Cô Gái Đồ Long

Chương 69: Tinh thần bất khuất

Mẩn Quân nói xong. Chỉ Nhược thất thanh khóc hu hu và trả lời:

- Ai nháy mắt tống tình, chí chớ có vu oan cho người ta như thế.

- Lời nói của tôi mà cô bảo là vu oan ư? Thế hành vi của cô không sợ khó coi hay sao? Phải lời nói của cô thì dễ nghe thực cũng như vừa rồi cô hỏi người phổ ky ở khách điếm: "Cảm phiền ông cho tôi hỏi chút việc. Ở đây có một vị khách quan họ Trương phải không… người đó tuổi trạc độ ba mươi, người vừa cao vừa trong lớn, hoặc ông ta không dùng họ Trương mà dùng họ khác cũng nên?

Mẩn Quân nói mấy câu này, dùng giọng nói thẻ bắt chước Chỉ Nhược, nhưng giọng nói của y thị lại the thé, nghe rất sờn lòng.

Vô Kỵ tức giận thêm, liền nghĩ thầm:

- Ðinh Mẩn Quân là đứa tiêu ác nhất trong nhóm đệ tử của phái Nga Mi, còn Chỉ Nhược thì nhu nhược nhân từ. Như vậy nàng đối chọi với Mẩn Quân sao nỗi, nhưng nếu bây giờ ta ra tay chống chế cho Chỉ Nhược, thì sẽ bị người ta chê cười ngay. Vì đó là việc riêng của phái Nga Mi, ta không có quyền can thiệp vào. Hơn nữa Chỉ Nhược đang đứng vào địa vị bất lợi…

Ðáng lẽ có một số đồng môn phái của Nga Mi đã bằng lòng tuân theo di mệnh của Diệt Tuyệt Sư thái để cho Chỉ Nhược làm chưởng môn, nhưng Mẩn Quân ăn nói lợi hại như vậy và lời lẽ rất có tinh tiết, nghĩa lý, nên người nào người ấy đều nghĩ thầm:

- Tiên sư với Ma Giáo kết thù oán quá lớn như vậy mà Chu sư muội lạicó một sự liên can rất mật thiết với giáo chủ của Ma Giáo. Nếu nàng đem bổn phái bán cho Ma Giáo thì sao?

Mẩn Quân lại lên tiếng nói tiếp:

- Chu sư muội, sư muội là do Trương Chân Nhân của phái Võ Ðang giới thiệu cho tiên sư để làm môn hạ, còn tiểu da^ʍ tặc là con trai của Trương Ngũ Hiệp trong phái Võ Ðang, chắc bên trong thế nào cũng có âm mưu quỹ quyệt gì đây. Cô tưởng người ngoài không biết chuyện đó hay sao?

Nói tới đó, nàng lại lớn tiếng nói tiếp:

- Các vị sư huynh, sư tỷ, tuy tiên sư có lời trối trăn bảo Chu sư muội làm chưởng môn phái của chúng ta, nhưng sư phụ của chúng ta có ngờ đâu, sau khi viên tịch, người chưởng môn của bổn phái lại đi tìm giáo chủ Ma Giáo để tư tình như vậy. Việc này liên đến sự hưng vong tồi bại của bổn môn, nếu sư phụ biết câu chuyện tối hôm nay thì thế nào sư phụ cũng sẽ lựa người khác làm chưởng môn. Di chúc của tiên sư là phải làm cho bổn phái được rạng rỡ, chứ không bao giờ muốn bổn phái bị diệt vong bởi tay của Ma Giáo. Theo ý kiến của tiểu muội, thì chúng phải thừa kế di ngôn của tiên sư, mời Chu sư muội trao cái áo cà rá sắt chưởng môn ra để chúng ta bầu một vị chưởng môn tài đức kiêm toàn khác lên thay thế. như vậy các đồng môn mới phục.

Mẩn Quân vừa nói xong, thì đã có mấy người vỗ tay tán thành liền.

Chỉ Nhược vội nói:

- Tôi thừa di mệnh của tiên sư, tiếp nhận chưởng môn của bổn phái, chiếc cà rá sắt của sư môn trao cho tôi quyết không trao cho bất cứ người nào cả. Sự thật tôi có muốn làm chức chưởng môn nầy đâu. Nhưng đã nói trót thề nặng trước mặt tiên sư, vì vậy tôi không thể nào phụ lòng phó thác của sư phụ được.

Mấy lời nói của nàng quá yếu ớt, nên những người theo nàng nghe thấy chỉ có lắc đầu thở dài thôi.

Mẩn Quân lại quát lớn:

- Cà rà sắt chưởng môn này cô không trao ra không được, điều thứ nhất, qui luật của bổn môn là cấm các môn đồ không được khi sư diệt tổ, điều thứ hai là cấm ngặt da^ʍ tà vô sỉ, cô đã phạm điều luật thứ nhất và thứ hai, như vậy thì làm chưởng môn phái Nga Mi sao được.

Triệu Minh rỉ tai Vô Kỵ rằng:

- Nếu Chu cô nương có bị thất bại, công tử bằng lòng gọi tôi là chị thì tôi sẽ ra mặt giải vây cho cô ta liền.

Vô Kỵ biết Triệu Minh là người đa mưu túc trí, thế nào cũng có mưu kế gì cứu Chỉ Nhược thoát nguy, nhưng nàng ít tuổi hơn mình mà mình phải gọi bằng chị, thực khó nghe vô cùng.

Vô Kỵ do dự mãi không dám gọi, Triệu Minh lại hỏi:

- Sao? công tử không dám gọi ư? Thôi được, tôi đi vậy.

Vô Kỵ bất đắc dĩ đành phải gọi nàng:

- Bà chị ngoan ngoãn!

Triệu Minh phì cười, đang định đứng lên thì mọi người trong đình đã hay biết.

Mẩn Quân vội quát hỏi:

- Ai dám lén lút núp nghe trộm chúng ta vậy?

Ðột nhiên ngoài bờ tường có mấy tiếng ho vọng tới, rồi có một giọng đàn bà già và khàn hỏi:

- Trong đêm tối, phái Nga Mi các ngươi đến đây lén lút làm trò chi thế?

Tiếng nói đó vừa dứt thì Vô Kỵ và Triệu Minh đã thấy trong sẳn có thêm hai người đứng trước cái đỉnh nọ rồi.

Dưới ánh sáng trăng Vô Kỵ trông thấy rõ một bà cụ lụm khụm tay chống gậy.

Người đó chính là Kim Hoa bà bà. Còn một người nữa là một thiếu nữ xấu xí, nhưng thân hình rất ẻo lả. Thiếu nữ này chính là A Ly, em họ của Vô Kỵ và là con của Dã Vương.

Ngày nọ Nhất Tiếu bắt Thù Nhi đem đi, khi lên tới Quang Minh Ðỉnh, y liền thuận tay bỏ nàng xuống bên đường và một lát sau y quay lại tím thì không thấy nàng ta đâu cả. Từ khi chia tay với nàng tới giờ, Vô Kỵ vẫn thương nhớ, không ngờ nàng ta lại xuất hiện nơi đây mà cùng đi với Kim Hoa Bà Bà nữa.

Chàng mừng rỡ vô cùng, suýt tí nữa thì buột miệng lên tiếng gọi .

Mẩn Quân lạnh lùng hỏi:

- Kim Hoa Bà Bà tới đây làm chi?

Kim Hoa Bà Ba hỏi lại:

- Sư phụ các ngươi đâu?

Mẩn Quân đáp:

- Tiên sư viên tịch từ hồi hôm. Bà đứng ngoài vườn nghe lỏm đã lâu, biết rồi thì còn hỏi làm chi?

- Ủa, Diệt Tuyệt Sư thái đã viên tịch rồi ư? Sao Sư thái lại chết chóng như thế, sao mụ ta không đợi chờ ta tái kiếm một lần nữa rồi hãy chết? Hà, hà đáng tiếc đáng tiếc…

Nói tới đó mụ ta liền khom lưng ho hoài.

Thù Nhi vội đấm lưng cho mụ ta.

Nàng quay mặt về phía Mẩn Quân, cười nhạt một tiếng và hỏi:

- Ai thèm nghe lỏm chuyện các người, ta với bà đi qua đây nghe ngươi lải nhải nói xàm hoài ta nhận ra tiếng nói của ngươi, nên mới vào đây xem thử. Vừa rồi bà của ta hỏi ngươi, ngươi có nghe không? Tại sao sư phụ lại chết?

Mẩn Quân nổi giận đáp:

- Không việc gì đến mi, tại sao ta phải nói cho mi hay.

Kim Hoa bà bà thở dài một tiếng và từ từ nói tiếp:

- Ta bình sinh đấu với các cao thủ, chỉ thua sư phụ của mi có một lần thôi, nhưng không phải võ công của ta không bằng phụ mi, nhưng chỉ vì Ỷ Thiên Kiếm quá sắc bén nên ta địch không nổi thôi. Mấy năm nay ta đã thề thế nào cũng phải tìm cho được một khí giới sắc bén rồi mới kiếm Diệt Tuyệt Sư thái so tài sau. Ta đi khắp chân trời góc biển, cũng may không mất công phu.

Một người bạn cũ đã nhận lời cho ta mượn bảo đao để xử dụng và ta dò biết người của phái Nga Mi đang bị triều đình giam giữ ở chùa Vạn Pháp, cho nên ta mới đến đây định cứu sư phụ mi ra khỏi lao tù để cùng ta so tài một phen. Ngờ đâu chùa Vạn Pháp lại biến thành một đống gạch vụn, hà, số trời đã định như vậy. Ðời Kim Hoa Bà Bà này không còn mong có dịp rửa nhục huyết hận nữa. Diệt Tuyệt ơi, Diệt Tuyệt tại sao mụ lại không chết muộn vài ba ngày để chờ ta.

Mẩn Quân thấy Kim Hoa Bà Bà nói như vậy, liền lạnh lùng xen lời nói:

- Sư phụ ta lúc nầy còn ở trên đời thì ngươi lại thua một trận nữa, mà nếu lần nầy ngươi có thua thì chắc ngươi phục tâm nhỉ.

Ðột nhiên có mấy tiếng kêu "bộp" liên hồi.

Mọi người nhìn về phía Mẩn Quân thấy y loạng choạng suýt ngã về phía sau mới hay y thì bị Kim Hoa Bà Bà tát cho mấy cái liền.

Kim Hoa Bà Bà gầy gò và ốm yếu như vậy, ngờ đâu ra tay rất nhanh và mạnh vô cùng. Vì vậy Mẩn Quân không sao né và chống đỡ được.

Mẩn Quân vừa kinh hãi vừa tức giận, liền rút ngay trường kiếm ra chỉ vào mặt Kim Hoa Bà Bà nói:

- Mụ ăn mày già kia, có lẽ mụ hết muốn sống rồi chăng?

Hình như Kim Hoa Bà Bà không nghe thấy y thị mắng chửi, và cũng hình như không thấy thanh kiếm bóng nhoáng của đối phương đang đâm tới thản nhiên lên tiếng hỏi:

- Sư phụ ngươi chết như thế nào, bị người ta đánh chết hay là đau ốm chết?

Mũi trường kiếm của Mẩn Quân đâm tới gần, chỉ còn hai tấc nữa là trúng ngực đối phương, nhưng y thị không dám tiếp nữa, mà chỉ bướng bình mắng chửi lại:

- Mụ ăn mày già kia, ngươi là cái thá gì mà ta phải nói cho ngươi hay?

Kim Hoa Bà Bà thở dài một tiếng và nói:

- Diệt Tuyệt Sư thái một đời anh hùng như vậy mụ cũng có thể là một nhân vật xuất sắc trong võ lâm đấy. Ngờ đâu mụ vừa khuất núi mà môn hạ, đệ tử đã bất hiếu đến thế. Không có một người nào xứng đáng kể tiếp được chưởng môn để làm rạng rỡ phái Nga Mi như mụ.

Một người tuổi trạc trung niên, thân hình trong lớn, bước lên một bước chắp tay vái chào và nói:

- Bần ni Tịnh Trú tham kiến Bà Bà, lúc tiên sư viên tịch có truyền cho Chu sư muội tiếp nhận chưởng môn, những người trong bổn phái còn có một số đồng môn chưa chịu phục, bây giờ tiên sư viên tịch, lệnh Bà Bà không được toại nguyện. Ðó là số trời xui nên, biết nói sao được, hiện giờ chưởng môn của bổn phái chưa quyết định thì là ai thì không thể nào hẹn ước với Bà Bà được. Nhưng phái Nga Mi chúng tôi cũng là một đại môn phái trong võ lâm chúng tôi quyết không để cho mất oai danh của tiên sư. Vậy Bà Bà định dặn bảo điều gì xin cứ cho biết, sau này người chưởng môn của bổn phái thế nào cũng theo đúng qui cũ của võ lâm mà tới kiếm Bà Bà để giải quyết việc Bà Bà đã phán cho. Nếu Bà Bà thị mình là tiền bối ra tay hà hϊếp nhưng kẻ hậu sinh, chúng tôi thì phái Nga Mi chúng tôi, dù xó bị tiêu diệt hết tại chỗ cũng phải đối phó với Bà Bà tới cùng.

Lời nói của ni cô đó rất đắc thế.

Vô Kỵ với Triệu Minh nghe thấy cũng khen ngợi thầm.

Kim Hoa Bà Bà liền trợn mắt đáp:

- Lúc Tôn sư viên tịch đã có di mệnh truyền lại phái người kế nhận chưởng môn, chẳng hay là vị nào thế? mời ra đây cho lão bà gặp mặt!

Lời nói của Kim Hoa Bà Bà đã dịu dàng hơn lúc nói với Mẩn Quân nhiều.

Chỉ Nhược tiến lên vái chào và nói:

- Chào Bà Bà, tôi, Chu Chỉ Nhược là chưởng môn đời thứ tư của phái Nga Mi, thỉnh an Bà Bà.

Mẩn Quân lớn tiếng xen lời đáp:

- Không biết xấu hổ, tự phong mình là chưởng môn thứ tư của bổn phái!

Thù Nhi cười nhạt và lạnh lùng nói:

- Chị họ Chu nầy là người rất tự tế, hồi con còn nhỏ ở Tây vực cũng đã được chị họ Chu nầy trông mom cho đấy! Chị họ Chu không xứng đáng làm chưởng môn chẳng lẽ ngươi lại xứng đáng lắm hay sao? Nếu ngươi còn hổn láo như vậy ta sẽ thưởng cho ngươi mấy cái tát liền.

Mẩn Quân cả giận rút kiếm ra xông lại đâm Thù Nhi.

Thù Nhi né mình sang bên, giơ chưởng ra tát luôn vào mặt Mẩn Quân một cái.

Thủ pháp và thân pháp của nàng nhanh nhẹn y như Kim Hoa bà bà vậy.

Mẩn Quân vội cúi đầu tránh né ví thế mà kiếm của nàng ta không thể nào đâm trúng được Thù Nhi.

Kim Hoa Bà Bà thấy vậy liền vừa cười vừa đáp:

- Con nhỏ nầy, ta dạy mi bao nhiêu lâu rồi, chỉ có một thế tát đó mà học mãi không thành công, mi thử coi đây.

Nói xong, bà ta chỉ giơ tay lên khẻ tát một cái đã tát trúng ngay gò má bên phải của Mẩn Quân liền! Rồi bà ta lại trái tay tát thêm một cái vào má bên trái của Mẩn Quân nữa.

Tiếp theo đó là bà ta lại tát Mẩn Quân luôn hai cái tát nữa.

Bốn cái tát của Kim Hoa Bà Bà rõ rệt, ai ai cũng đều trông thấy hết nhưng không hiểu tại sao Mẩn Quân cứ đứng yên, không chống cự gì cả, cứ để cho bà ta tát y như không có việc xảy ra cả vậy!

Thù Nhi thấy vậy liền cười vừa nói:

- Bà Bà! Con đã biết thủ pháp đó rồi, để con đánh thử cho Bà Bà coi!

Nói xong, nàng xông lại tát luôn Mẩn Quân một cái, vì sợ Kim Hoa Bà Bà, Mẩn Quân không dám tránh né nên mới bị thương Thù Nhi tát một cách dễ dàng như vậy, y thị tức giận vô cùng suýt chết giấc tại chỗ.

Ðột nhiên Chỉ Nhược xông lại giơ tay ra cản tay của Thù Nhi lại và nói:

- Xin chị hãy ngừng tay lại!

Nói xong, nàng quay đầu lại nói với Kim Hoa Bà Bà rằng:

- Thưa Bà Bà, vừa rồi Tịnh Trú sư tỷ đã nói rõ, võ công của đồng môn của bổn phái tuy không giỏi bằng Bà Bà thực, nhưng chúng cháu không thể nào để cho Bà Bà hà hϊếp một cách nhục nhã như thế đâu.

Kim Hoa Bà Bà vừa cười vừa đáp:

- Vì con bé họ Ðinh kia nó chua ngoa và đanh đá quá, mở miệng ra là nó không phục cô em làm chưởng môn, như vậy cô em còn ra mặt nói hộ cho nó làm chi?

Chỉ Nhược vừa cười vừa đáp:

- Ðó là việc của bổn phái, không liên can gì đến người ngoài, cháu đã được tiên sư giao phó, tất nhiên bất cứ việc to nhỏ nào cháu cũng không muốn người ngoài làm nhục đến bổn phái.

Kim Hoa Bà Bà vừa cười vừa nói tiếp:

- Hay lắm! Hay lắm!…

Bà ta vừa nói có bấy nhiêu liền ho lên rũ rượi liền.

Thù Nhi liền lấy một viên thuốc đưa cho Kim Hoa Bà Bà uống.

Uống xong viên thuốc Kim Hoa Bà Bà đã đỡ ngay, đột nhiên bà ta giở song chưởng tấn công liền!

Một tay để vào trước ngực và một tay dí vào sau lưng của Chỉ Nhược, hai nơi đó là hai nơi yếu huyệt chí mạng của ta, thế công của Kim Hoa Bà Bà quái dị vô cùng, dù Chỉ Nhược đã học được rất nhiều võ công của Diệt Tuyệt Sư thái, nhưng đối với Kim Hoa Bà Bà thì kém về hơn rất nhiều nên không sao tránh né nổi và đã bị Kim Hoa Bà Bà đã kiềm chế liền, cho nên nàng biến sắc mặt không sao nói lên được nữa lời.

Kim Hoa Bà Bà lạnh lùng hỏi:

- Chu cô nương! Sao võ công của một người chưởng môn lại tầm thường như thế này? Chẳng lẽ tôn sư lại giao trọng trách cho một cô bé yếu ớt như vậy hay sao? Tôi chắc cô nương nói láo thì có.

Chỉ Nhược hoàn hồn xong, liền nghĩ:

- Bây giờ bà ta chỉ còn dùng sức ấn mạnh một cái là ta bị chết ngay tại chỗ, nhưng ta không thể nào làm mất oai danh của sư phụ được, thà chết thì chết .

Nghĩ đến sư phụ nàng bỗng cảm thấy hăng hái vô cùng, vội giơ tay phải lên và nói:

- Ðây là cà sá sắt của chưởng môn của phái Nga Mi do tiên sư đeo vào tay cháu, chứ cháu có nói dối đâu!

Kim Hoa Bà Bà vừa cười vừa nói tiếp:

- Muốn làm chưởng môn của phái Nga Mi, trách nhiệm rất nặng nề. Quý phái từ Quách nữ hiệp, tổ sư sáng lập môn phái tới giờ, chưởng môn đời nào cũng phải gánh vác gánh nặng, những sự bí mật bên trong, chẳng lẽ tôn sư cũng nói cả cho cô nương nghe hay sao? Tôi chắc tôn sư chưa nói cho cô nương biết đâu.

Chỉ Nhược vội đáp:

- Sao lại không?

Nàng sực nghĩ tới:

- Tại sao bà ta lại nói tiếp sự bí mật của bổn phái?

Kim Hoa bà bà hỏi tiếp:

- Vậy thanh Ỷ Thiên Kiếm đâu?

- Ðó là vật của bổn phái, có liên can gì đến Bà Bà đâu? Cháu xin thưa thực với Bà Bà rằng, tuy sư phục của cháu đã viên tịch thực nhưng phái Nga Mi chúng tôi không vì thế mà bị hủy, bây giờ tôi đã bị bà kiềm chế. Bà muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, còn nếu Bà Bà muốn uy hϊếp bắt buộc tôi phải làm những việc bất nghĩa thì tôi nhất định không khi nào làm đâu! Bổn phái mắc phải gian kế của triều đình và mọi người bị giam ở trên một cái tháp cao, nhưng không có một người nào chịu đầu hàng triều đình hết. Chỉ Nhược tôi tuy ít tuổi mà phải mang trọng trách, tự biết là khó khăn thực, nhưng tôi đã coi sự sống chết không có nghĩa lý gì hết…

Vô Kỵ thấy Chỉ Nhược bị Kim Hoa Bà Bà kềm chế như thế mà nàng vẫn còn bướng bỉnh như vậy, chàng chỉ sợ Kim Hoa Bà Bà nổi giận khẽ tay một cái là nàng sẽ bị toi mạng liền, cho nên chàng càng nóng lòng sốt ruột muốn ra tay cứu giúp.

Triệu Minh đã biết ý định của chàng vội nắm tay rồi khẽ run mấy cái, có ý bảo chàng đừng có nóng nảy như thế vội.

Chàng nghe thấy Kim Hoa Bà Bà ha hả cười rồi nói tiếp:

- Kể ra Diệt Tuyệt Sư thái cũng sành mắt đấy, người chưởng môn này võ công tuy còn non nớt nhưng tánh tình cũng khá bướng bỉnh đấy. Ở phải đấy, phải đấy! Võ công non nớt có thể luyện giỏi được, chỉ tính nết của con người thì không sao thay đổi được hết.

Sự thực lúc này Chỉ Nhược đã hãi sợ đến mất hết cả hồn vía, nhưng chàng chỉ nghĩ đến lúc sư phụ chết trối trăn như thế nào nên nàng mới dám bướng bỉnh như vậy. Không ngờ Kim Hoa Bà Bà lại tưởng rằng là người bướng bỉnh nên mới khen lầm.

Các đồng môn của phái Nga Mi đều khinh thường Chỉ Nhược nhưng lúc nầy thấy nàng không nghĩ đến thù cũ mà xông ra bênh vực Mẩn Quân như vậy và chính vì thế mà nàng bị kẻ địch kềm chế tuy bị nguy hiểm như vậy mà nàng vẫn không chịu để mất oai danh của môn phái, vì vậy ai nấy đều tỏ lòng kính phục nàng vô cùng.

Tịnh Trú giơ trường kiếm lên và huýt lên mấy tiếng còi, các đệ tử của phái Nga Mi đều rút kiếm ra bao vây chung quanh cái đình đó.

Kim Hoa Bà Bà vừa cười vừa hỏi:

- Làm gì thế? các ngươi làm cái gì thế?

Trịnh Trú đáp:

- Chẳng hay bà kềm chế chưởng môn của chúng tôi như thế làm chi?

Kim Hoa Bà Bà ho mấy tiếng rồi mới hỏi lại:

- Các ngươi muốn thị người nhiều mà thắng ta phải không? Hà, hà! Với Kim Hoa Bà Bà này, dù các ngươi có nhiều gấp bội lần thì cũng chả thấm tháp vào đâu cả!

Ðột nhiên bà ta buông Chỉ Nhược ra, lướt mình tới trước Tịnh Trú, rồi bà giơ tay hai ngón tay lên định móc mắt vị sư nữ kia.

Tịnh Trú vội xoay mũi kiếm lại đâm vào tay của Bà Bà, nhưng mọi người đều nghe thấy có người "hự" một tiếng, và có một sư nữ trẻ tuổi đứng cạnh Tịnh Trú đã té lăn ra đất liền.

Thì ra trong khi Kim Hoa Bà Bà giơ tay ra móc mắt Tịnh Trú cũng giơ chân lên đá vào yếu huyệt của vị sư nữ trẻ tuổi kia nên sư nữ ấy mới bị điểm huyệt mà té ngã như thế. tiếp theo đó, bà nhảy đi nhảy lại, nảy ngược chạy xuôi một hồi, thỉnh thoảng ho mấy tiếng nữa. Bao nhiêu đao kiếm của các đệ tử của phái Nga Mi bị bà ta điểm trúng yếu huyệt ra lăn ra đất.

Thủ pháp điểm huyệt của Kim Hoa Bà Bà rất ác độc người nào bị bà ta điểm trúng yếu huyệt đều lớn tiếng kêu la. Vì vậy trong vườn hoang cứ có tiếng kêu la thảm khốc hoài.

Ðiểm huyệt các đệ tử của phái Nga Mi bao vây bên ngoài đình xong, Kim Hoa Bà Bà vỗ tay một cái nhảy vào trong đình và nói với Chỉ Nhược rằng:

- Chu cô nương đã trông thấy võ công của ta chưa? Vậy cô nương bảo võ công của Bà Bà này có cao siêu hơn võ công của phái Nga Mi không?

Chỉ Nhược đáp:

- Dù sao võ công của bổn phái cũng cao siêu hơn Bà Bà. Năm xưa bà đã bị kiếm của tiên sư đánh bại. Chẳng lẽ Bà Bà đã quên rồi hay sao?

Kim Hoa Bà Bà tức giận vô cùng, vội hỏi:

- Lần này Diệt Tuyệt lão ni nhờ có bảo kiếm sắc bén mới thắng nổi ta đấy chứ? Có phải mụ ta giỏi võ hơn Bà Bà này đâu?

Chỉ Nhược lại đáp:

Thưa Bà Bà suy nghĩ giây lát mới đáp:

Không biết. Sỡ dĩ ngày hôm nay ta tới đây cũng muốn đấu với lệnh một phen, để xem ai giỏi hơn ai. Hà, ngờ đâu lệnh sư lại viên tịch rồi. Từ nay trở đi, trong võ lâm thiếu mất một tay cao thủ. Trước kia không trông mong thấy cố nhân, và sau này không được gặp những kẻ hậu lai, từ nay trở đi phái Nga Mi sẽ suy đồi.

Bảy tám tên đệ tử của phái Nga Mi vẫn kêu la thảm khốc hoài .

Tịnh Trú với mười mấy người đệ tử khác vội xoa bóp cho những người ấy, nhưng không thấy công hiệu gì cả.

Năm xưa, Vô Kỵ đã cứu chữa rất nhiều tay cao thủ bị Kim Hoa Bà Bà đả thương, nên chàng biết Bà Bà ra tay rất độc ác. Chàng định nhảy ra cứu chữa cho mấy người đó, nhưng nghĩ lại:

- Ta nhảy ra cứu chữa cho bọn người kia là ra tay giúp cho Chu cô nương nhưng vì thế lại mất lòng em Thù Nhi. Cô em họ nầy đệ tử với ta lắm và nàng lại là em họ ngoại của ta nữa , ta không nên làm mích lòng nàng .

Chàng nghĩ tới đó lại nghe thấy Kim Hoa Bà Bà nói tiếp:

- Chu cô nương đã chịu thua lão bà này chưa?

Chỉ Nhược vẫn cứng đầu nói:

- Võ công của bổn phái lớn rộng như bể cả, không thể nào biết hết trong một thời gian luyện tập rất ngắn ngủi được. Cháu còn ít tuổi tất nhiên không thể nào địch nổi bà rổi. Nhưng sau này cháu học tập thêm ít năm tới lúc nầy chắc đâu Bà Bà còn thắng nổi cháu nữa.

Kim Hoa Bà Bà vừa cười vừa nói tiếp:

- Hay lắm, hay lắm, Kim Hoa Bà Bà này cáo từ ngay đây. Chờ bao giờ cô nương học thành tài, Bà Bà sẽ lại đây giải huyệt cho mấy người kia.

Nói xong, bà ta dắt Thù Nhi đi luôn.

Chỉ Nhược nghĩ thầm:

- Các đồng môn bị đau đớn như thế kia, chịu sao nổi một đôi tiếng đồng hồ. Bây giờ Kim Hoa Bà Bà bỏ đi, không ai cứu chữa cho mấy người đó, chỉ sợ họ chịu không nổi sẽ chết cũng nên?

Nghĩ đoạn, nàng vội gọi:

- Bà Bà hãy khoan đi đã làm ơn giải cứu hộ sư huynh tỷ của cháu đi.

Kim Hoa Bà Bà đáp:

- Nếu muốn Bà Bà này cứu giúp thì không khó, từ nay trở đi Kim Hoa Bà Bà và Thù Nhi đi tới đâu thì phái Nga Mi phải tránh tới đó.

Chỉ Nhược nghe Kim Hoa Bà Bà nói như vậy, liền nghĩ thầm:

- Ta vừa làm chưởng môn và đã gặp một đại địch như vậy nếu nhận lời Bà Bà thì phái Nga Mi còn đứng vững trong võ lâm sao được. Như vậy có khác gì phái Nga Mi bị tiêu hủy bởi tay ta không?

Kim Hoa Bà Bà thấy Chỉ Nhược trù trừ, liền mỉm cười nói tiếp:

- Cô nương không chịu làm mất oai danh của Nga Mi cũng được. Cô nương cho tôi mượn. Ý Thiên kiếm xử dụng thì tôi sẽ giải cứu các đồng môn cho.

Chỉ Nhược đáp:

- Trong khi thầy trò cháu bị triều đình bắt giữ ở trên tháp, thanh kiếm Ỷ Thiên đã lọt vào tay triều đình rồi.

Kim Hoa Bà Bà đã biết trước việc này rồi, nhưng chưa tin hẳn, nên mới lên tiếng hỏi như vậy, nay nghe Chỉ Nhược nói, mới biết rõ là sự thực, đột nhiên lớn tiếng quát hỏi:

- Người muốn bảo tồn thanh danh của phái Nga Mi, thì không thể nào bảo tồn được tính mạng của mình.

Nói xong, bà ta móc túi lấy một viên thuốc ra đưa cho Chỉ Nhược và nói tiếp:

- Thuốc này là thuốc độc Ðoạn Trường, nếu cô nương dám uống viên thuốc nầy thì tôi sẽ cứu những người đồng môn cho.

Chỉ Nhược nghĩ tới lời dặn của sư phụ, lòng đau như ruột cắt và nghĩ tiếp:

- Sư phụ bảo ta phải lừa dối Trương công tử, ta làm sao mà làm việc đó, sống một cách khốn khổ như vầy, thà chết còn hơn nhắm mắt đi rồi trút được hết phiền não.

Nghĩ đoạn, nàng liền cầm lấy viên thuốc độc.

Tịnh Trú thấy vậy vội quát lớn:

- Chu sư muội không thể uống viên thuốc độc đó được.

Vô Kỵ thấy tình thế nguy cấp định bước ra ngăn cản, nhưng Triệu Minh rỉ tai khẽ nói:

- Ngốc tử, thuốc đó là thuốc giải chứ có phải thuốc độc thật đâu mà sợ hãi như vậy.

Vô Kỵ ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn Triệu Minh thì Chỉ Nhược đã nuốt viên thuốc kia rồi.

Tịnh Trú và các người đều lớn tiếng kêu la hò hét định xông lại tấn công Kim Hoa Bà Bà.

Bà Bà chỉ mỉm cười nhạt và nói:

- Thuốc độc này phải lâu lắm mới ngấm được. Chu cô nương hãy theo Bà Bà này đi, nếu cô nương ngoan ngoãn nghe lời thì Bà Bà này sẽ cho uống thuốc giải.

Nói xong, Bà Bà đi đến trước những môn hạ của phái nga Mi đang nắm kêu la rên rĩ, chỉ giơ tay ra gỏ vào thân thể của mấy người đó vài cái. Lạ thay những người đó đã hết đau và không còn kêu la nữa, nhưng chân tay hãy còn tê tái, chưa cử động được thôi.

Mấy người đó thấy Chỉ Nhược hy sinh tánh mạng của mình để cứu các đồng môn khỏi đau khổ, cảm động vô cùng.

Có người liền lên tiếng nói:

- Cám ơn Chu sư muội.

Kim Hoa Bà Bà nắm tay Chỉ Nhược khẽ nói:

- Con hãy ngoan ngoãn theo ta, ta không để cho con bị đau khổ đâu.

Chỉ Nhược chưa kịp trả lời, đã thấy có một luồng sức lôi kéo và thấy thân hình của mình bay lơ lửng trên không mà đi.

- Chu sư muội…

Nữ ni định đuổi theo ngăn cản, nhưng đã bị Thù Nhi đứng cạnh đó giơ tay ra cản lại. Tịnh Trú liền thấy một luồng gió rất mạnh lấn át tới liền giơ tả chưởng lên chống đỡ.

Ngờ đâu thế công của Thù Nhi là thế hư và mọi người chỉ nghe kêu "bộp" một tiếng Mẩn Quân đã bị tát một chưởng vào mặt rồi.

Nàng đánh được Mẩn Quân, thích chí cười khúc khích, rồi giở khinh công ra chạy theo Bà Bà và Chỉ Nhược liền:

Vô Kỵ thấy vậy vội nói:

- Mau đuổi theo!

Nói xong, một tay chàng dắt Triệu Minh, một kéo Tiểu Siêu chạy qua bờ tường đuổi theo tức thì.

Tịnh Trú các người đột nhiên thấy trong đám cỏ có ba người nhảy ra, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng.

Khinh công của Kim Hoa Bà Bà với Vô Kỵ cao siêu vô cùng.

Chờ tới khi các đệ tử của phái Nga Mi nhảy đầu tường thì họ đã đi mất rồi.

Vô Kỵ đuổi theo được mười trượng thì Kim Hoa bà bà đã hay nhưng chân đã chạy và mồm quát hỏi:

- Ai đuổi theo Bà Bà này thế?

Triệu Minh đáp:

- Ðể lại chưởng môn của bổn phái thì ta sẽ tha chết cho.

Nàng lại khẽ nói với Vô Kỵ rằng:

- Công tử áp trận hộ tôi đừng ra mắt nhé.

Nói xong, nàng tung mình nhảy lên cao mấy trưỡng, múa Ỷ Thiên Kiếm nhắm sau lưng Bà Bà đâm tới.

Nàng xử dụng thế Kim Ðỉnh Phật Quang, chính là kiếm pháp của phái Nga Mi. Nàng quả thực người thông minh, chỉ học một lần ở chùa Vạn Pháp mà bây giờ có thể xử dụng một cách đứng mức. Tuy nội lực của nàng còn non nớt, nhưng khinh công của nàng đã luyện tới mức thượng nặng nên kiếm pháp của nàng lợi hại vô cùng.

Kim Hoa Bà Bà nghe phía sau có tiếng gió động, liền quay người trở lại.

Triệu Minh lại giở thế Thiên Phong kinh tú (nghìn ngọn núi xanh biếc) .

Kim Hoa Bà Bà nhận ra thanh kiếm trong tay Triệu Minh là Ỷ Thiên kiếm mà nàng lại xử sụng kiếm pháp của phái Nga Mi lại tưởng lầm nàng là người của phái Nga Mi thực.

Vì chuyên tâm đối phó với Diệt Tuyệt Sư thái, nên Kim Hoa Bà Bà đã nghiên cứu kiếm pháp của phái Nga Mi trong mấy năm liền. Bà ta thấy công lực Triệu Minh còn non nớt, liền tiến gần định cướp Ỷ Thiên kiếm. Ngờ đâu Triệu Minh thấy tình thế quá nguy cấp vội giở kiếm pháp Côn Luân ra chống đỡ. Võ công của Kim Hoa Bà Bà tuy cao siêu thật, nhưng bà ta có ngờ đâu Triệu Minh vội xoay sang kiếm pháp của Côn Luân nên suýt nữa bà ta bị Triệu Minh đâm trúng.

Nhưng may thay bà ta đã vội nằm xuống đất, lăn luôn mấy vòng mới tránh khỏi mấy thế kiếm đó. Tuy nhiên tay áo trái của bà ta đã bị mũi kiếm của Triệu Minh rạch mất một mảnh lớn.

Kim Hoa Bà Bà vừa kinh hãi, vừa tức giận, bèn xông lên, Triệu Minh biết võ công của mình còn kém đối thủ xa, không dám xáp lá cà chỉ múa động Ỷ Thiên cắm bên trái một nhát, chém bên phải một kiếm, lúc thì dùng Không Ðộng kiếm pháp, khi thì giở Hoa Sơn kiếm pháp. Sau thế kiếm của phái Côn Luân, nàng lại giở Ðạt Ma kiếm pháp của phái Thiếu lâm tấn công liền. Thế kiếm nào của nàng cũng là tinh hoa của các phái. Hơn nữa thanh Ỷ Thiên kiếm của nàng vô cùng sắc bén, nên võ công của Bà Bà có cao siêu đến đâu cũng không dám đến gần nàng.

Bà Bà đành ở xa sáu thước, tìm sơ hở để phản công lại mà thôi.

Thù Nhi vội cởi ngay trường kiếm đang đeo ở lưng ra ném cho Kim Hoa Bà Bà.

Triệu Minh nhanh tay chém luôn bảy tám kiếm, điều kiếm thứ chín, bắt buộc Kim Hoa Bà Bà phải dùng khí giới để chống đỡ, chỉ nghe thấy kêu "soẹt" một tiếng, thanh trường kiếm của bà ta tức thì gãy làm đôi.

Kim Hoa Bà Bà kinh hãi vô cùng vội nhảy lùi về phía sau quát hỏi:

- Con nhỏ là ai thế?

Triệu Minh vừa cười vừa đáp:

- Sao mụ không giở Ðồ Long đao ra?

Kim Hoa Bà Bà cả giận trả lời:

- Nếu ta có Ðồ Long đao trong tay, thì mi địch ta sao nổi. Mi có dám theo ta đi để đấu thử Ðồ Long đao của ta không?

Vô Kỵ nghe thấy Kim Hoa Bà Bà nói tới Ðồ Long đao thì kinh ngạc vô cùng lại nghe Triệu Minh nói tiếp:

- Mụ già đi lấy được đao Ðồ Long phải không? Thế thì hay lắm, ta sẽ đợi mụ ở trên kinh đô. Mụ cứ đi lấy đao Ðồ Long tới để đấu tới để đấu với ta đi.

Kim Hoa Bà Bà trả lời:

- Mi hãy quay tréo người, nhắm mắt phải, thè lưỡi ra, hai má nhăn nhó, trông thấy xấu xí và kỳ lạ. Kim Hoa Bà Bà thấy vậy cả giận nhổ nước miếng xuống đất, rồi vứt cây kiếm gãy dắt Thù Nhi cùng Chỉ Nhược đi luôn.

Vô Kỵ liền lên tiếng:

- Chúng ta hãy đuổi theo Bà Bà.

Triệu Minh đáp:

- Khỏi cần, công tử cứ theo tôi đến đằng này tôi cam đoan với công tử Chu cô nương sẽ bình yên vô sự.

Vô Kỵ lại hỏi:

- Cô nương vừa nói đao Ðồ Long gì thế?

- Tôi nghe thấy mụ già nói chuyện trong cái vườn hoang rằng mụ ta đã mượn được thanh bảo đao của một cố nhân ở hải ngoại định đem về đây đấu với Ỷ Thiên kiếm của Diệt Tuyệt sư thái. Tôi liền nghĩ tới câu "Ỷ Thiên bất xuất thùy nhữ thanh phong". Nếu muốn tránh sắc bén với Ỷ Thiến thì chỉ có đao Ðồ Long thôi nên tôi đoán chắc mụ ta đã hỏi nghĩa phụ của công tử mượn đao Ðồ Long ấy rồi. Vừa rồi, tôi dùng Ỷ Thiên kiếm đấu với mụ ta là muốn bắt buộc mụ ta đưa đao Ðồ Long ra, nhưng mụ ta không theo cho nên mới bảo tôi đi theo thể thử. Hình như mụ ta đã biết đao Ðồ Long ở đâu rồi, nhưng chưa lấy được đấy thôi.

Vô Kỵ vừa ngầm nghĩ vừa lẩm bẩm nói:

- Thế thì lạ thật.

Triệu Minh lại nói tiếp:

- Tôi đoán chắc mụ ta thế nào cũng đi về phía bờ bể và đi thuyền ra ngoài khơi kiếm đao. Chúng ta duổi theo và đi trước mụ, đừng để cho Tạ Lão tiền bối hai mắt đã mù, tâm địa rất lương thiện bị mù già ác độc ấy đối.

Vô Kỵ nghe mấy câu đó vội đáp:

- Thoạt tiên chàng nhận lời Triệu Minh đi mượn Ðồ Long là vì đã trót hứa với nàng không muốn nuốt lời. Lúc này chàng nghĩ tới Kim Hoa Bà Bà đi làm khó dễ nghĩa phụ mình, chàng chỉ muốn có cánh bay với nghĩa phụ để ra tay cứu giúp.

Triệu Minh dẫn Vô Kỵ và Tiểu Siêu tới vương phủ dặn tên Thị vệ vài lời.

Tên Thị vệ quay trở vào ngay.

Một lát sau tên đó đã dắt ra chín con ngựa thật cao lớn và còn đem theo một túi vàng bạc đưa cho Triệu Minh.

Ba người cởi ba con ngựa và dắt theo sau sáu con để thay đổi. Cả ba cũng tiến thẳng về phía Ðông.

Sáng hôm sau, chín con ngựa đã mỏi nhoài, Triệu Minh đưa thẻ vàng của Nhữ Dương Vương ra cho quan địa phương để đổi chín con ngựa khác.

Ðêm đó ba người mới đến được bờ bể.

Triệu Minh cởi ngựa đi thẳng vào huyện thành bảo quan huyện cấp tốc lo cho mình một chuyến đi bể lớn và chắc chắn. Trên thuyền và bảo quan huyện cho lính đuổi hết những thuyền huyện đậu ở bờ bể đi về phía miền Nam. Một trăm dặm bờ bể, gần huyện thành đó cấm ngặt không cho đậu thuyền.

Thấy kim bối của Nhỉ Vương, quận huyện phải tuân lệnh.

Không đầy một ngày quan tri huyện đã làm xong mọi việc.

Triệu Minh, Vô Kỵ, Tiểu Siêu đều mặc quần áo thủy thủ.

Lấy sáp màu bôi lên mặt, nên da mặt của ba người đều vàng khè.

Ba người hóa trang xong, không ai đó có thể nhận diện được, nên cũng xuống thuyền ngồi, đợi Kim Hoa Bà Bà tới.

Bộ ước đoán của Triệu Minh rất đúng.

Quả nhiên, nhiều hôm ấy, có một chiếc xe lớn chạy tới bờ bể.

Kim Hoa Bà Bà dắt Thù Nhi và Chỉ Nhược bước xuống rồi đi về phía sau ven bể mướn thuyền.

Bọn thủy thủ đã có lệnh của Triệu Minh nên chúng cứ giả bộ thoát thác.

Sau thấy Bà Bà lấy mấy chén vàng ra, người chủ thuyền mới chịu nhận lời.

Kim Hoa Bà Bà dắt hai nàng xuống thuyền và bảo giường buồn đi thẳng về phía Ðông Nam.

Thuyền đó rất rộng, có hai từng, boong thuyền, mũi, lái cùng hai bên thành thuyền đều trang bị thiết pháo.

Thì ra chiếc thuyền đó là pháo thuyền của Hải quân Mông Cổ.

Năm xưa đại quân Mông Cổ định viễn chinh Nhật Bản nên đã mộ hết nhân tài làm thuyền để làm một hạm đội đi chinh phục Nhật Bản.

Không ngờ bị một trận gió bão, đội chiến thuyền đó điều bị gió bão đánh đắm gần hết, Mông Cổ mới thôi không đánh Nhật Bản nữa.

Triệu Minh bảo quan huyện sửa soạn một chiếc thuyền lớn và kiên cố mới có ngay.

Lúc ấy, Vô Kỵ, Triệu Minh và Tiểu Siêu ba người đã hóa trang thành thủy thủ ẩn núp ở từng dưới cùng.

Nhưng khi Triệu Minh lên tới thuyền đã thấy có nhiều sơ hở.

Nàng không ngờ quan tri huyện lại muốn lấy lòng nàng đi mượn chiếc pháo thuyền của Thủy Sứ đô đốc.

Nhưng khi ấy tất cả thuyền khác đã bị đuổi xuống miền Nam thật xa rồi, muốn có thuyền khác để thay đổi cũng không kịp.

Bất đắc dĩ, Triệu Minh đành phải bảo thủy thủ căng nhiều lưới cá để che lấp mấy khẩu thiết pháo, để trên thuyền mấy thùng cá tươi làm như chiếc pháo thuyền này đã cũ, không xử dụng được nữa, mới sửa đổi thành thuyền đánh cá.

Kim Hoa Bà Bà tìm khắp nơi không thấy một chiếc nào khác đành phải mướn chiếc thuyền lớn đậu trơ trọi ở dưới đấy.

Mụ ta chưa hay biết nhựng sơ hở mà Triệu Minh đã giấu.

Thuyền đi được hai ngày, Vô Kỵ và Triệu Minh ở dưới đáy khoang ngó qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài thấy mặt trời và mặt trăng đều từ bên trái lên, tức là thuyền đang đi về phía Ðông Nam.

Mùa đông giá lạnh gió bắc thổi rất mạnh, thuyền đi rất nhanh, Vô Kỵ bàn với Triệu Minh rằng:

- Nghĩa phụ ở trên đảo Băng Sơn ở phía cực Bắc tại sao thuyền này định đi kiếm ông ta lại về miền Ðông Nam như thế?

Lần nào Triệu Minh cũng trả lời rằng:

- Chắc Kim Hoa Bà Bà thế nào cũng có mưu mô gì đây, huống hồ mùa Ðông không có gió Nam, thì dù có lên miền Bắc cũng không sao đi được.

Trưa ngày thứ ba người lái thuyền lẽn xuống dưới khoang thưa với Triệu Minh rằng:

- Kim Hoa Bà Bà rất quen thuộc vùng biển này, nơi nào bãi cát ngầm, có đá ngầm đều biết rõ hơn cả người lái thuyền nữa.

Vô Kỵ đột nhiên hỏi Triệu Minh:

- Hừ phải rồi có lẽ bà ta muốn trở về Linh Xà Ðảo chắc?

Triệu Minh hỏi lại:

- Linh Xà Ðảo là gì?

Vô Kỵ đáp:

- Nhà của Kim Hoa Bà Bà ở trên đảo Linh Xà, chồng quá cố của bà ta là Ngân Ðiệp tiên sinh. Linh Xà Ðảo, Kim Hoa Ngân Ðiệp năm xưa đã oai trấn giang hồ một thời chẳng lẽ cô nương không nghe người ta nói tới hay sao?

Triệu Minh phì cười đáp:

- Công tử lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi nào? Mà làm như rất thạo chuyện giang hồ vậy.

- Minh Giáo chúng tôi, tuy là tà ma ngoại đạo, nhưng biết nhiều chuyện giang hồ hơn Quận chúa nương nương.

Sống chung với nhau mấy ngày dưới khoang thuyền lại cùng coi Kim Hoa Bà Bà là kẻ thù chung, hai người ngày càng khắn khít.

Triệu Minh vừa cười vừa nói:

- Ðại giáo chủ làm ơn kể lại sự tích Kim Hoa Ngân Diệp Linh Xà oai trấn trên giang hồ như thế nào để cho con bể xưa nay vẫn ở trong thâm cung được hay rõ.

Vô Kỵ vừa cười vừa đáp:

- Nói ra thì xấu hổ, Ngân Diệp tiên sinh là người nhu thế nào quả thật tôi không biết gì cả. Còn Kim Hoa Bà Bà thì tôi đã gây hắn với bà ta một phen rồi.

Chàng liền đem chuyện Kim Hoa Bà Bà ở trong Hồ Ðiệp cốc như thế nào, bà ta làm cho các vị cao thủ của các môn phái sống dở chết dở ra sao.