*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ăn no ngủ kĩ, lại quay về câu chuyện còn chưa kể xong.
Chúng ta cùng quay ngược thời gian, trở về lần tương phùng của Khương Minh Trân và Hà Ngọc sau thời ấu thơ.
Dì Phạm đưa Hà Ngọc về quê, trải qua những ngày tháng gian khổ. Vì tiền nên dì phải bôn ba khắp chốn, Hà Ngọc không được đến trường. Đến khi khoản tiền bồi thường cuối cùng cũng về đến tay thì mấy năm đã qua rồi, dì cũng không còn liên hệ được với nhà họ Khương nữa.
Tới khi cuộc sống của hai mẹ con khấm khá dần lên thì Hà Ngọc đã vào cấp 3. Dì Phạm kiên trì bắt con trai vào thành phố để được giảng dạy tốt hơn. Kinh nghiệm làm vυ' em cho nhà họ Khương từ trước đã khiến dì nảy sinh quan niệm: Cái gì trong thành phố cũng là tốt nhất.
Trụ cột trong nhà không còn, dì Phạm không định tái giá. May mà từ nhỏ thằng con mình đã thông minh hiểu chuyện, dì gửi gắm hết tất cả hi vọng vào cậu. Dì phí rất nhiều công sức vì sự học của Hà Ngọc, gửi cậu vào học trường cấp 3 tư thục đắt đỏ nhất, tốt nhất trong thành phố.
Hà Ngọc học cấp 3 đến lớp 11 ở nơi này, thì đã trở thành nhân vật có số có má mà cả trường, thậm chí cả các trường xung quanh, không ai là không biết.
Thành tích giỏi, vẽ vời cao siêu, rất được người ta yêu quý, đây là những ưu điểm chẳng đáng nói tới của cậu.
Hà Ngọc nổi danh chủ yếu là bởi vì gương mặt của cậu, quá là đẹp.
Mấy đứa bạn văn thơ lai láng ngầm khen cậu: “Mặt như ngọc tạc, mày kiếm mắt sáng. Những vần thơ con chữ người xưa dùng để miêu tả mỹ nhân, tròng lên người cậu ấy, chính là cách giải thích tốt nhất.”
Mặt như ngọc tạc thì thật ra không được chuẩn cho lắm, vì Hà Ngọc không trắng.
Vào mùa hè, cậu cũng như những thằng con trai khác, thích ra ngoài vận động.
Làn da của cậu thuộc kiểu khỏe mạnh, nét đẹp của cậu cũng không hề pha trộn chút nữ tính ẻo lả nào. Cậu đẹp theo một kiểu tươi mát sảng khoái, như nắng gió rạng rỡ của ngày Xuân tháng Hai vậy.
Khai giảng năm lớp 12, mẹ Hà Ngọc tự đưa cậu đến trường.
Lúc đi đến gần cổng trường, dì bỗng nhiên tóm lấy tay cậu, bắt cậu nhìn qua một hướng.
“Này, A Ngọc, kia có phải là bà chủ nhà họ Khương không nhỉ?”
Đầu óc Hà Ngọc ngưng trệ mấy giây vì cái xưng hô xa xôi này, cậu nhìn về chỗ mẹ chỉ.
Thấy dáng vẻ hưng phấn của mẹ, cậu còn tưởng là mẹ mình thấy vị khách quen nào của cửa hàng quần áo. Cậu quét mắt một vòng trong đám người, không tìm thấy người kia.
“Ai vậy ạ?”
“Nhà họ Khương, nhà họ Khương mở nhà hàng ăn ấy,” thấy cậu không có ấn tượng, dì sốt ruột bổ sung: “Khi con còn nhỏ, mẹ đưa con đến nhà bên ấy làm vυ' em. Cô chủ nhỏ nhà đấy rất thích chơi với con, hai đứa còn cùng đi học lớp vỡ lòng. Con bé ấy toàn quấy không ăn cơm, làm hỏng bút dạ màu của con…… Con không nhớ sao?”
“Nhớ ạ.”
Bấy giờ, Hà Ngọc nhớ ra rất nhanh: “Bạn ấy tên là, Khương Minh Trân à?”
“Đúng rồi! Hình như vừa nãy mẹ nhìn thấy mẹ con bé.”
Mẹ cậu rướn cổ nhìn tới nhìn lui.
“Nếu là chị ấy thì cũng chẳng có gì lạ. Trường của con là trường tư thục tốt nhất thành phố này, với gia cảnh như nhà đấy, đưa con đến đây học cũng là quá bình thường. Mười mấy năm không gặp, nếu là chị ấy thật, mẹ phải tới chào hỏi mới được.”
Cổng trường quá đông người, bóng dáng thoảng qua kia đã không còn thấy đâu nữa.
Hà Ngọc cũng không tìm thấy.
Mắt cậu tinh hơn mắt mẹ cậu, nhưng lúc mẹ cậu đi làm thuê cho nhà họ Khương, cậu mới 6 tuổi. Nói đến bà chủ nhà họ Khương, cậu còn chẳng nhớ rõ bà ta trông như thế nào nữa.
“Nếu chị ấy là phụ huynh học sinh, thì con còn có cơ hội gặp được đấy.”
“Vâng.”
Nói phát linh liền.
Trước khi dì Phạm gặp lại bà chủ Khương ở cổng trường, Hà Ngọc đã gặp được Khương Minh Trân ở trong trường.
Một tuần sau khi khai giảng, vào giờ nghỉ trưa, cậu đến canteen ăn trưa với bạn. Cậu tìm bừa một vị trí ngồi xuống, mấy cô gái ngồi bàn kế cậu đang nói chuyện rất to.
“Đi học nhàm chán quá, nhớ kỳ nghỉ hè thân yêu ghê.”
Giọng điệu của cô bé này kéo thật dài, thật yếu ớt.
“Tao muốn ở nhà dì bé tao cả đời, biệt thự to nhà dì ấy siêu xịn, có thể nằm trên sân thượng ngắm sao nữa.”
Bạn của cô bé vỗ vỗ bả vai nó, an ủi bằng một giọng điệu không hề giống an ủi chút nào: “Nằm trên sân thượng ngắm sao cũng chán lắm chứ đâu?”
“Thế à?”
“Ừ!” Giọng nói của đứa bạn to tát rõ ràng, đáp lời đầy quyết đoán.
“Hồi còn bé, nhà tao đã có biệt thự to, mấy thứ ngắm sao gì gì đấy, tao ngắm chán lâu rồi.”
Mấy cô gái lặng đi vài giây, không khí hơi xấu hổ.
“Ấy chà, dù gì vẫn phải đi học mà.”
Có người cười hoà giải: “Do tâm trạng mày không tốt đấy thôi, nào, nếm thử món chocolate truffle bố tao mua từ nước ngoài này đi.”Kế đó là tiếng xé giấy gói, các bạn nữ chia chocolate cho nhau, hoà thuận vui vẻ.
Mãi đến khi người bảo “ngắm sao chán rồi” vừa nãy mở miệng nói chuyện……
“Tụi mày ăn đi, khỏi cần chia cho tao. Chocolate hãng này ấy à, tao phải nửa ăn nửa ném. Bố mày mang từ tận xa về, để tao lãng phí thì không hay.”
Thằng bạn ngồi đối diện Hà Ngọc chống miệng bằng tay, thì thào nói với cậu: “Con bé bàn bên kì cục thật.”
Hà Ngọc cúi đầu ăn cơm của mình, không rảnh để ý tới người khác.
“Này, Hà Ngọc,” Đứa bạn lại nói: “Hình như mấy ẻm đang tia mày đấy.”
Chỉ nhìn cậu thôi chứ gì.
Một trong số các cô bé kia phát hiện có một anh đẹp trai cách đó không xa, bèn lén lút ra hiệu cho mọi người ngắm chung.
“Anh kia bổ mắt ghê!”
“Ừ, đó là Hà Ngọc đấy.”
“Ôi ôi, cái anh Hà Ngọc kia ấy à.”
Có lẽ các cô này không ý thức được là mình ngồi rất gần người ta, dù họ cố ép giọng thật bé đi, bên kia vẫn có thể nghe được cuộc đối thoại của họ.
Hà Ngọc đẩy nhanh tốc độ ăn cơm, định ăn xong bỏ chạy lấy người cho sớm chợ.
“Khà Khọt gì kia?”
Đứa ngắm sao chán rồi bị đám con gái kề tai thảo luận cho ra rìa vì vụ lên tiếng chuyện chocolate, nên phản ứng chậm hơn bọn kia nửa nhịp.
“Mày nói chuyện lớn tiếng quá rồi.” Mấy đứa bạn nạt con bé.
Hà Ngọc dừng đũa lại.
Ký ức là một thứ rất thần kỳ. Có chuyện đã qua rất lâu rồi, lâu đến mức bạn tưởng bản thân mình đã quên mất, nhưng một ngày kia bạn trải qua một cảnh tượng tương tự, bạn sẽ bất giác làm những chuyện giống hệt trước kia, tự nhiên như thể hít thở vậy.
Ví dụ như là cái tên mà bạn luôn đọc sai.
Ví dụ như là bạn hoàn toàn không hề ngỡ ngàng, khi nghe thấy có người gọi tên bạn như thế, bằng ngữ điệu ấy.
Hà Ngọc nhìn về phía đám con gái kia.
Khương Minh Trân rất dễ nhận ra.
Vẫn là cái váy công chúa không đổi kia, vẫn là những chiếc kẹp tóc sặc sỡ đầy đầu ấy. Nếu phải nói có gì khác so với thuở nhỏ, thì lớn lên rồi, độ xấu của cô ta cũng bị phóng đại lên mấy lần. Hồi bé vàng vọt gầy gò, bây giờ trắng trẻo mập mạp. Một chiếc kính gọng đen rất dày đeo trên sống mũi, ép cho mũi cô ta càng tẹt hơn, khiến mắt cô ta càng bé lại.
Ai cũng bảo nữ sinh cấp 3 xinh như đóa hoa, Khương Minh Trân thời cấp 3 không có được nét đẹp như hoa, dấu vết thanh xuân duy nhất trên người cô ta chính là đống mụn dậy thì.
Giữa một đám các thiếu nữ xinh tươi mơn mởn, cô ta xấu đến độ mắt muốn lọt tròng.
Mấy bạn nữ thấy cậu nhìn sang, đều trở nên im thin thít.
Người duy nhất không cảm thấy chột dạ chính là Khương Minh Trân, cô thoải mái hào phóng đối mắt với Hà Ngọc.
Cậu nhận ra cô.
Nhưng hình như cô thì không.
Trước ánh nhìn chằm chằm, mãi mà không rời của cậu, cô ta đảo tròn con mắt, quăng cho cậu một câu nói nghe mà sốc óc.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Cô ta hếch cằm, trong mắt ánh lên sự châm chọc: “Cậu chưa từng thấy mỹ nữ bao giờ à?”
[HẾT CHƯƠNG 18]