Nhưng mà thật lâu, cô chỉ cảm giác có một hơi thở nóng rực phun trên mặt của cô, cô mở hai mắt ra, trên lông mi thật dài, chiếu ra nụ cười lạnh bên môi người đàn ông.
"Tôi sẽ không hôn cô, Hạ Nhược Tâm, bời vì, cô để cho tôi cảm giác buồn nôn." Sở Luật ác độc nói, nghiêng mặt qua, mà môi anh lại không có rơi xuống, thậm chí không có chạm qua mặt của cô.
Hạ Nhược Tâm chỉ cảm giác chân của mình bước hơi lảo đảo một chút, hai chân mềm nhũn, kém chút liền ngã xuống, chỉ là, nàng không thể, thật sự không thể.
Hai mắt đẫm lệ mơ màng, cô nhìn thấy vẻ mặt mẹ lạnh lùng, trên mặt ba dượt vô tình đùa cợt, còn có Sở Luật tàn nhẫn cười.
Bọn họ đều đang cười, chỉ là, cô lại khóc.
Hạ Nhược Tâm vô thần nhìn bốn phía, đôi mắt của cô thấy được ảnh chụp cô dâu treo trên tường trong phòng tân hôn, thắt chặt trái tim mình, trong ngày cưới, anh treo ảnh anh và Hạ Dĩ Hiên chụp, thì ra, anh cũng có thể dịu dàng, có thể cười, có thể yêu, chỉ là, người kia hoàn toàn không phải cô.
Có thể đừng tàn nhẫn như vậy hay không đừ? Cô cắn mu bàn tay của mình, anh đang nhắc nhở cô, trong lòng của anh cô chẳng là cái thá gì sao? Cô là một kẻ thù, hay là một món đồ chơi.
Cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, Sở Luật đi đến, anh vẫn mặc bộ đồ tây đó, anh vòng lấy cánh tay của mình, liền từ trên cao nhìn Hạ Nhược Tâm đang ngồi trên giường.
Trên mặt của anh không có nửa phần biểu lộ, có cũng chỉ là cười lạnh tàn khốc.
"Cởϊ qυầи áo: " Anh đứng ở nơi đó, hai tay đặt ở trong túi áo.
Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, hai tay nắm chặt váy của mình. Ánh mắt có chút sáng ngời, lúc này lại mờ đi quá nhiều rồi.
"Cởϊ qυầи áo, không phải cô muốn gả, để tôi đυ.ng vào cô sao?" Thậm chí còn hại chết em gái của mình, lời nói tàn nhẫn như là hòn đá, không ngừng nện ở trên thân Hạ Nhược Tâm.
"Không phải, em không có..."
"Cởi: " Sở Luật cắt ngang cô, bây giờ còn ngụy biện, cô cho là anh thật sự muốn cưới cô sao?
Hạ Nhược Tâm run rẩy buông tay xuống, cởi váy áo trên người mình, thẳng đến khi người chỉ còn bộ đồ lót màu hồng.
TRên da thịt trắng nõn mịn màng, không biết là bời vì lạnh, hay là bởi vì sợ hãi, lúc này nổi lên da gà, cô cúi đầu xuống, tay chân luống cuống ngồi ở chỗ đó.
"Cởi, cô cho rằng tôi sẽ có hứng thú với dạng thân thể bẩn thỉu này sao?"Hai tay Sở Luật vòng trước ngực, không thể phủ nhận, dáng người cô gái này không tệ, mặc dù có chút gầy, chẳng qua, vô cùng cân xứng.
Chỉ là, đáng tiếc, cô có trái tim độc ác.
"Không...."Hạ Nhược Tâm lắc đầu, cô không muốn như này, không muốn.
Mà Sở Luật đã không có kiên nhẫn, đi lên trước, đưa tay xé rách áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ, mà lúc này Hạ Nhược Tâm như là trẻ sơ sinh núp ở trên giường, toàn thân run rẩy.
"Mở chân của cô ra, không phải cô muốn những thứ này sao?" Sở Luật đến quần áo cũng không có cởi, chỉ mở quần của mình, trong mắt không có nửa phần ham muốn, có cũng là hận ý vô tận, khát máu hận ý vô cùng.
Không phải như này: " Sở Luật, đừng tàn nhẫn với em như vậy." Hạ Nhược Tâm ngước đôi mắt đẫm lệ, toàn thân để trần, cô ở trước mặt của anh, đã sớm xấu hổ vô cùng.