Nghi thức cắt băng khai trương nhà hàng mới, không nghi ngờ gì, chính là khoảng thời gian hoành tráng nhất của nhà họ Khương.
Tiệm cơm lớn tráng lệ huy hoàng, cây cột bằng đá cẩm thạch dường như cao tới tận trời, đến cả những cây đèn pha lê xếp thành hàng cũng tỏa ra ánh sáng lóa mắt. Trước sảnh chính, một tấm thảm đỏ như không thấy điểm cuối được trải ra, hai bên thảm đỏ đặt đầy những lẵng hoa do bạn bè đối tác gửi tặng.
Đi vào trong nữa là tới đại sảnh tiếp khách rộng rãi quý phái.
Có thể ngửi thấy hương thơm dễ chịu trong không khí, rất nhiều rất nhiều món ăn mà Hà Ngọc không biết tên được bày biện đẹp đẽ tinh tế trên chiếc bàn cao cao. Những người phục vụ ăn vận tươm tất đứng bên bàn buffet, nở nụ cười đã được huấn luyện kĩ càng.
Toàn bộ nơi này đều được bố trí tinh xảo và hợp mốt.
Bà chủ xinh đẹp thay lễ phục dạ hội, đeo những món trang sức rạng rỡ bắt mắt. Ông chủ cũng vận âu phục giày da, mái tóc chải chuốt về sau mượt mà bóng loáng. Mỗi người nắm một tay cô con gái nhỏ của mình, đi xuống từ cầu thang xoắn ốc ở tầng hai.
Khương Minh Trân là công chúa thật sự.
Con bé mặc một cái váy tutu công chúa hở vai, váy công chúa có hai tầng, trước ngắn sau dài. Lớp ngoài cùng của váy đính những sợi dây trơn bóng, những bông hoa trắng nhỏ điểm xuyết trên lớp sa, đuôi váy thêu hình trang trí. Lớp váy trong là những viên ngọc trai trắng thấp thoáng, lóng la lóng lánh phản chiếu ánh đèn trên mặt nền.
Không giống như lúc đi học bình thường, Khương Minh Trân búi tóc lên, đầu nó đeo chiếc kẹp tóc hình vương miện nhỏ, lọn tóc thả bên má để làm duyên cũng được uốn xoăn tỉ mỉ.
Con bé thậm chí còn trang điểm. Dưới bàn tay tinh tế sắc sảo của chuyên viên trang điểm, dung mạo không xuất chúng rốt cuộc cũng thấp thoáng hiện ra chút đáng yêu.
Khi nhà chủ xuống lầu, họ lập tức được đám khánh mời tới chúc mừng vây quanh.
Biết nhà họ Khương thương yêu đứa con gái này nhất, Khương Minh Trân trở thành đối tượng thăm hỏi chủ chốt của mọi người.
“Chào công chúa nhỏ nhà họ Khương, còn nhớ chú Triệu không nào?” Một người đàn ông trung niên có chất giọng to tát cúi người xuống, bắt tay với Khương Minh Trân.
Người phụ nữ đi cùng ông ta cũng tiến lên thăm hỏi: “Một năm không gặp, cô chủ Trân lớn rồi, trở nên xinh đẹp quá nhỉ.”
“Thì con bé cũng lớn rồi mà,” Từ Mỹ Nhân cười nói: “Năm nay con bé đã học lớp vỡ lòng rồi.”
Khương Minh Trân ngoan ngoãn thăm hỏi các dì các chú.
Hà Ngọc ở một góc của đám đông, nó được mẹ đưa đến. Dì Phạm chẳng mấy khi tới những dịp thế này, còn Hà Ngọc thì, kể từ lúc sinh ra tới giờ, nó cũng mới tới đây lần đầu.
Ở chung sớm sớm chiều chiều với gia đình ba người của nhà họ Khương, rõ ràng thằng bé đã hiểu họ rất rõ, nhưng vẫn có thứ gì đấy khiến thằng bé cảm thấy họ khác với mọi khi.
Bà chủ nhà họ Khương rất hay bị Khương Minh Trân chọc cho tức phát khóc, giờ đang nở nụ cười hào phóng khôn khéo; ông chủ nhà họ Khương mỗi khi bận là lại râu ria xồm xoàm, nay nâng chén rượu cực kì tươi tỉnh, chu đáo hoan nghênh khách tới. Ngay cả Khương Minh Trân ham chơi không hiểu chuyện cũng không hề sợ sệt khóc quấy khi nhìn thấy đám người lớn.
Hà Ngọc cúi đầu, nhìn quần áo giày dép của mình.
Chỉ có thằng bé là vẫn như mọi khi.
“A Ngọc, đi thôi.”
Dì Phạm dắt tay con trai.
“Những thứ này đều chẳng liên quan gì tới mình. Bà chủ cho mẹ con mình tới đây ăn ngon, mẹ con mình vào trong đi, mẹ đưa con đi trải nghiệm buffet.”
Hà Ngọc thu mắt về, gật đầu với mẹ.
Thoát khỏi đám người tươm tất sang trọng kia, dì Phạm mới thoáng thấy tự tại hơn một chút.
“Sau này không biết phải mất bao nhiêu tiền mới được ăn ở nhà hàng này, trang hoàng đẹp đẽ thế này, còn sang hơn trên phim truyền hình. Tí nữa mẹ con mình phải ăn nhiều một chút, chỗ này toàn là đồ ngon.”
Họ chọn riêng một vị trí xa xôi để ngồi xuống, không muốn để ai chú ý.
Đáng tiếc, chắc là không thể ăn nhiều thêm được rồi, họ ăn chưa được mấy miếng, điện thoại trong túi dì Phạm đã reo vang.
Dì nghe máy, chưa được mấy câu, dì đã nhíu mày. Hà Ngọc hỏi mẹ bằng khẩu hình: “Công trường ạ?” Dì Phạm gật gật đầu với thằng bé, sau đó ra hiệu tay cho nó ngồi im tại chỗ, mình thì ra ngoài nghe điện thoại.
Mãi đến khi nghi thức cắt băng bắt đầu, dì Phạm vẫn chưa quay lại.
Sảnh mở tiệc náo nhiệt vui vầy, MC rất có tài ăn nói, chọc cho mọi người vỗ tay không ngừng.
Hà Ngọc ngồi thất thần trên ghế, nó nhai món ngon trên đĩa mà không cảm nhận được hương vị gì, mắt không rời khỏi cửa lớn. Những tiếng nói cười rôm rả xung quanh không lọt vào tai thằng bé, nó chỉ quan tâm không biết cuộc điện thoại mà mẹ nó đang tiếp có phải là tin xấu gì không.
“Nào, để công chúa nhỏ của nhà hàng chúng ta nói thử xem, lớn lên con muốn làm gì?”
MC đặt mic vào tay con bé.
Giọng Khương Minh Trân truyền ra từ dàn loa, Hà Ngọc nhìn lên sân khấu.
Con bé được bố ôm vào lòng, gương mặt tươi cười hạnh phúc, giọng nói giòn tan.
“Sau này lớn lên, con muốn làm đầu bếp. Tất cả món ăn trong tiệm cơm của bố sẽ do con nấu, ai ăn cũng phải khen ngon.”
Tất cả đám người lớn ở đây đều thấy buồn cười khi nghe những lời con bé nói.
Khương Nguyên thơm lên mặt con gái: “Vậy bố trông cậy vào Tiểu Trân nhà mình nhé.”
Khương Minh Trân ngày nào cũng phải có vυ' em bón cơm, nếu một ngày kia con bé có thể trở thành chưởng quầy ở tiệm cơm lớn, thì thật sự chẳng ai tin nổi.
Nhưng mà, con bé nói câu đấy cực kì nghiêm túc.
Trong mắt bé gái chất chứa tương lai, tràn trề ánh sáng lấp lánh về ước mơ, từng câu từng chữ của con bé vô cùng ngời sáng kiên định.
Hà Ngọc cùng vỗ tay với mọi người, lấy làm vui cho con bé.
……
Ngày hai đứa chia xa, là một hôm sau ngày cắt băng khánh thành.
Hai đứa con nít vẫn chưa hoàn toàn làm lành với nhau.
Biết Hà Ngọc sắp đi, Khương Minh Trân không nín được, tự chủ động đi tìm thằng bé.
Dì Phạm và Hà Ngọc đang dọn dẹp đồ đạc ở trong phòng, Khương Minh Trân gõ cửa, gọi Hà Ngọc ra.
“Khà Khọt, tuy rằng cậu không đi bao lâu, nhưng mà…… Tớ có lời muốn nói với cậu!”
“Nói cái gì?” Thằng bé hỏi.
Con bé quan sát dì Phạm ở trong phòng, vô cùng thần bí nháy mắt ra hiệu với thằng bé.
“Cậu ra sân sau đi.”
Hà Ngọc đi theo sau con bé, Khương Minh Trân đi thẳng tới chỗ tối nhất ở sân sau.
Bốn phía tĩnh lặng không có tiếng người, trên đầu có tán lá dày rợp bóng. Con bé hít sâu mấy lần, xoay người đối mặt với thằng bé.
“Cậu về quê rồi, trừ tớ ra, cậu không được thích bé gái nào khác.”
Hà Ngọc không hiểu gì cả: “Là sao cơ?”
Khương Minh Trân trợn trắng cả mắt, con bé thấy bực mình vì đến giờ mà thằng bé vẫn còn giả ngu, nên nói thẳng ra cho nó vuông luôn.
“Ý tớ là, cậu phải cố gắng trưởng thành, trở thành một người giỏi giang, về sau tớ sẽ suy xét đến chuyện kết hôn với cậu.”
“Tớ không hiểu,” Hà Ngọc cào cào gáy, nhìn con bé như đang nhìn người ngoài hành tinh: “Tại sao cậu lại phải suy xét…… kết hôn với tớ?”
Khương Minh Trân khoanh tay, hếch gương mặt cao cao tại thượng lên, hừ lạnh một tiếng.
“Chuyện cậu thích tớ, tớ biết cả rồi.”
Lời nó đã buông được 30 giây mà bên đối diện không ai tiếp lời.
Khương Minh Trân ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị liệt kê mình đã phát hiện từ chỗ nào, Hà Ngọc ngăn con bé lại rất đúng lúc.
“Tớ không thích cậu.” Thằng bé nói.
“Cậu xấu xí, tính tình lại khó ưa, tớ vĩnh viễn sẽ không kết hôn với cậu.”
Khương Minh Trân khó có thể tin vào điều mà mình vừa nghe thấy.
Khoảnh khắc này bỗng nhiên khơi gợi một cảm giác quen thuộc. Trong khoảng sân sau này, từ miệng thằng bé có gương mặt bánh bao kia, lần đầu tiên chúng nó gặp nhau, thằng bé nhấc khăn voan của con bé lên, hô một câu: “Mẹ ơi có con ma lem.”
Thù mới lại thêm hận cũ.
Đắc tội nặng hai lần, tức giận nhân gấp đôi.
“KHÀ KHỌT!”
Con bé hét rất là to, khiến một đàn chim giật mình bay tán tác.
“Phẹt.”
Xuyên qua những cành cây khô lẫn lộn và tán lá dày đặc, một đống cứt chim trăng trắng rơi đánh toẹt lêи đỉиɦ đầu Khương Minh Trân.
Hà Ngọc yên lặng nhìn con bé.
Khương Minh Trân sờ đầu rồi nhìn tay, nó gào “Á ——” một tiếng thật to.
Lịch sử giống nhau tới mức giật mình.
Gặp gỡ Hà Ngọc, Khương Minh Trân bị xí hổ.
Khương Minh Trân xí hổ rồi, sẽ thẹn quá hóa giận thốt lên câu nói tàn nhẫn kia.
“Khà Khọt! Chờ đấy, cậu nhất định sẽ phải hối hận!”
……
Hà Ngọc trở lại phòng, dì Phạm đã gói ghém hành lý gần xong.
“Sách ở trường của con, giấy bút nữa, những cái đó con có muốn mang không?”
Thằng bé lắc đầu với mẹ nó.
Trong những món ấy, Hà Ngọc chỉ rút ra hai tờ giấy, nhét vào cặp sách.
Tờ thứ nhất là giấy khen “Họa sĩ nhỏ tương lai” của nó.
Tờ thứ hai trông có vẻ nhăn nhúm dúm dó, mặc dù đã được người ta cố ý ép phẳng lại, nhưng những nếp gấp trên đấy vẫn rất rõ ràng.
“Con vẽ à?” Dì Phạm thấy lạ, bèn hỏi thêm câu nữa: “Sao lại bị đè nhăn thế này, còn dính cam cam vàng vàng nữa, sao bẩn thế?”
“Lúc vẽ màu nó đã như thế rồi ạ.”
Tuy rằng đây không phải là do thằng bé vẽ, nhưng mà, tranh này vẽ nó.
Hà Ngọc cất tờ giấy vào thẳng thớm tử tế, rồi đeo cặp sách lên.
“Đi thôi mẹ, chúng ta về quê.”
[HẾT CHƯƠNG 15]