Từ lúc khỏi hành cho đến giờ Chu Tinh Đạo cứ thấy Hoa Tử Băng đưa tay vuốt ngực, vẻ mặt hơi khó coi.
Kỳ lạ anh bèn hỏi
-Thất đệ… thấy trong người không khỏe à?
Hoa Tử Băng khẽ giật mình, xoay qua
-Dạ, đệ không sao đâu đại ca, chỉ là đêm qua nằm nghiêng người lâu quá nên hơi ê ẩm tí.
-À, huynh cứ tưởng đệ khó chịu trong người chứ.
Tinh Đạo vừa dứt lời thì Chu Hiểu Lâm thúc ngựa đi lên ngang hàng, miệng oang oang
-Đại ca đâu cần lo cho hắn… à quên, lo cho thất đệ kỹ đến vậy, thất đệ là nam nhi mà đâu dễ gì ngã bệnh phải không?
Nhận thấy lời lẽ có phần “cay độc” của Hiểu Lâm, Tử Băng bảo
-Lục ca lại ganh tị nữa hả?
-Ganh tị cái gì? Nói cho đàng hoàng!
Hiểu Lâm như bị nói trúng tim đen nên sửng cồ.
-Huynh làm gì mà nổi cáu vậy, đệ chỉ đoán thôi mà.
Tử Băng bình thản “chơi” lại.
Hiểu Lâm điên tiết
-Đừng tưởng làm lành rồi là muốn nói gì thì nói nhé, đồ nịnh nọt!
Tử Băng tức tối, liếc mắt sang
-Huynh bảo ai nịnh nọt, đệ chả xua nịnh ai cả!
-Nếu bản thân trong sạch thì sao lại quát lớn thế, có tật giật mình.
Hiểu Lâm khoanh tay cười xòa.
-Huynh…
Phía trước tiếng Trần Thống lại ho lên khục khục như ám hiệu nhắc nhở.
Anh quay xuống nhìn hai tên kia
-Lại cãi nhau nữa à?
Tử Băng và Hiểu Lâm nhìn nhau rồi đứa này khoát tay lên vai đứa kia cười lớn
-Dạ cãi nhau gì đâu nhị ca, huynh nghe lầm đấy!
-Liệu hồn, huynh mà còn nghe tiếng ồn ào từ hai đứa nữa thì huynh không cho các đệ ăn trưa đâu, nhớ chưa.
-Dạ vâng, bọn đệ nhớ rồi.
Trần Thống bực bội quay mặt trở lại.
Chỉ chờ có thế là Tử Băng và Hiểu Lâm đồng loạt đẩy người nọ ra xa.
Chúng hừ một tiếng rồi ngoảnh mặt đi.
Chu Tinh Đạo lắc đầu, thở dài.
Cuối hàng, Trần Giang bảo
-Tuy nói làm hòa nhưng hai đứa nó vẫn cứ cãi nhau suốt! Khắc khẩu dữ dội!
-Ừ, nhưng mà nhìn kỹ thì Tử Băng với Hiểu Lâm lại… bắt đầu thân rồi. Chúng nó lúc nào cũng đi cùng nhau và cãi chí chóe. Nếu Tử Băng là con gái… hổng chừng hai đứa nó đã…
Trần Sơn không nói hết câu mà chỉ đưa mắt sang anh trai với cái nhìn đầy gian sảo.
Vừa đi vừa nghe tiếng cười hắc hắc của hai gã họ Trần phía dưới, Tử Băng nhủ thầm
-Chả biết lại nghĩ ra trò gì nhưng họ đã hứa là không trêu chọc mình nữa nên không cần lo lắng. Điều đáng lo là… mình lỡ quấn vải quanh ngực chặt quá, giờ muốn ngộp thở luôn.
Khổ thật! Cố lên nào Hoa Tử Băng.
Trưa đoàn binh lính dừng chân trong một khu rừng rậm.
Sau khi khảo sát tình hình xung quanh xong, Trần Nhất báo cáo
-May là đi vài bước về phía bên phải có cái hồ nước lớn, hình như là hồ Liên Giang, sau khi ăn trưa xong chúng ta sẽ ra hồ tắm một trận cho thoải mái.
Mấy binh sĩ giơ tay, vỗ lớn.
Đi đường dặm xa thế này ăn xong mà được tắm là sướиɠ nhất.
Hoa Tử Băng đứng mà người cứ khó thở thế nào ấy.
Bực mình quá đi! Lần sau phải quấn vải vừa đủ thôi, không nên chặt quá.
Chu Tinh Đạo nhìn sang Trần Thống hỏi
-Sao không thấy Hiểu Lâm, AGiang lẫn ASơn đâu vậy?
Trần Thống gác kiếm lên phiến đá đáp
-Chúng được đệ giao cho nhiệm vụ đi săn, chờ lát nữa chúng về thì sẽ có bữa trưa ngay.
-À, thế à!
Bỗng nhiên tất cả nghe tiếng la thất thanh của ai đó, rồi bóng dáng Trần Sơn chạy hốt hoảng về phía mọi người, chỉ tay
-Đại ca, nhị ca, tam ca… Hiểu Lâm…để sổng con heo rừng, nó rất hung tợn, giờ không biết nó chạy đi đâu.
Tin sét đánh ấy khiến ai ai cũng tá hỏa.
Gì chứ? Đùa à, heo rừng ư? Để sổng là thế nào?
Bất chợt tiếng Hiểu Lâm từ xa hét lớn
-Mọi người… chạy mau!!
Chạy? Tại sao lại chạy? Lẽ nào là…
Chưa ai kịp suy nghĩ gì hết thì lập tức bóng dáng con heo rừng to lớn lông đen chạy như bay về phía đám binh lính.
Trần Sơn nhảy vọt lên trên cây, run rẩy.
Con heo rừng này dữ lắm.
Mấy trăm người chạy hoản loạn, nháo nhào lên.
Trần Thống thét to
-Mọi người mau mau bắt heo rừng lại, kẻo nó làm bị thương hoặc phá hết sính lễ bây giờ.
Chu Tinh Đạo quay ra sau bảo
-Tử Băng, đệ lùi ra đi, coi chừng bị thương, để các huynh bắt nó là được.
Tử Băng thấy tình hình náo loạn quá nên gật đầu, vẻ thất kinh.
Chu Hiểu Lâm, Trần Giang cũng chạy về.
Thế là con heo rừng ở giữa
xung quanh là mấy chục người đang chuẩn bị bắt nó.
Có Tinh Đạo, Trần Thống, Trần Nhất, Hiểu Lâm, Trần Giang cùng vài người lính khác.
Trên cây Trần Sơn chỉ biết ngó xuống nhìn.
Con heo rừng thấy đông người quá bắt đầu hoảng sợ.
Nó cứ gầm gầm gừ gừ rất dữ dằn.
Trần Nhất nháy mắt với Hiểu Lâm, Trần Giang, cả ba định sẽ ụp đến bắt con heo.
Nhưng chưa kịp hành động thì con heo rừng đã luồng qua chân Trần Thống nhanh chân chạy về phía Tử Băng đang đứng.
Trần Sơn ngồi trên cây, hú vang
-Tử Băng, mau chặn nó lại!
Tinh Đạo la lớn
-Tử Băng, chạy ra khỏi đó đi, nhanh lên!
Tử Băng bất ngờ vì con heo rừng lao về phía mình.
Trong phút chốc cô chỉ đứng yên đấy, không nhúch nhích gì được cả.
Vèo! May quá, con thú lông đen hung dữ đó không tấn công Tử Băng mà chạy vυ't qua.
Nhanh như cắt, Hiểu Lâm nhảy vồ đến túm được đuôi con heo rừng.
-Mọi người… phụ… phụ đệ một tay, lẹ lẹ, đệ sắp tuột rồi!
Không cần nói nhiều, bốn vị huynh lớn kia liền chạy đến giữ lấy người Hiểu Lâm… kéo!!
Con heo rừng rống thảm thiết vì bị nắm cái đuôi. Nó đang cố thoát.
Phía sau năm người nọ nhăn mặt hết sức kìm *** con thú to lớn.
-Tử Băng, sao còn đứng đó… mau lại giúp nào!
Trần Sơn tuột từ trên cây xuống, ra dấu cho Tử Băng vẫn còn đứng nhìn ngơ ngác.
-Ừ, ừ… đệ đến ngay!
Vậy là thêm hai tay kéo nữa là Trần Sơn với Tử Băng khiến cuộc kéo co trở nên gay go.
Những người lính còn lại không hiểu sao lại đờ ra, ngoác miệng quan sát sự việc.
Bịch! Đuôi con heo đứt, bảy người nọ ngã nhào ra sau, trúng ngay bãi bùn đất đen thui.
Con heo rống to rồi lủi vào rừng.
Tử Băng giơ tay lên, tay cô đầy bùn nhớt nhợt, gớm quá!
Hiểu Lâm cầm cái đuôi heo ngoe ngoảy
-Thế là công toi, chả được gì hết!
Bảy người đưa mắt nhìn nhau, ai ai cũng bùn dính đầy mặt, tay chân, quần áo, bẩn hết cả.
Rồi tự dưng cả bọn phá lên cười.
Trời ạ, sự cố này buồn cười quá đi mất.
Tử Băng bèn gợi ý
-Hay là chúng ta chơi trò này đi…
Tinh Đạo cười cười hỏi
-Chơi trò gì?
Vị tiểu vương gia vừa dứt lời thì đã bị Tử Băng quẹt bùn lên mặt, cô cười lớn
-Thì chơi cái này nè! Ha, ha, ha nhìn mặt đại ca kìa…
Tinh Đạo lau bùn trên mặt rồi vớ tay quét một lớp bùn bảo
-Lần này đệ chết rồi, Tử Băng!
Hoa Tử Băng lập tức bật dậy, tức tốc bỏ chạy.
Tinh Đạo đuổi theo. Ngay cạnh, Hiểu Lâm gọi với
-Đại ca, chờ đệ, đệ cũng muốn “bôi” mặt tên Tử Băng nữa.
Kế bên Trần Sơn đang hăm he Trần Giang
-Này, sao hai huynh đệ mình không thi xem ai bị bôi bùn nhiều nhất.
-Ừ, thi thì thi!
Xong cả hai kháo nhau chạy như ma đuổi.
Trần Thống lắc đầu, lau mặt
-Tên Tử Băng chỉ giỏi việc nghịch phá thôi.
-Nhưng trò này vui mà nhị ca.
Trần Nhất quẹt bùn rồi từ từ hướng mắt sang Trần Thống.
Trần Thống đứng lên, giơ tay ngăn
-Thôi, dẹp ngay nhé, huynh không chơi cái trò này đâu.
-Đừng khó chịu vậy chứ, lâu lâu đùa chút cho vui.
Trần Nhất liền rượt theo Trần Thống trong khi anh chàng nhị ca la ầm
-Dừng lại, đã bảo không đùa bẩn thế mà. ANhất… huynh không giỡn đâu…
Trưa đó mọi người đuổi nhau kịch liệt quên cả đói.
Chưa bao giờ họ có giây phút thoải mái và vui vẻ như vậy.
Khi ấy Các Tự đang một mình dạo chơi trong vườn hoa.
Chỗ Tử Băng vui bao nhiêu thì chỗ Các Tự buồn bấy nhiêu, có lẽ vì đó là hoàng cung.
Bỗng nhiên có tiếng đàn rất nhỏ phát ra từ nơi mà lúc sáng Các Tự ngồi đánh đàn với Nguyệt Tịnh.
Ngạc nhiên Các Tự chậm chạp tiến đến gần xem.
Qua kẽ lá Các Tự tròn xoe mắt khi thấy Lạc Cơ Thành đứng bên chiếc bàn đá, đôi tay mò mẫm trên những sợi dây trắng của đàn gỗ.
-Chẳng phải dây đàn đã đứt rồi ư?
Các Tự nhớ lại tai nạn lúc sáng của Nguyệt Tịnh.
Âm thanh chợt ngưng lại.
Cơ Thành hạ tay xuống, khẽ thở dài, tiếp đến là quay lưng bỏ đi.
Các Tự rời khỏi lùm cây đến bên chiếc đàn cổ.
Kinh ngạc vô cùng, dây đàn đã được ai đó nối lại như cũ, có thể gảy được rồi.
Thoáng nhớ đến lúc nãy Cơ Thành đứng lặng lẽ ở đây
Các Tự liền đưa mắt nhìn về hướng anh vừa rời đi
-Lẽ nào… là hoàng huynh sửa lại sao?
-Tử Băng, đệ không đi tắm cùng mọi người ư?
Chu Tinh Đạo thấy Tử Băng lúi húi dọn dẹp bát đĩa mà trên người vẫn mặc chiếc áo dính bùn lúc trưa.
Tử Băng xoay lại, cười nhẹ
-Đệ đã nói là đến tối đệ mới tắm, với lại đệ không quen tắm với nhiều người.
Tinh Đạo nhìn khắp thân hình Tử Băng
-Nhưng bẩn quá, đệ phải thay áo ra chứ, từ đây cho đến tối còn lâu lắm.
-Không sao đâu, huynh đừng lo, có gì đệ cởi bỏ áo ngoài là được thôi.
Tử Băng nhanh chóng trút bỏ áo ngoài.
Tinh Đạo ngạc nhiên khi bên trong còn một lớp áo khác nữa.
-Đệ đâu cần mặc nhiều lớp áo đến thế!
-Dạ, quen rồi, Bắc Đô tuyết rơi dày nên mẹ luôn bắt đệ mặc nhiều áo cho ấm.
Tinh Đạo gật gật, nói
-Mẹ đệ yêu thương đệ quá nhỉ?
Tử Băng cười gãi đầu.
Dưới hồ, Chu Hiểu Lâm cứ lải nhải suốt cái vấn đề
-Sao Tử Băng lại không tắm, bình thường thì còn chờ đến tối nhưng áo bẩn thế mà cũng không chịu tắm cùng mọi người, khả nghi thật.
Trần Giang lắc lắc cái đầu.
-Vậy mới nói, tên này hết nói nổi!
Trần Sơn ngoáy lỗ tai tiếp
-Huynh tò mò về Tử Băng lắm mà không cách nào tìm hiểu được, ức quá.
-Ừ, lỡ hứa là sẽ không trêu chọc nó nữa, đành phải giữ lời thôi.
Hiểu Lâm chán nản vì đã không suy nghĩ kỹ trước khi đồng ý với điều kiện của Tử Băng.
Trần Nhất ở phía bên kia, vừa kỳ cọ người vừa nói vọng qua
-Tắm lẹ đi, còn về lều, đừng có ở đó bàn về chuyện Tử Băng hoài. Nếu không, lát nữa nhị ca cho mấy đứa một trận bây giờ, phải không nhị ca?
Trần Nhất đảo mắt sang bên trái, Trần Thống đang trùm khăn tắm trên đầu, cái kiểu trùm khăn búi cao y như đàn bà, dựa lưng vào phiến đá to sau lưng và nhắm mắt.
Trần Thống xua xua tay
-Đừng làm phiền huynh, huynh muốn yên tĩnh!
Trần Nhất thở dài, thật chẳng hiểu vị huynh trưởng.
Ba tên nọ thì… bụm miệng cố nhịn cười.
Từ lúc bị phát hiện ra “bí mật” Trần Thống chẳng cần che giấu nữa.
Mỗi lần đi tắm là mấy tiểu đệ có dịp cười no nê vì được ngắm “dung mạo” đặc sắc của anh.
Buổi chiều
Hoàng Nam Các Tự đến vườn uyển vì hoàng hậu Âu Mỹ Ngân muốn dùng bữa ở đấy.
Các Tự quay qua Tiểu Hoàn, bảo
-Em ở lại đây, nếu có gì thì ta sẽ gọi em vào!
Tiểu Hoàn lễ phép đáp vâng.
Các Tự nhanh chóng bước vào trong khu vườn xinh đẹp của hoàng cung.
Đến nơi Các Tự không thấy hoàng hậu Âu Mỹ Ngân đâu
có lẽ là bà chưa đến
mà chỉ thấy Lạc Cơ Thành ngồi lặng lẽ gần chiếc bàn đá.
Dường như lúc nào vị hoàng tử đó cũng có chuyện buồn thì phải
vì đôi mắt vô định cứ ánh lên nỗi buồn xa xăm.
Các Tự suy nghĩ một lúc rồi tiến đến gần lên tiếng
-Hoàng huynh có tâm sự sao? Có thể cho hoàng đệ muội biết được không?
Cơ Thành nghe có tiếng người liền sựt tỉnh như thể anh vừa chìm vào một cõi mơ màng.
-À hóa ra là hoàng đệ muội, huynh chỉ nhớ lại vài chuyện thôi, không có gì đâu.
Các Tự nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện
-Vâng, hoàng đệ muội hiểu rồi. Hoàng huynh, muội muốn cám ơn huynh về việc đã sửa chiếc đàn cổ cho muội.
Cơ Thành đảo mắt
-Muội biết là huynh sửa nó ư?
Các Tự gật đầu mỉm cười
-Dạ, trưa nay tình cờ muội trông thấy huynh bên chiếc đàn cổ, huynh gảy đàn nghe rất hay, sao huynh không chơi đàn nữa?
Nghe câu hỏi của hoàng đệ muội, Cơ Thành im lặng.
-Chỉ là huynh không muốn… trái tim băng giá của mình làm hỏng những âm thanh tuyệt hảo kia, người gảy đàn là một nghệ sĩ chân chính mà.
Cơ Thành nói khẽ sau vài giây im lặng.
Các Tự nghiêng đầu chăm chú nhìn.
Nhìn vẻ mặt đang trầm ngâm suy tư của anh.
“Chưa hết những lúc huynh ấy ngồi trầm tư một mình, nếu quan sát kỹ Các Tự sẽ thấy huynh ấy không đến nỗi lạnh lùng đâu…”
Câu nói hôm qua của Nguyệt Tịnh bỗng chốc văng vẳng bên tai Các Tự.
Cô tiểu thư bắt đầu quan sát gương mặt Lạc Cơ Thành xem sao.
À ừ cặp chân mày đen rậm
đôi mắt buồn man mác, cô đọng thật
nhất là cái cách anh nhìn bất động vào khoảng không phía trước.
Lông mi cũng khá dài.
Sóng mũi cao.
Bờ môi không mỏng cũng không dày, nhưng mang chút sắc hồng nhạt.
Bờ môi ấy chốc chốc cứ thở dài và dĩ nhiên không bao giờ… cười!
Cảm giác rằng không hề xuất hiện một nụ cười nào trên môi anh sau mười mấy năm dài.
Và một lần nữa cái nhìn đột ngột của Cơ Thành hướng về Các Tự khiến cô bối rối, nhanh chóng cô đảo mắt sang hướng khác.
Tuy là vậy nhưng sự lúng túng, bất thường vẫn thể hiện rõ trên mặt cô gái.
Đây là lần thứ hai Cơ Thành phát hiện hoàng đệ muội… nhìn trộm mình!
Tâm trạng Các Tự đang rối bời thì Cơ Thành lên tiếng hỏi
-Hoàng đệ muội, chẳng hay mặt huynh kỳ lạ lắm hay sao mà muội cứ nhìn hoài vậy?
Các Tự, không nhìn trực diện Cơ Thành, trả lời ấp úng
-Dạ, không phải… chỉ là muội….
May thay đúng lúc tên thái giám xuất hiện cất giọng hô to
-Nương nương giá đáo!
Sau đó là hoàng hậu Âu Mỹ Ngân bước vào.
Các Tự và Cơ Thành đứng dậy đồng thanh
-Thỉnh an mẫu hậu!
-Hai đứa đã đến rồi đấy à, nào ngồi xuống đi.
-Đa tạ mẫu hậu.
Sự có mặt của hoàng hậu Âu Mỹ Ngân đã giải vây cho Các Tự.
Tiếp đến thức ăn được các cung nữ bày biện ra bàn.
Và họ bắt đầu dùng bữa.
Đang dùng, Âu Mỹ Ngân gác đũa nhìn qua Các Tự
-Các Tự, con đến Nam Đô đã đủ năm ngày, nên có thể rời cung được rồi.
Ta muốn con sẽ lần lượt đến năm tỉnh của Nam Đô chúng ta xem dân chúng thế nào.
Sau này khi Minh Nhật lên ngôi, con trở thành hoàng hậu, vì vậy con cần phải biết tình hình Nam Đô, các tỉnh và dân chúng hiện đang thế nào, làm gì.
-Vâng, con hiểu, mẫu hậu. Con sẽ làm theo những gì người căn dặn.
-Tốt, Thành nhi, con sẽ là người đưa Các Tự đến các tỉnh của Nam Đô trong vài ngày tới, là hoàng huynh con hãy chỉ bảo tận tình cho hoàng đệ muội nhé.
Âu Mỹ Ngân nhìn hết lượt cả hai đứa
-Mai các con hãy bắt đầu. Đầu tiên là đến tỉnh Tiền Kỳ của đại hoàng huynh Lạc Phổ!
Vừa nhắc đến cái tên Lạc Phổ thì tức khắc Các Tự… bỗng nhiên rùng mình.
Đến giờ Các Tự vẫn còn nhớ cái ánh nhìn kỳ lạ của vị đại hoàng tử vào cái đêm đầu tiên khi cô ra mắt các huynh đệ của Minh Nhật.
Các Tự thấy hơi sợ và không thoải mái trước mặt vị huynh trưởng đó.
Thoáng trông thần sắc của Các Tự không tốt, Âu Mỹ Ngân ngạc nhiên
-Con không khỏe à? Thấy khó chịu chỗ nào?
Các Tự giật mình, cười bảo
-A, dạ, con không sao!
-Umh, thế thì quyết định như vậy, khi đến Tiền Kỳ con nhớ gửi lời hỏi thăm của mẫu hậu đến đại hoàng huynh của con!
Âu Mỹ Ngân chuyển hướng qua Cơ Thành.
Cơ Thành gật đầu rồi khẽ nhìn sang Các Tự.
Thấy dáng vẻ bất an của cô vị hoàng tử dường như cũng đã đoán được vấn đề.
Đoàn binh lính Bắc Đô tối ấy dựng lều ngủ trong rừng rậm.
Trần Thống vén tấm lều vải lên nhìn vào trong nhắc nhở
-Hiểu Lâm, AGiang, ASơn khuya rồi mau thổi nến rồi ngủ đi!
Hiểu Lâm nhăn nhó
-Nhị ca cho bọn đệ đùa một chút nữa sau đó bọn đệ sẽ đi ngủ ngay.
-Không được, chúng ta phải tiết kiệm nến, mau thổi nến và ngủ.
Trước sự thúc giục của Trần Thống, ba tên nọ chán chường.
Trần Thống ngó dáo dác mà không thấy Tử Băng, bèn hỏi
-Hoa Tử Băng đâu? Sao giờ này không ở trong lều?
Trần Sơn nhún vai
-Huynh quên là đến tối Tử Băng phải đi tắm à? Nó mới ra bờ hồ ít phút trước.
-Hơi, cái tên này đúng là kỳ quái, tắm vào đêm hôm khuya khoắt thế không biết. À còn đại ca, lúc nãy huynh ấy bảo đến xem mấy đứa thế nào mà, huynh ấy đi đâu rồi?
Trần Giang gãi đầu soàn soạt
-Dạ, đại ca sau khi nói chuyện với bọn đệ xong thì bảo là muốn đi dạo cho khoay khỏa một chút, chắc huynh ấy đi lát sau sẽ về.
Trần Thống nhíu mày
-Đi dạo ư?
Ở ngoài bờ hồ Liên Giang
sau khi đã quan sát khắp nơi thật kỹ, Hoa Tử Băng yên tâm đặt bộ đồ khô xuống bụi cây và chuẩn bị tắm rửa.
Chịu đựng cái áo dính đầy bùn hơn cả nửa ngày thật kinh khủng.
Bây giờ đã đến lúc thay đồ cho thoải mái rồi.
Tử Băng nhẹ nhàng trút bỏ quần áo dơ trên người ra, từ từ, cẩn thận bước xuống hồ.
Ôi, nước mới mát làm sao! Dễ chịu quá!
Được tắm là thích nhất.
Tử Băng ngoi lên hụp xuống với vẻ sảng khoái.
Và trong lúc đang ngâm mình dưới làn nước mát lạnh của đêm khuya, Tử Băng chẳng ngờ rằng cách đấy không xa trên một cành cây, có bóng người nằm trên đó.
Tiếng thở dài của Chu Tinh Đạo phát ra nghe nặng nề thật.
Vị tiểu vương gia nằm vắt vẻo trên cành cây to, ngẫm nghĩ chuyện gì không rõ.
Hình như là nhớ lại chuyện cũ…
“-Con hãy mau thành thân với công chúa đi!
Chu Hiền Sang cất giọng sang sảng.
Tinh Đạo im lặng. Anh rất ghét nghe cha đề cập đến vấn đề cưỡng ép này.
-Con đã nói rồi, con sẽ không lấy công chúa đâu! Cha đừng như thế nữa!
Hiền Sang gập chiếc quạt lại, nhìn con bằng ánh mắt giận dữ
-Thằng nghịch tử, mày có biết lấy công chúa mày sẽ trở thành phò mã không?
-Con không ham cái chức phò mã!
Sự trả lời thẳng thừng của Tinh Đạo khiến Hiền Sang tức đến mức mặt ông tái đi.
Một lát sau ông chợt dịu giọng
-Đạo nhi, đây là cơ hội tốt cho phủ gia chúng ta, con phải biết nắm lấy.
Tinh Đạo bảo
-Cha đã được hoàng thượng phong làm vương gia, như thế chẳng phải quá đủ ư?
Cha còn định dùng hôn nhân của con để tiến thân cho cha nữa ư?
Rầm!! Hiền Sang đập tay xuống bàn thật mạnh.
Vị vương gia già đã không kiềm được cơn giận, mắt ông như có lửa, nói đay nghiến
-Nghịch tử, mày ăn nói với cha mày thế hả?
Tinh Đạo đứng dậy, đưa mắt nhìn cha, kiên quyết
-Dù thế nào đi nữa, con sẽ không bao giờ kết hôn với công chúa, con sẽ chỉ kết hôn với người nữ nhi con yêu, và sống suốt đời với nàng ấy thôi.
Dứt lời và chẳng cần biết phản ứng của Hiền Sang ra sao, Tinh Đạo rời khỏi phòng ngay.”
Ký ức kết thúc, Tinh Đạo nhổm người dậy, buột miệng
-Tại sao…cha không bao giờ nghĩ cho mình và Hiểu Lâm? Vì sao cha không phải là người cha mà mình mong muốn? Tham vọng còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của con trai ư?
Chỉ nghĩ vậy thôi là lòng Tinh Đạo đã nặng trĩu nỗi niềm rồi.
Anh thật sự không biết phải làm gì để thuyết phục cha.
Để ông buông tha cho anh và cả Hiểu Lâm, để hai huynh đệ có quyền quyết định cuộc đời của chính mình.
Vị tiểu vương gia lại… thở dài!
Còn đắm chìm trong nỗi phiền muộn thì bất chợt Tinh Đạo nghe có tiếng xối nước rất gần.
Ngạc nhiên anh liền nhoài người ra và đưa mắt nhìn về phía hồ Liên Giang
nơi thấp thoáng bóng ai đang tắm rửa.
-Giờ này mà ai còn tắm nhỉ?
Tinh Đạo nhủ thầm, rồi mấy giây sau anh chợt nhớ
-À, chắc là Tử Băng, sao tắm trễ thế này, chắc phải đi nhắc nhở thất đệ tắm mau kẻo ngã bệnh thì mệt!
Tinh Đạo nhảy phốc xuống đất và bước chậm chạp về phía bờ hồ Liên Giang.
Hoa Tử Băng nãy giờ cứ ngắm nhìn ánh trăng tròn to sáng rực treo trên bầu trời sao phủ.
Ánh sáng rực rỡ của trăng tỏa lên bờ hồ y như dác vàng.
Giữa không gian hồ nước mênh mông, bao la như thế, trăng giống hệt vị nữ thần xinh đẹp.
-Woa, thích thật! Đẹp quá!
Tử Băng thích thú khi thấy ánh trăng soi rọi lên bờ vai trần của mình.
Lém lỉnh nghĩ ra điều gì, Tử Băng đưa mắt nhìn xung quanh, bốn bề vắng lặng, không âm thanh nào ngoài tiếng gió và tiếng nước chảy.
Vậy là yên tâm rồi.
Bạo gan, Tử Băng đứng dậy dưới làn nước trong xanh, êm đềm.
Mực nước lưng chừng đến lưng cô.
Quay mặt về phía vầng trăng to, Tử Băng hai giơ tay ngang người, nhắm mắt và hít sâu một hơi. Thoải mái vô cùng!
Ánh trăng trải những vầng sáng chói lọi lên thân thể mềm mại, ướŧ áŧ của cô gái mười bảy.
Đúng lúc, Chu Tinh Đạo đã đến gốc cây cổ thụ bên cạnh bờ hồ Liên Giang
anh chàng không hề biết chuyện gì nên đưa mắt nhìn ra mặt hồ, cất tiếng khẽ
-Tử Băng, đệ đừng…
Tinh Đạo ngưng bặt ngay lập tức.
Mặt anh bỗng chốc bấn thần và đôi mắt mở to đến… kinh ngạc!
Trước mặt, bóng dáng một nữ nhi đang ngâm mình dưới dòng hồ trong trẻo.
Cô gái hoàn toàn trần trụi!
Tấm lưng trắng nõn, mềm mại được bao bọc bởi màu vàng của vầng trăng sáng.
Thân thể mát dịu ấy tỏa sáng khiến Tinh Đạo lóa cả mắt.
Dù chỉ thấy tấm lưng nhưng anh tin chắc rằng đó có lẽ là nữ thần.
Rồi gương mặt cô gái khẽ xoay lại, nhìn nghiêng
tim Tinh Đạo ngừng đập khi nhận ra Hoa Tử Băng, thất đệ nghịch ngợm hàng ngày.
Giờ đây hiện diện trong đáy mắt phủ đầy sao của anh là một Hoa Tử Băng hoàn toàn khác.
Và đấy cũng chính là con người thật của cô.
Là một nữ nhi thật sự.
Ngẩn người trong chốc lát
Tinh Đạo đỏ mặt và lập tức xoay người lại.
Anh bối rối, lúng túng vì mình đã lỡ nhìn thấy thân thể của một nữ nhi.
Xen lẫn vào đó là nỗi bần thần không tả xiết khi biết Hoa Tử Băng lại là… cô gái!
Đứng một lúc lâu, Tinh Đạo khẽ khàng quay gót rời đi với tâm trạng rối bời.
Xui rủi thế nào Tử Băng bất ngờ thoáng thấy bóng đen vừa lẩn vào đám cây rậm rạp ở xa.
Hốt hoảng cô hầu hụp người xuống, mất tăm.
Chậm chạp, cố không gây ra tiếng động, Tử Băng len lén trở về doanh trại.
Đưa mắt nhìn quanh quất, nhìn thật kỹ. Các lều đều đã tắt nến đi ngủ cả rồi.
Khi nãy ngoài bờ hồ khi phát hiện ra có bóng đen nào đó là suốt trên đường về Tử Băng không ngừng quan sát xung quanh.
Cô lẩm bẩm suốt
Chuyện gì vậy? Đã có ai ở gần bờ hồ ư?
Nhưng là ai, nam hay nữ? Hay ma quỷ?
Người đó có thấy… mình lúc nãy không?
Ôi! Tai hại thật! Mình cần điều tra kỹ về vụ này mới được… lỡ như là người trong đoàn…
Tử Băng vừa đi về lều vừa vò đầu không ngừng nghĩ ngợi.
Cách đó sau một tấm lều vải, Chu Tinh Đạo nhẹ nhàng bước ra.
Mắt anh dõi theo bóng dáng Tử Băng đến khi cô đã vào lều.
Đôi mắt anh bất động, trống rỗng không nghĩ được gì cả.
-Hoa Tử Băng… là nữ nhi??
Hôm sau Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn bước ra khỏi lều đã thấy Hoa Tử Băng, Trần Thống và Trần Nhất nấu cháo chuẩn bị cho bữa sáng.
-Dạy rồi hả, rửa mặt đi rồi dùng cháo!
Trần Nhất bỏ mấy lát hành vào nồi cháo to, nói với ra sau.
Trần Thống xoay lại chỉ từng đứa
-Lẹ lẹ, mau rửa mặt xong đến phụ huynh xếp mấy bát cháo lên bàn.
Ba tên nọ vươn vai ngáp, đáp dạ một cách uể oải.
Khi chúng vừa đi Trần Nhất thở ra
-Mấy tên này lười quá, may mà đêm qua bảo ngủ sớm vậy mà sáng vẫn dậy trễ, hết nói.
Tự dưng nghe nhắc đến “đêm qua” là Tử Băng thấy chột dạ vì nhớ đến cái bóng đen ở gần bờ hồ. Đến giờ cô vẫn thấp thỏm lo âu, vì chả rõ người đó là ai.
Chẳng biết là… phải người trong đoàn không?
Tử Băng đưa mắt nhìn sang Trần Thống với Trần Nhất.
Cả hai đang nêm nếm nồi cháo
-Sao, vừa ăn chưa?
-Đệ thấy hơi nhạt, nên cho thêm ít muối…
Nhìn nét mặt “vô tư, bình thản” của họ Tử Băng nghĩ
chắc hai người đó không phải là cái bóng đen hôm qua đâu.
Vì nếu phát hiện ra mình là nữ nhi thì họ đã… làm lớn chuyện rồi!
Nếu không thì cũng sẽ kéo mình ra… “nói chuyện riêng” và sau đó là “âm thầm” đuổi mình ra khỏi đoàn binh lính!
Tử Băng gật gù. Thế là cô bèn chuyển đối tượng.
Đối tượng đáng ngờ tiếp theo là Chu Hiểu Lâm, Trần Giang, Trần Sơn.
Ba tên này hay thích chọc phá mình lắm, biết đâu hôm qua một trong ba tên đó lẻn đi theo mình và đã… biết mình là nữ nhi?
Nghĩ thế Tử Băng thấy sợ sợ.
Ai chứ ba tên đó mà biết bí mật của Tử Băng thì cô chỉ có nước… chết!!
Chợt giọng Hiểu Lâm vang lên khiến Tử Băng giật mình
-Này nấu cháo mà ngẩn ngẩn ngơ ngơ cái gì thế? Hỏng nồi cháo bây giờ!
Trần Giang nhìn nhìn
-Hà, sao mới sáng mà mặt “thất đệ” đờ đẫn vậy? Rầu chuyện gì hả?
Trần Sơn nhảy vào phụ họa
-Hay thấy nhớ mẹ rồi, hu hu hu… mẹ ơi, mẹ ơi…
Trần Nhất chống hông, gắt
-ASơn bộ đệ bị điên hả, làm gì mà tru tréo dữ dội thế, qua đây lấy bát cho huynh mau.
Trần Sơn lầm lũi vì bị mắng.
Trần Thống chuyển hướng sang hai tên còn lại
-Hiểu Lâm, AGiang chuẩn bị bàn ghế rồi kêu mọi người và đại ca ra dùng bữa.
Chúng y lệnh mà làm.
Thấy ba tên kia vẫn hết sức bình thường, chẳng có gì là đã biết bí mật của Tử Băng cả.
Lẽ nào không phải là ba anh chàng này.
Trời ơi, rối rắm quá, thật ra đêm qua… cái bóng đen kia là ai?
Thấy Tử Băng vò đầu bứt tóc, Trần Nhất hỏi
-Tử Băng, nãy giờ đệ sao vậy, huynh thấy đệ bận tâm chuyện gì phải không?
-Dạ… à không có…
Dáng vẻ ấp úng của Tử Băng khiến Trần Thống biết ngay là có chuyện
-Có gì thì nói đi, nếu được mọi người sẽ giúp cho!
Trần Thống đã mở lời như vậy, Tử Băng nghĩ nên hỏi thử xem.
Hít sâu một hơi rồi cô gái cất tiếng
-Dạ chẳng là đêm qua đệ đi tắm về thấy có một cái bóng đen lẩn vào lùm cây, không biết có phải là một trong các huynh không?
-Bóng đen à? Lẽ nào là trộm? Đêm qua đâu có ai ra khỏi lều.
Trần Nhất nhíu mày.
Hiểu Lâm tự dưng cười gian
-Chắc là “thất đệ” gặp ma rồi, đi đêm có ngày gặp ma mà!
-Vớ vẩn ma cỏ gì chứ!
Tử Băng bực bội, cô tiếp
-Vậy là cái bóng đen đệ thấy không phải là một trong các huynh à?
-Đúng vậy, đêm qua bọn huynh không ai ra khỏi lều trong lúc đệ tắm cả, các binh sĩ khác cũng thế, huynh là người sau cùng đi kiểm tra.
Trần Thống đặt bát cháo xuống.
Trần Giang bỗng nhiên nói được một câu chí lý
-Biết đâu đó chỉ là người qua đường đi về khuya hoặc cũng có thể đêm tối đệ trông gà hóa cuốc thì sao, chuyện đó vẫn hay xảy ra thôi.
Trần Sơn gật gù đồng tình
-Tứ ca đúng lắm, chắc tên này mắt hoa nhìn lộn thôi.
Nghe tất cả nói rõ vậy Tử Băng cười
-À ừ, chắc là vậy rồi, đệ chỉ sợ là kẻ xấu thôi nhưng chắc không phải.
Đúng lúc Chu Tinh Đạo đi đến thấy sáu tiểu đệ đứng bàn chuyện gì liền hỏi
-Mới sáng mà nhộn nhịp thế?
-Đâu có gì chỉ là nói chuyện phiếm thôi, đại ca đừng bận tâm.
Trần Nhất lắc đầu tiếp tục múc cháo.
Tinh Đạo ậm ừ rồi anh đảo mắt sang Hoa Tử Băng đang lủi thủi bên nồi cháo.
Giờ đây khi biết Tử Băng là nữ nhi nên Tinh Đạo sẽ luôn để ý cô gái giả nam nhi này.