Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 42: Trừng Phạt Nhỏ

Vì cũng bị trêu chọc rất nhiều lần rồi, nên tuy Bùi Khuyết thấy mặt mình nóng bừng lên nhưng vẫn có thể nghiêm trang nói chuyện. Y khẽ khụ một tiếng: “Sao hôm nay không đi học?”

Mở đề loanh quanh vậy đấy, Ninh Oản muốn trêu y nhưng lại không dám quá đà. Nàng ngồi ngay ngắn cúi đầu ăn đu đủ hầm vυ', nhỏ giọng: “Hôm nay muội quên… Bùi tiên sinh không trách đệ tử chứ?”

Bùi Khuyết còn chưa hoàn hồn xong, giữa miệng vẫn là mùi vị ngọt ngào của đu đủ phảng phất, lại nghe nàng nói “tiên sinh”, “đệ tử” thì trong lòng khô nóng không chịu nổi, tâm tư kiều diễm. Y muốn làm tròn thân phận tiên sinh, nhưng nhìn nàng có vẻ không vui, trong lòng cũng dịu hẳn, nhìn sườn mặt của nàng nói: “Có phải không khỏe không? Truyền ngự y chưa?”

Ninh Oản cắn một miếng đu đủ, ngồm ngoàm nói: “Ừm…. muội không sao”.

Bùi Khuyết nhìn cánh môi ngập nước, phía trên còn dính một lớp mỡ của vυ' bò, y bất giác mím môi, miệng khô lưỡi đắng, vội quay đầu không nhìn nữa, hơi thở như hỗn loạn: “Không sao thì…. tốt”.

”Vâng”. Không đến một lát, Ninh Oản đã ăn xong một bát đu đủ sạch sẽ, lúc này mới quay đầu nhìn Bùi Khuyết,thấy y nghiêng người không thèm liếc mình một cái, trong đầu tự nhiên lại giận, ngón tay chọc chọc vào người y, hung hăng nói: “Sao không nhìn muội, Bùi tiên sinh không thích đệ tự à?”

Bùi Khuyết đưa tay nắm lấy bàn tay nghịch ngợm, nghiêm túc: “Đừng nháo”.

Ninh Oản nhìn thẳng vào mắt y, nhớ tới chuyện ở ngự thư phòng, nàng liền cười xấu xa chui vào lòng y sờ soạng mấy cái: “Muội cứ náo loạn đấy”.

Bùi Khuyết biết tính nàng, nên không nói nữa.

”Hôm nay nghỉ học đương nhiên phải phạt. Mai đến phải viết mười lần bản luận ngữ, nhớ chưa?” Trên lập trường của tiên sinh, y không thể dung túng cho nàng. Khó lắm mới viết được tốt như mấy ngày nay, cho nên phải rèn sắt khi còn nóng.

Nhiều ngày cố gắng, vốn là vì muốn Bùi Khuyết ” thưởng” cho mình, lần này nàng lại giận không muốn làm chuyện mình không thích, rụt hai tay lại, mím môi nói: “Đệ tử không viết chữ, tiên sinh cứ phạt đi”.

Nào có chuyện đã mất bài còn làm như đúng tình hợp lí như vậy, Bùi Khuyết dung túng cho nàng, nhưng ở mặt này y phải quản.

”Nếu không viết thì đánh tay mười cái”. Bùi Khuyết thản nhiên nói, cảm giác yêu chiều trước kia biến mất hoàn toàn, như một tiên sinh nghiêm khắc. Nàng sợ đau như vậy, nếu nghe vậy chắc sẽ ngoan ngoãn mà viết chữ…

Y còn muốn đánh nàng, Ninh Oản càng uất ức hơn, vươn tay ra, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Bùi Khuyết,:”Hôm nay là đệ tử không đúng, tiên sinh cứ phạt đi”.

Bùi Khuyết sửng sốt, không ngờ thế mà lại thất sách. Tiểu cô nương của y còn không sợ, còn…. ánh mắt rơi xuống lòng bàn tay nàng, trắng nõn, làm sao chịu được mười đòn?

Ninh Oản thấy y do dự, nói tiếp: “Tiên sinh làm sao vậy? Không phải không nỡ chứ?” Nàng biết y không nỡ đánh nàng… Y thích nàng như vậy mà.

Bùi Khuyết vốn do dự, nhưng thấy dáng vẻ này của nàng, liền lấy cây thước trên sách lên – y thấy Oản Oản không ở Lam Vân cung nên vội vàng đến Giáng Đào các, vật này là do nô tài mang tới. Lúc đầu còn tưởng nàng không khỏe, y lo lắng cực kì, nhưng vừa vào lại thấy nàng nhàn nhã ăn đồ này nọ, một chút lo cũng không có, khiến cho người làm tiên sinh như y càng giận.

Nghỉ thì phải báo một tiếng chứ.

Ninh Oản thấy y cầm thước thì thoáng rụt tay về, rồi lại nhanh chóng đưa sang. Tuy nàng sợ đau nhưng cũng không tin A Khuyết sẽ đánh mình, chỉ hơi uất ức, tức giận nói: “Tiên sinh nhanh đi, đệ tử còn ngủ trưa nữa”.

Đúng là… hư. Bùi Khuyết nhíu mày.

Dù Bùi Khuyết vốn không tình nguyện, thì bây giờ nếu không ra tay chỉ sợ sau này nàng càng không biết sợ. Trước kia y chiều nàng như vậy, chỉ cần nàng vui là được, nay lại làm tiên sinh, y không thể lại chiều nàng.

Bùi Khuyết nâng tay nàng lên, không do dự vung thước đánh liền ba cái.

Ninh Oản choáng váng, y…. y đánh nàng.

Choáng một hồi, lòng bàn tay bắt đầu cảm thấy đau đớn – đau quá, đau chết mất.

Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, khi còn bé tuy có phạm sai lầm bị phụ thân đánh vài cái nhưng cũng không chịu nổi đau đớn hiện giờ, hơn nữa…. nàng nghĩ đến A Khuyết sẽ không đánh mình, cho nên chưa hề chuẩn bị.

Ninh Oản bật khóc, nước mắt như mưa tí tách rơi xuống, nàng cắn chặt môi, không nói một câu. Đó là sai lầm của nàng, cũng là nàng muốn y đánh, giờ nàng nói gì được nữa? Chẳng qua… nàng không ngờ A Khuyết của nàng lại có thể ra tay.

Hơn cả đau, là uất ức.

Mấy ngày nay, từ khi nàng sống lại đến nay, dù là meo hay là chính mình lúc này, nàng luôn được Bùi Khuyết nâng niu trong lòng. Nàng ỷ lại y thích nàng, trêu y, đùa y, lại thuận lợi được tứ hôn. Bùi Khuyết đối xử tốt với nàng, ngày nào cũng ngọt ngào như vậy, rồi nàng sẽ gả cho y, cuộc sống càng đẹp đẽ hơn.

Hôm nay mấy lời của Minh Nguyên đế như tát nước vào mặt nàng, trước kia nàng đều muốn độc chiếm A Khuyết, vì y sinh con dưỡng cái, nhưng bây giờ, hình như điều đó rất khó khăn. Nhớ lại kiếp trước, nàng âm thầm mắng mình không biết quí trọng người trước mặt, giờ đó là báo ứng của nàng.

Nàng yếu ớt, nhưng cũng sẽ không vì bị đau mà khóc đến thế, hơn nữa A Khuyết cũng không dùng hết lực, chỉ hơi nhẹ thôi, nhưng mà…

- vì người đánh nàng là y, cho nên nàng mới thấy cực kì đau.

Bùi Khuyết nhất thời không biết làm sao, thấy nàng khóc đau lòng như vậy, lòng y lại thấp thỏm lo âu. Y cúi đầu nhìn tay nàng, lòng bàn tay quá mềm giờ đã hồng lên, càng nhìn càng đau lòng. Y…. y đâu có dùng lực, chỉ phạt nhẹ một chút, cho nàng nhớ thôi.

”Oản…. Oản Oản”. Bùi Khuyết thấp giọng gọi nàng.

Tuy nước mắt trào ra nhưng Ninh Oản không hề rên một tiếng, cứ im lặng khóc, càng khiến người nhìn lo lắng hơn, nàng không ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết, hai tay đưa lên: “Còn bảy đòn nữa, tiên sinh đánh luôn đi”.

Bảy đòn? Bùi Khuyết giật mình, đừng nói bảy, nửa đòn y cũng không dám đánh nữa.

”Oản Oản…. “. Bùi Khuyết làm sao lại đánh nàng chứ, giờ đã cực kì hối hận, nhưng đánh cũng đánh rồi, đương nhiên y còn nói được gì nữa.

Ninh Oản thấy y hối hận, nàng liền thu tay về, xoay người rồi nói: “Nếu tiên sinh không đánh nữa, mai đệ tử sẽ mang mười bản luận ngữ cho tiên sinh xem, tiên sinh có thể đi rồi”.

Giận thật rồi, hơn nữa lần này giận…. không hề nhỏ đâu.

Bùi Khuyết nghĩ chắc vừa rồi mình ra tay nặng quá, làm đau nàng, nên dịu dàng bảo: “Đưa tay đây huynh xem xem”. Mới rồi y còn chưa xem cẩn thận, giờ nàng nắm tay chặt như vậy, có phải càng đau hơn không?

Ninh Oản làm sao lại để y nhìn được, ừ thì đau, nhưng uất ức trong lòng thì nhiều hơn, Bùi Khuyết không sai, chỉ là nàng không chịu nổi. Vừa nghe giọng y lại nước mắt cứ ào ào chảy ra.

Ninh Oản thầm nghĩ: đánh cũng đánh rồi, còn nhìn cái gì?

Bùi Khuyết nhíu mày, thấy nàng vẫn cúi đầu không nhúc nhích, quật cường như vậy, y càng thấy mình quá phận, cho nên không để ý đến phản ứng của nàng, nắm lấy cổ tay nàng rồi mở ra.

Y vừa nhìn đã đau lòng, sưng tấy lên rồi.

Y làm sao ngờ được, bàn tay tiểu cô nương mềm như vậy, sau đó lại nghĩ đến lần nàng bị A Chiếu làm bị thương trước đó, liền hỏi: “Lần trước thuốc mỡ cho muội để đâu rồi?”

Ninh Oản cúi đầu, không hé răng.

Bùi Khuyết cũng hết cách, tự đứng dậy đi tìm, sau khi tìm được bình sứ kia thì nàng vẫn giữ bộ dạng tức giận như thế, y lại không biết dỗ thế nào, y lại nghĩ, cứ bôi thuốc á, nói sau.

Nhưng chết người là, y không biết dỗ thế nào. Bùi Khuyết vừa thương vừa phiền não.

Mãi đến khi bôi thuốc xong, y mới dịu dàng nói: “Vừa rồi huynh ra tay mạnh, muội đừng giận được không?”

Ninh Oản rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn y, bình tĩnh nói: “Muội muốn nghỉ ngơi một lát, huynh đi trước đi”.

Bùi Khuyết bất đắc dĩ phải trơ mắt nhìn nàng như thế, ngừng một lúc lâu rồi nói: “Ừ, vậy được rồi, huynh về rồi đến thăm muội sau”. Y về nghĩ cách cho nàng vui vẻ.

Ninh Oản không rên một tiếng.

*

Từ nhỏ trong đầu Bùi Khuyết chỉ có một mình Ninh Oản, nhưng y cũng không biết cách dỗ tiểu cô nương như thế nào, về Đông cung lại nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra cách. Trời tối rất nhanh, người nào đó bữa tối cũng không ăn mà đi thẳng đến Giáng Đào các.

Qua nửa ngày, chắc nàng cũng bớt giận rồi nhỉ?

Nhưng Bùi Khuyết càng bất ngờ là – mình bị ngăn ngoài cửa. Son nói hôm nay Oản Oản không khỏe, đi ngủ sớm rồi.

Bùi Khuyết hối hận đến ruột cũng xanh…. sao y lại ra tay đánh nàng thật chứ?

Thường An nhìn thái tử điện hạ vô song nhà mình ủ rũ đi về, nhìn là biết đã chọc Ninh tiểu thư không vui, ông liền tập hợp cung nữ thái giám Đông cung cùng bàn mưu tính kế, sau đó mới tới chỗ thái tử u sầu hiến cách: “Thái tử điện hạ, cô nương thích nhất là được dỗ dành, ngài chỉ cần nghĩ tới thứ mà nàng thích nhất, mang tới…. rồi làm chuyện khiến nàng vui, vậy thì mau hết giận lắm”.

Thứ nàng thích….

Chuyện làm nàng vui…

Bùi Khuyết suy tư, Oản Oản thích nhất….. đôi mắt đen như mực sáng ngời, suy nghĩ cẩn thận rồi nhất thời khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, tai cũng nóng.

Thường An đương nhiên không biết thái tử nhà mình đang nghĩ gì, nhưng cũng biết cách mình đưa lên có tác dụng, làm cho tâm tình thái tử tốt hơn một chút, thôi thì để ngài nghĩ tiếp, ông lui xuống.

Bùi Khuyết ngồi một mình ngẫm nghĩ, nàng thích nhất, không phải là….

Thôi, làm vậy đi.