhó

-Nhưng mạnh thế này thì chắc chết tôi!

Trần Thống thở ra, chỉ nhìn nhìn anh chàng kia mà không nói gì.

Đứng gần đó, Hiểu Lâm nói khẽ vào tai Trần Giang

-Hừ, đã người ta có lòng tốt băng vết thương cho lại còn bày đặt đòi hỏi!

Trần Giang rờ cằm, gật gù đồng tình

-Phải, làm như chúng ta phải có nghĩa vụ chăm lo cho hắn không bằng.

Trần Sơn bên cạnh, nheo mắt

-Tên này chả biết tốt xấu, tính tình ra sao, nhìn mặt thấy hổng ưa nổi.

Bất chợt Trần Sơn mặt xanh lè khi bắt gặp ánh mắt người nam nhân xa lạ nọ hướng về mình.

-Nhìn… nhìn cái gì? Bộ tôi nói gì quá đáng à?

Anh chàng kia nhìn đăm đăm Trần Sơn rồi mở miệng cười toe toét

-Có gì đâu, tôi chỉ muốn cám ơn huynh vì đã đưa tôi về đây!

Trần Sơn thấy nhẹ cả người.

Trần Thống vỗ vỗ lớp băng dày cuộm quấn quanh cánh tay bị thương của anh ta, gật gù

-Rồi, xong. Vết thương của huynh đài không nặng lắm nhưng cần tịnh dưỡng một thời gian mới khỏi.

Người nam nhân xa lạ rờ rờ lớp băng trắng nơi cánh tay, rồi ngước nhìn Trần Thống cười

-Đa tạ huynh đài, tôi thấy đỡ đau hẳn.

Trần Thống đứng dậy.

Đúng lúc cửa lều mở, Trần Nhất bước vào, theo sau là Tinh Đạo và Tử Băng.

Dĩ nhiên cả hai người mau chóng nhận ra sự có mặt của anh chàng xa lạ.

Đó là một chàng trai trạc hai mươi, mái tóc đen dài mượt mà.

Gương mặt sáng ngời với đôi mắt dài và cái nhìn sắc sảo.

Nụ cười nửa miệng, ngạo nghễ có chút khí phách.

Dáng người cao ráo, dù chiếc áo anh mặc đã vấy bẩn do bụi đất nhưng vẫn thấy được đó là người cao sang.

Trần Thống quay lại

-Đại ca, huynh với Tử Băng ở đâu mà giờ mới về thế?

-Đại ca ngủ quên ngoài bờ hồ nên đệ ở lại cùng huynh ấy luôn, nhị ca à, người này là…

Tử Băng tròn xoe mắt, chỉ tay.

Chẳng để Trần Thống nói là Hiểu Lâm nhảy bổ vào giải thích

-Ngũ ca định vào rừng tìm ít nấm cho nhị ca nấu bữa tối thì tự dưng gặp anh chàng này bị thương nặng nên huynh ấy liền đưa về đây cho nhị ca xem. Chuyện là vậy đấy.

Tử Băng gật gù khi nghe Hiểu Lâm “giới thiệu” sự việc tình cờ kia.

Tinh Đạo nhìn anh chàng lạ mặt xong đảo mắt qua Trần Thống

-Thế vết thương của vị huynh đệ này thế nào?

-Huynh ta bị thương do đao kiếm, vết thương khá sâu và hơi dài, đệ đã đắp thuốc và băng bó cẩn thận rồi, tịnh dưỡng vài hôm là khỏi.

Trần Nhất khoanh tay

-Vậy là không có gì phải quá lo!

Tinh Đạo thở ra nhẹ nhõm, anh thấy may mắn cho anh chàng xa lạ.

Rồi Tinh Đạo tiến đến gần chỗ người nọ ngồi, mỉm cười

-Không biết vị huynh đệ là người ở đâu, có việc gì phải vào rừng mà để bị thương?

Anh chàng lạ mặt không trả lời mà… cứ đưa mắt nhìn khắp người Tinh Đạo.

Nhìn thật kỹ, thật lâu, nhìn từ trái sang phải, từ trên xuống dưới với ánh mắt… dò xét!

Hành động vô duyên ấy khiến những người ở đấy đều không khỏi ngạc nhiên.

Trần Giang bỗng vang giọng

-Này, sao không trả lời người ta mà cứ nhìn hoài vậy, có biết phép lịch sự không?

Người nam nhân nọ bấy giờ mới rời mắt khỏi Tinh Đạo, cười tươi

-Xin lỗi, tại tôi thấy vị đây tướng tá sang trọng, lại oai phong lẫm liệt nên nghĩ chắc không phải người thường.

Hiểu Lâm hí hửng, khoe khoang

-Tất nhiên, huynh đài có mắt nhìn người đấy, giới thiệu cho biết, đây là…

Tinh Đạo cắt ngang khiến Hiểu Lâm cụt cả hứng, câu nói sắp thoát ra giờ tự dưng mắc lại ngay cổ họng làm anh đơ cả miệng.

-Vị huynh đệ này quá khen, tôi là tiểu vương gia Chu Tinh Đạo, người xứ Bắc Đô, theo lệnh hoàng thượng sang Nam Đô đưa sính lễ mừng ngày thành hôn của công chúa chúng tôi với thái tử Nam Đô. Đây là những tiểu đệ đi cùng tôi.

-À à ra vậy, thất lễ, thất lễ!

Anh chàng kia đứng lên, chắp hai tay, cúi đầu.

Tinh Đạo nhẹ nhàng

-Huynh đừng khách sáo, chẳng hay huynh là người xứ nào, tại sao lại bị thương!

Người nọ thở dài, ngán ngẩm

-Không giấu gì tiểu vương gia, thần là thương buôn ở Nam Đô, không may trên đường về đi ngang đây thì gặp phải trộm cướp, mất hết tiền của lại còn bị chúng chém trọng thương, may gặp được tiểu đệ tốt bụng của tiểu vương gia đưa về chữa trị.

Nghe anh ta trình bày hoàn cảnh xong, Trần Nhất lên tiếng

-Hóa ra là thương buôn ở Nam Đô! Rừng này nhiều đạo tặc lắm, may là chúng tha mạng cho nếu không chắc huynh đài đây khó lòng thoát khỏi.

-Vâng, số tôi đúng là còn may.

Nhìn dáng vẻ thiểu não của người khách lạ, Tinh Đạo hỏi

-Thế, sắp đến huynh có dự tính gì không?

Anh chàng nọ cười, lắc đầu

-Còn tính gì nữa, thần vẫn phải về Nam Đô, nhưng vết thương nặng thế này không biết về được không.

Câu nói than vãn vừa dứt, tất cả nghe tiếng Hiểu Lâm xì rõ dài

-Hừ, nói quách là muốn chúng tôi giúp đỡ cho về Nam Đô đi, bày đặt bảo “không biết tôi về được không”, chướng tai!

Anh chàng kia không phải thứ vừa, liền nói

-Thần đâu nói là nhờ tiểu vương gia và các vị đây giúp đỡ, đó là do ngài đây tự nghĩ thôi!

-Cái… cái gì? Miệng lưỡi ghê nhỉ… nói lần nữa xem…

Hiểu Lâm điên tiết, xắn tay áo lên định xông đến nhưng Trần Giang đã ngăn lại.

Tinh Đạo giơ tay lên, giảng hòa

-Đừng nóng nẩy Hiểu Lâm. Vị huynh đệ này, thôi thì chúng ta cùng đến Nam Đô nếu huynh bằng lòng thì hãy ở lại cùng chúng tôi, dù gì vết thương chưa khỏi, huynh đi một mình sẽ gặp nguy hiểm đó.

Hiểu Lâm há hốc mồm

-Đại ca, sao huynh dễ tin người vậy, chúng ta chỉ cần cho hắn chút ngân lượng là hắn đủ sức về Nam Đô rồi, có cần phải cho đi cùng đâu.

-Hiểu Lâm, huynh ta bị thương, chúng ta không thể bỏ mặt. Dẫu sao cũng cùng đường, đâu có phiền hà gì.

Tinh Đạo giảng giải.

Hiểu Lâm định tru tréo tiếp thì Trần Nhất đã che miệng tiểu đệ

-Được rồi, huynh nghĩ đại ca nói đúng đó, không thể bỏ người lúc hoạn nạn được.

-Đệ đừng lôi thôi nữa, nhứt cả đầu đấy!

Vừa bị Trần Nhất bịt miệng vừa nghe lời đồng tình của Trần Thống, Hiểu Lâm tức muốn chết, cứ giẫy nảy không thôi.

-Dạ, thần không dám làm phiền tiểu vương gia, thần sẽ tự về Nam Đô.

Tinh Đạo dịu dàng, lời nói thật thân thiện

-Có gì đâu, huynh đây cứ ở lại, chờ khi vết thương khỏi hẳn rồi hãy tính.

Anh chàng lạ mặt cười toe

-Tiểu vương gia đã nói thế thì thần không dám từ chối.

Hiểu Lâm càng giẫy nảy hơn nhưng không gào được vì bị bịt chặt miệng.

-Tốt, cho hỏi cao danh quí tánh của huynh?

-Dạ, thần họ Thượng, tên Giả Nam, tiểu vương gia và các vị cứ gọi Giả Nam là được!

Tinh Đạo mỉm cười, gật khẽ

-Umh, Giả Nam, từ giờ đừng gọi tiểu vương gia nữa, chúng ta gặp nhau cũng là cái duyên nên cứ xưng hô như huynh đệ.

Giả Nam chắp tay, ra vẻ bái phục

-Tiểu vương gia thật khiến người khác kính phục! Vậy Giả Nam sẽ gọi ngài là Tinh Đạo huynh.

Tinh Đạo vỗ vai Giả Nam.

Kế bên Hiểu Lâm… ngất xỉu vì tình hình quá tồi tệ!!

Trần Giang đỡ lấy tiểu đệ, lắc đầu.

-Nếu vậy thì bây giờ Giả Nam huynh hãy làm quen với các huynh đệ, đây là Trần Thống, bên này Trần Nhất, người đưa huynh về là Trần Sơn, bên cạnh là Trần Giang, còn đó là Hiểu Lâm, đệ ruột của Tinh Đạo, cuối cùng Hoa Tử Băng.

Tinh Đạo giới thiệu tên của tất cả các tiểu đệ cho Giả Nam biết.

Giả Nam cười tươi lần lượt đưa mắt sang từng người, cúi chào.

Nhưng khi vừa nhìn thấy Hoa Tử Băng thì… nụ cười trên môi Giả Nam tắt đi.

Anh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn chằm chằm “thằng bé” nhỏ con này.

Cái nhìn của Giả Nam khiến Tử Băng… chợt nhiên bối rối.

Đến mức Tử Băng phải khẽ quay mặt sang hướng khác vì chẳng dám nhìn trực diện anh.

Không chỉ có Tử Băng mà Tinh Đạo cũng kinh ngạc khi trông cái nhìn kỳ lạ của Giả Nam hướng về cô gái.

Anh thấy khó hiểu!

May thay giọng Trần Thống cất lên đã giải thoát cho Tử Băng

-Xong, xem như đã quen nhau rồi, bây giờ Giả Nam huynh nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào bữa tối xong thì sẽ mời huynh ra dùng. Tử Băng, đệ theo huynh chuẩn bị bữa tối.

ANhất, đệ mau chất mấy đống củi khô mang vào bếp cho huynh, còn ASơn, tiếp tục tìm nấm, nhớ đừng đi xa quá, gần gần ở đây thôi. AGiang, đệ đưa Hiểu Lâm vào lều cho nó hóng gió để tỉnh lại. Đại ca, huynh mệt rồi nên nghỉ ngơi nhé.

Tất cả nghệch mặt ra trước sự phân công nhanh chóng của Trần Thống.

Trần Thống mở cửa lều, nhoài người gọi với

-Tử Băng, sao còn đứng đó?

-A dạ, đệ ra ngay!

Tử Băng đáp vội, lóng ngóng chạy theo.

Trần Nhất, Trần Sơn, Trần Giang vác Hiểu Lâm, cả bốn lần lượt ra ngoài.

Tinh Đạo thấy Giả Nam, nét mặt đăm chiêu như nghĩ ngợi điều gì, anh toan hỏi nhưng lại thôi, chỉ nói lời chào

-Giả Nam huynh nghỉ ngơi, Tinh Đạo không làm phiền nữa!

Giả Nam gật đầu, cười đáp lễ.

Khi người cuối cùng đã rời đi, Giả Nam khoanh tay và nghĩ về Hoa Tử Băng.

Một dòng suy nghĩ không rõ ẩn hiện qua đôi mắt sắc sảo ấy.

-Hừ, gừ… tên Giả Nam Giả Nữ đó thật là đáng ghét, hắn ta cứ cười cười nói nói như thể đã quen thân với mọi người lắm vậy! Càng nhìn đệ càng chướng mắt với cái tên ấy!

Hiểu Lâm cứ lủa rủa Giả Nam suốt trong lúc cùng bốn người trở về lều.

Trần Giang gác tay ra sau gáy, ngã người, mắt nhìn bâng quơ

-Hiểu Lâm, Giả Nam lớn tuổi hơn chúng ta đấy, đệ đừng gọi hắn ta, hắn nọ nữa, không được đâu, phải biết trên dưới chứ.

Hiểu Lâm phản bác ngay tức thì bằng giọng bực bội

-Còn lâu, tuy hắn lớn tuổi hơn đệ nhưng đệ chả xem hắn ra mốc xì. Chẳng đời nào đệ gọi hắn bằng chữ “huynh”!

Trần Sơn, lần này hình như không cùng phe với ngũ đệ nên lên tiếng bênh vực Giả Nam

-Lúc đầu huynh không ưa Giả Nam nhưng mà khi nãy cùng dùng bữa, thấy huynh ấy cũng được lắm, ăn nói rất thân thiện, cởi mở.

Hiểu Lâm quay phắt qua, nhíu mày, nhăn nhó

-Đó là vì hắn khen huynh tốt bụng, tài giỏi nên huynh thấy hắn “được lắm”. Huynh không biết là hắn đang nịnh huynh à, người như thế chả tốt đâu, chúa nịnh nọt.

Này, Tử Băng, thấy huynh nói đúng chứ?

Không nghe đáp lại Hiểu Lâm xoay lưng ra sau.

Anh thấy Tử Băng đi chậm chạp, vẻ mặt đăm chiêu đầy nghĩ ngợi.

Thỉnh thoảng cô gái còn… nghiêng đầu, nheo mắt hệt như là đang gặp phải vấn đề khó hiểu mà chưa có lời giải đáp.

Hiểu Lâm sẵn giọng

-Nè, Hoa Tử Băng!

Nghe tiếng gọi lớn, Tử Băng giật mình đưa mắt nhìn

-Gì, huynh kêu đệ hả?

-Ở đây ngoài đệ ra, còn ai tên Hoa Tử Băng nữa? Làm gì cứ thừ người ra hoài vậy?

Tử Băng cười xòa, gãi đầu

-A, không… huynh gọi đệ có chuyện gì?

Hiểu Lâm hậm hực, bảo

-Bọn huynh đang bàn về tên Thượng Giả Nam, theo đệ thì cái tên đó có khó ưa và hay xua nịnh người khác không?

Nhắc đến Thượng Giả Nam là Tử Băng chột dạ.

Bởi đơn giản nguyên nhân khiến cho cô nãy giờ không ngừng nghĩ ngợi, thẩn thờ, chính là anh chàng xa lạ đó.

Lúc nãy trong khi dùng bữa, dù Giả Nam nói cười vui vẻ với mọi người nhưng Tử Băng vẫn bắt gặp cái nhìn kỳ lạ của anh ta hướng về mình.

Ánh mắt sắc sảo của Giả Nam khiến Tử Băng ngồi không yên.

Nó giống như là dò xét, ánh nhìn xuyên thấu người cô.

Chính vì lẽ ấy nên suốt buổi ăn, Tử Băng cứ lúng túng, điệu bộ lóng ngóng, khó coi.

Đang rối bời thì giọng Hiểu Lâm lại vang vang, mất kiên nhẫn

-Cái tên này, bộ trúng tà hay sao mà hỏi cứ ngẩn người thế?

Tử Băng đáp, hòng xóa đi sự khác lạ của bản thân

-À, thì huynh phải cho đệ suy nghĩ chứ… đệ thấy Giả Nam, huynh ấy cũng bình thường mà đâu có gì xấu đâu.

Tưởng Tử Băng sẽ hùa theo nào ngờ còn phán ngay câu đó làm Hiểu Lâm tức điên, gào lên

-Mọi người sao vậy, bị hắn mê hoặc rồi à? Tên Giả Nữ ấy có gì tốt…

Trần Giang lắc đầu

-Đệ thôi đi, lắm mồm quá, cứ nghĩ xấu cho người khác hoài.

-Gì, đệ không nghĩ xấu!

Trần Sơn che miệng cười

-Mắng người ta vậy mà không nghĩ xấu chứ là nghĩ gì?

Mặc ba tên nọ tranh cãi lớn tiếng, Tử Băng chẳng bận tâm.

Điều cô lo là, sắp tới, những ngày tiếp theo, cô sẽ ra sao nếu Giả Nam vẫn tiếp tục có cái nhìn kỳ lạ kia?

Chưa kể những lúc đối diện với nhau, Tử Băng nên làm gì trước ánh mắt dò xét đầy ngụ ý của anh chàng thương buôn?

Chà, phức tạp thật!

Lúc này Giả Nam đang cùng Trần Nhất xếp ngay ngắn đống củi khô trên chiếc xe gỗ.

Xong việc, Trần Nhất phủi tay, thở phào

-Được rồi, thế này là ổn. Cám ơn huynh, Giả Nam!

-Có gì đâu, sẵn tiện giúp thôi mà.

Giả Nam cười tươi.

Trần Nhất nhìn cánh tay băng bó của anh chàng

-Nhưng làm thế có động đến vết thương không?

-Không sao, thuốc của Trần Thống quả thật hiệu nghiệm, vết thương không còn đau nữa.

Trần Nhất gật gù

-Ừ, vậy thì tốt rồi, không cần phải quá lo. Chúng ta về lều thôi, kẻo đại ca, nhị ca trông.

Sau đó Giả Nam cùng Trần Nhất rảo bước về lều.

Trên đường đi, Giả Nam lân la hỏi

-Trần Nhất huynh, Giả Nam có chuyện này muốn hỏi, không biết huynh có thấy phiền?

-Phiền hà gì đâu, huynh cứ tự nhiên!

Giả Nam nghĩ ngợi, liền tiếp

-À cũng không có gì lớn chỉ là Giả Nam muốn hỏi về cậu bé tên Hoa Tử Băng, chẳng hay Tử Băng là lính của triều đình đã lâu chưa?

Trần Nhất cười, kể lại

-Huynh hỏi thất đệ Tử Băng hả, thật ra đệ ấy không phải là lính triều đình đâu, chỉ là một cậu bé mồi côi, tội nghiệp thôi. Một lần đệ ấy lấy cắp bánh bao của người ta, vì thương tình nên đại ca mới cho đệ ấy theo cùng. Với lại đệ ấy nấu nướng rất khéo, có thể làm bữa ăn cho mọi người.

Giả Nam đảo mắt

-Thế nghĩa là… thất đệ Tử Băng chỉ vừa mới vào đoàn binh lính thôi ư?

-Ừ, đệ ấy được vào đây đúng ngay ngày đầu tiên binh lính Bắc Đô khởi hành.

Giả Nam buột miệng

-Ra là vậy!

Trần Nhất ngạc nhiên

-Giả Nam huynh nói “Ra là vậy!” nghĩa là…

Giả Nam liền giải thích

-Trần Nhất huynh đừng hiểu lầm, chả là Giả Nam thấy Tử Băng có vẻ khác với mọi người, và không hiểu sao, Giả Nam cảm nhận được đệ ấy là một cậu bé đáng thương nên mới hỏi thăm thôi, chứ không có ý gì.

-Thế ư, huynh cảm nhận đúng rồi đấy, Tử Băng tội nghiệp lắm, thằng bé tuy bề ngoài hoạt bát vui vẻ nhưng bên trong lại buồn bã vì luôn nhớ đến cha mẹ quá cố. Giả Nam huynh thật có tấm lòng thương người về khoảng này thì huynh giống đại ca đấy, đại ca cũng rất quan tâm lo lắng cho Tử Băng, huynh ấy luôn dành nhiều tình cảm cho thất đệ!

Sự tiết lộ vô tình của Trần Nhất khiến Giả Nam… lặng im!

Và chả ai đoán được, lần này anh chàng lại nghĩ ngợi cái gì.

-Hừ… đệ vẫn thấy tên Giả Nữ gì đấy là một người không tốt!

Hiểu Lâm nãy giờ nói cả chục lần về vấn đề này.

Trần Giang ngán ngẩm, trải chăn ra

-Trời ơi, đệ làm ơn tha cho lỗ tai của huynh với, sao đệ cứ bàn về Giả Nam hoài vậy?

Hiểu Lâm cáu bẳn, khoanh tay trước ngực

-Tại đệ chướng mắt tên đó thôi, với lại ai bảo các huynh bênh vực cho hắn!

Trần Sơn giơ hai tay lên, chịu thua

-Được, được rồi… bọn huynh thấy hắn ta xấu xa, được chưa! Ngủ đi, sáng mai tiếp!

Trông thái độ nhún nhường đáng ghét của Trần Sơn, Hiểu Lâm càng… tức tối.

Anh đưa mắt sang bên cạnh, Tử Băng nằm quay lưng và đã ngủ tự lúc nào.

Hiểu Lâm tự dưng thở dài khi thấy vậy, anh mới bảo

-Thế mà đại ca nói là đêm nào cũng thấy Tử Băng ngồi khóc thầm vì nhớ cha mẹ, đệ thấy với cái kiểu này thì mỗi đêm nó đều ngủ ngon lành chứ khóc nỗi gì!

Trần Sơn thả phịch người xuống chiếc chăn êm ái, nói bâng quơ

-Chắc tại cả ngày hôm nay Tử Băng mệt vì bệnh nên tối nó mới ngủ ngon lành như thế!

-Hiểu Lâm, khuya lắm rồi, đệ mau thổi nến rồi ngủ đi! Mắt huynh muốn quíu lại đây này.

Trần Giang ngáp dài, kéo chăn trùm kín mít, mắt nhắm nghiền.

Hiểu Lâm ậm ừ, nhoài người lên thổi nến.

Ánh lửa tắt phụp, chiếc lều chìm trong bóng tối, lặng lẽ.

Anh nằm xuống, nhưng mắt cứ chong chong lên mái lều, lòng bực bực không sao ngủ được. Chắc đêm nay anh chàng này sẽ mất ngủ vì cứ… nghĩ về Thượng Giả Nam.

Hôm sau

theo đúng dự định, Lạc Cơ Thành và Hoàng Nam Các Tự đến tỉnh Tương Dụ.

Tỉnh Tương Dụ không lớn và sầm uất như tỉnh Tiền Kỳ, cuộc sống của những người dân ở đây rất yên bình, không bao giờ xảy ra trộm cướp, tranh chấp hay cãi vã.

Dân chúng thường làm ăn, buôn bán nhỏ, đặc biệt họ rất hòa thuận.

Tóm lại tỉnh Tương Dụ mang một cuộc sống êm đềm, bình dị, lặng lẽ.

Xe ngựa dừng ngay trước của phủ của Nhị hoàng tử Lạc Sở Hùng.

Vừa nhác thấy Cơ Thành là Sở Hùng đã bước ra khỏi cổng phủ niềm nở, thân thiện

-Tam hoàng đệ, nghe tin đệ đến thăm tỉnh Tương Dụ làm huynh rất vui, lâu lắm rồi đệ mới ghé phủ của huynh!

Cơ Thành khá thân với Sở Hùng nên anh thoải mái chuyện trò

-Đệ xin làm phiền nhị hoàng huynh, à hôm nay đệ có đưa hoàng đệ muội đến, muội ấy mong được gặp huynh lắm.

-Hoàng đệ muội cũng đến sao, hà, vậy là thêm một vị khách quý nữa!

Sở Hùng vừa dứt lời thì trên xe, Các Tự bước xuống cùng Tiểu Hoàn.

Thấy Sở Hùng, Các Tự đến gần, cúi người hành lễ

-Hoàng đệ muội Các Tự xin ra mắt nhị hoàng huynh!

Sở Hùng đỡ cô gái, mỉm cười

-Hoàng đệ muội đừng khách sáo, nào muội đi đường xa chắc là mệt rồi, muội và tam hoàng đệ mau vào trong phủ nghỉ ngơi.

Các Tự gật đầu, cười tươi.

May là trong số các huynh đệ của Minh Nhật, Sở Hùng là người thân thiện, cởi mở nhất nên Các Tự không thấy e dè hay sợ sệt gì.

Huynh đệ của Minh Nhật, ai cũng đối xử nhã nhặn với Các Tự chỉ trừ… Lạc Phổ!

Trần Thống mở cửa lều, nhoài người gọi với

-Tử Băng, sao còn đứng đó?

-A dạ, đệ ra ngay!

Tử Băng đáp vội, lóng ngóng chạy theo.

Trần Nhất, Trần Sơn, Trần Giang vác Hiểu Lâm, cả bốn lần lượt ra ngoài.

Tinh Đạo thấy Giả Nam, nét mặt đăm chiêu như nghĩ ngợi điều gì, anh toan hỏi nhưng lại thôi, chỉ nói lời chào

-Giả Nam huynh nghỉ ngơi, Tinh Đạo không làm phiền nữa!

Giả Nam gật đầu, cười đáp lễ.

Khi người cuối cùng đã rời đi, Giả Nam khoanh tay và nghĩ về Hoa Tử Băng.

Một dòng suy nghĩ không rõ ẩn hiện qua đôi mắt sắc sảo ấy.

-Hừ, gừ… tên Giả Nam Giả Nữ đó thật là đáng ghét, hắn ta cứ cười cười nói nói như thể đã quen thân với mọi người lắm vậy! Càng nhìn đệ càng chướng mắt với cái tên ấy!

Hiểu Lâm cứ lủa rủa Giả Nam suốt trong lúc cùng bốn người trở về lều.

Trần Giang gác tay ra sau gáy, ngã người, mắt nhìn bâng quơ

-Hiểu Lâm, Giả Nam lớn tuổi hơn chúng ta đấy, đệ đừng gọi hắn ta, hắn nọ nữa, không được đâu, phải biết trên dưới chứ.

Hiểu Lâm phản bác ngay tức thì bằng giọng bực bội

-Còn lâu, tuy hắn lớn tuổi hơn đệ nhưng đệ chả xem hắn ra mốc xì. Chẳng đời nào đệ gọi hắn bằng chữ “huynh”!

Trần Sơn, lần này hình như không cùng phe với ngũ đệ nên lên tiếng bênh vực Giả Nam

-Lúc đầu huynh không ưa Giả Nam nhưng mà khi nãy cùng dùng bữa, thấy huynh ấy cũng được lắm, ăn nói rất thân thiện, cởi mở.

Hiểu Lâm quay phắt qua, nhíu mày, nhăn nhó

-Đó là vì hắn khen huynh tốt bụng, tài giỏi nên huynh thấy hắn “được lắm”. Huynh không biết là hắn đang nịnh huynh à, người như thế chả tốt đâu, chúa nịnh nọt.

Này, Tử Băng, thấy huynh nói đúng chứ?

Không nghe đáp lại Hiểu Lâm xoay lưng ra sau.

Anh thấy Tử Băng đi chậm chạp, vẻ mặt đăm chiêu đầy nghĩ ngợi.

Thỉnh thoảng cô gái còn… nghiêng đầu, nheo mắt hệt như là đang gặp phải vấn đề khó hiểu mà chưa có lời giải đáp.

Hiểu Lâm sẵn giọng

-Nè, Hoa Tử Băng!

Nghe tiếng gọi lớn, Tử Băng giật mình đưa mắt nhìn

-Gì, huynh kêu đệ hả?

-Ở đây ngoài đệ ra, còn ai tên Hoa Tử Băng nữa? Làm gì cứ thừ người ra hoài vậy?

Tử Băng cười xòa, gãi đầu

-A, không… huynh gọi đệ có chuyện gì?

Hiểu Lâm hậm hực, bảo

-Bọn huynh đang bàn về tên Thượng Giả Nam, theo đệ thì cái tên đó có khó ưa và hay xua nịnh người khác không?

Nhắc đến Thượng Giả Nam là Tử Băng chột dạ.

Bởi đơn giản nguyên nhân khiến cho cô nãy giờ không ngừng nghĩ ngợi, thẩn thờ, chính là anh chàng xa lạ đó.

Lúc nãy trong khi dùng bữa, dù Giả Nam nói cười vui vẻ với mọi người nhưng Tử Băng vẫn bắt gặp cái nhìn kỳ lạ của anh ta hướng về mình.

Ánh mắt sắc sảo của Giả Nam khiến Tử Băng ngồi không yên.

Nó giống như là dò xét, ánh nhìn xuyên thấu người cô.

Chính vì lẽ ấy nên suốt buổi ăn, Tử Băng cứ lúng túng, điệu bộ lóng ngóng, khó coi.

Đang rối bời thì giọng Hiểu Lâm lại vang vang, mất kiên nhẫn

-Cái tên này, bộ trúng tà hay sao mà hỏi cứ ngẩn người thế?

Tử Băng đáp, hòng xóa đi sự khác lạ của bản thân

-À, thì huynh phải cho đệ suy nghĩ chứ… đệ thấy Giả Nam, huynh ấy cũng bình thường mà đâu có gì xấu đâu.

Tưởng Tử Băng sẽ hùa theo nào ngờ còn phán ngay câu đó làm Hiểu Lâm tức điên, gào lên

-Mọi người sao vậy, bị hắn mê hoặc rồi à? Tên Giả Nữ ấy có gì tốt…

Trần Giang lắc đầu

-Đệ thôi đi, lắm mồm quá, cứ nghĩ xấu cho người khác hoài.

-Gì, đệ không nghĩ xấu!

Trần Sơn che miệng cười

-Mắng người ta vậy mà không nghĩ xấu chứ là nghĩ gì?

Mặc ba tên nọ tranh cãi lớn tiếng, Tử Băng chẳng bận tâm.

Điều cô lo là, sắp tới, những ngày tiếp theo, cô sẽ ra sao nếu Giả Nam vẫn tiếp tục có cái nhìn kỳ lạ kia?

Chưa kể những lúc đối diện với nhau, Tử Băng nên làm gì trước ánh mắt dò xét đầy ngụ ý của anh chàng thương buôn?

Chà, phức tạp thật!

Lúc này Giả Nam đang cùng Trần Nhất xếp ngay ngắn đống củi khô trên chiếc xe gỗ.

Xong việc, Trần Nhất phủi tay, thở phào

-Được rồi, thế này là ổn. Cám ơn huynh, Giả Nam!

-Có gì đâu, sẵn tiện giúp thôi mà.

Giả Nam cười tươi.

Trần Nhất nhìn cánh tay băng bó của anh chàng

-Nhưng làm thế có động đến vết thương không?

-Không sao, thuốc của Trần Thống quả thật hiệu nghiệm, vết thương không còn đau nữa.

Trần Nhất gật gù

-Ừ, vậy thì tốt rồi, không cần phải quá lo. Chúng ta về lều thôi, kẻo đại ca, nhị ca trông.

Sau đó Giả Nam cùng Trần Nhất rảo bước về lều.

Trên đường đi, Giả Nam lân la hỏi

-Trần Nhất huynh, Giả Nam có chuyện này muốn hỏi, không biết huynh có thấy phiền?

-Phiền hà gì đâu, huynh cứ tự nhiên!

Giả Nam nghĩ ngợi, liền tiếp

-À cũng không có gì lớn chỉ là Giả Nam muốn hỏi về cậu bé tên Hoa Tử Băng, chẳng hay Tử Băng là lính của triều đình đã lâu chưa?

Trần Nhất cười, kể lại

-Huynh hỏi thất đệ Tử Băng hả, thật ra đệ ấy không phải là lính triều đình đâu, chỉ là một cậu bé mồi côi, tội nghiệp thôi. Một lần đệ ấy lấy cắp bánh bao của người ta, vì thương tình nên đại ca mới cho đệ ấy theo cùng. Với lại đệ ấy nấu nướng rất khéo, có thể làm bữa ăn cho mọi người.

Giả Nam đảo mắt

-Thế nghĩa là… thất đệ Tử Băng chỉ vừa mới vào đoàn binh lính thôi ư?

-Ừ, đệ ấy được vào đây đúng ngay ngày đầu tiên binh lính Bắc Đô khởi hành.

Giả Nam buột miệng

-Ra là vậy!

Trần Nhất ngạc nhiên

-Giả Nam huynh nói “Ra là vậy!” nghĩa là…

Giả Nam liền giải thích

-Trần Nhất huynh đừng hiểu lầm, chả là Giả Nam thấy Tử Băng có vẻ khác với mọi người, và không hiểu sao, Giả Nam cảm nhận được đệ ấy là một cậu bé đáng thương nên mới hỏi thăm thôi, chứ không có ý gì.

-Thế ư, huynh cảm nhận đúng rồi đấy, Tử Băng tội nghiệp lắm, thằng bé tuy bề ngoài hoạt bát vui vẻ nhưng bên trong lại buồn bã vì luôn nhớ đến cha mẹ quá cố. Giả Nam huynh thật có tấm lòng thương người về khoảng này thì huynh giống đại ca đấy, đại ca cũng rất quan tâm lo lắng cho Tử Băng, huynh ấy luôn dành nhiều tình cảm cho thất đệ!

Sự tiết lộ vô tình của Trần Nhất khiến Giả Nam… lặng im!

Và chả ai đoán được, lần này anh chàng lại nghĩ ngợi cái gì.

-Hừ… đệ vẫn thấy tên Giả Nữ gì đấy là một người không tốt!

Hiểu Lâm nãy giờ nói cả chục lần về vấn đề này.

Trần Giang ngán ngẩm, trải chăn ra

-Trời ơi, đệ làm ơn tha cho lỗ tai của huynh với, sao đệ cứ bàn về Giả Nam hoài vậy?

Hiểu Lâm cáu bẳn, khoanh tay trước ngực

-Tại đệ chướng mắt tên đó thôi, với lại ai bảo các huynh bênh vực cho hắn!

Trần Sơn giơ hai tay lên, chịu thua

-Được, được rồi… bọn huynh thấy hắn ta xấu xa, được chưa! Ngủ đi, sáng mai tiếp!

Trông thái độ nhún nhường đáng ghét của Trần Sơn, Hiểu Lâm càng… tức tối.

Anh đưa mắt sang bên cạnh, Tử Băng nằm quay lưng và đã ngủ tự lúc nào.

Hiểu Lâm tự dưng thở dài khi thấy vậy, anh mới bảo

-Thế mà đại ca nói là đêm nào cũng thấy Tử Băng ngồi khóc thầm vì nhớ cha mẹ, đệ thấy với cái kiểu này thì mỗi đêm nó đều ngủ ngon lành chứ khóc nỗi gì!

Trần Sơn thả phịch người xuống chiếc chăn êm ái, nói bâng quơ

-Chắc tại cả ngày hôm nay Tử Băng mệt vì bệnh nên tối nó mới ngủ ngon lành như thế!

-Hiểu Lâm, khuya lắm rồi, đệ mau thổi nến rồi ngủ đi! Mắt huynh muốn quíu lại đây này.

Trần Giang ngáp dài, kéo chăn trùm kín mít, mắt nhắm nghiền.

Hiểu Lâm ậm ừ, nhoài người lên thổi nến.

Ánh lửa tắt phụp, chiếc lều chìm trong bóng tối, lặng lẽ.

Anh nằm xuống, nhưng mắt cứ chong chong lên mái lều, lòng bực bực không sao ngủ được. Chắc đêm nay anh chàng này sẽ mất ngủ vì cứ… nghĩ về Thượng Giả Nam.

Hôm sau

theo đúng dự định, Lạc Cơ Thành và Hoàng Nam Các Tự đến tỉnh Tương Dụ.

Tỉnh Tương Dụ không lớn và sầm uất như tỉnh Tiền Kỳ, cuộc sống của những người dân ở đây rất yên bình, không bao giờ xảy ra trộm cướp, tranh chấp hay cãi vã.

Dân chúng thường làm ăn, buôn bán nhỏ, đặc biệt họ rất hòa thuận.

Tóm lại tỉnh Tương Dụ mang một cuộc sống êm đềm, bình dị, lặng lẽ.

Xe ngựa dừng ngay trước của phủ của Nhị hoàng tử Lạc Sở Hùng.

Vừa nhác thấy Cơ Thành là Sở Hùng đã bước ra khỏi cổng phủ niềm nở, thân thiện

-Tam hoàng đệ, nghe tin đệ đến thăm tỉnh Tương Dụ làm huynh rất vui, lâu lắm rồi đệ mới ghé phủ của huynh!

Cơ Thành khá thân với Sở Hùng nên anh thoải mái chuyện trò

-Đệ xin làm phiền nhị hoàng huynh, à hôm nay đệ có đưa hoàng đệ muội đến, muội ấy mong được gặp huynh lắm.

-Hoàng đệ muội cũng đến sao, hà, vậy là thêm một vị khách quý nữa!

Sở Hùng vừa dứt lời thì trên xe, Các Tự bước xuống cùng Tiểu Hoàn.

Thấy Sở Hùng, Các Tự đến gần, cúi người hành lễ

-Hoàng đệ muội Các Tự xin ra mắt nhị hoàng huynh!

Sở Hùng đỡ cô gái, mỉm cười

-Hoàng đệ muội đừng khách sáo, nào muội đi đường xa chắc là mệt rồi, muội và tam hoàng đệ mau vào trong phủ nghỉ ngơi.

Các Tự gật đầu, cười tươi.

May là trong số các huynh đệ của Minh Nhật, Sở Hùng là người thân thiện, cởi mở nhất nên Các Tự không thấy e dè hay sợ sệt gì.

Huynh đệ của Minh Nhật, ai cũng đối xử nhã nhặn với Các Tự chỉ trừ… Lạc Phổ!